Nữ Phụ Muốn Hòa Ly Với Nhiếp Chính Vương

Chương 2

3.

Nửa tháng sau, cha lại gửi một phong thư hối thúc ta. Tính toán thử thời gian, chuyến này đến kinh thành sẽ bị bọn họ bắt ở lại đó tận một năm. Là phúc hay là hoạ thì cũng tránh không khỏi, cứ cẩn thận thì hơn.

Trước lúc lên đường, ta bảo những người trong trang mang quần áo bông đã mua sẵn ra ngoài, chuẩn bị đến huyện kế bên để phát cháo thêm một lần. Vương Cửu nghe được liền nói muốn đi cùng, vậy nên bọn ta cùng ngồi trên một xe ngựa.

Trên đường đi chẳng có việc gì, ai ngờ lúc đang phát cháo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có một người đàn ông cường tráng nói muốn lấy thêm một bộ đồ bông nữa, hắn nói trong nhà nhiều người. Đáng ghét ở chỗ số lượng đồ này ta đã hỏi quan phủ bên đó nhân khẩu mỗi nhà rồi mới cho người mua.

Nếu hắn cầm đi rồi thì người tiếp theo dùng cái gì?

Ta bảo gia đinh đi theo lên áp chế kẻ đó lại, không ngờ tên đàn ông đó lại ném thẳng bát cháo về phía ta. Cháo sắp tạt đến cả người ta rồi, may mà có Vương Cửu kịp thời kéo ta lùi lại. Chỉ có điều hắn vì đưa tay ra giúp ta chặn bát cháo đó lại nên đã bị cháo nóng văng lên đầy tay.

Công tử một tiếng cũng không than, dịu dàng hỏi ta có bị thương không.

Tiểu Thuý vội cầm một cái khăn sạch đến, ta cảm kích giúp hắn lau tay. Thấy mu bàn tay hắn đã bị nóng đến đỏ hết cả lên, còn có xu hướng sẽ bị phồng rộp ta liền sợ. Nếu bát cháo đó hắt lên mặt ta, huỷ dung là hiển nhiên!

Ta vừa lấy thuốc mỡ trị bỏng Tiểu Thuý đưa qua lại có chyện xảy ra. Người đàn ông cường tráng gây chuyện hét lên: “Nhiều đồ như vậy mà, cướp đi!”

Hắn ta hét xong cũng chẳng có ai ra tay. Bởi vì hằng năm ta đều đi phát cháo nên người ở đây đều đã nhận ý tốt của ta. Ai biết được trong nhóm người lại đứng ra 4, 5 tên bắt đầu giành giật với bên phát cháo.

Chỉ trong chốc lát mà nhóm người đã loạn hết cả lên. Gia đinh còn đang bận cản đám ở phía sau ta nên còn một bên trống trải. Tên đàn ông bày chuyện kia đột nhiên nhảy lên chạy về phía ta: “Các anh em, đây là tiểu thư nhà có tiền đó, bắt cóc rồi tống tiền thôi!”

May mà có người xuất hiện chắn trước mặt ta. Vương Cửu kéo ta chạy vòng qua thùng cháo vào một ngõ nhỏ, ta vội nói: “Không sao đâu, người trong phủ ta biết võ công.”

Nhưng ta còn chưa nói xong đã nghe thấy có người đuổi tới từ phía sau. Ta và Vương Cửu thở hổn hển trốn vào một ngôi nhà đổ nát, ngồi bệt dưới đất bên cạnh cái bàn bị lật. Ta sợ hãi hỏi: “Sao lại có chuyện này chứ? Sao trong thành lại có đám người cướp bóc như vậy chứ?”

“Là bọn sơn tặc chạy trốn. Kênh mương nơi này đang sửa chữa, bọn hắn có thể tự do vào thành cướp xong lại nhanh chóng chạy ra ngoài.” Vương Cửu thấp giọng đáp, thần sắc hắn rất lạnh lùng, đối mặt với nguy hiểm cũng tương đối bình tĩnh.

Ta gật gật đầu, vô tình nhìn thấy mu bàn tay đã bị đỏ cả một mảng của hắn liền vội mở thuốc mỡ vẫn đang cầm trên tay giúp hắn bôi lên.

“Đa tạ công tử khi đó đã chắn cho ta.” Ta nhấc bàn tay hắn lên thổi, “Thuốc này là thuốc mỡ tổ truyền của Tiểu Thuý, ngươi cảm thấy thế nào rồi?”

Hắn không nói gì, đột nhiên ghì chặt lấy vai ta kéo ta vào lòng, còn che cả miệng ta lại. Trên người hắn có mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt. Gần như là đồng thời, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng ai đó chửi rủa: “Mẹ kiếp, con cừu béo đó chạy mất rồi.”

“Tìm đi! Chắc chắn vẫn chưa chạy xa.”

Theo đó là tiếng bước chân ngày càng gần, tim ta cũng dần lạnh đi: Ta không biết võ công, Vương Cửu trông khá gầy lại còn đang bị thương, xem ra cũng chẳng chống cự được bao lâu. Cứ như vậy thì ch.ết là cái chắc!

Không ngờ đời này còn chưa gặp phải Bùi Triều Thanh vẫn không thoát được cái ch.ết.

Ta căng thẳng muốn ch.ết, cơ thể không nhịn được khẽ run. Không phải nói là người tốt sẽ được hồi báo à, vì cái lông gì mà ta vẫn phải thảm như vậy chứ!

Tay phải ta lặng lẽ ấn vào phù bình an trong hầu bao, hy vọng lần này nó có thể mang lại may mắn giúp ta vượt qua được.

Âm thanh lục lọi tủ đang từ từ đến gần nhưng sau vài tiếng “đùng” thì đột nhiên bên ngoài chẳng còn động tĩnh gì cả. Ta không dám cử động, đợi một lúc lâu sau mới thò đầu nhìn ra ngoài, xuyên qua khung cửa sổ vỡ đầy mạng nhện thì thấy…tuyết lại rơi rồi. Còn những tên tặc kia không biết vì sao đột nhiên mất tích.

An toàn rồi?

Ta vui mừng khôn xiết, cảm giác như trút được gánh nặng toàn thân, cả người thả lỏng ra thở dài một hơi. Lúc này mới phát hiện ra bản thân và Vương Cửu đang rất gần nhau, nửa người trên của ta trực tiếp đè cả lên ngực hắn.

Người ở phía sau bịt miệng ta đang dùng đôi mắt đen nhánh như hắc thạch cùng với hàng mi dài rũ xuống nhìn chằm chằm ta chẳng biết từ khi nào. Trong mắt hắn chẳng có thứ gì dung tục nhưng ta vẫn ngại đến đỏ cả mặt.

“Không, không có ai nữa.” Ta vội cách xa hắn ra, cảm thấy mặt của mình nóng muốn bóc cháy.

Vương Cửu điềm tĩnh đáp: “Trong lúc gấp gáp mạo phạm, mong tiểu thư lượng thứ.”

Ta lắc đầu, chuyện gì cũng có nguyên nhân cả, không trách hắn. Ngược lại hắn còn cứu ta một mạng, ta phải cảm tạ hắn mới phải.

Sau tai nạn mà vẫn còn sống sót ta vui còn không kịp, cười nói với hắn: “Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng quay lại đó.”

Chân ta tê rồi, phải đỡ cái bàn bên cạnh mới đứng dậy được. Ta nghĩ Vương Cửu có lẽ cũng tê chân nên xoè tay ra muốn kéo hắn dậy. Hắn chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo ta, cười khẽ rồi nói cảm ơn. Thật đúng là quân tử mà.

Nếu hắn chưa có hôn ước với ai thì cũng không biết có chịu cưới ta không nữa. Trước mắt thì hắn càng đáng để ta giao phó một đời hơn Lưu Anh.

Trên đường về ta lại suy nghĩ lung tung, cảm thấy ý nghĩ của bản thân hết sức hoang đường: Vừa mới quen biết người ta chưa được nửa tháng mà, đừng để bị hắn che mắt.

Con phố đã trở lại bình thường. Nhìn thấy ta không sao Tiểu Thuý liền liên tục vái lạy nói cảm ơn Bồ Tát cứu độ.

“Mấy tên hung tặc đó đều đã bị bắt đi hết chưa?” Người của quan phủ đang giúp bọn ta thu dọn xe cháo, ta hỏi bừa một tên sai dịch. Cậu ta nói mấy tên tặc đó đều đã bị vệ sĩ từ kinh thành hành quyết rồi.

Sau khi sai dịch nhận ra ta là con gái Thẩm gia mỗi năm đều đến để làm việc thiện liền hỏi ta có gì không ổn không, chuyện này đúng thật là hoạ ập đến bất ngờ.

Ta cho những nô bộc bị thương ở lại trấn để điều trị, còn những người còn lại theo ta quay về trang viên. Vì lá thư của cha mà ta không thể không đến kinh thành, chuẩn bị tối hôm nay sẽ bắt đầu thu dọn hành lý, hai ngày nữa sẽ vội lên đường.

Buổi tối, ta muốn hỏi hỏi Vương Cửu cùng đi kinh thành không nên bước về gian phòng phía Tây. Trong phòng đang thắp nến, lúc ta đến Vương Cửu đang đọc sách.

Đầu tiên là ta hỏi về vết bỏng của hắn, lúc đang định hỏi hắn có muốn đi cùng không thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng khiến ta đổi câu hỏi: “Vương công tử, ngươi đã có hôn ước chưa?”

Hắn ngây ra chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Chưa từng có, tại hạ…”

Trong lòng ta vui mừng, vội tiếp lời: “Không biết công tử có thể giúp ta một chuyện không?”

Đối phương gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Chuyện này nói ra thì có chút làm khó ngươi nên nếu công tử không bằng lòng thì cũng chẳng sao.” Ta do dự vài phút mới tiếp tục, “Cha ta mong ta sớm ngày gả đi nhưng ta lại chẳng có lòng với hôn sự này, trước nay luôn trì hoãn.”

“Công tử về nhà rồi có thể đến nhà ta cầu thân không? Một năm sau chúng ta sẽ hoà ly.”

Dưới ánh nến lập loè, ta mơ hồ nhìn thấy người đối diện như đang nghiến răng nhưng hồi thần lại mới phát hiện hắn đang cười rất dịu dàng.

“Chuyện tiểu thư nhờ cũng không phải chuyện khó.”

“Thật sao!” Ta vui vẻ ra mặt, “Lát nữa ta sẽ làm hiệp ước. Vàng bạc e là sẽ làm bẩn mắt công tử nên nếu chuyện này thành ta xin dâng khúc cổ cầm “Bến lôi”, ngoài ra còn các bảo vật được truyền lại từ thời cổ ngươi mang đi hết cũng được.”

“Tiểu thư không sợ nhờ sai người sao?” Hắn hỏi ngược lại.

Ta vội nịnh nọt vài câu: “Công tử là người trong sạch như trăng gió, ta tin ngươi.”

Nếu hắn không phải người của Lang Da Vương phủ thì lúc đến cầu hôn đương nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài. Nhưng ngược lại, nếu là hắn thì cha già thân yêu của ta sẽ chẳng còn muốn để ta kết hôn với Lưu Anh rồi vuột mất cơ hội làm thân hơn với Vương gia.

Đang nói chuyện, nô tỳ bưng canh và thuốc mỡ đến, nói đây là thuốc trị bỏng do thái y điều chế theo bệnh trạng của Vương Cửu. Ta lấy thuốc và bước đến chỗ hắn một cách tự nhiên nhất, cẩn thận vừa bôi thuốc cho hắn vừa giải thích chi tiết hơn về kế hoạch.

Vương Cửu lặng lẽ vén tay áo lên lộ ra cổ tay phải, sau đó là toàn bộ cánh tay lộ ra trước mắt ta. Thì ra không chỉ mu bàn tay bị bỏng, cháo nóng còn trượt xuống dưới xương cổ tay chừng một tấc.

Đầu ngón tay lướt qua cổ tay hắn, đột nhiên ta nhìn thấy một thứ khiến ta sởn cả tóc gáy! Có một vết bớt màu đỏ hình chiếc lá to gần bằng móng tay ngay cổ tay hắn!

Đột nhiên ta nhớ ra Bùi Triều Thanh cũng có vết bớt như thế này, cũng ở vị trí như thế này! Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp được như vậy chứ? Vương Cửu – là Bùi Triều Thanh!

4.

Trăm trốn ngàn trốn, vậy mà ta lại tự mang nam chính về đến tận nhà! Trong lòng có một ngàn con ngựa chạy trên bãi cỏ.

Sắc mặt ta ngay lập tức trở nên rất xấu đến nỗi Vương Cửu, à không, Bùi Triều Thanh nghi hoặc nhìn sang. Ta mạnh mẽ trấn định bản thân lại, run tay đặt thuốc mỡ xuống.

“Ờm, đột nhiên ta thấy kế hoạch này cũng không tốt lắm, hôn nhân đại sự của công tử sao bị ta làm liên luỵ được chứ!”

Ta vừa nói vừa nhanh chóng cách hắn xa ra, nở nụ cười cứng đờ phẩy phẩy tay, “Quá trễ rồi, công tử nghỉ ngơi đi.” Nói xong ta liền chuồn lẹ khỏi phòng hắn.

Tối đó, ta chỉ mang theo Tiểu Thuý và vài tên nô bộc, quần áo cũng chưa kịp sửa soạn mấy bộ mà chạy thẳng đến kinh thành. Phía bên đó chỉ cần ta gả thôi chứ không phải đòi mạng còn Bùi Triều Thanh thật sự sẽ lấy cái mạng chó của ta mất. Ta vậy mà còn la hét không ngừng đòi hắn cưới mình.

Ahaha, tự tìm đường chết.

Ta sớm nên nhớ ra mẹ ruột của Bùi Triều Thanh Vương Hoàng hậu xuất thân từ Lang Da, còn hắn là con trai thứ chín của Thái thượng hoàng!

Cả đời này làm việc thiện tích đức, vậy mà vẫn chọc phải tên Diêm Vương sống đó. Thật kì diệu, ta đã hắc hoá (không có đâu).

Đi vội trong đêm, ban ngày cũng không dừng lại, đến sáng ngày thứ tư cuối cùng cũng đến kinh đô.

Nhìn lên cái bảng tên sơn đỏ của Thẩm phủ, trước cửa còn có hai con sư tử đá đang quỳ. Nghe tiếng thông báo, mẹ kế của ta Lâm Sương cười hì hì dắt theo một đám con nít trong phủ bước ra.

Tình cảm giữa ta và các đứa trẻ khác của Lâm Sương cũng chẳng sâu sắc gì, dù sau thì năm nào ta cũng ở Lan Thành, hiếm có thời gian tiếp xúc với mẹ con bọn họ.

Ta đến Tiêu Tương viện bái kiến tổ mẫu. Bà lão nói mấy ngày nữa sẽ mang ta đến “đền Long Âm” dâng hương, lúc đó các nữ trưởng bối nhà Lưu Anh cũng có mặt. Tổ mẫu nói lúc ta đi thăm thú kinh thành cũng phải chú ý trang điểm làm đẹp, ngày dâng hương cũng phải ăn mặc long trọng một chút chứ đừng làm mất mặt Thẩm gia.

Ta khẽ nhướng mày đáp lại từng câu một, trong lòng lại cười lạnh, “Một nửa của Thẩm gia đều từ tay ta vựt dậy, đồ dùng bên trong đều là ta đưa mà còn sợ ta làm mất mặt.”

Ngày dâng hương, ta mặc một cái váy màu tím, cũng không trang điểm gì mà đi cùng tổ mẫu đến đền Long Âm.

Hương khói trong đền nồng nặc, người đến dâng hương rất đông. Thắp hương xong, bọn ta theo chỉ dẫn đến phòng khách hậu đường, các vị nữ trưởng bối Lưu gia đã ở đó đợi được một lúc.

Bọn họ âm thầm đánh giá ta, lại hỏi ta đã đọc qua các loại sách gì vân vân.

“Anh nhi nhà ta năm ngoái vô tình gặp ngươi một lần đã nhớ mãi không quên, mong bọn ta đến cần thân.” Mẹ Lưu nắm tay ta, cười hì hì nói.

Ta lười trả lời, giả vờ ngượng ngùng rồi vòng tay qua ôm lấy tổ mẫu. Người xung quanh lại nói thêm một đống lời vô nghĩa, tổ mẫu cho Tiểu Thuý mang ta ra ngoài dạo mát, còn bọn họ tiếp tục bàn chuyện.

Ta nghe nói rằng có một con đường ván đi dạo trên ngọn núi phía sau của đền Long Âm để thưởng ngoạn phong cảnh, hầu hết các nhà văn đều làm thơ trên đó. Dù gì cũng rảnh rỗi nên ta mang theo Tiểu Thuý đi xem thử.

“Tiểu thư, làm sao đây, chuyện hôn sự này ván sắp đóng thuyền rồi!”

“Gấp cái gì, ta tự có cách.”

Ngắm vài câu thơ trên vách đá, ta cười cười: “Ngươi chờ đi, sẽ có ngày phụ thân tự thoái hôn.”

Tiểu Thuý hỏi ta có diệu kế gì nhưng ta lại không kể cho nàng. May mà chỗ này cũng không có mấy người, đùa giỡn cũng chẳng sao. Chơi mệt rồi, ta tựa vào lan can nhìn về phía lầu Vũ Phong Quang, hỏi Tiểu Thuý: “Thuý nhi, nghe nói dưới chân núi có chân giò hầm ngon lắm, một lát nữa chúng ta đi ăn được không?”

Hồi lâu cũng không nghe thấy Tiểu Thuý trả lời, ta quay đầu lại nhìn một cái, bất giác lùi về sau vài bước, kinh ngạc nói: “Ngươi…”

Công tử áo tím phía sau nở một nụ cười vô hại nói: “Thẩm tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Bùi Triều Thanh! Sao hắn lại ở đây chứ!

Không dễ gì ta mới ổn định lại tinh thần, cười gượng đáp: “Vương, Vương công tử.”

Mắt phượng thiếu niên khẽ híp lại, sự ôn nhu như gió xuân chẳng còn mà thay vào đó là vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên. Rõ ràng vẫn là gương mặt đó nhưng chẳng hiểu sao ánh mắt lại sắc bén vô cùng. Ánh mắt hắn như gió đông khắc nghiệt, người khác chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ lạnh cả người.

“Ồ? Còn tưởng tiểu thư đã biết được thân phận của bổn vương, xem ra là vẫn chưa.”

Ta bị doạ nhũn cả chân, lùi về sau thêm vài bước rồi hành lễ với hắn, nhẹ giọng nói: “Bái kiến Nhiếp chính vương.”

Khoé môi tôn quý của Bùi Triều Thanh khẽ nhếch nhưng ta lại cảm thấy tâm trạng của hắn không tốt đẹp gì. Cứu mạng với, dù gì ta cũng đã cứu ngươi một lần, ngươi, ngươi đừng có qua đây!

Thấy hắn ngày càng gần, ta vội nói: “Tiểu nữ lúc trước không biết thân phận của vương gia mới đưa ra thỉnh cầu không biết trời cao đất dày như vậy. Ngài đại nhân độ lượng xin bỏ qua cho tiểu nữ!”

Trái tim ta run rẩy, giọng nói cũng vô thức run lên.

“Thẩm tiểu thư, nàng đang sợ ta?”

Giọng nói của hắn bình tĩnh đều đều, ta không đoán ra tâm trạng của hắn lúc này. Sắp chết rồi, ta đã nói gì sai mà mặt hắn sao càng âm u vậy chứ!

“Thẩm tiểu thư vài ngày trước còn vì hôn sự mà khổ não, hôm nay đã đến đây nghị thân. Chẳng lẽ những lời trước đó là đang đùa giỡn bổn vương?”

Cứu mạng, cho ta thêm mười lá gan cũng không dám đùa giỡn ngươi!

Lúc này, ta nghe thấy phía dưới có người gọi tên ta, sau đó thì tổ mẫu và những người khác cùng nhau xuất hiện.

“Hoan nhi, con đang nói chuyện với ai vậy?”

Bà ngoại thấy bên cạnh ta có một người đàn ông liền tỏ vẻ khó chịu, mẹ Lưu bên cạnh cũng không vui vẻ gì. Ta còn chưa nói gì thì mẹ Lưu đã nhìn thấy mặt của Bùi Triều Thanh, lập tức hít vào một hơi quỳ xuống hành lễ.

“Bái kiến Nhiếp chính vương!”

“Miễn lễ, không cần quỳ bái.” Bùi Triều Thanh thu lại nụ cười trên mặt, giọng điệu bình tĩnh. Những người xung quanh cũng cung cung kính kính đợi hắn đi trước.

Sau đó thì tổ mẫu hỏi ta và hắn đã nói gì với nhau. Ta chỉ đành nói bừa là tình cờ gặp nhau, nói vài chuyện về thơ trên vách đá thôi.

Đợi đến lúc xuống núi ta mới phát hiện ra Tiểu Thuý đang ngủ ngon lành trong kinh đình, xem ra là người của Bùi Triều Thanh làm. Chuyện này làm ta kinh ngạc rất nhiều.

Nhớ đến trong sách viết, Bùi Triều Thanh tuy ái mộ nữ chính nhưng bên cạnh hắn cũng có không ít thê thiếp. Bản thân ta cũng bò lên giường hắn rồi trở thành trắc phi. Nhưng cầu cho hắn đừng có hứng thú gì với ta cả!

Sau đó, từ sau một màn trên núi ta không ngờ sẽ gặp lại hắn nhanh đến vậy.

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment