Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 166


Minh Hoa tiên tử giơ kiếm trong tay lên, nhào thẳng tới đôi nam nữ trên giường, đôi nam nữ kia thất kinh lộ ra hoảng sợ.
“Chu Minh Hoa, ngươi dám đả thương ta, mẫu thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Chu Minh Tâm lạnh lùng quát lên.
“Chu Minh Hoa, ngươi không phải là thích ta, yêu ta sao? Ngươi sao cam lòng làm tổn thương ta chứ hả?” Nam nhân tuấn mỹ ngước mặt lên, dù trên mặt có chút hoảng loạn, nhưng chẳng có chút e ngại nào.
“Chu Minh Tâm, Lạc Văn Nhi, các ngươi sao dám phản bội ta như thế chứ, ta muốn giết chết các ngươi, giết chết các ngươi…”
Thần sắc Minh Hoa tiên tử dữ tợn, giơ kiếm trong tay lên, đâm mạnh về phía bọn họ! Sau khi một trận kêu thảm thiết vang lên, máu tươi trong phòng văng đầy, Minh Hoa tiên tử ngã quỳ trên mặt đất khóc rống lên, mà trước mặt nàng là thi thể đầm đìa máu của Chu Minh Tâm và Lạc Văn Nhi. Nàng đã giết chết bọn chúng, đã giết chết bọn chúng rồi!
Một người là muội muội nàng thích nhất, một người là nam nhân nàng yêu sâu sắc nhất! Bọn họ phản bội nàng, bọn họ đáng chết!
Bên ngoài phòng, truyền tới tiếng thét chói tai, ngay sau đó, có người tiến đến, một trung niên nam tử ăn mặc giàu có cử chỉ tao nhã phát ra tiếng kêu thê lương, bổ nhào lên bên cạnh thi thể Chu Minh Tâm khóc rống lên.
“Con của ta, con chết thật thê thảm quá…” Nam nhân trung niên cất tiếng khóc thê lương, giọng sắc nhọn, không nói ra được bi thương, “Con như vậy mà đi, để phụ thân biết sống thế nào đây…”
Minh Hoa tiên tử với tiếng khóc mờ mịt của nam tử trung niên như không nghe thấy, chỉ kinh ngạc nhìn Lạc Văn Nhi máu me đầy mặt.
“Là ngươi, là ngươi sao chổi này, ngươi giết Tâm Nhi của ta, ta muốn ngươi đền mạng…” Nam Nhân trung niên ngẩng phắt đầu lên, hung dữ nhìn Chu Minh Hoa, thét to, “Ngươi giết Tâm Nhi của ta, đồ sao chổi, tiện nhân, ngươi đền mạng cho Tâm Nhi của ta đi…”
“Chu Minh Hoa, ngươi sao chổi này, sao ngươi không chết đi chứ, ngươi hại chết chính cha ruột của mình, giết chết Tâm Nhi của ta, nó là muội muội của ngươi mà, sao ngươi có thể làm ra chuyện tuyệt tình thế chứ? Ngươi sao chổi khắc cha khắc mẹ, sao ngươi không chết đi, đi chết đi chứ…” Nam nhân trung niên giọng sắc nhọn chói tai, nói ra những câu cực kỳ độc ác.
Minh Hoa tiên tử chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn mặt mũi dữ tợn của nam nhân trung niên. Sao chổi, nàng là sao chổi ư…
Nàng khắc chết cha, giết chết muội muội của mình, còn giết cả người nam nhân nàng yêu nhất… Nàng là điềm xấu, nàng đáng chết, nàng cần phải tìm chết…

Minh Hoa tiên tử kinh ngạc giơ kiếm trong tay lên, chĩa vào ngực mình, trong mắt nam nhân trung niên chợt lóe lên tia sảng khoái ác độc.
Trong đại điện, Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết căng mắt nhìn tình hình càng ngày càng nghiêm trọng của Minh Hoa tiên tử, cả Bạch Băng cũng không quan tâm.
Nhìn Minh Hoa tiên tử đột nhiên lấy phi kiếm ra, hai mắt nhắm chặt ngập tràn tuyệt vọng giơ phi kiếm trong tay lên chĩa thẳng vào ngực mình, ánh mắt Toàn Tuyết chợt lóe, nói thản nhiên, “Minh Hoa tiên tử này xem ra không chống nổi nữa rồi…”
Lâm Nguyệt trầm mặc không nói, nhưng trong lòng cũng tán đồng với lời Toàn Tuyết, vạn ảo trận thử lòng này chế tạo ra ảo cảnh thật đáng sợ biết bao, nàng là người ngấm sâu nhất nên thấu hiểu rõ nhất.
Nếu tâm trí tu sĩ bị vùi lấp trong ảo trận không đủ kiên định, hoặc tâm tình không đủ vững, cũng sẽ bị dẫn tâm ma ra, nếu tâm ma bộc phát, tu sĩ xông trận dù không tự sát cuối cùng cũng sẽ mất đi thần trí hoàn toàn sa vào trong điên cuồng.
“Nói đến đây, Minh Hoa tiên tử này bên ngoài Hải Ngoại cũng được coi như một nhân vật có tiếng” Thấy Lâm Nguyệt trầm mặc không nói, Toàn Tuyết cũng không thèm để ý, nói tiếp, “Chuyện của nàng ta, tại hạ cũng đơn giản nghe nói qua, nghe nói trước khi nàng ta trở thành tu sĩ, đã từng bị người thân nhất phản bội, cuối cùng suýt nữa bị mẫu thân ruột và chồng chính bức chết, hình như là vì nàng ấy giết chết muội muội của nàng ấy và chồng chính của nàng…”
Nghe thấy lời Toàn Tuyết nói, trong lòng Lâm Nguyệt bất giác thấy tò mò, không kìm được hỏi, “Nàng ta giết chết muội muội mình và chồng chính của mình sao? Vì sao?”
“Cũng không tính là muội muội ruột,Minh Hoa tiên tử vốn là con thứ, muội muội nàng ấy mới là con do chính phòng (chồng chính) sinh ra” Toàn Tuyết lộ ra tia giễu cợt, khinh thường nói, “Nghe nói, nàng ấy bắt gặp muội muội con vợ cả của mình và chính phu của nàng ấy trên giường làm chuyện cẩu thả, dưới cơn nóng giận đã ra tay giết người…”
Nghe thấy Toàn Tuyết nói, Lâm Nguyệt lập tức im lặng, thế gian này tình yêu nam nữ quả nhiên là phức tạp nhất, bất kể là thế giới vi tôn nam tử, hay là thế giới này vi tôn nữ tử, tình cảm bị người phản bội, đều không thể là chuyện dễ tha thứ.
“Thực ra Minh Hoa tiên tử dù đã giết chết muội muội và chính phu của mình, chuyện này cũng chẳng có gì sai cả, chẳng qua dù sao muội muội nàng ấy cũng là con gái dòng chính, nàng ấy sau khi giết chết muội muội, người cha chính kia của nàng ấy không chịu tha cho nàng ấy, cùng mẫu thân ruột bức nàng lấy chết tạ tội, cuối cùng nếu không phải có tu sĩ đúng lúc đi ngang qua, mang Minh Hoa tiên tử đi, nàng ấy đã bị ép chết rồi, chẳng qua đã trải qua những chuyện đó, cuối cùng lại gieo họa tâm ma trong lòng nàng ấy, hiện giờ tâm ma lại bị vạn ảo trận thử lòng dụ bộc phát ra, Minh Hoa tiên tử chỉ e là lành ít dữ nhiều rồi…” Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Nguyệt, Toàn Tuyết lại nói ra nhàn nhạt.
Lâm Nguyệt nhíu nhíu mày gật đầu, những chuyện đó mặc dù không nói là ai đúng ai sai, nhưng rõ ràng Minh Hoa tiên tử sau khi tu đạo lại cũng chưa bỏ xuống hoàn toàn, nên có tâm ma mới là bình thường, dù sao năm đó nàng ta giết chết đều là những người thân nhất của nàng ta.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác nhìn lại Minh Hoa tiên tử, nhưng vừa nhìn, đã thấy Minh Hoa tiên tử thu lại kiếm chĩa vào ngực mình, sau đó mở bừng mắt ra!
Chạm phải hai mắt của Minh Hoa tiên tử, lâm Nguyệt bất giác hít lạnh, đó là một đôi mắt đỏ như máu, vốn chẳng phải là mắt của người bình thường!
“Minh Hoa tiên tử…” Thấy Minh Hoa tiên tử đột nhiên mở bừng hai mắt ra, Toàn Tuyết cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, đang định đi qua chào hỏi, chợt đồng tử co rụt lại, nói, “Không ổn rồi, nàng ấy hình như còn chưa tỉnh táo thực sự đó…”
Lâm Nguyệt ngẩn ra. Chưa tỉnh táo thật sao lại mở mắt ra chứ, đây là…nhập ma rồi ư? Nhưng còn chưa kịp đợi Lâm Nguyệt ngẫm nghĩ, Minh Hoa tiên tử đã mở tròn mắt như sắp nứt nhảy vọt từ đất lên, giơ kiếm trong tay chém mạnh về phía Toàn Tuyết, miệng hét lớn, “Ta không cần chết, ta không phải là sao chổi, các ngươi chết tiệt, ta muốn giết chết các ngươi…”
Toàn Tuyết sợ hết hồn, vội vàng lùi lại nhảy ra sau, tránh công kích của Minh Hoa tiên tử, cùng lúc đó chụp lấy túi đồ, đem pháp khí phòng ngự ra bảo vệ quanh người mình.
Toàn Tuyết vừa làm xong một loạt động tác này, thì đã nghe phịch một tiếng, kiếm Minh Hoa tiên tử chém mạnh lên pháp khí phòng ngự của hắn, sau cơn chấn động, thì lại nghe được một tiếng két quanh màn sáng bảo vệ người Toàn Tuyết, như không thể chịu nổi gánh nặng nữa.
Cả màn hào quang phát ra từ pháp khí phòng hộ của Toàn Tuyết suýt nữa không ngăn được một kiếm này của Minh Hoa tiên tử, bởi vậy có thể thấy, Minh Hoa tiên tử trong lúc điên cuồng chém ra một kiếm lợi hại tới cỡ nào.
Một kích không thành, động tác Minh Hoa tiên tử càng thêm cuồng loạn, hai tròng mắt đỏ rực gần như sắp nhỏ máu, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, trong miệng lại la to, “Ngươi người chồng ác độc này, phụ thân ra không phải là ta khắc chết, là ngươi hại chết, ngươi muốn hại chết ta, không dễ như vậy đâu”
Nói xong, nàng ta lại nghiêng mạnh đầu nhìn thẳng Lâm Nguyệt, cả giận nói, “Ngươi không xứng làm mẹ ta, rõ ràng cha ta mới là chồng chính của ngươi, lại miễn cưỡng bị ngươi ép thành thị thiếp, ngươi dung túng cho người chồng tâm địa rắn rết này hại ta, ngươi cũng nên chết đi!”
Nói xong, linh lực toàn thân Minh Hoa tiên tử đột nhiên bùng lên, phi kiếm trong tay dưới tác dụng của linh lực tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Các ngươi đi tìm chết đi là xong! Ha ha, ta giết các ngươi rồi, chỉ cần giết chết các ngươi, ta sẽ không chết, các ngươi đều chết hết đi…”
Sắc mặt Minh Hoa tiên tử dữ tợn đáng sợ, hai tròng mắt đỏ như máu tỏa ra ánh sáng cuồng loạn, lại lần nữa đâm mạnh về phía Toàn Tuyết. Lúc Minh Hoa tiên tử mất đi lý trí, tính cuồng phát ra công kích, Toàn Tuyết lập tức luống cuống cả chân tay, hắn vừa ứng phó với công kích cuồng dại của Minh Hoa tiên tử, vừa kêu lên với Lâm Nguyệt, “Lâm tiên tử, mau ra tay cùng ta ngăn cản nàng ta lại, nàng ta đã điên hoàn toàn rồi, nếu để cho nàng ấy tự bạo, vậy thì phiền to rồi…”
Nhưng còn chưa đợi Toàn Tuyết nói hết, thấy Minh Hoa tiên tử lại đột nhiên quát to lên, “Tiện nhân, ta muốn chết chung với ngươi…”
Một câu chưa xong, chỉ thấy toàn thân Minh Hoa tiên tử bùng phát ra linh khí cuồng bạo, một tiểng nổ “bùng” vang lên thật to, rõ ràng là tự bạo.
Trong nháy mắt cả đại điện như nhuốm máu thịt, vừa rồi Minh Hoa tiên tử còn đang điên cuồng công kích Toàn Tuyết, giờ phút này vô số thịt vỡ nát, dẫn tới kết cục cả xương cốt cũng không còn.

Minh Hoa tiên tử cứ công kích Toàn Tuyết liên tục, nàng ta cách Lâm Nguyệt cũng xa, vì thế uy lực tự bạo của nàng ta dù khổng lồ, song lại chẳng gây ra tổn thương nào với Lâm Nguyệt, hơn nữa Lâm Nguyệt lúc Minh Hoa tiên tử nổi diên thì đã lấy ra pháp khí phòng ngự, khiến Minh Hoa tiên tử tự bạo cũng không ảnh hưởng lắm tới nàng, nàng chỉ bị luồng khí tự bạo đánh bay ra ngoài, thoạt nhìn có vẻ hơi chật vật mà thôi, thực ra bản thân không bị thương.
Mà Toàn Tuyết đứng cách Minh Hoa tiên tử gần nhất, lại không có vận khí tốt tới vậy, dù hắn vào lúc nguy cấp, cái khó ló cái khôn đem pháp khí trong tay tự bạo, ngăn cản một phần đánh thẳng vào nhưng vẫn bị đụng không nhỏ.
Chỉ thấy giờ phút này toàn thân hắn văng đầy máu tươi thịt vụn của Minh Hoa tiên tử, ló ra khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, run rẩy đứng lên từ mặt đất, còn chưa kịp nói gì đã phun ra một búng máu tươi!
Lâm Nguyệt cũng đứng từ mặt đất lên, nhìn Minh Hoa tiên tử tự bạo, trên mặt đất văng đầy máu thịt nát bét, trong lòng sợ mãi.
Uy lực của tu sĩ tự bạo quả nhiên không phải chuyện đùa, mặc dù Minh Hoa tiên tử chỉ là tu sĩ luyện khí hậu kỳ, lại đang trong cơn giận bộc phát tính cuồng mà phát ra tự bạo, như vậy hiệu quả uy lực tự bạo so với lúc thần trí tỉnh táo có kém chút, song như vậy uy lực bộc phát ra kia cũng đủ khiến người ta sợ hãi!
Vừa rồi Lâm Nguyệt đứng cách khá xa, hơn nữa sớm đã có phòng bị, mới có thể tránh được một kiếp, còn Toàn Tuyết lại đứng vào trung tâm tự bạo, nếu không phải phản ứng nhanh, kịp thời lấy pháp khí tự bạo ngăn lại, chỉ e giờ phút này dù hắn không chết cũng tuyệt đối không đứng dậy nổi.
Coi như là thế, Toàn Tuyết cũng chẳng thấy tốt tý nào, mặc dù hắn không chết, nhưng lại bị thương rất nặng, thương thế ấy chỉ sợ không phải ngay chốc lát có thể khỏi hẳn, nhất là giờ bọn họ còn đặt mình trong hiểm cảnh không rõ, lúc này bị thương, rất dễ bỏ mạng.
Nhìn Toàn Tuyết run rẩy đi tới bên cạnh điều tức, trong lòng Lâm Nguyệt thở phào, nhưng còn chưa kịp đợi tâm tình nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, đột nhiên trên mặt cứng đờ.
“Không ổn, Bạch Băng…”
Trong lòng Lâm Nguyệt cả kinh, vô thức nhìn về hướng Bạch Băng, vừa nhìn, máu lại gần như bị đông cứng lại.
Chỉ thấy Bạch Băng đang khoanh chân ngồi dưới đất giờ phút này bị bay ra ngoài, ngã vào bảy tám trận pháp ngoài kia, thân thể ấy nằm trên đất không nhúc nhích, rõ ràng vừa rồi bị Minh Hoa tiên tử tự bạo phát ra luồng khí công kích mãnh liệt.
Lâm Nguyệt bước mấy bước đi qua, trực tiếp nắm chặt cổ tay Bạch Băng, mạch lạnh buốt, rõ ràng là mạch đã ngừng đập. Chết. Thế mà chết rồi.
Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra nhìn mặt tái nhợt của Bạch Băng, ánh mắt chậm rãi rơi xuống khóe môi của hắn đang cong lên lộ ra tia cười vui vẻ ngọt ngào thê lương.
Nàng liên tục không coi trọng Bạch Băng, trong lòng sớm đã chuẩn bị kết cục Bạch Băng không qua nổi cửa ải này, nhưng lại không ngờ được cuối cùng Bạch Băng không chết trong vạn ảo trận thử lòng mà lại bị chết dưới cảnh tự bạo của Minh Hoa tiên tử.
Còn nàng, vừa rồi bị hành động của Minh Hoa tiên tử thu hút hoàn toàn, thế mà lại quên mất Bạch Băng vẫn trong trận, vẫn không kịp thời bảo vệ cho hắn.
Nàng đối với Bạch Băng chẳng có tý tình cảm nào, sở dĩ nàng liên tục bảo vệ Bạch Băng, là bởi trước khi tiến vào di tích, nàng đã đồng ý che chở cho hắn, mà hiện giờ Bạch Băng lại chết, mặc dù chẳng liên quan gì tới nàng, song nàng cũng có phần trách nhiệm.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên chẳng còn chút hơi thở, trong lòng Lâm Nguyệt đột nhiên gợn đau, bất giác nhớ lại người thiếu niên này với ánh mắt đầy si mê kiên quyết lúc trước, trong lòng càng thêm phức tạp khổ sở.
Nếu nàng bảo vệ hắn trước, chỉ cần giúp hắn ngăn cản chút, có lẽ vị thiếu niên này sẽ không chết, dù tới cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi vạn ảo trận thử lòng này, ít nhất trong lòng nàng cũng thấy khá hơn chút, hiện tại hắn lại chết, chẳng phải là chết trong ảo cảnh của vạn ảo trận thử lòng, mà là chết dưới cơn tự bạo của Minh Hoa tiên tử, đây là do nàng nhất thời chủ quan đã tạo thành hậu quả.
Nàng không hề trốn tránh trách nhiệm, mà là nàng hại chết hắn…
“Ngươi không nên tự trách, thực ra cái chết của hắn chẳng liên quan gì đến ngươi hết” Giọng Toàn Tuyết nhàn nhạt truyền đến.
Lâm Nguyệt ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Toàn Tuyết, vừa nhìn, lòng lại ngẩn ra, đồng thời lại đề phòng Toàn Tuyết thêm mấy phần. Vừa rồi Toàn Tuyết còn bị thương nặng, chỉ sau nửa nén hương điều tức ngắn ngủi, thế mà nguyên khí đã khôi phục không ít, hiện giờ hắn ngoài thoạt nhìn có vẻ chật vật chút ra thì cũng không nhìn được hắn có dấu hiệu bị thương.
Toàn Tuyết này khôi phục sức khỏe thật mạnh, trước hắn rõ ràng bị thương là thật, mà giờ nhìn lại có tinh thần vô cùng, dường như thương thế trên người đã khỏi rồi.
Trong lòng Lâm Nguyệt càng âm thầm nhưng trên mặt lại không lộ ra chút gì, vẫn nhìn Toàn Tuyết lạnh lùng bảo, “Ngươi cố ý sao?”
Toàn Tuyết hơi sững sờ, nói, “Ý Lâm tiên tử là gì thế?”
Lâm Nguyệt cười lạnh nói, “Sau khi xông vào vạn ảo trận thử lòng, Bạch Băng đứng cách xa chúng ta nhất,vị trí của hắn ở góc đại điện, khoảng cách cách chỗ Minh Hoa tiên tử chừng hơn mười thước, hơn nữa lấy vị trị hắn ở, nếu không phải ngươi cố ý dẫn Minh Hoa tiên tử nổi điên qua, thì dù Minh Hoa tiên tử có tự bạo, cũng không ảnh hưởng tới hắn, còn ngươi, vừa rồi lúc Minh Hoa tiên tử nổi điên, rõ ràng với tu vi của ngươi hoàn toàn có thể ngăn cản được Minh Hoa tiên tử, nhưng ngươi chỉ có phòng ngự mà không công kích, ngược lại từng bước từng bước lặng lẽ dẫn Minh Hoa tiên tử tới chỗ Bạch Băng, thậm chí còn vì sợ ta nhìn ra mục đích của ngươi, nên mở miệng gây cho ta chú ý, để ta không rảnh bận tâm đến Bạch Băng…”

“Toàn Tuyết, vì sao ngươi muốn Bạch Băng chết hả?” Lâm Nguyệt nhìn thẳng vào Toàn Tuyết, rặn ra từng từ từng chữ hỏi.
“Lâm tiên tử, ngươi nghĩ quá nhiều rồi!” Thần sắc Toàn Tuyết không đổi, nói ra lạnh nhạt, “Ta chẳng qua chỉ là tu vi luyện khí hậu kỳ thôi, sao lại cản được Minh Hoa tiên tử nổi điên chứ?”
“Thật không?” Nụ cười trên mặt Lâm Nguyệt càng thêm lạnh băng, giọng lạnh thấu xương, “Toàn Tuyết, hiện giờ tất cả mọi người đã chết hết rồi, ngươi cần gì phải giở trò trước mặt ta nữa chứ? Người khác không nhìn ra ngươi dấu tu vi, nhưng ngươi không giấu được ta đâu! Nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là tu sĩ trúc cơ rồi nhỉ? Hơn nữa tu vi cũng gần tới trúc cơ hậu kỳ rồi!”
Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, đồng tử Toàn Tuyết co rụt mạnh, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, thay vào đó là một mảng thâm trầm, “Con mắt Lâm tiên tử quả tinh thật, lại có thể nhìn thấu cả tu vi của Toàn Tuyết nữa!”
“Toàn Tuyết, mục đích của ngươi tới cùng là gì? Tại sao phải trăm phương ngàn kế mưu hại Bạch Băng chứ?” Lâm Nguyệt giơ hương lưỡi đao trong tay ra, lạnh lùng nhìn Toàn Tuyết.
Lúc trước nàng liên tục đề phòng Toàn Tuyết, nhưng chưa từng nghĩ tới, cuối cùng người Toàn Tuyết lại nhằm vào không phải là nàng mà là Bạch Băng.
Dù lúc trước có gặp phải nhện ma ăn tủy trong gian phòng đá kia, Toàn Tuyết cũng muốn lấy Bạch Băng ra làm mồi dử, nhưng nàng lại không để ý lắm, cũng không cho là Toàn Tuyết cố ý đẩy Bạch Băng vào chỗ chết.
Dù sao lúc ấy có mọi người ở đây, cũng chỉ có Bạch Băng có tu vi thấp nhất, không có giá trị sống nhất, kẻ yếu bị hy sinh, tại thế giới cá lớn nuốt cá bé này là chuyện rất bình thường, vì thế khi đó mặc dù Lâm Nguyệt biết rõ Toàn Tuyết chẳng có ý tốt gì, cũng chỉ thầm cẩn thận cảnh giác mà thôi, cũng không nghĩ gì nhiều.
Thực ra điều này cũng không trách Lâm Nguyệt được, ai sẽ nghĩ tới Toàn Tuyết muốn Bạch Băng chết chứ? Dù sao Bạch Băng chỉ là một tiểu tu sĩ luyện khí trung kỳ, với Toàn Tuyết mà nói chẳng có bất cứ uy hiếp gì.
“Trăm phương ngàn kế đi mưu hại hắn ư?” Bị Lâm Nguyệt nói toạc ra, Toàn Tuyết cũng không giả vờ nữa, mà khinh miệt nhìn lướt qua thi thể Bạch Băng, cười lạnh bảo, “Chỉ bằng hắn một tiểu tu sĩ luyện khí trung kỳ nho nhỏ, chỗ đó đáng để ta lãng phí nhiều tâm tư sao?”
Ánh mắt Lâm Nguyệt chợt lóe, nhưng hoàn toàn không tin lời Toàn Tuyết nói. Như nhìn ra điều Lâm Nguyệt không tin, Toàn Tuyết lại nói tiếp, “Ta đúng là nhìn hắn ngứa mắt, chẳng qua chỉ là một thằng con trai của một thành chủ nho nhỏ mà thôi, vì thích một nữ nhân mà cứ tùy hứng theo tới, thậm chí còn vì thế mà hại chết mẹ của mình, người như vậy sống cũng chẳng qua là gói đồ phiền phức, chết đi lại là một chuyện tốt đó”
“Con người nếu có thể sống sót, ai mà nghĩ muốn chết chứ? Lúc trước Bạch Mẫu Đơn chết, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, ngươi cần gì phải tìm cớ chứ!” Lâm Nguyệt cười lạnh bảo.
“Ý Lâm tiên tử là, nhận định ta muốn hại chết Bạch Băng sao?” Ánh mắt Toàn Tuyết sáng quắc, nhìn thẳng Lâm Nguyệt cười lạnh nói.
“Chẳng lẽ không phải ư? Bằng vào lịch duyệt của ngươi, chẳng lẽ không biết sau khi Minh Hoa tiên tử nổi điên sẽ gặp nhiều nguy hiểm hả? Ngươi biết rất rõ, nhưng vẫn dẫn Minh Hoa tiên tử nổi điên đi qua, chẳng phải là muốn hại chết hắn thì là gì?”
Trong lòng Lâm Nguyệt cực kỳ phẫn nộ, nàng dù không có cảm giác gì với Bạch Băng, cũng sẽ không vì Bạch Băng chết mà có chút đau lòng, nhiều lắm chính là thấy hơi khó chịu mà thôi, dù sao nàng mặc dù không thích Bạch Băng, nhưng với tình cảm ái mộ của đối phương với nàng cũng không phải giả, hơn nữa đối phương không làm gì sai cả, dù chết, cũng không phải là bị người ta tính toán hại chết dưới con mắt của nàng.
“Coi như ta cố ý dẫn Minh Hoa tiên tử tới thì sao nào? Cái chết của hắn vốn chẳng có liên quan gì tới Minh Hoa tiên tử cả, Lâm tiên tử thông tuệ như thế, vì sao lại nhìn không ra Bạch Băng trước khi Minh Hoa tiên tử tự bạo, thực ra vốn đã chết trước rồi? Hiện giờ lại đem cái chết của hắn đổ tội lên đầu ta ư?” Khóe môi Toàn Tuyết cong lên cười giễu cợt, lạnh lùng nói.
Trước khi Minh Hoa tiên tử tự bạo đã chết trước rồi sao? Điều này sao có thể chứ? Nghe thấy Toàn Tuyết nói, trong lòng Lâm Nguyệt hơi sững sờ, vô thức nghiêng đầu nhìn Bạch Băng. Mặt tái nhợt, ngoài trên quần áo tung tóe máu thịt tự bạo của Minh Hoa tiên tử ra, trong người cũng không có bất kỳ vết thương nào, nếu không phải ấn đường hắn hiện lên màu đen, cả người chẳng có tia sống nào, Lâm Nguyệt gần như cho là hắn chỉ ngủ thiếp đi thôi, mà không phải chết rồi.
Ấn đường biến thành màu đen toàn thân không có vết thương, điều này rõ ràng là kinh mạch toàn thân đã đứt, tình trạng chết tâm mạch rạn nứt, không phải là do dư chấn của Minh Hoa tiên tử tự bạo mà chết, mà bởi là vì cái gì chứ?
“Lâm tiên tử vẫn không tin, có thể nhìn tim Bạch Băng chút, hắn thật sự không phải do dư chấn tự bạo mà chết, mà chết do tự sát! Nếu mà ta đoán không nhầm, cái chết của hắn có liên quan tới Lâm tiên tử đi!”
Tự sát ư? Chẳng lẽ là bởi vì không nhịn được ảo cảnh, nên mới tự tử sao? Lâm Nguyệt dùng tay gạt nhẹ tay Bạch Băng che ngực ra, mắt nhìn xuống vị trí trái tim, một cây châm pháp khí dài màu bạc tỏa ra ánh sáng lạnh cắm thẳng vào vị trí tim của hắn, vì chỗ này miệng vết châm cực kỳ nhỏ, xung quanh lại chẳng có tý máu trào ra nào, nếu không nhìn kỹ, vốn không phát hiện ra được. Thấy cảnh như vậy, hai mắt Lâm Nguyệt co rút mạnh!


Bình Luận (0)
Comment