Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 175


Trong thạch thất, khắp nơi chật ních màu hoa phấn lam nở rộ, trong không khí tất cả đều nồng nặc hương hoa, Lâm Nguyệt khoanh chân ngồi dưới đất, thân hình nhỏ xinh gần như bị biển hoa bao phủ.
“Vạn hương quy nhất, thu…”
Trong miệng quát khẽ một tiếng, hai tay Lâm Nguyệt nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, theo động tác của nàng, một luồng lực lượng sóng lớn vô hình mở bùng ra, lực lượng cổ đi qua nơi nào, lá điệp hoa lan đậu phụ vội vã héo tới đó, sau đó hóa thành một màn sương mù màu lam nhàn nhạt, nhanh chóng được bình ngọc Lâm Nguyệt đặt trước người thu lại.
Thời gian từng chút trôi qua, cả căn phòng lá điệp hoa lan đậu phụ khô héo hết, mãi cho tới khi màn sương mù màu lam được bình ngọc hấp thu hoàn toàn, lúc này Lâm Nguyệt mới chậm rãi mở mắt, thở phào.
Ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng thu lại bình ngọc đặt dưới đất, trên mặt mệt mỏi Lâm Nguyệt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười sung sướng vui vẻ!
Hương độc hiếm có này cuối cùng đã vào tay, có hương độc của lá điệp hoa lan đậu phụ này, ít nhất trước lúc nàng lên cấp nguyên anh không phải buồn phiền nữa, còn phần kết anh, vẫn còn sớm lắm, đến lúc đó nếu tu vi thật sự có bước tiến lớn, nàng lại đi tìm những hương độc khác cũng chưa muộn.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lâm Nguyệt cũng nhẹ nhõm đi nhiều, đứng lên đi về phía túi đựng đồ đặt trong thạch thất. Dùng chút thần thức kiểm tra toàn bộ túi đựng đồ chất đống trong thạch thất một lượt, may tính tình Lâm Nguyệt trầm ổn, giờ phút này bất giác cũng lộ ra chút sợ hãi lẫn vui mừng.
Quả nhiên đúng y như nàng đã đoán được, nhìn những thứ đồ tốt gần như đã bị mạt thần hồn kia thu sạch giấu ở chỗ này trong thạch thất, những túi đựng đồ này có hơn bốn năm cái, mỗi túi đựng rất nhiều đồ bên trong.
Bên trong được phân biết bằng pháp khí pháp bảo, đan dược và linh thạch, ngoài những thứ này ra, còn một túi đựng đồ đựng đầy những hình nhân bằng gỗ.
Để Lâm Nguyệt thấy mừng là, nàng còn tím thấy ở dưới những túi đựng đồ này một chiếc nhẫn chứa vật, chiếc nhẫn trữ vật này rõ ràng là thứ thần hồn hóa thần để lại.
Mạt thần hồn kia đã tan tành mấy khói, người chủ chính đã chết, chiếc nhẫn trữ vật này trước bị hạ cấm chế cũng đã mất đi tác dụng, Lâm Nguyệt dễ dàng dùng thần thức đi vào dò xét.
Dưới phương thức thần thức thăm dò trong nháy mắt, một luồng hơi thở khó nói quen thuộc truyền tới, Lâm Nguyệt ngẩn ra, cẩn thận cảm thụ chút, phát hiện hơi thở cổ này thân thiết cực kỳ, cứ như đang gọi nàng vậy, khiến trong lòng Lâm Nguyệt khó hiểu vội vã đứng dậy, muốn lập tức tìm được nguồn gốc hơi thở này.
Chiếc nhẫn trữ vật này là linh vật tu sĩ hóa thần sử dụng, không gian bên trong rất lớn, hơn nữa còn có không ít bảo vật khác, thần thức lâm Nguyệt quét qua chút, muốn tìm ra manh mối sự vật trong đó, chắc cũng không phải chuyện dễ.
Ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, Lâm Nguyệt đột nhiên ồ lên một tiếng, thần thức rơi vào một vật phẩm màu vàng kim.

“Đây là…”
Thấy một vật phẩm như vậy, trái tim Lâm Nguyệt không khống chế nổi đập bình bịch lên, nàng cố đè ép cơn kích động trong lòng xuống, tâm niệm vừa động, chỉ thấy một luồng sáng vàng chói lòa chớp mắt, một khối kim ngọc màu vàng to bằng nắm đấm trẻ con xuất hiện trong lòng bàn tay trắng mịn của Lâm Nguyệt.
“Hóa ra là nó…”
Nhìn phù văn quen thuộc trên khối kim ngọc vàng trong lòng bàn tay, Lâm Nguyệt gần như suýt cho mình nhìn nhầm. Khối kim ngọc màu vàng này rõ ràng cũng là thứ mà Lâm Nguyệt nhìn thấy lúc nàng đứng trước đá tam sinh, là thần cách Nguyệt Thần tôn cuối cùng phong ấn, ném đi khối kim ngọc màu vàng xuống phàm giới!
“Khối ngọc này là thật, vậy tất cả những chuyện xảy ra với Nguyệt Thần tôn kia, chắc cũng là thật chứ?”
Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn khối ngọc trong tay, nhất thời lại thất thần. Trước nàng đứng ở chỗ đá tám sinh nhìn thấy tất cả, dù lúc ấy nàng và Nguyệt Thần Tôn có cùng cảm thụ, tâm tình bất ổn mãi, nhưng sau khi nàng dần bình tĩnh lại, dù sao hiện tại với nàng mà nói, những hình ảnh ở trên đó xảy ra quá mức không tưởng nổi, những thứ đó là do ảo cảnh chế tạo ra, hay là kiếp trước thực sự của nàng, trong lòng nàng cứ nửa tin nửa ngờ suốt.
Mà hiện giờ, lúc nàng tận mắt nhìn thấy Khối kim ngọc vàng bị Nguyệt Thần Tôn ném xuống phàm giới này, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cũng có cảm giác khó nói nên lời.
Kiếp trước…
Chẳng lẽ thật sự là kiếp trước của nàng sao? Chẳng lẽ nàng chính là Nguyệt Thần Tôn ư? Nếu không, sao nàng có thể thấy ở trên đá tam sinh những chuyện liên quan tới Nguyệt Thần tôn chứ?
Nhưng mà nếu nàng thực sự là Nguyệt Thần Tôn chuyển thế, vậy chuyện kiếp trước nàng xuyên không thì tính là gì thế? Chẳng lẽ cũng là kiếp trước của nàng sao?
Bất giác Lâm Nguyệt suy nghĩ hơi hỗn loạn. Bây giờ thân thể nàng không phải là chính nàng, ở trong ý thức của nàng, phát hiện của đời trước ở kiếp trước của nàng có công nghệ hóa cao mới là kiếp trước của nàng, nhưng trước nàng ở trên đá tam sinh nhìn thấy chuyện có liên quan tới thiếu nữ gọi là Nguyệt Thần tôn, từ đó, kiếp trước của nàng đến cùng là Nguyệt Thần tôn, hay là bộ đội đặc chủng Lâm Nguỵệt của thế kỷ hai mốt đây?
Chẳng lẽ Nguyệt Thần tôn là thân thể hiện tại của kiếp trước này ư? Nếu là vậy, vậy tại sao chủ nhân khối thân thể này lại dễ dàng chết đi như thế chứ? Mà nàng lại trùng hợp xuyên không tới, vừa lúc chiếm khối thân thể này…
Nhưng vậy cũng không đúng, chủ nhân khối thân thể là Bạch NHư Nguyệt này đã chết rồi, nếu nàng thực sự là Nguyệt Thần Tôn chuyển thế, sao lại trở thành mọt nữ phụ – vật hy sinh trong thế giới sách chứ? Người như Nguyệt Thần Tôn vậy, thấy thế nào hẳn phải là nhân vật chính mới đúng chứ..
Huống chi, Bạch Như Nguyệt đã chết rồi, nếu nàng thực sự là Nguyệt Thần tôn chuyển thế, vậy nàng cần phải vào luân hồi, đợi lần nữa khôi phục ký ức thần giới mới đúng chứ, nàng cái con chim tu hú chiếm tổ chim khách này không ai không thể nào nhìn thấy kiếp trước không thuộc gì về mình cả…
Mà giờ nàng lại nhìn thấy, nàng chẳng những thấy, hơn nữa còn chiếm được thứ Nguyệt Thần tôn ném xuống phàm giới… Từ đó, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là…Nàng chính là Nguyệt Thần Tôn chuyển thế!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, gần như có thứ gì đó trong đầu Lâm Nguyệt nổ tung, trong óc nàng lập tức trống rỗng.
Mà chính lúc này, khối kim ngọc màu vàng đặt trong tay nàng đột nhiên tuôn ra luồng sáng mãnh liệt, thứ ánh sáng vàng vô hình đó, khiến Lâm Nguyệt đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhức kịch liệt, một giọt máu vàng từ trái tim nàng chậm rãi hiện lên, lại chợt lóe, được khối kim ngọc màu vàng hút lại mạnh mẽ.
Sau khi hút giọt máu màu vàng kia vào, khối kim ngọc màu vàng đột nhiên bay lên, ánh sáng ở không trung tăng mạnh, sau trận lóe lên, một kim tự phù màu vàng từ từ thoát ra khỏi khối ngọc, sau đó lấy tốc độ như chớp đánh mạnh về phía Lâm Nguyệt, ở ngay giữa mi tâm nàng, chợt lóe sáng nhạt.
Lúc tự phù nhập vào cơ thể, Lâm nguyệt còn chưa kịp phản ứng, cũng cảm giác được một cơn đau đớn khổng lồ trong cơ thể ập tới, đau tới mức khiến nàng không nhịn được kêu thảm một tiếng, rồi sau đó thấy trước mặt tối sầm, ngất đi hoàn toàn!
Ngay sau khi Lâm Nguyệt hôn mê, khối kim ngọc màu vàng trên không trung phát ra luồng sáng vàng đột nhiên thu lại, cũng tựa như tia chớp lao mạnh về phía Lâm Nguyệt, sau đó chợt lóe, lao vào trong cơ thể Lâm Nguyệt.
Sau khi khối kim ngọc vàng tiến vào cơ thể Lâm Nguyệt, toàn bộ thạch thất lại lần nữa chìm trong bóng tối, chỉ có Lâm Nguyệt nằm trên mặt đất, thân hình mềm mại ấy trong bóng đêm tỏa ra chút sáng vàng.
Giờ phút này nếu có người ở chỗ này, nhất định sẽ phát hiện ra thân thể Lâm Nguyệt đang thay đổi cực nhanh, vốn mái tóc đen chỉ dài tới eo lại sinh trưởng với tốc độ mắt thường nhìn thấy, dưới luồng sáng vàng, căn cốt máu thịt cũng không ngừng biến hóa, ngũ quan trên mặt lại càng thêm tinh xảo tuyệt mỹ, dung mạo giống Nguyệt Thần Tôn tới mấy phần…
Ba năm sau.
Ngay tại khu rừng trên một hòn đảo nhỏ thuộc khu vực Nội hải. Một nữ nhân trung niên có dung mạo xâu xí tu vi trúc cơ kỳ chặn một vị thiếu niên có dung mạo thanh tú đang ở tu vi luyện khí kỳ lại.
“Tiểu tử thật anh tuấn quá, đi theo tỷ tỷ ta thấy sao? Tỷ tỷ ta Đảm bảo giúp ngươi lên Trúc cơ ngay!”
“Ngươi muốn gì? Ta, ta mới không thèm đi theo ngươi đâu…” Thiếu niên tức giận nói ra, chỉ là giọng có chút run rẩy, rõ ràng trong lòng sợ hãi vô cùng.
“Hừ, người lão nương nhìn trúng, chưa từng có ai thoát cả!” Cặp mắt đắm đuối của Nữ tu trung niên nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, hung dữ uy hiếp, “Tiểu tử, lão nương khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn, nếu không ngươi sẽ nếm mùi đau khổ đó…”

“Ngươi, ngươi đừng có làm loạn, nơi này là Phật Linh Đảo quản lý, ngươi hành ác lúc này, chẳng lẽ không sợ tu sĩ Phật Linh Đảo trách tội sao?” Thiếu niên lùi mạnh về sau mấy bước, hơi thất kinh nói ra.
“Phật Linh Đảo hả? Ha ha, tiểu tử ngươi cũng ngây thơ quá rồi đó, thế mà dám lấy Phật Linh Đảo tới dọa lão nương sao? Ngươi có biết lão nương là ai không? Lão nương nhưng là trưởng lão Linh cửa Phật đó, hừ, chỉ là một Phạt Linh Đảo, ngươi cho là lão nương sợ sao?”
Nghe thấy thiếu niên nói, lúc này nữ tu chẳng những không sợ mà còn cười sảng khoái.
“Ngươi, ngươi đừng có đắc ý, ngươi không sợ Phạt linh đảo, ta, ta chính là đệ tử quan trọng của Thanh Vân tôn, trong tông có bổn mạng nguyên bài đó, nếu ngươi dám làm gì ta, sư phụ ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu…” Thấy đối phương không sợ Phạt Linh Đảo, thiếu niên lại lắp bắp uy hiếp.
“Thanh Vân tông ư?’ Nghe thấy lời thiếu niên nói, nữ tu trung niên sắc mặt hơi đổi, ánh mắt lóe lên một cái, nhưng lại nhanh chóng trấn định, cười lạnh nói, “Thanh Vân tông thì sao nào? Chẳng lẽ lão nương còn sợ hắn sao? Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi nói ba hoa, cũng đừng mơ lão nương bỏ qua cho ngươi!”
Ở Nội Hải, bất kể là Phạt Linh Đảo cũng được hay Linh Cửa phật cũng không sao, Thanh Vân tông cũng được, những thứ này chẳng qua chỉ là thế lực nhỏ mà thôi, thế lực Phạt Linh Đảo và Linh cửa Phật cũng xê xích không nhiều, mà Thanh Vân tông lại là môn phái trung đẳng ở Nội Hải, vốn Linh Cửa Phật không dám dây vào, nhưng giờ thì lại khác!
Gần đây Linh Cửa Phật bơi đỡ được Tam cung tứ đảo Phấn Y Cung của Nội Hải, Phấn Y cung là một trong bảy thế lực cấp cao nhất của Nội Hải, mà thế lực so với bá chủ Đông Cực cung Nội hải chỉ kém chút thôi, có chỗ dựa lớn là Phấn Y Cung vững chắc như thế, nữ tu trung niên ở chỗ Linh Cửa Phật dĩ nhiên không cần e ngại một tiểu tốt của Thanh Vân tông rồi.
“Ngươi, ngươi đến cùng muốn gì? Ngươi, ngươi chẳng lẽ không sợ Thanh Vân Tông ta tiêu diệt Linh Cửa phật ngươi sao?” Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, giọt lệ sợ sệt trào ra.
“Ha ha, Thanh Vân tôn muốn diệt môn Linh Cửa phật ta ư? Tiểu tử, ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi!” Nữ tu trung niên chẳng chút kiêng kỵ cười, “Nếu là trước đây, lão nương có mấy phần kiêng kỵ Thanh Vân Tông ngay, nhưng giờ Linh cửa phật ta khác xưa rồi, môn chủ hiện giờ của chúng ta nhưng là giao hữu với trưởng lão Phấn Y cung Phấn Hồng đó, lần này cung chủ Phấn Y cung muốn kết hôn chính phu, còn tự mình mời môn chủ chúng ta tham gia đó, có Phấn Y cung ở đây, chẳng lẽ Thanh Vân Tôn sẽ vì một đệ tử nho nhỏ như ngươi mà làm khó Linh cửa phật chúng ta sao?”
“Ngươi nói láo! Phấn Y Cung môn phái như thế sao để mắt tới Linh Cửa Phật các ngươi chứ!” Sắc mặt thiếu niên biến đổi, không dám tin nhìn nữ tu trung niên.
“Ngưới nói chướng mắt thì chướng mắt à? Hắc hắc, tiểu tử, ngươi có biết cung chủ Phấn Y Cung hiện giờ muốn kết hôn với chính phu chính là do môn chủ chúng ta dùng linh dược cứu tỉnh không? Môn chủ chúng ta đối với chính phu cung chủ Phấn Y cung tương lai là có ân lớn đó!”
Nói đến đây, trong mắt nữ tu trung niên lại thoáng lóe lên tia hâm mộ, nói, “Chậc chậc, nghe nói chính phu cung chủ Phấn Y cung muốn kết hôn là đệ nhất mỹ nhân tuyệt sắc đó, nghe nói mỹ nhân ấy còn có một đôi mắt màu tím nữa, là nghiêng thành tuyệt sắc chân chính, cả thiếu cung chủ Đông Cực cung được xưng là đệ nhất mỹ nam ấy so ra vẫn còn kém… Người xinh đẹp như thế, hiện tại thành người của Phấn Y cung, thực sự là đáng tiếc quá…”
Nói xong, nữ tu trung niên dừng chút, ánh mắt lại rơi trên mặt thiếu niên lần nữa, cười tà bảo, “Chẳng quả, tiểu mỹ nhân kia lão nương không lấy được, giống như ngươi tiểu mỹ nhân vậy nhìn cũng được, ngươi nên ngoan ngoãn cùng đi với lão nương thôi, nếu mà hầu hạ tốt, lão nương sẽ cho ngươi một danh phận thị thiếp, nếu không, đừng trách lão nương không hiểu thương hương tiếc ngọc, trực tiếp coi ngươi như lô đỉnh…”
“Ngươi, ngươi đừng có mơ!” Thiếu niên nắm vũ khí chặt trong tay sắc mặt đỏ bừng, cả giận nói, “Ta, ta nguyện chết cũng không để ngươi được như ý”
“Hừ! Cái này không phải do ngươi!”
Nói xong, nữ tu trung niên cất bước tiến lên, đưa tay định tóm lấy thiếu niên bắt đi. Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, cắn chặt răng, giơ phi kiếm lên định hướng lên cổ cắt!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên cách đó không xa trong rừng núi truyền tới một tiếng nổ rung trời, một thân hình mảnh mai lướt tới trong nháy mắt, lúc này nữ tu vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cần cổ căng thẳng, dưới chân không đứng vững, đợi bà ta hồi phục tinh thần lại phát hiện mình bị người ta bóp cổ ở trên không trung.
“Ặc, ngươi, ngươi là ai…”
Nữ tu trung niên giãy giụa ngẩng đầu, vừa nhìn, trong mắt ngập tràn kinh diễm, lời nào muốn nói cũng quên tiệt.
Mà thiếu niên vốn định tự sát, cũng bị biến cố trước mắt xảy ra bất ngờ mà sợ ngây người, nhìn thiếu nữ xuất hiện đột ngột kia nghĩ xuất thần.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp tới hoa mắt, gần như không cách nào nhìn thẳng vào nàng được, thiếu nữ mặc một thân áo bào xanh, tóc đen xõa dài chấm gót chân, giữa lông mày có một ký hiệu màu lam trong suốt, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ chưa từng thấy bao giờ, da thịt trắng nõn nà mịn màng như tuyết, ở Đông Cực Hải này cực ít nhìn thấy, ít nhất trong mắt thiếu niên, hắn chưa từng thấy một cô gái nào xinh đẹp như vậy, lại chưa từng thấy người thiếu nữ nào có làn da trắng mịn nõn nà như thế.
Dầu sao ở Đông Cực Hải này, làn da cô gái bình thường đều hơi ngăm đen, còn làn da nam tử thì lại phổ biến trắng nõn mềm mại, mà vóc dáng nữ nhân thoạt nhìn cường tráng khỏe mạnh, nam nhân lại thấp bé mảnh mai, người thiếu nữ này chẳng những có được làn da trắng nõn mịn màng mà nữ nhân Đông Cực Hải không có, lại còn có vóc dáng thon thả mềm mại mà nữ nhân Đông Cực Hải cũng không có.
Nếu không phải không nhìn thấy yết hầu ở cổ họng thiếu nữ, thiếu niên gần như coi thiếu nữ này là trai giả gái.
“Ngươi vừa nói cung chủ Phấn Y cung muốn kết hôn với chính phu có đôi mắt màu tím sao?”
Ngay lúc nữ tu trung niên và thiếu niên bị thiếu nữ kinh diễm ngẩn ra, lại nghe giọng nói êm tai như tiếng suối của thiếu nữ truyền tới.
“Ta…”

Nữ tu trung niên phục hồi lại tinh thần, nhìn thẳng mắt Lâm Nguyệt đảo một vòng, định phủ nhận, nhưng còn chưa đợi bà ta mở lời, đã thấy cổ bị bóp chặt, một luồng sát khí nồng đậm khóa chặt bà ta, bên tai truyền tới tiếng thiếu nữ quát lạnh lẽo, “Nói!”
Cảm nhận được sát khí thiếu nữ không che giấu, lại có cảm giác khắc sâu, thực lực mình chênh quá lớn với thiếu nữ, nếu bà ta không đáp, chỉ sợ thiếu nữ này sẽ giết bà ta!
Nhưng nữ tu trung niên vẫn chưa từ bỏ ý định, lén thả ra thần thức tìm kiếm về phía thiếu nữ, định do thám xem tu vi đối phương, nhưng bà ta vừa thò thần thức ra tiếp xúc với thân thể thiếu nữ, đã cảm thấy trong đầu một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, đau tới mức khiến bà ta suýt nữa kêu lên thảm thiết!
Bởi vậy, nữ tu trung niên lập tức sợ hết hồn phi phách tán, vội vàng thu lại thần thức bị tổn thương, khuôn mặt trắng nhợt như không có máu vậy.
“Tiền bối, tiền bối tha mạng…” Nữ tu trung niên bị dọa lên tiếng cầu xin tha thứ, trong lòng kinh hãi mãi. Tu vi thật đáng sợ, bà ta chỉ lợi dụng phóng thần thức ra đụng một tý thôi, lại bị thương nặng như thế, tu vi người thiếu nữ này, ít nhất đã ở trên kết đan kỳ rồi!
Hải vực chung quanh mấy ngàn dặm Nội Hải, gần như tu sĩ kết đan kỳ bà ta cũng biết một chút, nhưng chưa từng nghe nói có một người thiếu nữ còn trẻ tuổi mà tu vi đã sâu không lường được thế này, người thiếu nữ này đến cùng là ai?
“Đem mọi chuyện ngươi biết liên quan tới toàn bộ Phấn Y Cung nói hết ra cho bản tôn, nếu có nửa câu nói dối, bản tôn sẽ rút hồn luyện phách ngươi, để ngươi sống không bằng chết!”
Thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này, đúng là Lâm Nguyệt.
Trước Lâm Nguyệt ở trong thạch thất của di tích chiếm được khối kim ngọc vàng mà Nguyệt Thần tôn ném xuống phàm giới, bởi vì máu nguyệt thần trong cơ thể nàng đã bỏ đi phong ấn khối thần cách kim ngọc, khiến thần cách trở lại dung hợp với thân thể nàng, trước nàng là người phàm không cách nào thừa nhận được thần cách, vì thế lúc thần cách trở về, nàng không chịu nổi cơn thống khổ linh hồn bị xé nát đau tới mức lâm vào hôn mê.
Sau khi nàng hôn mê, thần cách lại lần nữa trở về cùng thánh ngọc tộc Nguyệt giúp nàng cải tạo thân thể, bởi tu vi hiện tại của nàng quá kém, thân thể lại quá yếu, quá trình cải tạo này lại cực kỳ chậm rãi, mãi cho tới hai năm trước thân thể nàng mới miễn cưỡng cải tạo tốt được.
Nhưng cũng chỉ miễn cưỡng mà thôi, giờ thân thể nàng so với bản thể Nguyệt Thần tôn vẫn còn kém cực xa, cho dù đã trải qua cải tạo, lại được hoàn hồn cách, nhưng hiện tại chẳng qua trong thân thể nàng cũng chỉ có một tia huyết mạch của thần tộc thôi, muốn thật sự thành thần thể, vẫn cần cả một quá trình cải tạo dần dần.
Hai năm trước, trong lúc Lâm Nguyệt hôn mê tỉnh lại, thân thể cải tạo cũng chấm dứt, lần đó hành trình đi di tích, nàng thu hoạch được ngạch phong, ngoài vô số những linh thạch pháp bảo đan dược ra, nàng còn lấy được giọt máu Nguyệt Thần mà Nguyệt Thần tôn để lại ở Nguyệt Thần Thánh Ngọc, khiến cho nàng vốn không đủ máu tộc nguyệt thuần khiết đã chiếm được kế thừa đầy đủ, mà theo huyết mạch đầy đủ trong cơ thể, ngay giữa mi tâm nàng mới xuất hiện một ấn ký huyết mạch tộc nguyệt.
Ngoài những thứ đó ra, thần cách trở về cũng làm tu vi nàng đột nhiên tăng mạnh, khiến cho nàng chỉ ngắn ngủn trong hai năm, đột phá đỉnh trúc cơ hậu kỳ, thành công kết đan, hơn nữa tu vi trực tiếp vọt mạnh tới đỉnh kết đan hậu kỳ, nếu không phải nàng áp chế, thì chuyện kết nguyên anh cũng có thể lắm!
Chẳng qua, uy lực huyết mạch tộc Nguyệt thật sự quá lợi hại, mặc dù nàng dùng tâm áp chế, nhưng vẫn không cách nào ngăn chặn toàn bộ, vì thế sau khi rời khỏi thạch thất, nàng đành vội vã tìm một chỗ tương đối vắng vẻ, mở ra một động phủ để bế quan kết anh.
Nửa năm trước, nàng thành công kết anh, bởi tu vi tăng lên quá nhanh, nàng cũng không thành công kết anh hậu kỳ thì không xuất quan ngay, mà trực tiếp bế quan để củng cố tu vi vững chắc, mãi cho tới lúc nghe thấy đối thoại giữa nữ tu trung niên và thiếu niên kia mới lúc này xuất quan.
“Tiền bối bớt giận, tiểu phụ xin nói…” Biết rõ tu vi người thiếu nữ trước mắt sâu không lường được, nữ tu trung niên đâu còn dám giở trò gì, lập tức đem hết những gì mình biết nói hết ra.
“Ngươi nói không ai biết hắn đến từ đâu, mà hắn lại có một đôi mắt màu tím sao?” Nghe lời nữ tu trung niên nói, trong lòng Lâm Nguyệt xúc động, hỏi lạnh lùng.
“Đúng vậy, vị công tử đó lớn lên xinh đẹp như thần tiên, nhưng lại không ai tra ra xuất xứ từ đâu, cũng chưa từng nghe nói qua người có mắt màu tím” Nữ tu trung niên nơm nớp lo sợ nói ra, giờ phút này bà ta chỉ hy vọng người thiếu nữ trước mặt hỏi xong có thể thả bà ta đi, còn phần người thiếu niên kia, sớm đã bị bà ta quên tiệt rồi.
Muốn mỹ nhân, sau này bà ta còn có cơ hội, nếu mất mạng nhỏ, vậy thì cái gì cũng mất cả!
“Hừ!”
Biết rõ có hỏi tiếp cũng không hỏi thêm được tin tức cần thiết nữa, Lâm Nguyệt hừ lạnh một cái, chán ghét liếc mắt nhìn nữ tu trung niên một cái, sau đó ngón tay nhỏ nhắn điểm nhẹ lên mi tâm nữ tu trung niên, nói lạnh lùng, “Thân là tu sĩ, lại chỉ biết tu thân không biết tu tâm, ngươi một thân tu vi này, bản tôn phải đoạt lại, đỡ để ngươi đi gieo họa cho người khác!”


Bình Luận (0)
Comment