Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 181


“Ngươi dám!” Thấy Lâm Nguyệt ôm Diêm Tinh Vân vào trong lòng, Ý Đại Nhi lập tức giận dữ, đưa tay ra đánh về phía Lâm Nguyệt, quát lên, “Bỏ hắn ra!”
Mặt mũi Ý Đại Nhi ngập tràn bạo ngược, thời khắc đánh ra một chưởng, trên không trung cũng đồng thời ngưng tụ ra một chưởng ấn khổng lồ, hướng Lâm Nguyệt bổ nhào xuống!
Thần sắc Lâm Nguyệt lạnh lùng nghiêm nghị, một tay ôm lấy Diêm Tinh Vân, một tay giơ Hương Lưỡi Đao lên không trung, đánh vào chưởng ấn của Ý Đại Nhi từ trên không ập tới!
Ầm Ầm1
Một tiếng nổ vang thật lớn, hương lưỡi đao sắc bén, bổ mạnh vào chưởng ấn khổng lồ trên không kia, lại đem linh khí ngưng tụ thành chưởng ấn khổng lồ chém thành hai nửa!
Cùng lúc đó, mũi chân Lâm Nguyệt điểm nhẹ, bóng nhẹ nhàng bay lên không, ở trên không xoay tròn xinh đẹp một cái, ôm lấy Diêm Tinh Vân vững vàng đáp xuống đất.
“Lâm Nguyệt, buông hắn ra!” Ý Đại Nhi nhìn chằm chằm Diêm Tinh Vân bị Lâm Nguyệt ôm, như điên cuồng muốn xông tới, nhưng lại bị Lam Mi kéo lại!
“Cung chủ, tứ trưởng lão các nàng ấy vẫn chưa thấy đến, chỉ sợ ở hậu điện đã xảy ra chuyện rồi!” Sắc mặt Lam Mi âm trầm, trong mắt chợt lóe lên tia lo âu, nhưng vẫn tỉnh táo giữ chặt lấy Ý Đại Nhi nói ra.
Ý Đại Nhi nghe thấy lời Lam Mi, trong lòng kinh hãi!
Trước nàng ta bị Lâm Nguyệt ra tay cướp lấy Diêm Tinh Vân đã bị kích thích mất đi lý trí, lại quên mất vì sao ba vi trưởng lão Tử, Hồng , Thanh mai phục ở hậu diện vẫn không xuất hiện, theo lý thuyế, lúc này khi những tu sĩ các phái kia phát độc, các bà ấy cũng phải ra để thu thập tàn cục mới đúng chứ, mà giờ vẫn chẳng thấy nửa bóng dáng đâu…
Nghĩ đến đây, Ý Đại Nhi bất giác nghĩ tới tiếng nổ mạnh ở hậu điện truyền ra lúc trước, chắc ba vị trưởng lão khác đã gặp phải chuyện gì rồi chăng?
Nếu bọn họ đã có chuyện xảy ra… Trong lòng Ý Đại Nhi sầm xuống, vo thức nhìn về phía Lâm Nguyệt, trong mắt càng phát ra vẻ âm tàn nồng nặc! Nhất định là nàng ta, cái người nữ tu tên gọi là Lâm Nguyệt này đã giở trò quỷ, nàng ta nhất định còn có đồng bọn nữa1
Nghĩ đến đây, Ý Đại Nhi không nhịn được nữa, nói với Lam Mi, “Lam trưởng lão, ngươi tự mình đi hậu điện xem một chút, xem xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, ở đây cứ để bản cung chủ ứng phó là được!”
“Cung chủ, vị Lâm Nguyệt kia…” Lam Mi có chút kiêng kỵ nhìn thoáng qua Lâm Nguyệt, muốn nói lại thôi.
Vốn kế hoạch đang tiến hành tốt đột nhiên xảy ra biến cố, mà ba vị trưởng lão trước đó mai phục kỹ ở hậu điện vừa rồi không xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện một Lâm Nguyệt lai lịch không rõ…
Vừa rồi Lâm Nguyệt và Ý Đại Nhi đánh nhau, Lam Mi thấy rất rõ, Ý Đại Nhi tu vi là nguyên anh kỳ, hơn nữa đã sớm ba trăm năm là nguyên anh kỳ rồi, còn ở đây trong đám tu sĩ nguyên anh, cũng chỉ có nữ tu Tây Thủy Cung kia và Ý Đại Nhi là có tu vi tương đương, còn Lâm Nguyệt kia nhưng mới chỉ là nguyên anh sơ kỳ, theo lý mà nói, hẳn không phải là đối thủ của Ý Đại Nhi mới phải, nhưng vừa rồi trong lúc nàng ấy đánh nhau với Ý Đại Nhi có vẻ thành thạo, lại cực kỳ thoải mái phá vỡ một chưởng của Ý Đại Nhi, mà trong lúc đánh lại còn ôm một người nữa…

Điều này nói rõ, cái vị nữ tu tên Lâm Nguyệt này không hề đơn giản như thoạt nhìn thế, ít nhất thực lực của nàng ấy đã vượt qua tu sĩ nguyên anh sơ kỳ bình thường rồi1
Còn phần những kẻ khác ở đây, Lam Mi cũng chẳng coi ra gì, mặc dù những người ở môn phái khác ở đây nhiều nhưng đều bị trúng độc cả, dù có thuốc giải thì độc ấy cũng không phải có thể giải ngay tức thì, thời gian không chắc một ngày vốn không cách nào bức hết độc ra được!
Nghĩ đến đây, Lam Mi mắt lạnh nhìn thấy có mấy người đã uống thuốc giải, được các đệ tử môn phái bọc bảo vệ chung quanh đang ngồi khoanh chân dưới dất, bên môi khẽ nhếch lên cười lạnh.
Những kẻ này, tạm thời đã không còn phải lo nữa! Họ giờ kiêng kỵ chỉ có Lâm Nguyệt, chỉ cần giải quyết được đối phương, thì không sợ gì hết!
“Đi làm theo lời Bản cung chủ nói đi! Bản cung chủ tự có cách bắt được con tiện nhân này!” Ý Đại Nhi rõ ràng biết Lam Mi đang nghĩ gì, nhưng với nữ nhân Lâm Nguyên chỉ có tu vi nguyên anh sơ kỳ này, nàng ta vốn chẳng coi ra gì!
Quan trọng nhất là, ba vị trưởng lão Phấn Y Cung tuyệt đối không sao là được!
Nhọc bao công sức rất lâu mới bày ra được trận này như thế, tuyệt đối không thể thất bịa, nếu lúc này ba vị trưởng lão đồng thời gặp chuyện không may, cho dù có phải giết toàn bộ mọi người hôm nay, cũng không sao hết, dù sao nếu không có ba vị trưởng lão nguyên anh, với Phấn Y Cung mà nói, là một tổn thất to lớn.
“Vâng” Chuyện cho tới giờ, mặc dù Lam Mi hơi không yên tâm, nhưng cũng biết không thể ở lại đây chậm trễ tiếp nữa, rời một mình nhanh chóng dẫn theo một đám đệ tử Phấn Y cung lao về phía hậu điện!
Nhìn Lam Mi dẫn người rời khỏi đại điện, đệ tử Phấn Y Cung chung quanh cũng mất đi ba phần, khóe môi Lâm Nguyệt khẽ cong lên cười vui vẻ chế giễu.
“Các vị nếu độc tố đã được giải, còn định giả vờ nữa sao?”
Ngay khi bóng Lam Mi biến mất trong nháy mắt, giọng Lâm Nguyệt lành lạnh vang lên truyền vào trong tai mấy vị trưởng lão nguyên anh đang nhắm mắt điều tức!
Những người này, lại có ý kiến quá hay, rõ ràng độc tố trong cơ thể đã giải rồi, đã có thể ra tay khống chế linh lực được rồi, nhưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lại muốn ngồi ngư ông đắc lợi!
Nhưng Lâm Nguyệt cũng không phải là người tốt bụng gì, nàng vốn chẳng thèm để ý đến sống chết của kẻ khác, sở dĩ cho thuốc giải cho họ, chẳng qua chỉ muốn họ trợ lực giuớ mà thôi!
Nàng cũng không sợ Ý Đại Nhi, nếu không có Diêm Tinh Vân ở đây, nàng giết đối phương cũng chẳng khó gì, nhưng giờ vừa muốn che chở cho Diêm Tinh Vân, mà nàng lại không muốn giao bừa Diêm Tinh Vân cho kẻ khác, chỉ bằng mình nàng muốn giết Ý Đại Nhi, là chuyện không thể, nhưng nếu có những tu sĩ nguyên anh này, vậy thì lại khác…
Mặc dù những kẻ này đều có điểm tư lợi cá nhân, cũng không đồng tâm, nhưng giờ với Lâm Nguyệt mà nói, lại là trợ lực rất tốt, có họ chống đỡ, nàng hoàn toàn có thể giết được Ý Đại Nhi, rồi sau đó mang theo Diêm Tinh Vân rời đi!
“Lâm tiên tử, mặc dù ta hôm nay có đụng tới Phấn Y Cung, nhưng nếu ngươi muốn lợi dụng ta để giúp ngươi đối phó với Ý Đại Nhi, thì không thể đâu!” Nghe Lâm Nguyệt dẫn âm, một trong trưởng lão nữ tu nguyên anh Tây Thủy Cung đã lạnh nhạt nói ra.
Mấy vị khác cũng đồng thời bày tỏ như thế, họ ở chỗ này đụng phải ám toán của Phấn Y Cung, tự dưng sẽ phải tính sổ với Phấn Y cung, nhưng sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa Lâm Nguyệt và Ý Đại Nhi đâu!
Rõ ràng những tu sĩ nguyên anh này đều là những lão hồ ly, đối phương Lâm Nguyệt hào phóng đưa ra thuốc giải, cũng rất cảm kích nói cảm tạ, chỉ là giọng nói ấy dù thành khẩn lại cũng chẳng có tý thành ý nào. Phản ứng những kẻ này, Lâm Nguyệt cũng sớm liệu ra. Giờ phút này nghe thấy lời họ nói, trong mắt lại chợt lóe lên tia mỉa mai, trong lòng cười lạnh không thôi!
Những người này nói thì dễ nghe lắm, cái gì mà ân oán giữa nàng và Ý Đại Nhi chứ, họ sẽ không nhúng tay vào, cái gì mà nàng hòa phóng khảng khái tặng thuốc giải thì vô cùng cảm kích, ghi sâu trong lòng chứ!
Nói cho cùng, những kẻ này chẳng qua chỉ là vì chút tư lợi cá nhân mà thôi, họ toan tính, nhưng lại muốn cả hai bên nàng và Ý Đại Nhi đều bị thiệt hại, rồi lại ra mặt để lấy được chỗ tốt đầy đù mà thôi!
Chỉ là họ cho rằng Lâm Nguyệt đưa ra thuốc giải vậy là tốt lắm sao? Nếu không phải nắm chắc, sao nàng dám đơn giản vứt nhưng thuốc giải kia ra chứ?
Nàng chẳng những là độc tu, hơn nữa còn là luyện đan sư cấp chín, muốn thần không biết quỷ không hay động tay chân trên những viên thuốc ấy, thì quá đơn giản mà!
Nhưng nếu họ đã thế, vậy hiện giờ nàng cũng không cần khách sáo với họ nữa! nghĩ đến đây, thần sắc Lâm Nguyệt lạnh hẳn, lạnh lùng truyền âm nói, “Ta khuyên các vị đừng có vội hạ quyết định vậy là xong, các vị trước tiên cứ kiểm tra đan điền của mình mà coi!”
Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, trong lòng mấy vị trưởng lão nguyên anh cả kinh, đồng thời tinh thần trầm xuống, một lát sau, mở mắt ra, sắc mặt khó coi vô cùng!
‘Lâm tiên tử, ngươi đến cùng đã làm gì với chúng ta thế hả?” Vẻ mặt trưởng lão Tây Thủy cung kinh nộ, tức giận chất vấn.
“Vốn tưởng rằng ngươi thật lòng, lại không ngờ tâm tư ác độc thế, thừa dịp lợi dụng ném thuốc giải cho chúng ta mà lại ra tay với chúng ta!”
“ngươi đến cùng là làm gì với môn phái ta thế? Nói mau đi!”
“Lâm Nguyệt, ta tự hỏi chưa từng đắc tội ngươi, vì sao ngươi lại hạ độc thủ với chúng ta thế?”
“…”
“…”
Mấy vị tu sĩ nguyên anh cũng kinh sợ không thôi, vội vã tức giận chất vấn.

“Các vị, coi Lâm Nguyệt ta ngốc lắm phải không? Ta và các vị chẳng quen biết gì nhau, nếu không có chút thủ đoạn, sao dám đơn giản đưa thuốc giải cho các ngươi chứ? Hơn nữa ta cho các ngươi thuốc giải, chẳng qua là muốn có được sự trợ giuớ của các vị mà thôi, ai trong các vị cũng cho là Lâm Nguyệt ta thi ân không cần báo đáp sao?”
Nghe mấy lời chỉ trích của các tu sĩ nguyên anh, Lâm Nguyệt cười lạnh giễu cợt nói. Thi ân không cần báo đáp ư? Mấy vị này coi Lâm Nguyệt nàng ngu tới mức vậy sao? Ở giới tu chân, đâu còn người tốt bụng tới cỡ vậy nữa nhỉ?
Huống chi, nàng và những kẻ này chẳng quen gì nhau, nếu cứ cho thuốc giải bừa cho họ, chỉ sợ sau khi Ý Đại Nhi chết, người họ muốn đối phó lại chính là Lâm Nguyệt nàng đây! Dù sao nàng đối với những tu sĩ Nội hải mà nói, chỉ là một tu sĩ đến từ bên ngoài mà thôi, giết nàng, chắc cũng còn chiếm được không ít đồ tốt đó!
Lời Lâm Nguyệt vừa nói ra, trên mặt mấy tu sĩ nguyên anh lúc trắng lúc đỏ, sắc mặt khó coi cực kỳ. Họ lúc trước lấy được thuốc giải, còn thương lượng với nhau ngồi thu ngư ông đắc lợi, trong lòng sớm nói xấu Lâm Nguyệt sau lưng là ngu, lại không ngờ, người ta sớm đã có chuẩn bị trước, ngược lại còn đem cả tính toán của họ tính thêm nữa!
“Ngươi đến cùng muốn thế nào?” Mấy vị tu sĩ nguyên anh nháy mắt nhìn nhau, sau đó một vị trưởng lão có tu vi cao của Tây Thủy cung mở miệng hỏi.
“Giúp Ta giết Ý Đại Nhi!”
Mục đích của Lâm Nguyệt chỉ có vậy, Ý Đại Nhi kia, hôm nay không thể không chết! Ánh mắt lạnh băng rơi vào trên mặt tàn nhẫn, chậm rãi bức ép Ý Đại Nhi, trong lòng Lâm Nguyệt cực kỳ giận dữ với nữ tu này!
Đây là lần đầu tiên nàng tức giận như thế, cũng là lần đầu tiên lại thật sự muốn giết người như thế!
Ban đầu ở Côn Lôn, nàng co dù bị Diệp Khuynh Tuyết tính toán, bị những kẻ côn Lôn kia ức hiếp, nàng cũng không phẫn hận tới vậy, hiện giờ nàng lại nhìn thấy Ý Đại Nhi đối xử với Diêm Tinh Vân như thế, trong lòng lại hận tới mức gần như muốn rút hồn luyện phách Ý Đại Nhi, khiến cho nàng ta sống không bằng chết!
“Nếu ta ra tay giúp ngươi giết Ý Đại Nhi, ta được lợi gì nào?” TRưởng lão Tây Thủy cung lạnh lùng hỏi.
Người có thể tu luyện tới tu vi nguyên anh cũng không phải ngu, họ chẳng phải là lão hồ lý đã sống mấy trăm năm rồi đó sao? Trưởng lão Tây Thủy cung hỏi như vậy, chẳng qua không muốn mình sau khi bị Lâm Nguyệt lợi dụng thì muốn bị người ta kiềm chế thôi!
“Nếu ngươi giúp ta giết Ý Đại Nhi, ta dĩ nhiên sẽ giúp ngươi giải trừ tai họa ngầm trong đan điền thôi!” Lâm Nguyệt truyền âm nhàn nhạt nói, đồng thời mũi chân điểm nhẹ, thân ảnh đó như tia chớp nhảy vọt lên, lần nữa tránh được công kích của Ý Đại Nhi!
“Được, ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi phải phát ra lời thề độc, nếu không ta sao tin ngươi được chứ?” Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, mấy vị trưởng lão nguyên anh kia thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu các vị giúp ta giết Ý Đại Nhi, Lâm Nguyệt ta đây nhất định sẽ giúp các vị giải trừ đi tai họa ngầm trong đan điền, nếu nuốt lời, sau này nhất định sẽ bị tâm ma cắn trả mà chết!” Lâm Nguyệt không chút do dự, giọng lạnh nhạt lập lời thề độc.
Ngay trong thời gian ngắn Lâm Nguyệt nói chuyện với mấy vị trưởng lão, Ý Đại Nhi càng điên cuồng hướng nàng công kích tới mười lần, lần nào nàng cũng đều băn khoăn có Diêm Tinh Vân mà né tránh, nhưng theo thời gian trôi đi, thủ đoạn Ý Đại Nhi công kích càng ngày càng sắc bén, trước mắt nàng cố tránh thoát hiểm để sống sót, tình cảnh cực kỳ không ổn.
Thực ra Lâm Nguyệt cũng không phải không có sức đánh lại, chỉ là trước mắt nàng không muốn ra tay mà thôi, hơn nữa nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này đi, lại cần phải dựa vào mấy tu sĩ nguyên anh, vì thế nàng nhất định phải thuyết phục đối phương, hơn nữa uy hiếp đối phương ra tay.
“Lâm Nguyệt, để chính phu của Bản cung chủ xuống!”
Ý Đại Nhi chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh pháp khí đen nhánh, thoạt nhìn giống như rắn mà không phải rắn, trong cực kỳ dữ tợn, hơn nữa trong miệng nói lẩm bẩm, ném mạnh pháp khí đó lên không trung!
Cái thứ giống như rắn mà chẳng phải rắn kia sau khi được ném ra, bỗng phát ra tiếng rít chói tai, rồi ở trên không biến thành một mãnh thú khổng lồ màu đen, mãnh thú kia có thân hình giống rắn, song lại có bốn chân, nhìn như rồng, nhưng trên đầu lại bạnh ra trông dữ tợn vô cùng, miệng banh ra có hàm răng sắc nhọn rất dài, thoạt nhìn cực kỳ xấu xí, mà trên miệng hàm răng sắc kia, có một đôi mắt thú màu đỏ khổng lồ đang lạnh lùng nhìn thẳng Lâm Nguyệt, trong mắt tỏa ra làn khí đen đặc rùng mình!
Grào!
Mãnh thú kia gầm lên một tiếng rung trời, sau đó giương nanh múa vuốt đột nhiên nhào tới Lâm Nguyệt!
“Vạn Vũ Băng châm!”
Thần sắc trên mặt Lâm Nguyệt không đổi, một tay ôm Diêm Tinh Vân thật chặt, cũng không đối diện chống lại đối phương, mà ngược lại, điểm nhẹ mũi chân lên trời, khéo léo tránh được công kích đối phương, đồng thời tay kia linh hoạt bấm bí quyết linh pháp cực nhanh, theo động tác nàng, quanh thân thể nàng đột nhiên ngưng tụ vô số linh khí, sau đó những linh khí ấy dùng tốc độ khó tin ngưng tụ thành những băng châm sáng lóng lánh!
Vạn Vũ Băng châm này chính là pháp thuật mà Lâm Nguyệt lần đầu tới Côn Lôn học được, nhưng sau khí tu vi nàng đột phá tới nguyên anh lúc này Vạn Vũ Băng châm mới phát huy được uy lực thực sự của nó, hiện giờ Lâm Nguyệt tung Vạn Vũ Băng châm ra, nhưng lại chính là Vạn Vũ Băng châm chân chính, chỉ một cái phất tay mà khiến cho hàng vạn miếng băng châm sắc bén bắn ra, với số lượng băng châm khổng lồ này thoạt nhìn khiến người ta thấy mà kinh hãi!
Vô số băng châm dày đặc cứ đứng trôi nổi lặng lẽ quay quanh Lâm Nguyệt, tỏa ra ánh sáng dày đặc, chỉ cần một ngón tay nhỏ của Lâm Nguyệt thôi, thì số băng châm đếm không hết này sẽ cứ thế bắn thẳng tới mãnh thú ngay!
Cơn mưa băng châm như cuồng phong đánh mạnh vào người mãnh thú, phát ra âm thanh bùm bùm chói tai, có nhiều miếng băng châm vẫn chưa chạm tới mãnh thú đã biến thành bột phấn, biến mất trong không khí, nhưng những miếng băng châm cứ không ngừng bắn nhanh tới, hơi thở hung hãn trên người mãnh thú cũng dần yếu đi!
Phụp một cái, miếng băng châm thứ nhất đột phá phòng ngự của mãnh thú, tiếp đó là hàng ngàn miếng băng châm khác cũng thành công đâm vào thân thể mãnh thú, mãnh thú này phát ra tiếng rống thống khổ, giãy giụa quằn quại trên không một trận, đột nhiên dùng ánh mắt hận thù nhìn thẳng Lâm Nguyệt, sau đó chân trước đột nhiên dài ra, chộp mạnh tới Lâm Nguyệt!
Súc sinh này thế mà có linh trí! Bị mãnh thú kia nhìn, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên như bị kim châm đau đớn, thân hình không ngừng lảo đảo, nhưng lúc này đứng giữa không trung, móng vuốt khổng lồ sắc bén của mãnh thú kia đã đâm thẳng về phía tim Lâm Nguyệt!
“Bé con, cẩn thận…” Giọng nói yếu ớt vang lên bên tai, mang theo lo lắng đau lòng, còn xen lẫn sự phẫn nộ khó nói nên lời.
Diêm Tinh Vân1
Thân thể mềm mại của Lâm Nguyệt chấn động, cắn mạnh đầu lưỡi, lợi dụng sự đau nhức ở đầu lưỡi mà quên đi sự đau đớn như kim châm trong đầu, đồng thời cũng không cố nhìn Diêm Tinh Vân, chẳng chút do dự giơ hương lưỡi đao trong tay lên, chặn ngay trước ngực!

Bịch một tiếng, móng vuốt khổng lồ của mãnh thú kia đâm mạnh lên Hương lưỡi đao, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy một xung lượng khổng lồ không cách nào kháng cự nổi ập tới, khiến cả nàng lẫn Diêm Tinh Vân cùng bị đánh văng ra ngoài, bay xa mấy chục thước, mới miễn cưỡng dừng lại, nhưng một kích kia rất nặng, nàng chỉ cảm thấy trong miệng tanh ngọt, phun mạnh một ngụm máu ra ngoài!
Súc sinh kia thật lợi hại!
Lâm Nguyệt dùng tay lau vết mau trên khóe môi, ánh mắt nhìn về phía mãnh thú kia mang theo sát khí lành lạnh1
Do nàng quá sơ suất, không ngờ móng pháp khí huyễn hóa thành manh thú vẫn còn có thần thức và năng lực công kích, nhất thời không kịp đề phòng suýt nữa bị đối phương ám toán!
May mà thần trí nàng vốn cường đại khác xa những tu sĩ khác, hiện giờ đang đột phá nguyên anh kỳ, thần thức đó lại chẳng kém tu sĩ hóa thần tý nào, hơn nữ còn có Diêm Tinh Vân mở miệng nhắc nhở, lúc này mới kịp phản ứng!
Diêm Tinh Vân!
Nghĩ đến đến, trong lòng Lâm Nguyệt cảm động, vô thức liền nhìn người thiếu niên trong lòng, đã thấy người thiếu niên ấy đang nhìn nàng chăm chú, đôi mắt tím kia vẫn trống rỗng vô thần như thế, vẫn chẳng khác gì lúc trước cả!
Hay vừa rồi nàng nghe lầm rồi?
Không, nàng không nghe lầm, giọng nói vừa rồi kia mặc dù cực yếu ớt nhưng chắc chắn là Diêm Tinh Vân, hơn nữa cũng chỉ có hắn mới có thể gọi nàng là bé con!
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt không kìm được mở miệng hỏi người thiếu niên trong lòng, “Diêm Tinh Vân, huynh đã tỉnh rồi phải không?”
Thiếu niên trong lòng vẫn ngây ngây ngốc ngốc nhìn nàng, chẳng có bất kỳ phản ứng gì. Thấy Diêm Tinh Vân vẫn thế không hiểu sao, trong lòng Lâm Nguyệt trào lên đau xót, tay ôm chặt thiếu niên chợt căng thẳng, khẽ nói, “Huynh yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp huynh khôi phục lại thần trí, hơn nữa, ta còn giúp huynh báo thù, đem kẻ hại huynh băm vằm trăm mảnh!”
Giọng Lâm Nguyệt rất nhẹ rất nhẹ, ánh mắt lạnh như băng chậm rãi chuyển hướng nhìn thẳng vào Ý Đại Nhi đầy âm độc! Diêm Tinh Vân, lúc này đây, cứ để cho ta tới bảo vệ huynh, hãy để cho ta trở thành chỗ dựa cho huynh đi!
Lâm Nguyệt thu Hương lưỡi đao lại, chậm rãi đứng thẳng người lên, đối mặt với Ý Đại Nhi, ngón tay ngọc chậm rãi nâng lên, một ngọn lửa màu đen nhỏ bằng hạt đậu nành bỗng xuất hiện ở trên đầu ngón tay ngọc nàng lóe ra lấp lánh.
Hư vô lửa!
Lúc ngọn lửa màu đen xuất hiện, nhiệt độ cả đại điện đột nhiên nóng tới kinh người, nhiệt độ nóng rực ấy, ép tất cả mọi người trong đại điện lui lại!
Một kích trước không được lợi gì, mãnh thú hiện tại đang xoay trên không sau khi nhìn thấy Hư vô hỏa, cặp mắt thú đột nhiên lóe lên sợ hãi, thân hình khổng lồ vặn vẹo, cứ như muốn lui lại đằng sau, song vì bị Ý Đại Nhi thao túng, không thể không hung ác rống giận với Lâm Nguyệt!
“Lâm Nguyệt, đi tìm chết đi!” Thấy Lâm Nguyệt triệu hồi ra hư vô hỏa, sắc mặt Ý Đại Nhi hơi đổi, trong lòng hơi bất an, nhưng vẫn cắn chặt răng hai tay bắt chéo, khống chế nhanh mãnh thú trên không hướng Lâm Nguyệt bổ nhào tới!
Nàng ta cũng không nhận ra hư vô hỏa, nhưng sau khi hư vô hỏa được Lâm Nguyệt triệu hoán đi ra, nhiệt độ cao bức ngưới ấy lại khiến nàng ta cảm thấy, hư vô hảo kia thật phi phám, vì thế nàng ta quyết ra tay chiếm ưu thế, trước lúc Lâm Nguyệt phát ra uy lực của hư vô hỏa, thì đem chém giết Lâm Nguyệt triệt để trước!
Mặc dù Mãnh thú kia biến ảo từ pháp khí, nhưng thật ra là tinh lực mãnh thú này được luyện hóa ở trong pháp khí mà thôi, tinh phách mãnh thú sớm đã có linh trí, giờ phút này mặc dù nó vẫn thấy sợ hãi với hư vô hỏa, nhưng dưới sự thao túng của Ý Đại Nhi, vẫn kiên trì bổ nhào về phía Lâm Nguyệt, ngay lúc nhào tới, còn muốn dùng chiêu cũ, mưu toan lợi dụng thần thức công kích Lâm Nguyệt!
Đáng tiếc, thần thức Lâm Nguyệt cực kỳ cường đại, lần đầu tiên bị trúng ám toán của nó, chẳng qua là không phòng bị thôi, hiện tại đã có chuẩn bị, dĩ nhiên sẽ không để nó được như ý!
“Bệnh!”
Gần như cùng lúc mãnh thú nhào tới trong nháy mắt, Lâm Nguyệt cũng động, chỉ thấy nàng khẽ quát một tiếng, đồng thời ngón tay nhỏ bắn ra, ngọn lửa màu đen trên đầu ngón tay trong nháy mắt như luồng sao chổi bắn nhanh ra, gần như không chút áp lực xuyên mạnh qua phòng ngự trên người mãnh thú, rơi thẳng lên người mãnh thú!
“Đốt!”
Lâm Nguyệt nhìn thẳng mãnh thú, môi hồng hé mở, phun nhẹ một từ ra! Giọng nàng vừa dứt, ầm một tiếng, ngọn lửa nhỏ màu đen như hạt đậu nành trong nháy mắt nổ tung ầm ầm, một ngọn lửa đen như tơ lụa trong nháy mắt bao trọn thân thể khổng lồ cao lớn của mãnh thú.


Bình Luận (0)
Comment