Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 187


Chuyện cũ xoẹt qua trong lòng, cứ như cuộn tranh dần bay màu cho tới khi biến mất, cho tới khi tiên tán hoàn toàn trong trời đất. Con mắt Diêm Sát ngập tràn tâm tình phức tạp cũng dần biến mất, lại khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có.
“Tinh Vân, ngươi đi đã quá lâu rồi, giờ là lúc cần phải về…”
Diêm Sát giọng lạnh như băng gào thét trong tiếng gió xoáy, thân ảnh đứng yên trên phi kiếm, trong một khắc, cứ như ánh sao chổi quét một đường sáng vụt qua, sau đó thì biến mất giữa không trung.
Ba ngày sau. Trong tĩnh thất, Lâm Nguyệt nghiên cứu cẩn thận trình tự luyện chế Hóa Viêm Đan, và thủ pháp chế đan rồi mới bắt tay vào tĩnh tâm luyện đan.
Mấy ngày nay dưới sự an bài của Đông cực Dương, nàng và Diêm Tinh Vân được an bài vào Đông Cực Cung, nhưng do nội bộ Đông cực Cung phân liệt, Đông cực Dương sợ khiến cho cái vị thánh nữ Đông Cực kia chú ý, nên không công khai thân phận luyện đan sư của Lâm Nguyệt, mà lặng lẽ an bài cho nàng một gian tĩnh thất, hy vọng nàng mau chóng luyện ra Hóa Viêm Đan.
Mà an bài như thế cũng hợp ý Lâm Nguyệt, nàng vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của Đông cực Cung, ở lại chẳng qua cũng chỉ vì luyện chế ra Hóa Viêm Đan cho Đông Cực Dương mà thôi, hiện tại nàng chỉ hy vọng sớm đem luyện chế được ra đan dược, sau đó thì cùng Diêm Tinh Vân sớm rời đi nơi này.
Do trong cơ thể Diêm Tinh Vân vẫn còn chút độc tốt chưa thanh trừ hoàn toàn, mà bất kể là độc tố trong kinh mạch hắn, như giòi bám chặt vào trong xương vậy cứ dính chặt vào thần hồn, đều không phải là nàng đủ sức giải trừ, muốn triệt để thanh tẩy hoàn toàn độc tố trong người Diêm Tinh Vân, nàng nhất định phải tím được một linh quả Kim Hồng Táo, có loại Kim hồng Táo này, nàng mới có thẻ luyện chế ra thuốc giải.
Vì nhớ tới độc trong người Diêm Tinh Vân, nên nàng không có ý trì hoãn nữa, sau khi Đông Cực Dương mở lời, đã đồng ý luyện đan ngay.
Hóa Viêm Đan là loại đan dược cấp tám, luyện chế cực kỳ khó, nếu không phải nàng đã đột phá nguyên anh, chỉ sợ chẳng cách nào luyện chế đan dược thành công, dù là thế, trong quá trình luyện đan cũng phải tăng cẩn thận gấp bội lên mới được, nếu không cực dễ dàng thất bại.
Lâm Nguyệt cẩn thận đem toàn bộ trình tự luyện chế Hóa Viêm Đan nhớ kỹ sau đó bắt đầu thao tác luyện.
Bước đầu tiên của luyện đan, dĩ nhiên là lấy lò luyện đan đốt lên, đợi sau khi lò luyện đan đạt được nhiệt độ nhất định, lúc đó mới đưa các nguyên liệu luyện đan lần lượt vào, mỗi lần đưa nguyên liệu luyện đan lên đầu dùng thần thức đem linh dược bên trong luyện chế tách tạp chất ra, cho tới khi nguyên liệu hóa thành nước thuốc, sau đó lại tiếp tục đưa tiếp nguyên liệu vào, mỗi một lần đưa đều phải tẩy tạp chất từng loại hoàn toàn, chỉ giữ lại phần thuốc nước thuần túy nhất để dung hợp làm một.
Nguyên liệu luyện chế Hóa Viêm Đan, ngoài Vạn Tử Hoa làm thuốc chủ yếu ra, còn cần gần một trăm loại khác, mỗi một loại lại luyện hóa một khác, cũng cực kỳ hao phí thần thức, cho dù với tu vi hiện tại của Lâm Nguyệt, luyện chế cũng gian nan vô cùng.
Lâm Nguyệt cũng cẩn thận ấn theo từng bước đi của quá trình luyện đan, hia tay càng không ngừng đánh pháp quyết đốt lồ luyện liên tục, không dừng, trong thạch thất bay ra mùi thuốc nồng đậm.
Thời gian trôi qua từng tý từng tý một, chẳng biết bao lâu, Lâm Nguyệt lại nuốt một viên thuốc Bổ Linh Đan lần nữa, sau đó hít sâu một hơi, bỏ vào loại thuốc chủ yếu, Vạn Tử Hoa.

Vạn Tử hoa là thuốc chủ yếu của luyện chế Hóa Viêm Đan, đồng thời cũng là linh được mấu chốt nhất, lần này Lâm Nguyệt dùng Vạn Tử Hoa chừng mấy vạn năm để luyện chế Hóa Viêm Đan, mà càng là linh dược lâu năm, thì việc luyện chế ra linh đan dược càng tinh thuần hơn, hơn nữa còn tăng cao tỷ lệ luyện đan thành công.
Đương nhiên linh dược lâu năm cũng cực kỳ khó luyện, những thứ linh thảo bỏ vào trong lò trước đó dưới sự nung đốt của lò đan, trải qua nhiều canh giờ chắc đã thành chất lỏng, cũng thuận lợi thanh trừ hết tạp chất trong linh thảo, nhưng Vạn Tử Hoa thì bỏ vào lò ước chừng một ngày rồi vẫn chưa có dấu hiệu hóa tan nào.
Kiên trì một ngày một đêm, cho dù tu vi Lâm Nguyệt thâm hậu, cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nhưng dưới sự kiên trì của nàng, cuối cùng Vạn Tử Hoa cũng bị luyện hóa.
Nhìn trong lò luyện đan đã hóa thành một chất đan dịch màu tím, Lâm Nguyệt dè dặt dùng thần thức đem lựa tách những tạp chất bên trong ra, lúc này cũng là lúc mấu chốt nhất, không được có chút sai lầm nào, chỉ lơ là thì sợ cả cả lò luyện đan cũng hỏng cả.
Lại mấy canh giờ nữa trôi qua, Lâm Nguyệt nhìn đám thuốc nước màu tím trong lò, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng tạp chất bên trong thuốc nước cũng được thanh trừ toàn bộ, sau khi lấy ra, thì phải tăng lửa đốt lên, đợi sau khi lửa đủ độ, thì có thể ngưng lại thành đan.
Thời gian cứ từng chút từng chút một trôi qua, lúc mùi hương càng ngày càng đậm lên, khóe môi Lâm Nguyệt lại lộ ra nụ cười thản nhiên.
Xem ra, rất nhanh có thể luyện thành đan rồi… Nhưng, ngay lúc Lâm Nguyệt cho là sắp thành đan, trong lò lại vang lên một tiếng nổ trầm, cả lò luyện đan nổ tung, một mùi khét nồng nặc ngập tràn cả căn phòng yên tĩnh.
Lâm Nguyệt đột nhiên cả kinh, không dám tin nhìn lò luyện đan đổ nghiêng một bên, trên mặt lóe lên đau lòng. Thất bại! Lần nàng luyện chế đan này lại thất bại!
Nhìn toàn bộ thứ đen sì trong lò luyện đan, Lâm Nguyệt đau lòng không dứt.
Nguyên liệu luyện Hóa Viêm Đan này có không dễ, coi như ở giới tu chân La Châu, mỗi vị thuốc trong đó đều cực trân quý, đừng có nói là ở một nơi Đông Cực Hải vốn đã hiếm hoi linh thảo linh hóa tới vậy.
Hơn một trăm loại nguyên liệu luyện đan, hơn nữa lại có Vạn Tử Hoa mấy vạn năm, nếu đổi thành linh thạch, ít nhất cũng giá trị bằng mấy vạn linh thạch trung phẩm, hiện giờ tất cả đã biến thành thứ đên sì thế này rồi.
Nhìn đống đen kịt trong lò luyện đan, Lâm Nguyệt thở dài, nếu nói là tổn thất, thực ra nàng thấy tổn thất nhất là gốc cây Vạn Tử Hoa vạn năm thôi, còn những thứ khác đều do toàn bộ Đông Cực Dương chuẩn bị cả, chẳng qua cũng chính là vậy, nên nàng mới đau lòng, dù sao ở Đông Cực Hải những thứ linh thảo linh hoa tìm không phải dễ, những thứ này là do Đông Cực Dương cóp nhặt đã lâu rồi, giờ nàng lại làm lãng phí toàn bộ.
Hít thật sâu một hơi, Lâm Nguyệt không rối rắm nữa mà tiếp tục điều tức một lúc, đợi linh lực trong cơ thể khôi phục hoàn toàn rồi, lại bắt đầu rửa sạch những chất bẩn trong lò đan, sau đó chuẩn bị ra tay luyện chế lại lần nữa.
Nàng trở thành luyện đan sư đã lâu, bởi có hư vô chân hỏa, tỷ lệ nàng luyện đan thành công tương đối cao, gần như đạt tỷ lệ bảy phần, còn lần này luyện chế Hóa Viêm Đan cấp tám, dù hơi khó chút, nhưng nàng không ngờ sẽ thất bại như thế, hiện giờ hiện thực tàn khốc này, như một cái tát tát mạnh lên mặt nàng!
Xem ra, nàng tính đã có thể luyện chế ra đan dược cấp chín, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời may mắn mà thôi, nếu không với Hóa Viêm Đan cấp tám này, vì sao lại thất bại như thế chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt vứt bỏ tâm lý tự mãn lại, bình tức một lúc, bắt đầu tiếp tục luyện lò tiếp theo.
Lần này Đông Cực Dương chuẩn bị cho nàng chừng ba phần nguyên liệu, nàng cũng không tin là cả Hóa Viêm Đan nàng cũng luyện chế không được!
Uống tiếp một viên Bổ linh Đan bổ sung linh lực bị tiêu hao trong cơ thể, Lâm Nguyệt tiếp tục tập trung tinh thần quán chú ấn theo trình tự đem nguyên liệu bỏ vào trong lò đan.
Nửa tháng sau. Một mùi hương nồng đậm bay đầy cả căn phòng yên tĩnh, mùi thơn nồng đậm ất, thậm chí cả bên ngoài cũng đều có thể ngửi thấy.
Ở trong tĩnh thất, sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt tiều tụy nhìn linh đan màu lam lớn nhỏ lăn trong lòng bàn tay, trên môi khẽ nở nụ cười thản nhiên.
Gần nửa tháng, ước chừng hao phí hất ba phần nguyên liệu, cuối cùng ở phần nguyên liệu thứ ba mới luyện chế thành công Hóa Viêm Đan.
Nửa tháng nay, nàng liên tục luyện đan trong tĩnh thất, không rời nửa bước, đặc biệt là lần cuối đó, do linh lực thần thức tiêu hao quá nhiều, suýt nữa cũng làm thất bại luyện đan, may mắn vượt qua nguy hiểm, cuối cùng dưới sự kiên trì của nàng, cũng luyện chế thành công Hóa Viêm Đan.
Mặc dù chỉ luyện chế được hai viên linh đan, nhưng thế đã đủ rồi. Hai viên Hóa Viêm Đan này nhưng là dùng Vạn Tử hoa trên vạn năm luyện chế ra, chỉ cần uống một viên thì có thể giải trừ được viêm độc trong cơ thể cung chủ Đông Cực Cung.
Hóa Viêm Đan đã luyện chế ra thành công, nàng cũng nên đi ra ngoài rồi. Lâm Nguyệt bỏ hai viên thuốc vào trong bình ngọc cất kỹ, sau đó đứng dậy mở cửa đá ra.
Một tiếng ầm vang lên, cửa đá nặng nề mở ra, ánh sáng bên ngoài chói mắt kèm theo không khí sảng khoái mới mẻ bên ngoài ập tới, khiến cả người Lâm Nguyệt cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
“Bé con, cuối cùng nàng cũng đi ra rồi…” Một bóng áo tím nhào tới, dây dưa quấn quít bên người Lâm Nguyệt, bên tai truyền tới tiếng thiếu niên mềm mại, nũng nịu, ấm ức.
“Ừ, Đông Cực Dương đâu rồi?” Ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của Lâm Nguyệt nhìn vào gương mặt tinh xảo của thiếu niên, thấy tinh thần hắn rất tốt, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bé con, ta rất nhớ nàng, sao lâu thế nàng mới ra thế? Đan dược đã luyện chế thành công rồi sao? Lúc nào thì chúng ta rời khỏi chỗ này?” Hai tay Diêm Tinh Vân ôm lấy eo nhỏ Lâm Nguyệt, vùi mặt vào bả vai của nàng, giọng nói ngập tràn bất mãn, “Bé con, ta không muốn ở lại chỗ này nữa…”
“Đan dược luyện chế được rồi, sau khi giao cho Đông Cực Dương, chúng ta sẽ rời đi ngay thôi”
Lâm Nguyệt thấy hành động nhào tới dây dưa của Diêm Tinh Vân thì không thèm để ý, hoặc nói nàng đã quen rồi, mặt không đổi hỏi nhàn nhạt.
“Thật ư?” Thiếu niên hơi hoài nghi.
“Thật đó”
Lâm Nguyệt gật khẽ. Từ sau khi Diêm Tinh Vân tỉnh lại, lúc nào cũng thích gần gũi nàng, lúc nào cũng có hành động cử chỉ thân mật, hơn nữa, hắn cực không thích ở Đông Cực Cung tý nào, lại không thích Đông Cực Dương nữa.
Hắn trước mặt Lâm Nguyệt tựa như đứa trẻ lúc nào cũng thích làm nũng chơi xỏ lá, nhưng trước mặt người khác thì lại là khối băng vạn năm tỏa hơi lạnh lẽo, với biểu hiện hai thái cực của hắn vậy, Lâm Nguyệt có cảm giác khó nói nên lời, cũng không muốn hắn có thay đổi gì.
Bởi nàng biết rõ, người nam nhân Diêm Tinh Vân này vốn chính là người khó hiểu nhất, tính cách hắn nhìn có vẻ hồn nhiên, thực ra lại cực kỳ đen tối xảo trá vô cùng, có thể giữ thể diện khi thấy cảnh hòa bình giữa nàng và Đông Cực Dương, đã là cực hạn lớn rồi, nghĩ tới người nam nhân tính tình thay đổi thất thường này, chuyện còn khó hơn lên trời.
“Lâm tiên tử, ngươi xuất quan rồi” Đông Cực Dương đi tới, hy vọng ngập tràn cõi lòng và thấp thỏm nhìn Lâm Nguyệt, hỏi, “Thế nào? Có luyện chế đan thành công không?”
Lâm Nguyệt như nhìn thấu sự khẩn trương và bất an trong lòng Đông Cực Dương, cười nhạt một tiếng, ném thẳng bình ngọc trong tay cho hắn, cười bảo, “Đan dược ở trong, ngươi nhìn kỹ xem, có đúng là Hóa Viêm Đan ngươi cần không?”
Đông Cực Dương nghe vậy mừng rỡ, vội vàng mở bình ngọc, đổ đan dược bên trong ra. Một mùi hương nồng bay ra, viên đan dược màu lam trong suốt lóng lánh dưới ánh sáng mặt trời, Đông Cực Dương rốt cuộc không giấu được vẻ mặt vui vẻ, bỏ đan dược cất kỹ lần nữa, thành khẩn vái Lâm Nguyệt một cái, nói, “Đây đúng là Hóa Viêm Đan rồi, đã làm phiền Lâm tiên tử!”
“Thiếu chủ Đông Cực đừng khách sáo, chẳng quan giao dịch giữa ta và thiếu chủ đã xong, ta và Tinh Vân sẽ không làm phiền nữa, hôm nay hai người chúng ta sẽ chuẩn bị rời đi, mong rằng thiếu chủ lát nữa dẫn hai chúng ta ra đảo”
Lâm Nguyệt và Diêm Tinh Vân nắm chặt tay nhau, nói lạnh nhạt với Đông Cực Dương đối diện. Thực ra nếu không phải đảo Đông Cực đề phòng nghiêm ngặt, vì an toàn trên đảo mà bày lớp lớp trận cấm, Lâm Nguyệt cũng không muốn làm phiền Đông Cực Dương làm gì, dù sao Đông Cực Dương chỉ coi như là quan hệ hợp tác miễn cưỡng, chẳng quen tới mức phải đích thân cáo biệt.
“Chuyện này…”
Đông Cực Dương nghe thấy Lâm Nguyệt nói, trên mặt lộ vẻ khó xử, trầm mặc một lát, mới cất lời, “Lâm tiên tử, nếu được, ngươi có thể ở lại chỗ này mấy ngày được không? Gia mẫu giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, trên đảo lại có mấy kẻ tâm hoài bất quỷ, ta sợ Lâm tiên tử cứ vậy rời đi, chỉ sợ gặp phải mấy kẻ ngăn cản…”
“Ý thiếu chủ là, có ngươi muốn gây khó dễ với chúng ta sao?” Trong mắt Lâm Nguyệt chợt lóe lên sát khí, giọng vẫn lạnh nhạt, không chút hồi hộp nào.
“Người gây khó dễ cũng chưa tính, chỉ là…” Đông Cực Dương nhìn Diêm Tinh Vân một cái, do dự chút, vẫn nói ra, “Các nàng không phải làm khó Lâm tiên tử, mà là Tinh Vân công tử”
“Tinh Vân ư?’ Lâm Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn thiếu niên một cái, đã thấy thiếu niên ôm lấy nàng, híp mắt lại trong vẻ lười biếng, cứ như chẳng chút nào để ý đến cuộc nói chuyện giữa nàng và Đông Cực Dương vậy.
“Thời gian trước Lâm tiên tử vì luyện đan mà bế quan, Tinh Vân công tử nhàm chán đi dạo trên đảo, kết quả bất cẩn đụng phải đại sư tỷ…”
“A? Vậy thì sao nào?” Ánh mắt Lâm Nguyệt chợt lóe, lạnh nhạt nhìn Đông Cực Dương.
Bị ánh mắt lạnh lùng nhưng trong veo của Lâm Nguyệt nhìn tới mức nổi cả da gà, song Đông Cực Dương vẫn kiên trì giải thích, “Lâm tiên tử, ngươi cũng biết đó, Tinh Vân Công tử trông…. Tóm lại là Đại sư tỷ vừa gặp công tử đã yêu, cứ vài ngày lại phái người tới tìm ta, hy vọng ta có thể giao tinh Vân công tử ra, bị ta át đi..”
Nói đến đây, Đông cực Dương ngừng chút, thấy Lâm Nguyệt không nói, lại nói tiếp, “Ở trên đảo, mặc dù Đại sư tỷ bá đạo, nhưng vẫn còn kiêng kỵ ta vài phần, nếu hiện tại Lâm tiên tử và tinh Vân công tử lúc này cứ thế rời khỏi đảo, nếu Đại sư tỷ biết rõ, chỉ sợ không từ bỏ ý đồ…”
Nghe Đông Cực Dương nói, Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra, lập tức hơi tức giận lườm Diêm Tinh Vân một cái. Người này, quả nhiên là họa thủy mà, đi tới đâu cũng chọc phải hoa đào mà!
Diêm Tinh Vân thấy Lâm Nguyệt lườm hắn, bất giác cười to một tiếng, sau đó cả người mềm như bún dựa hẳn vào người Lâm Nguyệt, chẳng có chút ý thức mình là họa thủy tý nào.
“Vậy ngươi định thế nào? Để cho chúng ta tiếp tục ở chỗ này thì không được, ngươi biết đó, chúng ta cần đi ra ngoài tìm chút đồ” Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn Đông Cực Dương.
Đông Cực Dương dĩ nhiên biết rõ muốn giữ nhóm Lâm Nguyệt ở lại là chuyện không thể, mặc dù trong lòng hắn hắn thật sự hy vọng có thể giữ Lâm Nguyệt lại, dù sao tu vi Lâm Nguyệt không tầm thường, giữ lại, hắn cũng có thể thêm một trợ lực, đến lúc đó nếu vạch mặt với những kẻ kia, lấy tu vi Lâm Nguyệt, có thể giúp được hắn.
Nhưng hắn cũng biết có một số việc không thể ép được, Lâm Nguyệt tuyệt đối không thể nào ở lại giúp hắn, chưa nói tới Lâm Nguyệt vốn không muốn nhúng tay vào chuyện Đông Cực Cung, mà riêng chuyện đi tìm Cây Táo Hồng Kim cho Diêm Tinh Vân, Lâm Nguyệt sẽ không ở lại.
Lâm Nguyệt làm người rất rõ ràng, nhưng những ngày này, hắn cũng nhìn ra, Lâm Nguyệt có tình cảm cực không đơn giản với nam nhân Diêm Tinh Vân này, vì người nam nhân này, Lâm Nguyệt quả quyết cũng không ở lại Đông Cực Cung.

Đã vậy, hắn cần gì phải làm người xấu chứ? Nghĩ đến đây, Đông Cực Dương chậm rãi mở miệng, “Ta dĩ nhiên biết rõ Lâm tiên tử và Tinh Vân công tử sẽ chẳng ở lại, ta chẳng qua thấy, hiện giờ Lâm tiên tử mang tinh Vân công tử rời đi, cũng không thích hợp thôi. Hơn nữa hiện tại Lâm tiên tử đã luyện chế ra Hóa Viêm Đan, nếu muốn rời đi, sao không đợi gia mẫu sau khi tỉnh lại thì rời đi chứ? Đến lúc đó có gia mẫu ở đây, Đại sư tỷ dù có lòng cản lại, cũng sẽ phải kiêng kỵ vài phần, không dám làm chuyện gì quá mức đâu…”
Nhưng một câu Đông Cực Dương chưa nói hết, đã nghe có tiếng người cười lạnh nói, “Tiểu sư đệ, đệ nói đúng lắm, nếu sư phụ tỉnh lại, ta dĩ nhiên sao dám đối họ thế nào chứ, vì thế, sư phụ tuyệt đối không thể tỉnh lại!”
Lời vừa dứt, một bóng người xoẹt nhanh như chớp qua, Đông Cực Dương chỉ thấy trên tay nhẹ bẫng, không kịp đề phòng, bình ngọc chưa Hóa Viêm Đan đã bị người ta cướp đi.
“Hà Ngọc Nhàn, mang đan được trả lại cho ta!” Sắc mặt Đông Cực Dương lạnh xuống, chẳng chút do dự vươn tay chộp tới!
“Ha ha…”
Người tới thoải mái tránh né, bóng dáng bay vọt lên không, sau đó xoay tròn một cái, rơi trên mặt đất, thành công tránh thoát công kích của Đông cực Dương, cười nói, “Tiểu sư đệ, đệ gấp gì chứ? Đan dược này sư tỷ cũng không thể cho đệ được, nếu thật sự được đệ cứu sư phụ tỉnh lại, ta chẳng phải sẽ gặp tai ương sao?”
Lâm Nguyệt ôm Diêm tinh Vân mặt không đổi lùi lại sau vài bước, mắt lạnh nhìn người vừa tới.
Là một cô gái có dung mạo xinh đẹp,. làn da cũng y như những phụ nữ Đông Cực Hải khác hơi ngăm đen, nhưng ngũ quan thì lại xinh đẹp vô cùng, hiện tại nữ nhân xinh đẹp như vậy ở Đông Cực Hải rất ít, cũng được coi như một mỹ nữ tuyệt sắc.
Chỉ là mặc dù cô gái này có dung mạo xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo ác độc, nhất là hai hàng lông mày ngập tràn hơi thở tàn nhẫn, miễn cưỡng làm giảm đi bảy phần xinh đẹp vốn có.
Nhìn cô gái ấy, Lâm Nguyệt bất giác chau mày. Nữ nhân này chỉ sợ khó đối phó, nhất là tu vi đối phương đã ở đỉnh nguyên anh kỳ, so với Ý Đại Nhi, còn lợi hại hơn!
|Ngươi…” Nghe thấy lời nàng kia nói, sắc mặt Đông Cực Dương biến đổi mạnh, nói thất thanh, “Hóa ra là ngươi!”
“Là là thì sao nào?” cô gái tên HÀ Ngọc Nhàn kia liếc khinh thường Đông Cực Dương một cái, cười lạnh bảo.
“Hà Ngọc Nhà, mẫu thân ta có lỗi gì với ngươi chứ? Ngươi thế mà dám liên hợp với người Phấn Y cung hạ độc thủ với bà ấy như thế?” Đông Cực Dương cũng không phải kẻ ngu, hắn đoán ra từ trong lời Hà Ngọc Nhàn, cũng đoán ra được đối phương chính là hung thủ đã hại mẫu thân hắn trúng độc. Huống chi, Ha ngọc nhàn cũng chẳng có ý giấu diếm gì cả.
“Hừ, làm gì có lỗi với ta hả? “ Nghe thấy Đông Cực Dương nói, trong mắt Hà Ngọc Nhàn chợt lóe lên tàn khốc, trên mặt vốn xinh đẹp lại xuất hiện mấy phần oán độc, nàng ta lạnh lùng nhìn Đông Cực Dương, cười lạnh bảo, “Lão già kia vốn chính là có lỗi với ta! Thân thể ta là đại đệ tử thân truyền của bà, qua nhiều năm làm trâu làm ngựa cho bà ta, nhưng bà ta thì đối ta thế nào chứ? Lão bất tử ấy thế mà lại muốn truyền ngôi cung chủ và TRấn Hải Châu cho ngươi chứ! Ha ha… Thế mà lão già ấy lại chẳng chút niệm tình, chỉ cần con bà ta, ta cần gì phải nhớ tình thầy trò ấy chứ? Đó là do bà ta tự chuốc lấy!”
“Cũng vì mẫu thân cho ta thừa kế ngôi vị cung chủ, mà ngươi liên hợp với người ngoài hạ độc bà ấy, muốn giết sư phụ sao? Hà Ngọc Nhàn, ngươi quả thật là điên rồi!” Đông cực Dương bị tức run cả người, gương mặt tuấn tú tức tới đỏ bừng, hắn cũng không nhịn được nữa, mắt đỏ rực bổ nhào về phía Hà Ngọc nhàn.
“Hừ! Bớt lắm lời đi, Đông cực Dương, bà ta bất nhân ta bất nghĩa, hôm nay chính là ngày chết của mẹ con các ngươi! Đã không có ngươi, đến lúc đó toàn bộ Đông Cực Cung, thậm chí toàn bộ Nội Hải sẽ là của Hà Ngọc Nhàn ta!”
Nói xong, Hà Ngọc Nhàn đưa tay ra chụp Đông Cực Dương đang nhào đến, đồng thời quát lên, “Mau bắt bọn chúng lại cho ta! Nam giữ lại không làm bị thương, nữ tùy các ngươi xử trí!”
Lời Hà Ngọc Nhàn vừa dứt, bên ngoài lập tức có hai bóng người vọt ra, nhào tới Lâm Nguyệt.
Trong nháy mắt cả khu nhà cát đá bay lên, Đông Cực Dương và Hà Ngọc Nhàn cùng giao đấu một chỗ, đấu pháp giết chóc của hai nguyên anh kỳ kinh thiên động địa, khiến người ta thấy mà kinh.
Còn Lâm Nguyệt ôm lấy Diêm Tinh Vân, cũng bị hai nữ tu nguyên anh sơ kỳ xuất hiện chặn đường không lùi được.
“Tinh Vân, huynh trước cứ tiến vào tĩnh thất trước đi, sau đó mở trận cấm ra, cứ ở trong đó thật kỹ vào” Lâm Nguyệt chậm rãi giơ Hương lưỡi đao trong tay ra, lạnh lùng nhìn hai nữ tu nguyên anh tới gần, vẻ mặt lạnh nhạt nói với Diêm Tinh Vân.


Bình Luận (0)
Comment