Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 191


Gió rét vắng lặng trên đỉnh núi, hai nữ tu đi với tốc độ cực nhanh, một trong hai người có ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, chỉ là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng hai tay ôm chặt một đứa bé nho nhỏ, bảo vệ đứa con trong lòng.
Một cô gái thoạt nhìn tuổi lớn hơn chút, mặc dù trông không xinh đẹp bằng nữ tu xinh đẹp kia, song cũng là mỹ nhân hiếm có, giờ phút này nàng đan lo lắng nhìn cô gái ôm đứa con trong ngực, thấy chân nàng bước không yên, bất giác đưa tay ra đỡ một tý, vội vàng kêu lên, “Thanh Nhi, muội thế nào rồi?”
Cô gái tên Thanh Nhi kia định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng ra thì lại phun trào một ngụm máu, nàng khổ sở cười một cái, đột nhiên đem đứa trẻ trong ngực đưa qua, bảo, “Tỷ, muội không được rồi, tỷ mang theo Nguyệt Nhi đi đi, nó nó không thể lọt vào trong tay người kia được…”
“Thanh Nhi…” Nữ tu tiếp nhận đứa trẻ, hai tay run rẩy, nói, “không, muội không thể bỏ nó được, muội mà xảy ra chuyenj gì, thì Nguyệt phải làm sao đây? Muội đừng quên, nó vừa mới sinh ra không lâu…”
“Tỷ, xem như muội cầu xin tỷ, tỷ hãy mang Nguyệt Nhi đi trước đi, hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho muội, nếu Nguyệt Nhi ở cạnh muội, sớm muộn gì cũng bị kẻ đó phát hiện ra…” Ánh mắt Đông Cực Thanh dịu dàng nhìn đứa trẻ được tỷ tỷ ôm trng lòng, trong mắt chợt lóe lên tia không cam lòng, nhưng rất nhanh đã bị quyết tuyệt thay thế.
“Thanh Nhi, muội cần gì phải thế chứ? Nguyệt Nhi còn nhỏ, muội chẳng lẽ lại nhẫn tâm để nó mất đi mẫu thân sao?”
“Tỷ, tỷ đi mau đi, đã không kịp nữa rồi…” Đông Cực Thanh đột nhiên mặt thay đổi, đánh mạnh một chưởng ra, chộp lấy tỷ tỷ bay ra ngoài, sau đó nhìn thật kỹ nàng ta một cái, xoay người chẳng chút do dự đi ngược lại nơi vừa đi…
“Thanh Nhi…”
Nữ tu kêu lên, vô thức định đuổi theo hướng Đông Cực Thanh, nhưng đúng lúc này, đứa trẻ tỏng ngực đột nhiên khóc to, tiếng trẻ con khóc khiến nàng ta sững sờ một tý, động tác đuổi theo bỗng ngừng lại, do dự chút, vẫn cắn răng xoay người bỏ chạy về một hướng khác.
Trên đường bên cạnh, nữ tu kinh ngạc nhìn đứa bé ngủ say trong lòng, mãi sau, đột nhiên tay vừa động, một luồng sáng chói mắt từ đầu ngón tay bắn ra, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mĩ tâm của đứa bé.
“Đông Cực Nguyệt, cháu gái của ta, dì chẳng cách nào mang con rời chỗ này đi được, nhìn con trưởng thành, đoạn ký ức này, là lễ vật dì tặng cho con, con là huyết mạch nhà Đông Cực chúng ta, nếu sau này con trưởng thành, tu luyện thành công, mà có nhớ tới mẹ mình, mẹ con là Đông Cực Thanh, còn ta là Nhị tiểu thư Đông Cực, mặc dù bà không cách nào ở cạnh chăm sóc con được, nhưng bà ấy rất yêu con…
Ánh hào quang trên đầu ngón tay dần biến mất, nữ tu nhẹ nhàng đặt bé gái trên đường, sau đó cắn răng một cái, bóng dáng biến mất trong nháy mắt…
Cơn đau nhức như thủy triều ập tới, trong đầu một mảnh hỗn độn, sắc mặt Lâm nguyệt tái nhợt, từng đoạn hình ảnh cứ xoẹt qua trong đầu, cuối cùng hé lộ ra, cô gái có dung nhan tương tự giống nàng, cô gãi tuyệt mỹ với ánh mắt yêu thương dịu dàng nhìn nàng, môi hồng hé mở, “Nguyệt Nhi, con của ta…”

Tiếng mệ yêu thương ngập tràn kêu gọi, như ẩn sâu trong trí nhớ, giờ nghe thấy lại rõ vô cùng…
Tim Lâm nguyệt chợt nhói đau, cơn đau nhói khó hiểu ấy khiến nàng gần như không thở nổi… Người thân sao? Hóa ra là vậy..
Mãi một lúc sau, Lâm Nguyệt mới hồi phục lại tinh thần sau tiếng gọi ầm ĩ lo lắng của Đông Cực Dương.
“Lâm Nguyệt, ngươi sao vậy?” Đông Cực Dương hơi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Lâm Nguyệt, lúc trước tiến vào, hắn đột nhiên phát hiện ra Lâm Nguyệt nhìn thẳng mẫu thân, trên mặt đầy vẻ thống khổ, tình hình đó khiến hắn sợ hết hồn.
“Ta không sao” Lâm Nguyệt lạnh nhạt nhìn Đông Cực Dương một cái, ánh mắt hơi phức tạp. Từ sau khi nàng xuyên không tới, hiểu rất rõ thế giới này, nhưng giới hạn ở chỗ nàng xem qua cuốn thiểu thuyết ở thế kẻ hai mốt kia, quyển sách ấy chỉ miêu tả ở góc độ quanh Diệp Khuynh Tuyết, còn Bạch Như Nguyệt trong truyện chỉ là một nữ phụ, ở trong truyện, có liên quan tới thân thế của nàng chẳng qua cũng chỉ miêu tả là được Bạch Ngọc Diệp nhặt được về, còn cha mẹ ruột nàng là ai, trong sách không nói tới.
Sau khi Lâm nguyệt xuyên không tới, lại cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hơn nữa hiện tại đường nàng đi đã khác một trời một vực với nội dung vở kịch trong truyện rồi, nàng thay đổi vận mệnh Bạch Như Nguyệt trong sách, chẳng những không có chuyện Diệp Khuynh Tuyết liên thủ với Liên Thành giết chết, hơn nữa còn thành công cách xa dây dưa với Diệp Khuynh Tuyết, đột phá tới tu vi nguyên anh.
Bởi vì lúc trước gặp phải trong di tích thượng cổ, nàng nghĩ tới mình là Nguyệt Thần Tôn chuyển thế, mà kiếp trước nàng ở thế kỷ hia mốt cũng là nguyên nhân chuyển thế luân hồi, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới, hiện giờ khố thân thể này có thân thế thật sự.
Trong tiềm thức của nàng, nàng vẫn cho rằng cha mẹ Bạch NHư Nguyệt hẳn là người bình thường, hơn nữa trong sách cũng không miêu tả về cha mẹ ruột của Bạch Như Nguyệt, mà nàng thật sự cũng không phải Bạch NHư nguyệt chân chính, vì thế nàng vẫn không thấy chuyện cha mẹ ruột quan trọng tới cỡ nào, cũng bởi thế mà tâm tính vậy khiến nàng quên mất chuyện này hoàn toàn.
Chỉ là nàng không ngờ được, thân thế có liên quan tới thân thể này lại liên tục bị phong ấn sâu trong biển ký ức của nàng, cũng bởi vì thế nàng không phải nguyên nhân linh hồn vốn có của thân thể này, vì thế, nàng đột phá nguyên anh, vẫn không cách nào mở ra phần ký ức đã bị phong ấn này.
Vốn là nếu nàng không phải vì thần xui quỷ khiến mà đi vào Đông Cực Hải, không gặp Đông Cực Dương mà nói, thì có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không gỡ bỏ được phong ấn ký ức này, nhưng thế sự vô thường, vì hàng loạt trùng hợp, kết quả là nàng biết Đông Cực Dương, là biểu ca của khối thân thể này, hơn nữa bởi vì hắn, mà nàng gặp được chủ nhân phong ấn ký ức trong đầu nàng năm đó…
Mà lúc nhìn thấy cung chủ Đông Cực Cung, ký ức trong đầu nàng chủ động phá tan phong ấn, trong nháy mắt khiến nàng biết rõ thân thế của khối thân thể này.
Chỉ là một phần ký ức phong ấn cũng không hoàn chỉnh, nàng chỉ biết rõ trong trí nhớ có một cô gái tên là Đông Cực Thanh, là mẫu thân ruột của khối thân thể này, còn vị cung chủ Đông Cực trước mắt lại là tỷ tỷ ruột của Đông Cực Thanh, cũng là người năm đó bỏ nàng, hơn nữa còn là nữ tu phong ấn ký ức của nàng.
Còn phụ thân liên quan tới khối thân thể này là ai, lại không nhắc tới, mà trong ký ức kia, người trong miệng Đông Cực Thanh nhắc tới là ai, vì sao truy sát các nàng, Lâm nguyệt lại hoàn toàn không biết gì cả.
Xem ra, có chút chi tiết, nàng nhất định phải đợi người dì này tỉnh lại mới biết được…
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, dứt bỏ tâm tư phức tạp trong lòng, đứng một bên lặng yên, nhìn động tác Đông Cực Dương cẩn thận đưa viên Hóa Viêm Đan vào miệng người thiếu phụ nằm trên giường.
“Đan dược hóa Viêm Đan sau nửa khắc đồng sẽ phát huy tác dụng, tới lúc đó viêm độc trong cơ thể mẫu thân ngươi sẽ được tẩy sạch, sau khi độc tố được giải sạch, chỉ cần điều tức tốt một chút, thì không sao cả”
Nhìn người phụ nhân nằm im trên giường, Lâm Nguyệt nhàn nhạt mở mienjg.
“Mẫu thân ta, bà ấy… chừng bao lâu mới có thể tỉnh lại được?” nghe thấy Lâm Nguyệt nói, Đông Cực Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
“Sau một nén hương sẽ tỉnh lại, nhưng ta khuyên ngươi giờ nên đổi một chỗ khác cho mẫu thân ngươi tốt hơn, đợi sau khi viêm độc trong người bà ấy được hóa giải, bà ấy tạm thời không cách nào ngăn được hàn khí trong thạch thất này đâu” Lâm Nguyệt lại nói lạnh nhạt ra.
“A, nếu không được ngươi nhắc, ta suýt quên mất, Lâm Nguyệt, cám ơn ngươi…”
Đông Cực Dương nghe lời Lâm Nguyệt, mặt liền biến sắc, vội vàng bế người thiếu phụ trên giường lên, sau đó rời khỏi thạch thất.
Ba ngày sau.
Ngoài cánh cổng đảo Đông Cực, Lâm nguyệt và Diêm Tinh Vân đứng đón gió, còn sau lưng họ là Đông Cực Dương và một vị phu nhân.
“Nguyệt Nhi, con thực sự muốn tự mình đi tìm quả Kim Sa kia sao?” Phụ nhân trung niên cũng chính là mẫu thân Đông Cực Dương, Đông Cực Băng lưu luyến nhìn mãi Lâm Nguyệt, trong mắt đầu ngập tràn yêu thương, “Để dì phái người đi tìm cho con là được không phải sao?”
“Dì à, người cũng biết đó, chỗ quả Kim Sa rất nguy hiểm, chuyến này nếu con tự minh đi, vẫn nắm chắc chút, nếu đổi là người khác, chỉ sợ cơ hội tìm không lớn”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc nói chuyện với Đông Cực Băng cũng nhu hòa không ít.

“Con đã khăng khăng muốn đi, dì cũng không cản được con, nhưng con phải đồng ý với dì, nhất định phải cẩn thận đó…” Đông Cực Băng nhìn cháu gái có tướng mạo tuyệt sắc, tu vi không tầm thường ấy, trong lòng cảm khái vạn phần.
Hai mươi mấy năm trước, vì tìm kiếm muội muội Đông Cực Thanh, bà đã sử dụng trận truyền tống thượng cổ đi qua đại lục trung nguyên, sau đó tìm được Chương muội muội rồi, lại vừa vặn gặp được muội muội sinh con, lại bị người ta đuổi giết, lúc ấy muội muội vì tránh đi những kẻ đó, đem giao cháu gái cho bà, hy vọng bà có thể mang cháu gái về Đông Cực Hải, nuôi dưỡng thành người.
Sau đó bà biết được tung tích muội muội đã chết, nhất thời không cách nào chấp nhận nổi, dưới cơn phẫn hận, bà muốn trả thù cho muội muội, đành để cháu gái ở phàm giới, hơn nữa còn nhìn thấy nó được hai vợ chồng người phàm mang đi, bà để lại thần thức truy tung trên người hai vợ chồng người phàm, lúc này mới rời đi, báo thù cho muội muội.
Sau đó bà ở giới tu chân Trung Nguyên chừng nưả năm, nhưng vẫn không cách nào tìm được tung tích những kẻ truy sát muội muội kia, đành chịu phải trở về, đi tìm vợ chồng người phàm năm đó mang cháu gái đi, nhưng khi bà tìm được đôi vợ chồng đó, thì đôi vợ chồng đó đã sớm bị người ta giết chết, còn cháu gái Đông Cực Nguyệt của bà lại không thấy bóng dáng đâu.
Bà vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm vài năm, vẫn không có chút tin tức gì, rơi vào đường cùng, bà đành buông tha, rời khỏi giới tu chân Trung Nguyên, trở về Đông Cực Hải.
Chỉ là bà không thể nào ngờ được, sau hơn hai mươi năm, cháu gái thất lạc của bà lại xuất hiện trước mặt bà lần nữa, năm đó bà để lại phong ấn trên người cháu gái, vì thế sau khi bà tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nguyệt, thì biết rõ nàng là con gái của muội muội Đông Cực Thanh, cũng là cháu gái mất tích năm đó của bà.
Bởi dung mạo Lâm Nguyệt có năm phần tương tự như muội muội Đông Cực Thanh, khác duy nhất chính là, dung nhan Lâm Nguyệt còn đẹp hơn cả mẫu thân nàng, còn làn da của nàng trắng nõn hơn hẳn mẫu thân nàng.
NHưng với tình huống nàng như thế cũng không thấy lạ, bởi vì năm đó muội muội Đông Cực Thanh ở cùng một chỗ với người nam nhân kia cũng không phải là tu sĩ Đông Cực Hải, mà là một người ngoại giới, người nam nhân ấy bà gặp một lần, người đó có phong thái tuấn mỹ như thần tiên, nếu không năm đó muội muội thân là đệ nhất mỹ nhân Đông Cực Hải cũng sẽ không coi trọng người nam nhân đó, còn liều lĩnh đi theo người nam nhân đó rời đi.
Dung mạo Lâm Nguyệt, kết hợp toàn bộ ưu điểm giữa muội muội và người nam nhân kia, có năm phần của muội muội, còn ba phần khác là của người nam nhân đó.
Nhắc tới người nam nhân đó, sắc mặt Đông Cực Băng bất giác trầm xuống, người nam nhân đó là kẻ đầu sỏ hại chết muội muội, nhưng là cha ruột của Nguyệt Nhi, nếu sau này người nam nhân đó biết rõ sự tồn tại của Nguyệt Nhi, chỉ sợ…
Lâm nguyệt dĩ nhiên không biết rõ tâm tư Đông Cực Băng, mà dù có biết, cũng sẽ không để ý.
Nàng vốn không phải là Bạch NHư Nguyệt chân chính, quen với đám người Đông Cực Băng, chẳng qua cũng chỉ thấy hai mẹ con Đông Cực Băng và Đông Cực Dương đáng giá làm người thân của mình mà thôi, còn phần cha ruột của khối thân thể này, nói thật, nàng đúng là không để trong lòng, cũng không muốn biết kẻ đõ là ai.
Đông Cực Dương đứng cạnh mẫu thân, nhìn Lâm nguyệt với ánh mắt đầy phức tạp. Lúc trước hắn vì cảm giác thân thiết khó hiểu trong lòng với Lâm nguyệt, nên từng hoài nghi Lâm Nguyệt là người thân của hắn, nhưng hắn chỉ hoài nghi thôi, Lâm Nguyệt có lẽ là muội muội của hắn, là con gái lưu lạc bên ngoài của mẫu thân, nhưng hắn không cách nào nghĩ tới, Lâm nguyệt dĩ nhiên lại là con gái của dì nhỏ, là đường muội của hắn.
Với tiểu di Đông Cực Thanh, Đông Cực Dương biết rõ, hai mươi năm trước, hắn cũng đã sớm trưởng thành, hơn nữa còn là người sống tới hơn hai trăm tuổi, hắn còn nhớ hai mươi năm trước, tiểu di yêu một tu sĩ ngoại giới, sau đó không để ý mẫu thân ngăn cản, cứ thế đi theo người nam nhân đó rời khỏi đảo Đông Cực, sau đó mẫu thân đột nhiên rời đi tìm tiểu di, sau vài năm, mẫu thân đột nhiên trở về, từ đó về sau, mẫu thân cũng không nhắc tới tiểu di nữa, tiểu di tồn tại, là cấm kỵ ở Đông Cực Cung, mà hắn không biết, tiểu di còn có một đứa con bên ngoài nữa…
“Dì yên tâm đi, con sẽ cẩn thận mà” Nhận ra sự lo lắng trong mắt Đông Cực Băng, Lâm nguyệt cười cười nói, “Dì à, dì về đi, sau này Nguyệt Nhi sẽ tới thăm dì là được rồi”
Nói xong, Lâm Nguyệt ôm Diêm Tinh Vân, ném Hương lưỡi đao trong tay ra, khẽ gật đầu với mẹ con Đông cực Băng, hóa thành một luồng độn quang, bay nhanh về xa xa.
Đông Cực Băng và Đông Cực Dương cứ đứng lặng tại chỗ, nhìn Lâm Nguyệt dần biến mất ở chân trời, mãi lâu sau mới rời đi.
Bên đó, trên bầu trời vạn trượng, Diêm Tinh Vân miễn cưỡng dựa vào người Lâm Nguyệt, nói, “Bé con, giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Đi vực sâu Nội Hải” Lâm Nguyệt nhàn nhạt nói.
Ba ngày trước, Đông Cực Băng tỉnh lại, rồi nhận biết nàng, hơn nữa còn đem mọi chuyện liên quan tới mẫu thân khối thân thể nàng nói ra, trong đó quá trình nàng thấy trong ký ức không khác nhau lắm, đơn giản là không biết nhìn người, cuối cùng chẳng những làm liên lụy tới cốt nhục mình sinh ra, lại dẫn tới kết cục bị chết, còn phần hung thủ là ai, cũng không rõ, chỉ biết những kẻ đó có liên quan tới cha ruột của khối thân thể này.
Với những chuyện máu chó năm xưa đó, Lâm Nguyệt dĩ nhiên không hứng thú, chỉ nghe một lần, rồi cũng quên đi, chẳng qua những thứ này, Đông cực Băng tỉnh lại, lại khiến cho nàng thêm ngạc nhiên mừng rỡ.
Sau khi Đông Cực Băng biết nàng muốn tìm quả Kim Sa, mới nói cho nàng biết, vào năm mươi năm trước, bà trong lúc vô tình có nghe được manh mối về quả Kim Sa, căn cứ vào tin tức bà nói, ở vực sâu Nội Hải từng xuất hiện tung tích quả Kim Sa, nhưng vực sâu Nội Hải là chỗ nổi tiếng nguy hiểm ở Nội Hải, chỗ đó có phần đông yêu thú, vực sâu không lường được, từng có vô số tu sĩ vẫn bị lưu lạc tại đó, nghe tu sĩ từng tiến vào Vực Sâu nội hải chút nói, ở đó có hài cốt tu sĩ chồng chất thành núi, chính là địa ngục con người chân chính.
Sau khi Lâm Nguyệt biết được tin này trong miệng Đông Cực Băng, lập tức vui mừng quá mức. vực Sâu nội hải có nguy hiểm tới cỡ nào nàng cũng không biết, nhưng nàng với quả Kim Sa là bị ép vào tình thế bắt buộc, vì thế lần này hành trình tới vực Sâu nội hải nàng nhất định phải đi.
Đương nhiên, đề nghị này của nàng bị Đông Cực Băng phản đối cực lực, lý do chính là Vực Sâu Nội hải nguy hiểm quá mức, cả tu sĩ nguyên anh hậu kỳ cũng không dám đơn giản tiến vào, với tu vi hiện tại của Lâm Nguyệt, cùng lắm thì nàng nên phái người đi dò xét mới đúng.
Với ý tốt của Đông Cực Băng, dĩ nhiên Lâm Nguyệt cự tuyệt, nàng vốn không muốn tiếp tục ở lại Đông Cực Cung nữa, mặc dù Đông Cực Băng đối nàng tốt vô cùng, nhưng dù sao ở đây cũng không phải là của nàng thật sự, nàng muốn giúp Diêm Tinh Vân giải độc tố, sau đó rời khỏi đây, trở lại giới tu chân Trung Nguyên lần nữa, tìm Diệp Khuynh Tuyết kết thúc ân oán giữa các nàng. Chỉ có sau khi giải quyết chuyện này, nàng mới thật sự an tâm tu luyện, mới có thành tựu lớn được.
“Bé con, thực ra ta không vội lắm đâu” Diêm Tinh Vân một tay ôm Lâm nguyệt, miễn cưỡng nhìn mây bay trôi qua bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngập tràn vui vẻ.

Mặc dù độc tố trong thân thể chưa giải trừ sạch sẽ, tu vi hắn không cách nào khôi phục được, nhưng trong lòng hắn lại thấy tuyệt không thể tả, tối đa là chỉ thấy chút hối tiếc thôi. Mà tiếc nuối ấy, cũng chỉ vì mình có tu vi không đủ, chẳng cách nào bảo vệ Lâm Nguyệt, lại khiến Lâm Nguyệt phải bảo vệ hắn mà thấy tiếc nuối.
Nhưng coi như chút tiếc nuối, hắn cũng không muốn Lâm Nguyệt mạo hiểm vì hắn, tất cả có liên quan tới vực sâu Nội Hải, hắn biết khá nhiều từ miệng Đông Cực Dương, nếu tu vi hắn vẫn còn như cũ, nơi như thế hắn dĩ nhiên chẳng coi là gì, đáng tiếc hiện tại tu vi đã giảm đi nhiều, tất cả đều cần dựa vào Lâm Nguyệt, đến lúc đó nếu gặp nguy hiểm, hắn chẳng những không giúp được nàng mà còn trở thành gánh nặng nữa.
Bởi vì thế nên hắn không muốn Lâm Nguyệt đi mạo hiểm, cho dù là vì hắn hắn cũng không muốn.
Với hắn mà nói, độc tố trong cơ thể khó giải cũng không sao, chỉ cần có Lâm nguyệt bên cạnh là đủ rồi, cùng với nàng, với hắn mà nói, là chuyện quan trọng nhất, thời gian với hắn không còn nhiều lắm, trong lòng hắn muốn duy nhất là, trong thời gian có hạn, được ở bên cạnh nàng, chẳng cần làm gì, chỉ cần như vậy hắn cũng cam lòng.
Đáng tiếc bé con nhà hắn rất cố chấp, vốn chẳng nghe lời hắn, cứ khăng khăng muốn đi tìm cái quả Kim Sa gì gì đó, nhất định phải giải đi độc tố trong cơ thể hắn, khôi phục lại tu vi cho hắn…
Nghĩ đến đây, trong lòng Diêm Tinh Vân lại thấy tiếc nuối, lại có chút ngọt ngào, trong lúc nhất thời, tâm tình phức tạp khó nói nên lời.
“Huynh không muốn khôi phục tu vi sao?” Lâm Nguyệt liếc nhìn Diêm Tinh Vân một cái, trong mắt chợt lóe lên nghi hoặc.
Trong khoảng thời gian ở chung này, nàng gần như cảm giác được Diêm Tinh Vân có chuyện gì đó giấu nàng, hơn nữa với chuyện giải độc trên người hắn cũng chẳng quan tâm tý nào, mà ngược lại càng thêm quấn quít si mê nàng, lại khiến nàng thêm khó hiểu, bất an.
Cứ có cảm giác như sắp có chuyện không tốt xảy ra, nhưng lại không nghĩ ra được là chuyện gì.
“Không phải vậy, ta chẳng qua thấy ở cùng một chỗ với nàng là đủ rồi, còn chuyện giải độc không vội, bé con, đi tới nơi này, ta vẫn còn chưa đi dạo hết, nàng theo giúp ta đi khắp nơi một chút được không?” Đôi mắt tím Diêm Tinh Vân khẽ lóe lên, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ trong suốt vốn có, dắt lấy tay Lâm Nguyệt, nói ra nhẹ nhàng.
“Diêm Tinh Vân, có phải huynh có chuyện gì giấu ta phải không?” Ánh mắt trong veo lạnh lùng của Lâm Nguyệt nhìn gương mặt tinh xảo của thiếu niên, hỏi nhàn nhạt.
“Không có, ta có gì giấu nàng đâu chứ?’ Diêm Tinh Vân cười cứng đơ, sau đó hơi mất tự nhiên quay đầu đi nói.
Lâm Nguyệt thấy Diêm Tinh Vân như thế, xác định trong lòng hắn có gì đó giấu mình, suy đoán này khiến trong lòng Lâm Nguyệt khó chịu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Kể từ sau khi Diêm Tinh Vân tỉnh lại, nàng đã phát hiện ra hắn thay đổi rất nhiều, mặc dù hắn vẫn ở trước mặt nàng, vẫn giống lúc trước vậy, thích làm nũng, thích chơi xỏ lá, thỉnh thoảng cũng xảo trá dùng ít thủ đoạn đùa giỡ chút, dường như không có gì khác cả, nhưng Lâm Nguyệt lại biết, hắn đã thay đổi, cứ như trong lòng có tâm sự nặng, không hề giống thời điểm trước họ gặp nhau, ngập tràn sức sống như ánh mặt trời nữa.
Hắn, chỉ ẩn mình thật sâu, còn không biểu hiện ra trước mặt nàng mà thôi.
“Bé con, ở giữa biển mêng mông này khác hẳn, nàng hãy cùng ta đi dạo thật tốt được không??” Diêm Tinh Vân lặng nhìn Lâm Nguyệt, sâu trong đáy mắt tím, lóe lên tia đau đớn, nhưng lại bị hắn giấu rất khá.
“Được…”
“Thật chứ?”
“Thật”
“Bé con, nàng tốt nhất…” Mắt tím Diêm Tinh Vân lóe sáng, hiện ra tia vui sướng, ôm chặt cổ Lâm Nguyệt, hôn mạnh lên mặt nàng một cái. Nhưng hắn lại không nhìn thấy đôi mắt mờ mịt và phức tạp của Lâm nguyệt, trong đôi mắt ấy, chẳng có chút vui sướng nào.


Bình Luận (0)
Comment