“Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn giết ta, rồi còn muốn bắt ta về Côn Lôn xử lý chắc?”
Với lời chỉ trích đổi trắng thay đen của Diệp Khuynh Tuyết, Lâm Nguyệt khịt mũi coi thường, cố nói ra. Với Diệp Khuynh Tuyết, hiện giờ nàng đã không còn kiêng kỵ gì nữa, Diệp Khuynh Tuyết là nữ chính của thế giới này, song nàng ta chẳng qua là nữ chính do Đế Huyền Nữ chế tạo ra mà thôi!
Đế Huyền Nữ thân là Đế nữ trên Cửu Trùng Thiên, thế lực ngập trời, nếu thật sự muốn dùng cách gì đó có ảnh hưởng tới thiên đạo, thì rất dễ, hơn nữa còn có thể khiến thiên đạo vận hành theo quỹ đạo mà không thay đổi hạ giới, khiến cho số mệnh toàn bộ thế giới này đều tập trung cả quanh người Diệp Khuynh Tuyết.
Lúc trước Lâm Nguyệt sau khi dung hợp hoàn toàn với thần cách, cũng khôi phục hoàn toàn ký ức của chín kiếp trước, đã biết âm mưu của Đế Huyền Nữ. Đế Huyền Nữ hận nàng năm đó đồ sát mẫu tộc nàng ta, vì thế sau khi biết rõ nàng nhảy vào đường luân hồi, vì để ngăn cản nàng trùng tu luân hồi, nên mới chế tạo ra mấy kẻ như Diệp Khuynh Tuyết ở thế giới nàng luân hồi như thế, mục đích chính là muốn phá hủy đường luân hồi của nàng, ngăn cản nàng chữa trị thần cách lần nữa.
Tiếc là, thân phận Đế Huyền nữ dù cao quý, cũng không thể hoàn toàn can thiệp vào chuyện luân hồi, vì thế nàng ta không thể thừa dịp Nguyệt Thần Tôn đi vào đường luân hồi mà gạt bỏ Nguyệt Thần Tôn hoàn toàn, điều có thể làm duy nhất chính là mượn ngoại lực.
Khôi phục lại ký ức chín kiếp luân hồi Lâm Nguyệt biết rất rõ, thực ra chỉ thiếu chút nữa thôi, âm mưu Đế Huyền Nữ cũng đạt thành, mười kiếp luân hồi, nàng đột tử ở kiếp thứ chín, chẳng có một đời nào được chết già, chỉ còn thiếu một đời cuối cùng nữa, thì nàng cũng sẽ bị thiên đạo gạt bỏ hoàn toàn trong trời đất này, không còn khả năng luân hồi được nữa.
Chỉ là vào kiếp trước, lại xảy ra chút biến cố, đời trước mặc dù nàng cuối cùng vẫn chết, nhưng linh hồn chẳng hiểu tại sao lại xuyên không tới nơi này, mà khối thân thể này đúng lúc là kiếp luân hồi thứ mười của nàng, hơn nữa bởi vì nàng bây giờ là linh hồn đời trước, vì thế mới hoàn toàn thoát khỏi Đế Huyền Nữ khống chế linh hồn nàng, mà đã không có Đế Huyền Nữ can thiệp, nữ chính được tạo ra là Diệp Khuynh Tuyết này, chẳng có ảnh hưởng gì nhiều với nàng.
Đây cũng là lý do nàng có thể thoát khỏi vận mệnh của Bạch Như Nguyệt, là nguyên nhân có thể thay đổi nội dung vở kịch vốn có.
Có thể nói như thế này, hiện giờ Diệp Khuynh Tuyết vẫn là nữ chính của thế giới này, nhưng bởi vì sự tồn tại của nàng, mà giảm bớt được ảnh hưởng với thế giới này, dù sao sự xuất hiện của nàng đều thuộc về chuyện xấu, vận mệnh Diệp Khuynh Tuyết dưới ảnh hưởng của nàng, ánh sáng của nữ chính cũng yếu bớt dần, dĩ nhiên không làm được như trong truyện được thiên đạo chiếu cố, cuối cùng bước lên đỉnh vinh quang.
Hiện giờ tu vi Lâm Nguyệt đã đột phá đỉnh nguyên anh hậu kỳ, giờ phút này lại đối mặt với Diệp Khuynh Tuyết lần nữa, nàng rõ ràng cảm giác được Diệp Khuynh Tuyết có gì đó khác.
Người thoạt nhìn vẫn là người đó, vì nguyên nhân người tu chân chậm già, nên dù đã qua mấy chục năm rồi song dung mạo Diệp Khuynh Tuyết vẫn không thay đổi là mấy, chỉ có Lâm Nguyệt cảm giác được, trên người nàng ta khí chất ít tỏa sáng khiến người ta chói mắt như trước, mà với nàng cũng không còn cảm giác uy hiếp nồng đậm như trước nữa.
Cảm giác như thế khiến Lâm Nguyệt dĩ nhiên coi nguyên nhân tu vi Diệp Khuynh Tuyết trước mắt không bằng nàng, lại thêm nguyên nhân nội dung vở kịch đã bị nàng thay đổi.
Mà nàng lại không biết rằng, vì năm đó Diệp Khuynh Tuyết và Tử Ngọc đạo quân hạ sát thủ cực hiểm với nàng đã khiến cho nàng bị thương nặng chết, còn Diêm Tinh Vân vì cái chết của nàng mà nổi điên, suýt nữa đã phá hủy cả trời đất, cũng bởi hành vi điên cuồng kia của Diêm Tinh Vân, mặc dù cuối cùng cũng bị Minh Vương ngăn cản, nhưng cũng ảnh hưởng tới thiên đạo của thế giới này, hiện giờ thiên đạo lại vận hành lần nữa, Diệp Khuynh Tuyết đã mất đi sự chiếu cố của thiên đạo.
Hay nói cách khác, giờ thiên đạo gây dựng lại, là một thế giới mới có quy tắc không cố định, còn Diệp Khuynh Tuyết cũng không còn là nhân vật duy nhất của thế giới này nữa, chỉ có thể được coi là một trong phần đông những nhân vật chính mà thôi!
Đây cũng là nguyên nhân mà hiện giờ Lâm Nguyệt nhìn thấy Diệp Khuynh Tuyết cũng không còn cảm giác kỳ lạ nữa.
“Lâm Nguyệt, ngươi phạm phải tội lớn mưu hại đồng môn, nếu hôm nay người bó tay chịu trói, ta dĩ nhiên sẽ dẫn ngươi trở về Côn Lôn, giao cho giới Luật đường xử trí, nếu ngươi dám phản kháng, thân là phản đồ, ta có quyền giết chết!”
Diệp Khuynh Tuyết oán hận trừng mắt với Lâm Nguyệt, ghen ghét trong lòng không che giấu chút nào, nếu không phải kiêng kỵ tu vi Lâm Nguyệt thì giờ phút này nàng ta đã hận tới mức muốn bổ nhào tới, băm nát gương mặt như hoa như ngọc kia của Lâm Nguyệt rồi!
Lòng ghen tị của phụ nữ cực kỳ kinh khủng, nhất là dưới tình huống có thù oán với đối phương, giờ phút này Lâm Nguyệt có khí chất xuất trần, lại càng thêm hào hoa phong nhã tuyệt thế, mà Diệp Khuynh Tuyết lại càng thêm ghen ghét mãi với Lâm Nguyệt.
Nhất là hiện giờ nàng ta phát hiện mình cái gì cũng kém Lâm Nguyệt, trong lòng lại thấy tức tới mức muốn hộc máu ra vậy!
Nhưng Diệp Khuynh Tuyết dù cứ việc ghen ghét tới mức gần như mất lý trí, song cũng không phải là kẻ dễ xúc động, nàng ta biết rõ với tu vi hiện giờ của mình, muốn bắt Lâm Nguyệt lại hoặc giết chết hoàn toàn là không thể, vì thế lúc nàng ta chỉ trích Lâm Nguyệt vẫn không quên kéo theo Liên Thành giúp một tay.
“Sư chất, Lâm Nguyệt này là phản đồ Côn Lôn, ngươi và ta cùng liên thủ bắt nàng ta lại!” Diệp Khuynh Tuyết lúc nói đầu cũng không quay lại nhìn Liên Thành nên không nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Liên Thành đen sì lại.
“Diệp sư thúc, sư muội Lâm Nguyệt là đệ tử Côn Lôn ta, biến thành phản đồ lúc nào vậy?” Với phân phó của Diệp Khuynh Tuyết Liên Thành miễn cưỡng nói ra.
“Sư chất, chẳng lẽ ngươi quên năm đó phản đồ này mưu hại đệ tử bổn môn, phạm vào tội lớn, bị sư phụ đuổi ra khỏi cửa sao? Nàng ta đã sớm bị đuổi ra khỏi Côn Lôn, đâu còn là đệ tử Côn Lôn ta nữa chứ?”
Diệp Khuynh Tuyết suýt nữa bị hộc máu bởi lời Liên Thành nói, quay phắt đầu về phía Liên Thành phẫn nộ nói ra.
“Đuổi ra khỏi Côn Lôn sao? Đó chẳng qua là do lão tổ Tử Ngọc tự ý làm chủ mà thôi, chẳng được phần đông các trưởng lão và chưởng môn đồng ý, vốn chẳng được coi là gì cả, hơn nữa, bản sư chất sao lại nghe nói là năm đó Diệp sư thúc mới là hung thủ mưu hại đồng môn chứ nhỉ? Còn lão tổ Tử Ngọc vì che giấu chuyện xấu của Diệp sư thúc nên mới đổ tội danh này lên đầu Lâm Nguyệt sư muội chẳng phải sao?”
Trên mặt Liên Thành ngập tràn nụ cười sáng rực ấm áp song lời nói ra lại là những câu chọc thẳng tim Diệp Khuynh Tuyết khiến Diệp Khuynh Tuyết tức tới mức mặt trắng bệch, nghiến răng trèo trẹo.
“Ngươi, ngươi dám nói vậy với ta sao? Liên Thành, chẳng lẽ người muốn phản bội sư môn sao?” Diệp Khuynh Tuyết tức tới mức mặt mày dữ tợn, tức tới tối mặt hét lên, “Liên Thành, ngươi đừng có quên, vừa rồi là ai đã cứu ngươi đó! Trước đó nếu không có ta hiện giờ người đã chết dưới tay ma tu rồi! Ngươi cứ vậy mà đối đãi với ân nhân cứu mạng thế sao?’
“Ân nhân cứu mạng ư? Diệp sư thúc, những thứ người làm trước đó không phải là vì muốn bày tỏ với ta, quyến rũ ta đó sao? Vừa rồi nếu không phải là ngươi, thực ra ta cũng không phải trốn chật vật tới vậy, nếu ta nhớ không nhầm thì ma tu đó hình như là hướng về Diệp sư thúc thì phải?”
Nụ cười tươi trên mặt Liên thành không đổi nhìn có vẻ rất vô tội nói ra.
“Ngươi…” Chính mình nhỏ mọn bị Liên Thành nói toẹt ra trước mặt Lâm Nguyệt, may mà da mặt Diệp Khuynh Tuyết đủ dày, giờ phút này gò má cũng bất giác xấu hổ nóng lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ trang điểm kỹ lưỡng, giờ phút này lại méo mó chẳng thành cái gì, nàng ta trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn thẳng Liên Thành định nói gì đó nhưng lại cứng họng cứng lưỡi chẳng nói được câu nào.
Lời Liên Thành nói thực ra không sai, lần này sở dĩ nàng ta và Liên Thành ở cùng một chỗ hoàn toàn là vì sau khi môn phái chính đạo thương nghị qua, rồi gần đây trong phái phái các đệ tử tinh anh đi chặn giết ma tu, còn lần này phái Côn Lôn phái một đội do nàng ta và Liên Thành dẫn đầu đi giết ma tu.
Trước đó nguyên nhân là bởi nàng ta đã thầm liên lạc với Tư Mặc Ly, đội của họ vô cùng thuận lợi, đi thẳng một mạch, những đệ tử các phái khác kẻ thì chết, người bị thương, không những bị ma tu tập kích một lần, còn đội Côn Lôn bọn họ thì vẫn bình an vô sự.
Điều này dĩ nhiên cũng không phải do họ có vận khí tốt mà là vì nàng ta sớm đã liên lạc trước với Tư Mặc Ly, dưới sự can thiệp của Tư Mặc Ly những ma tu kia mới không tập kích họ.
Mà vào ba ngày trước, Tư Mặc Ly đột nhiên thông báo cho nàng ta biết, nói sư phụ lão tổ ma cung của hắn đã xuất quan, cũng tự mình chuẩn bị ra tay đối phó với những tu sĩ chính đạo này, hơn nữa còn phối hợp với nàng ta diễn một tuồng kịch hay.
Hiện giờ nàng ta vẫn còn muốn dựa vào Tư Mặc Ly, dĩ nhiên không dám không nghe lời Tư Mặc Ly nói, hơn nữa với những đệ tử Côn Lôn kia, nàng ta cũng chẳng có cảm tình đồng môn mấy, lập tức đồng ý với Tư Mặc Ly ngay.
Sau đó dưới sự hướng dẫn cố ý của nàng ta, quả nhiên chẳng lâu sau họ đã gặp lão tổ ma cung, những đệ tử côn Lôn khác đều bị lão tổ ma cung săn giết chết, đã chết hơn một nửa, còn nàng ta cũng tỏ ra không địch lại nổi, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.
Nếu đã diễn trò, nàng ta dĩ nhiên muốn giữ lại một người sống để làm chứng, như vậy lúc trở lại Côn Lôn mới có thể rửa thoát tội hoài nghi nàng ta dẫn đội bất lực.
Người chọn này nàng ta chọn Liên Thành, một là vì tu vi Liên Thành tương đương với nàng ta, cho dù nàng ta không dẫn hắn đi hắn cũng nhất định không chết, hai là vì dĩ nhiên Liên Thành là một mỹ nam tử thần tiên chẳng dính bụi trần, Diệp Khuynh Tuyết lại có tình cảm nhiều, chỉ là ngại lúc nàng ta và Liên Thành cùng ở Côn Lôn chẳng gặp nhau nhiều, mà nàng ta lại định hôn ước với Quân Tử Huyền rồi, nên chẳng tiện ra tay mà thôi!
Với ý nghĩ của Diệp Khuynh Tuyết, dĩ nhiên lần này là nàng ta ra tay cứu Liên Thành, sau đó hắn cảm kích với nàng, dần ái mộ nàng ta… mà nàng ta lại không ngờ tới. Liên Thành đã sớm xem thấu tâm tư nàng ta, thậm chí hiện giờ còn có Lâm Nguyệt đối thủ một mất một còn trước mặt nàng ta, lại vạch trần nàng ta chẳng nể nàng gì! Giờ khắc này vừa thẹn vừa cáu, Diệp Khuynh Tuyết càng hận Liên Thành thậm chí còn hơn cả Lâm Nguyệt.
Còn Lâm Nguyệt vừa đứng cạnh xem kịch vui, cũng đồng thời trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là nghe thấy Liên Thành nói ra những lời làm mất mặt Diệp Khuynh Tuyết thì không kìm được bật cười khì khì!
Thực ra trong lòng nàng thấy kinh ngạc vô cùng, nàng vốn tưởng rằng Liên Thành thân là nam chính của thế giới này, cũng sẽ bị nữ chính Diệp Khuynh Tuyết hấp dẫn, hai người hiện không có nam phụ nữ phụ nào cả, cứ dần tự nhiên nảy sinh tình cảm, rồi cuối cùng đi đến với nhau.
Dù sao trong truyện, nam chủ Liên Thành này có mối tình thắm thiết với Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng đánh bại những nam phụ khác thành công chiếm được vị trí kia, còn Diệp Khuynh Tuyết mặc dù ngay từ đầu thích là Quân Tử Huyền song cuối cùng lại lựa chọn Liên Thành. Nhưng giờ thì sao, dường như Liên Thành chẳng có cảm giác gì với Diệp Khuynh Tuyết thì phải nhỉ? Ngược lại Diệp Khuynh Tuyết lại hơi bị hoài nghi… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Một kiếp này, nàng hình như cũng không trở thành chướng ngại giữa tình cảm của họ, mà ngược lại bọn họ lại không đến được với nhau là sao? Chẳng lẽ nội dung vở kịch vốn có đã bị nàng thay đổi hoàn toàn dẫn đến sụp đổ rồi hả?
Lâm Nguyệt lòng rối như tơ vò, nhưng cũng không trở ngại chuyện nàng có tâm tư xem kịch vui. Diệp Khuynh Tuyết trong ấn tượng của nàng vẫn là loài hoa cao cao tại thượng, mà có duyên với nam nhân trước mắt ra, ngoài lúc đầu bị ngộp vì Quân Tử Huyền, đã bao giờ bị người ta chán ghét như thế kia chưa nhỉ?
Liên Thành này chẳng có tý cảm tình nào cả, chỉ sợ Diệp Khuynh Tuyết đã khiến hắn chết tâm mất rồi.
“Ta thì sao nào? Chẳng lẽ lúc trước Diệp sư thúc không quyến rũ lấy ta sao? Nếu không phải cố ý quyến rũ ta, vì sao rõ ràng tu vi Diệp sư thúc chẳng kém gì ta mà động chút lại cứ phải dựa vào người ta chứ?”
Hiềm khích Liên Thành cũng gần như chẳng đủ để chọc Diệp Khuynh Tuyết, lại mỉm cười lần nữa, nói ra thong thả.
“Ngươi, ngươi câm miệng cho ta! Ngươi, ngươi quả thật là nói vớ vẩn, Diệp Khuynh Tuyết ta có mắt như mù, cũng sẽ không coi trọng ngươi!” Diệp Khuynh Tuyết tức đến mức sắc mặt dữ tợn, gần như hộc máu, rống to lên giận dữ, âm thanh sắc chói tai vô cùng!
“Nếu Diệp sư thúc đã không coi trọng sư chất, vậy thì cũng đừng đem yêu thương nhung nhớ rõ như thế chứ, cứ vậy sẽ khiến sư chất hiểu lầm mất thôi”
Liên Thành nhìn Diệp Khuynh Tuyết giận tái mặt, sớm đã không còn thanh nhã như lan nữa, trong mắt chợt lóe lên giễu cợt, nói ra lạnh nhạt.
“Liên Thành, ngươi dám vu tội ta như thế, ngươi muốn chết sao!” Diệp Khuynh Tuyết cũng không nhịn được nữa, giơ mạnh phi kiếm trong tay lên, xoay người chém thẳng tới Liên Thành!
“Ai da, Diệp sư thúc đây là quyến rũ không thành, thẹn quá hóa giận sao?” Thần sắc Liên Thành vẫn không đổi thêm dầu thêm mỡ, song động tác thì chẳng chậm chút nào, mũi chân điểm nhẹ chút, đã nhảy ra xa, tránh khỏi công kích của Diệp Khuynh Tuyết.
Lâm Nguyệt đứng một bên trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tưởng nổi chuyện cuối cùng lại phát triển tới mức đó, nam nữ chính trước mắt này còn chưa kịp đợi nàng ta tay đã hoàn toàn đấu tranh nội bộ rồi. Nhưng mặc dù kết quả có chút ra ngoài dự đoán, song Lâm Nguyệt cũng thấu hiểu tính cách phúc hắc của Liên Thành.
Trong truyện miêu tả người này là kẻ lãnh diễm cao quý, chẳng dính bụi trần, thực ra kẻ này là cao thủ phúc hắc, chỉ màn vừa rồi của hắn kia, sao phù hợp với khí chất thần tiên nhẹ nhàng kia chứ? Nhưng Liên Thành hình như đang giúp nàng thì phải? Vì sao nhỉ?
Lâm Nguyệt cũng không thừa nhận Liên Thành vừa gặp đã yêu nàng ngay, là vì nàng vừa rồi mới vạch mặt với Diệp Khuynh Tuyết, mục đích hắn làm vậy lại khiến hiện giờ người ta nghi ngờ, dù sao nam nhân như Liên Thành vậy đâu phải là kẻ dễ bị sắc đẹp mê hoặc chứ?
Coi như đúng trong truyện đi, Liên Thành sẽ thích Diệp Khuynh Tuyết, cũng là ngay từ đầu bị tính cách kiên trì và lương thiện của Diệp Khuynh Tuyết thu hút, rồi từ từ mới nảy sinh hứng thú với Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng thì sau nhiều lần va chạm, mới phát ra tia lửa yêu, rồi yêu Diệp Khuynh Tuyết hoàn toàn.
Hiện giờ nếu nói Liên Thành vì sắc đẹp của nàng mà vừa gặp đã yêu nàng vậy thì cũng quá miễn cưỡng rồi, điểm này Lâm Nguyệt tuyệt đối không tin. Nếu không phải là vì nàng, vậy vì sao hắn lại giúp nàng nhỉ?
Chẳng lẽ là bởi nguyên nhân Quân Tử Huyền kia sao? Hay là ngứa mắt với Diệp Khuynh Tuyết?
Không thể không nói, sự thật Lâm Nguyệt đoán sai hai chỗ, đúng là Liên Thành cố ý chọc giận Diệp Khuynh Tuyết và vạch mặt rõ với nàng ta đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chính, mà nguyên nhân thật sự là, lần này Liên Thành thông qua lần cùng Diệp Khuynh Tuyết cùng giết ma tu chặn giết, vô tình phát hiện ra chuyện Diệp Khuynh Tuyết cấu kết với ma tu.
Điểm này chẳng những Lâm Nguyệt không ngờ tới mà cả diệp Khuynh Tuyết cũng tuyệt đối không ngờ được, nàng ta vốn không ngờ được là Liên Thành đã sớm phát hiện ra âm mưu của nàng ta và Tư Mặc Ly, sở dĩ không vạch trần nàng ta tại chỗ là vì còn đi theo nàng ta một mạch tới nơi này, một là vì không có chứng cớ xác thực, hai là bởi hắn muốn biết mục đích Diệp Khuynh Tuyết muốn dẫn hắn đi là gì.
Đương nhiên, hiện giờ trải qua trên đường đi Diệp Khuynh Tuyết có một loạt hành động ái muội với hắn, hiện giờ hắn đã biết mục đích Diệp Khuynh Tuyết dẫn hắn đi là vì nữ nhân này muốn quyến rũ hắn…
Vì thế mới nói, sau khi biết rõ mục đích của Diệp Khuynh Tuyết, Liên Thành cũng đã chuẩn bị không tiếp tục đi dây dưa một chỗ với nàng ta nữa, dù cho Lâm Nguyệt không xuất hiện, hắn cũng đã chuẩn bị xong chuyện vạch mặt rõ với Diệp Khuynh Tuyết.
Chẳng qua là bởi Lâm Nguyệt xuất hiện đột ngột nên mới đem tất cả mọi chuyện nói ra hết mà thôi. Dù sao bởi vì nguyên nhân Quân Tử Huyền, Lâm Nguyệt trong mắt Liên Thành không phải là kẻ thù, còn có Lâm Nguyệt vị tu sĩ nguyên anh ở đây, đúng là thời cơ tốt nhất hắn thoát khỏi Diệp Khuynh Tuyết.
Ân oán giữa Lâm Nguyệt và Diệp Khuynh Tuyết, hắn biết rất rõ nên hiện giờ hắn chọn trở mặt với Diệp Khuynh Tuyết, dĩ nhiên Lâm Nguyệt đứng về phía hắn, có Lâm Nguyệt tương trợ, hai người hợp lực, muốn giết chết Diệp Khuynh Tuyết hoặc là bắt lại không vấn đề gì.
Tính toán trong lòng Liên Thành Lâm Nguyệt cũng không biết, mặc dù nàng thấy Liên Thành trở mặt với Diệp Khuynh Tuyết hơi nhanh, song kết quả vậy là hy vọng nàng mong muốn thấy nhất.
Tựa như Liên Thành lợi dụng nàng đối phó Diệp Khuynh Tuyết vậy, nếu như được Lâm Nguyệt cũng muốn lợi dụng Liên thành để đối phó Diệp Khuynh Tuyết, dù sao hiện tại mặc dù thoạt nhìn tu vi nàng cao hơn Diệp Khuynh Tuyết, nhưng nàng lại không quên được Diệp Khuynh Tuyết là nữ chính của thế giới này, định luật nữ chính không chết nàng biết rất rõ.
Song với nàng mà nói, Diệp Khuynh Tuyết không thể không có lý do chết, vì thế giết chết nữ chính là tốt nhất, dĩ nhiên phải là nam chính của thế giới này.
Bây giờ gọi là ăn nhịp với nhau, Lâm Nguyệt trong lúc vô tình đã cùng liếc nhìn Liên Thành một cái, đều là người thông minh, một tý đã hiểu tâm tư đối phương. Vì thế trong lúc Diệp Khuynh Tuyết đang đánh một kích chưa xong, chưa cần nàng ta ra tay lần nữa, bóng Lâm Nguyệt đã lóe lên, xuất hiện bên cạnh Liên Thành, lạnh lùng nhìn Diệp Khuynh Tuyết.
Diệp Khuynh Tuyết chứng kiến động tác của Lâm Nguyệt, lúc đầu sững sờ, song lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm hận mình xúc động quá mức, trúng phải quỷ kế của Liên Thành, lập tức nhìn thẳng Liên Thành đầy oán độc, nghiến răng trèo trẹo nói, “Liên Thành, ngươi thế mà dám cấu kết với phản đồ Lâm Nguyệt, quả thật đáng chết!”
“Cấu kết sao? Diệp Khuynh Tuyết, người khác không biết tâm tư độc ác của người ra sao, ngươi cho là ta không biết sao? Ngươi cấu kết với ma tu, mưu hại rất nhiều đệ tử Côn Lôn ta, hiện giờ còn muốn trả đũa, ngươi thật coi Liên Thanh ta là kẻ ngu, mặc người đùa giỡn trong tay sao?”
Như đã vạch mặt hoàn toàn, Liên Thành chẳng còn giả vờ nữa, cười lạnh nói thẳng ra chuyện cấu kết của Diệp Khuynh Tuyết với Ma tu.
Nghe thấy Liên Thành nói, mặt Diệp Khuynh Tuyết biến sắc, tiện đà cả giận nói, “Nói vớ vẩn, Liên Thành, ngươi đừng vội khăng khăng thế! Ngươi là thủ tịch đại đệ tử Côn Lôn ta, cũng đừng có bị yêu nữ Lâm Nguyệt kia mê hoặc, nếu không sau này hối hận cũng không kịp đâu!”
Cứ việc giờ phút này Diệp Khuynh Tuyết hận Liên Thành sắp chết, song nàng ta cũng biết giờ phút này bản thân mình vốn chẳng thể đối phó được với Lâm Nguyệt và Liên Thành, mặc dù tu vi nàng ta cao hơn tu sĩ bình thường khác, thực lực có thể sánh ngang tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, nhưng đối phương lại không phải là hai tu sĩ tầm thường, hơn nữa, tu vi Liên Thành và nàng ta tương đương, đều là nguyên anh kỳ, song Lâm Nguyệt lại là nguyên anh hậu kỳ, tu vi còn cao hơn nàng ta một bậc.
Một mình đối mặt với hai người này, dù nàng ta có không gian hỗn độn trong tay cũng không nắm chắc đánh bại đối phương.
Vì thế nàng ta mới nhịn xuống, cố ra vẻ khuyên bảo Liên Thành.
“Diệp Khuynh Tuyết, ta không thể không nói, những năm gần đây ngươi đúng thật nấp rất khá, chuyện ngươi và thiếu chủ ma cung Tư Mặc Ly đến lão tổ Tử Ngọc cũng đều bị ngươi lừa chứ đừng nói tới những đệ tử Côn Lôn như chúng ta đây, chỉ là lần này ngươi chủ quan quá mức rồi, bất cẩn để lộ ra dấu vết, mới để ta phát hiện ra chuyện ngươi cấu kết với ma tu, Diệp Khuynh Tuyết, hôm nay cứ coi như ngươi ngụy biện hết cách đi cũng không xóa sạch được sự thật ngươi cấu kết với ma tu, ngươi hại chết nhiều đệ tử Côn Lôn ta, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, báo thù cho những đồng môn ta bị chết trong tay ma tu!”
Thần sắc Liên Thành lạnh băng, chậm rãi giơ pháp khí trong tay lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Khuynh Tuyết như nhìn một người chết vậy.
Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết đen sì, nàng ta không ngờ được quan hệ giữa nàng ta và Tư Mặc Ly lại bị Liên Thành biết, mà kẻ này suốt dọc đường đi thế mà chẳng lộ ra tý sơ hở nào, mới thấy người này có tâm cơ thâm trầm thế nào, nếu không phải đụng phải Lâm Nguyệt, ngoài đối phương muốn liên thủ cùng Lâm Nguyệt đối phó nàng ta ra, chỉ sợ cũng sẽ không nói ra!
Quan hệ giữa nàng ta và Tư Mặc Ly, cùng với không gian hỗn độn là bí mật lớn nhất của nàng ta ra, người nào biết đều phải chết, nếu không bằng địa vị của Liên Thành ở côn Lôn, chỉ cần hắn còn sống trở lại Côn Lôn sẽ là ngày chết của nàng ta!
Nghĩ đến đây toàn thân Diệp Khuynh Tuyết trong nháy mắt bộc phát ra sát khí mãnh liệt, nàng ta dứt khoát không giả vờ nữa, cười lạnh một tiếng nói, “Liên Thành, quả thật ngươi rất thông minh, đúng vậy, ta có quan hệ với Tư Mặc Ly thì sao nào? Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn sống mà rời đi được sao?”