Một lát sau, đôi mày nhướng lên, đem một viên đan dược bỏ vào miệng Lâm Nguyệt, sau đó ném Lâm Nguyệt cho một trong những đệ tử thiếu niên, nói, “Diệp Phàm, con mang nó về Yến Thành trước, đợi sau khi nó tỉnh lại thì kiểm tra xem nó có linh căn không, nếu có thì dẫn nó lại!”
“Vâng, sư thúc”
Diệp Phàm tiếp nhận Lâm Nguyệt, thần sắc không đổi khom người chào Quân Tử Huyền, sau đó biến thành luồng sáng quay về.
Mấy người khác đối với quyế định của Quân Tử Huyền cũng không dị nghị gì, lần này mấy người họ đi theo trưởng bối sư môn ra ngoài, ngoài rèn luyện bên ngoài ra, chính là tới nhân gian đến các nơi có sư môn tìm những đứa trẻ có linh căn, dù gì Côn Lôn mười năm một lần có nghi thức thu đồ đệ chỉ còn nửa tháng nữa thì bắt đầu, tới lúc đó sư môn tự nhiên sẽ thu nhân không ít đệ tử mới.
Hơn nữa đứa bé kia chẳng qua mới có năm sáu tuổi, vừa vặn phù hợp với tiêu chuẩn thu đồ đệ của Côn Lôn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thu nhận đồ đệ nhất định phải có linh căn.
Thấy Diệp Phàm mang theo Lâm Nguyệt rời đi, Quân Tử Huyền tiện tay ném một quả cầu lửa đem thi thể ma tu biến thành tro bụi, rồi dẫn đệ tử trong môn rời đi.
Nửa tháng sau.
Một ngày nọ trời trong nắng ấm, mặt trời soi chiếu từ trên cao, cảnh cổng Côn Lôn nghiêm túc lạnh lùng trước kia giờ mở rộng ra, trên quảng trường đứng đầy trẻ em trai gái thanh thiếu niên từ khắp bên ngoài tới tham gia việc chọn đệ tử của Côn Lôn.
Đại điển thu nhận đồ đệ của môn phái La Châu Côn Lôn đứng đầu bắt đầu.
Lâm Nguyệt mặc một bộ quần áo đen đơn giản, thân hình nho nhỏ lẫn trong đám người, một dải tóc dài che mất nửa gò má, nhìn chẳng thấy thu hút chút nào.
Kể từ sau khi nàng tỉnh lại, thì đã bị mang tới nơi này, cùng tụ tập với nhóm trẻ con tham gia lựa chọn, đợi môn phái khảo nghiệm.
Hôm đó nàng cưỡng chế nghịch chuyển công pháp, cuối cùng dù nhặt được mạng nhỏ về, nhưng đã bị thương rất nặng, ước chừng hôn mê tới mười ngày mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nàng còn chưa kịp rõ tình cảnh bản thân, đã bị cái người tên là đệ tử Côn Lôn Diệp Phàm kia mang về côn Lôn, hiện giờ đứng ở đây, nhìn cánh cổng Côn Lôn nguy nga hùng vĩ, nàng không thể không thở dài một hơi, cảm thán nội dung vở kịch quá mạnh.
Cứ cho là nội dung vở kịch lúc trước nàng đã thay đổi được hoàn toàn, nhưng nguyên tắc nội dung vở kịch đi đường thẳng vẫn không thay đổi, dù nàng bảo vệ được sự trong sạch của mình, còn chiếm được cơ duyên động cổ tu, nhưng lại giống nhau rơi vào tay ma tu, rồi cũng được đệ tử Côn Lôn cứu, cũng được mang về Côn Lôn.
Điều khác duy nhất là, nàng cũng vốn không phải đúng là đệ tử nội môn Côn Lôn bình thường như trong truyện kia nói cứu nàng, mà là được một vị mặt lạnh la sát nổi tiếng ở phái Côn Lôn tên Quân Tư Huyền cứu.
Quân Tử Huyền là đệ tử thiên tài thế hệ mới nổi tiếng khắp côn Lôn, mười lăm tuổi trúc cơ, ba lăm tuổi kết đan, tu vi trước mắt đang ở kỳ Kim Đan sơ kỳ, làm đệ tử một trong ba vị hóa thần lão tổ ở Côn Lôn tên là Thanh Chân đạo quân, bất luận là tư chất tu luyện bên ngoài hay bối cảnh cũng chẳng kém gì so với thân nam chính tên Liên Thành.
Chỉ tiếc, một nhân vật nổi danh như thế ở trong truyện cuối cùng cũng có kết cục không tốt lắm.
Quân Tử Huyền xem như là nam phụ thứ nhất trong truyện, sở dĩ nói hắn là nam phụ thứ nhất, là bởi hắn khác với phần đông các nam nhân bị Diệp Khuynh Tuyết hấp dẫn ái mộ, ngay từ đâu hắn cũng không thích Diệp Khuynh tuyết, chỉ cảm thấy tâm cơ Diệp Khuynh tuyết quá sâu, nhưng hắn vẫn là nam nhân sớm nhất lấy được tâm hồn thiếu nữ Diệp Khuynh Tuyết.
Ở trong truyện, Quân Tử Huyền cứu Diệp Khuynh Tuyết, Diệp Khuynh Tuyết nẩy sinh lòng tốt với hắn, cũng nhiều lần ra ám hiệu hâm mộ, nhưng lại bị Quân Tử Huyền liên tiếp cự tuyệt, sau này lâu ngày mới sinh tình với Liên Thành.
Đương nhiên, nam phụ cự tuyệt nữ chính chẳng có kết cục tốt gì, ở trong truyện có nhắc tới đoạn sau, sau khi Quân Tử Huyền cự tuyệt Diệp Khuynh Tuyết, rồi ngược lại bị Diệp Khuynh Tuyết hấp dẫn, nhưng lúc đó Diệp Khuynh Tuyết đã cùng Liên Thành bên tình ta nguyện, hắn chỉ đành yên lặng bảo vệ, mãi cho tới sau này lúc đại chiến ma tu, vì cứu Diệp Khuynh Tuyết nên chết.