Editor: Aimee
Giáo viên cấp ba chấm bài như đi đánh giặc, sau một ngày đèn đóm thâu đêm, hàng trăm bài thi được chấm vô cùng khó khăn, để lại là hai quầng thâm mắt gấu trúc và tiêu hao gần như cạn kiệt sức lực. Cuối cùng còn lê theo một thân thể vô cùng mệt mỏi, một bên phải vận hết tế bào não một bên giảng giải lại bài thi cho đám học trò quỷ, khổ hết nói nổi.
“Nghe nói đợt thi tiếng Anh lần này có người được 149 điểm luôn! 149 đó, chắc chỉ bị trừ một điểm phần writting thôi.” Danh hiệu nữ vương về tin đồn của Hạ Tiểu Hàn quả nhiên rất xứng. Khi tiết học buổi sáng còn chưa bắt đầu, cô nàng tựa người vào bàn Ôn Du liến thoắng rôm rả rồi chia sẻ tin tình báo mới nhất, “Biến thái ghê á nha, không biết là điểm của đại thần nào của lớp chọn đây ta?”
Ôn Du không bất ngờ chút nào, cày cấy bao nhiêu thì thu hoạch bấy nhiêu. Cường độ học tập bình thường của học sinh lớp chọn đều cao, dù là giờ tan học cũng không thấy có tiếng hít thở của con người ở trong. Đối với những học sinh như hiện nay, mỗi một điểm trong bài thi chính là đền đáp tốt nhất cho mọi nỗ lực đã bỏ ra.
Tiết đầu tiên là môn ngữ văn. Tuy cô đã đọc rất nhiều loại sách trong vòng một năm kể từ sau tai nạn giao thông, nhưng văn học cấp ba lại có rất nhiều khuôn mẫu. Cô hoàn toàn không biết gì về khuôn mẫu cả, chỉ dựa vào những thứ bản thân có để làm bài, không thể đạt được điểm nên tổng số không được tính là cao.
Vì cơ sở văn chương của cô khá tốt nên ngữ văn là môn học dễ tăng điểm nhất. Nó vừa không yêu cầu phải ghi nhớ hàng tấn kiến thức như nghệ thuật tự do [1], cũng chẳng cần phải có công thức căn bản thì mới hiểu nổi như khoa học tự nhiên, chỉ cần bạn ghi tạc những bài thơ và tục ngữ cổ trong lòng, dựa vào khuôn mẫu cố định là có thể ăn được số điểm không tồi rồi.
“Bài thi ngữ văn lần này khó cực kỳ, cả khối có rất ít bạn đạt được điểm cao. Phần thi viết văn lại càng kinh khủng hơn, rất nhiều bạn còn chẳng hiểu được đề, dù có hiểu được thì cũng viết rối ren vô cùng. Nhưng đáng khen ngợi là, lớp chúng ta có hai bạn được hơn 50 điểm phần viết văn, cả khối vô cùng ít người đạt đến. Người đầu tiên là bạn học Lư Vi Vi với 50 điểm, người còn lại là……” Giáo viên ngữ văn Lâm Dương có vóc dáng khá cường tráng, là một người đàn ông trung niên rắn chắc như giáo viên thể dục. Nhưng bề ngoài của ông lại không hề tương xứng, cách ông nói chuyện lề mề như con lười trong ‘Zootopia’ [2] vậy, vừa nói vừa cẩn thận nhấc kính lên, “…bạn học Ôn Du của chúng ta. Bạn Ôn Du được tận 54 điểm, là người đạt điểm cao nhất phần thi viết văn trong toàn khối, không tệ không tệ.”
Thành tích môn ngữ văn của Lư Vi Vi luôn rất tốt là chuyện mọi người trong lớp đều biết, mọi người đã quen với điểm viết văn cực kỳ cao của cô ta nên tập mãi thành thói quen, vì thế chẳng ai phản ứng gì nhiều. Không ngờ lần này cô ta lại bị một học sinh không có cảm giác tồn tại như Ôn Du đoạt lấy spotlight, điểm của người sau đè cô ta một phát rơi phịch xuống đất, trong thoáng chốc, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Ôn Du.
Ở cấp ba, có vô cùng ít người đạt được 50 điểm phần viết văn, mà trên ngưỡng 50 điểm lại càng thêm khó khăn, thêm một điểm là thêm một tầm cao mới, 54 điểm lại càng khó gặp hơn nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của Lư Vi Vi vừa có nét cười, trong tích tắc khi nghe thấy tên Ôn Du ở phía sau lập tức đen sì như nuốt phải ruồi. Gương mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi quay đầu liếc cô một cái, không thèm che dấu ánh mắt ghét bỏ, khinh thường sắc lẹm như dao.
Hạ Tiểu Hàn làm mặt quỷ rồi giơ ngón giữa với cô ta, giống như người đạt điểm cao mới là mình, cực kỳ đắc ý.
Mà trung tâm của siêu bão là Ôn Du cũng đang rất sửng sốt. Lúc trước cô còn chưa lên cấp ba, đương nhiên không biết tiêu chuẩn chấm điểm là như thế nào, về cơ bản thì chẳng biết phải viết làm sao mới lấy được điểm cao nữa là…
Nhưng rốt cuộc vào năm học cấp hai, phần viết văn của cô cũng chỉ bị trừ một hai điểm mà thôi.
Từng là người đứng đầu không thể đánh bại trong những năm cấp hai, bây giờ được khen làm cô không quá vui vẻ, ngược lại, cô bị ánh nhìn chằm chằm của cả lớp đổ dồn vào đến mức đỏ hết cả mặt, đành bẽn lẽn cúi đầu.
“Bạn Ôn Du đã có tiến bộ lớn lắm đấy. Bài văn của bạn được các giáo viên trong tổ ngữ văn đồng loạt khen ngợi, chữ viết rõ ràng, hành văn xuất sắc, nói có sách mách có chứng [3], trích dẫn rất vừa phải. Hi vọng các em có thể học hỏi theo bạn ấy.” Là một trai thẳng ý chí sắt đá, hiển nhiên thầy Lâm sẽ không quan tâm đến sắc mặt của người khác. Ông nhìn gương mặt tái mét của Lư Vi Vi, tiếp tục nói, “Bạn Lư Vi Vi thể hiện cũng không tệ, nhưng cách chọn từ và đặt câu thì lại quá gò bó, tay nghề quá nặng, em cần phải cố gắng hơn nữa.”
Cách cầm chân này khiến Hạ Tiểu Hàn phụt cười thành tiếng.
“Theo như quy tắc cũ, tất cả những bài văn trên 50 điểm đều sẽ được đóng thành một tập, làm tư liệu cho các bạn học hỏi. Tôi mong lần sau có thể thấy nhiều tác phẩm từ lớp chúng ta hơn, giờ thì, chúng ta sẽ bắt tay vào giải đề thi.”
Có thể đặt chân vào trường cấp ba trọng điểm, đương nhiên trình độ dạy học của Lâm Dương không hề tầm thường. Tuy khuôn mặt của ông trông rất dữ tợn nhưng cách nói chuyện lại vô cùng nhân văn nho nhã, hơn nữa còn cực kỳ có chất thơ. Ôn Du không thể lờ đi khi nghe ông nói, xém tí nữa đã vỗ tay vì những lời tuyệt vời ấy.
So sánh với mấy học sinh khác thì họ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cả bọn thầm rầu rĩ vì điểm thi của mình, chỉ quan tâm đến khuôn mẫu giải đề và phương pháp học tập, hoàn toàn coi nhẹ sự thú vị trong bài văn của bản thân. Chăm chăm mù quáng vào điểm thi sẽ rất khó để học sinh yêu mến môn học ấy, đây là một thất bại to lớn trong nền giáo dục đương đại.
Tiết học này trôi qua rất nhanh. Trước khi rời khỏi, thầy Lâm giao phó cho đại biểu môn phát quyển sách tổng hợp những bài văn ưu tú cho cả lớp, sắc mặt Lư Vi Vi đen sì đuổi theo thầy giáo.
Đã quá quen với cách làm người của Lư Vi Vi, Hạ Tiểu Hàn bước qua chỗ Ôn Du: “Cái người này lại muốn làm quỷ nữa rồi, đáng ghét quá đi thôi.”
“Ừ…” Ôn Du nhìn thoáng qua bóng dáng cô ta ở phía xa xa. Cây ngay không sợ chết đứng, cô không làm việc gì xấu cả nên chẳng phải sợ bị ai đó tính kế, miễn cưỡng đáp lời, “Cậu ấy vui là được.”
Hạ Tiểu Hàn đoán không sai, Lư Vi Vi chạy khỏi lớp học đuổi theo sau thầy Lâm, bắt đầu diễn trò ngoài hành lang. Cô ta dõng dạc trình bày một sớ lớn, nội dung chỉ đơn giản nói rằng Ôn Du là loại học sinh dốt đặc cán mai trong phần viết văn, rõ ràng không thể tiến bộ vượt bậc chỉ trong một sớm một chiều, bài văn của cô nhất định là trộm từ tác phẩm của những người ưu tú khác.
Lâm Dương nghe vậy chỉ nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu. Cho dù tính tình ông có thân thiện cách mấy đi chăng nữa, thì bị một người đàn ông cao xấp xỉ một mét chín nhìn chăm chú không chớp mắt, có là ai cũng sẽ thấy mình bị chèn ép. Lư Vi Vi không dám nói tiếp, vừa cúi đầu thì nghe thấy ông nặng nề mở miệng.
“Nếu bài văn không phải từ bút bạn ấy viết, chẳng lẽ chúng tôi tra không nổi? Cách hành văn đó thật sự rất xuất sắc, nhiều giáo viên cho rằng đấy không phải là trình độ mà một học sinh cấp ba có thể đạt được. Tôi cũng lục soát toàn bộ tư liệu có thể xem trên mạng rồi, đến cùng lại chẳng tìm ra bài văn nào có nổi một điểm tương xứng.”
Trong lòng Lư Vi Vi chấn động, không cam lòng cắn chặt hàm răng.
“Lư Vi Vi à, chị cho rằng Ôn Du chỉ tiến bộ ở mảng hành văn thôi ư? Lúc trước chữ viết của bạn ấy vừa nhỏ vừa khó nhìn, không hề đẹp một chút nào, nhưng lần thi này bạn ấy viết chữ Khải lại rất đúng tiêu chuẩn. Có thể tiến bộ nhiều trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhất định bạn ấy đã nỗ lực rất lớn. Ngược lại là em…” Ông thở dài, “Không chuyên tâm nâng cao trình độ của mình thì thôi đi, lại còn đi nghi ngờ bạn bè, nghi ngờ số điểm người ta tự mình giành lấy, khiến tôi vô cùng thất vọng.”
Cô ta cũng được coi là một trong những người xuất sắc nhất top lớp, rất ít khi bị giáo viên phê bình thẳng không hề e dè đến thế. Lần này bị chỉ trích nặng nề vì đứa mà mình luôn coi thường, hốc mắt Lư Vi Vi nhanh chóng đỏ bừng.
“Em quay về tự ngẫm lại thật tốt đi. Nếu Ôn Du thật sự có vấn đề, giáo viên chúng tôi sẽ nhìn ra được.”
Lư Vi Vi vừa tức vừa ức, suýt chút nữa đã không thở nổi. Đấu tranh cả nửa ngày trong đầu, cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn, nghèn nghẹn nói: “Em biết rồi.”
…….
Sách tổng hợp được phân phát đi các lớp khác rất nhanh. Đối với những học sinh lớp chọn mà nói, đề văn này chính là thần dược để nâng cao trình độ; đối với những học sinh lớp thường mà nói, nó mãi mãi là nơi tụ tập của các đại thần không dính dáng gì đến họ; đối với đám A10 hỏng bét mà nói…
Các nữ sinh tám chuyện rầm rầm: “Hôm nay chúng ta vẫn gấp một ngàn con hạc giấy hả?”
“Tui mới học được cách gấp thỏ giấy trên mạng vào hôm qua nè, đúng dịp để rèn luyện luôn đây.”
“Bài văn của Lục Ninh lại được xướng tên nữa kìa! Quả không hổ danh là trạng nguyên của khối, vừa đẹp trai vừa văn phong lai láng, chỉ cần anh ấy liếc mắt nhìn mị một cái thì dù có bắt mị làm gì mị cũng làm hết á!”
“Những giọt mồ hôi mà anh Lục Ninh để rơi xuống vì học hành, cuối cùng sẽ trở thành những giọt nước mắt tình yêu mà em đã dành cho anh!”
Nếu Ôn Du nghe thấy câu trên, nhất định cô sẽ nhớ cốt truyện về nhân vật Lục Ninh này đầu tiên.
Là nam phụ của cuốn sách, cũng là thanh mai trúc mã của Hạ Tiểu Hàn. Lục Ninh có tính cách nhã nhặn học ở lớp A1, âm thầm mến nữ chính đã bao nhiêu năm nhưng không dám thổ lộ tấm lòng. Chờ đến khi cậu ấy lấy được hết can đảm để tỏ tình, mới ngỡ ra rằng cô dâu nhỏ đã chạy theo trai từ lâu lắm rồi.
Nhưng trúc mã không địch nổi ý trời, nam phụ dịu dàng không thoát được số mệnh pháo hôi. Thật đáng tiếc vô cùng (Chấm nước mắt).
Các nữ sinh thì tám chuyện hăng say, trong khi các nam sinh lại xem cuốn sách như xấp giấy vụn vô dụng.
Một bên Sầm Dương vô cùng thích thú lướt qua những tờ giấy in nhỏ xíu đó, một bên không phục kêu lên: “Cái gì mà Lục Ninh chứ, tía má nó, loại có hương vị đàn ông như em mới là…… what, Ôn Du?”
Hứa Sí đang dùng tay vo cuốn sách tổng hợp đột nhiên dừng lại.
“Ấy anh Sí, anh còn nhớ không? Cái con nhỏ giặt áo cho anh á, chính là người đạt được điểm viết văn cao nhất!” Cậu ta lơ đãng nói, đưa mắt liếc qua bài văn được in ở trang đầu tiên, “Trang đầu tiên luôn đó, đáng khen đáng khen, từ trước đến nay chỗ ấy đều là vị trí của nữ thần Bạch Lộ mà.”
Bạch Lộ không chỉ là một hạt giống trọng điểm trong hàng tuyển thủ mà còn có gương mặt trắng bóc xinh đẹp, là nữ thần trong lòng của không ít nam sinh. Cách hành văn của cô rất nổi tiếng và luôn đạt được điểm cao nhất, bây giờ trang đầu lại bị đổi thành tên người khác. Ngay cả loại học sinh không quan tâm đến học hành như Sầm Dương cũng không khỏi thấy bất ngờ.
Hứa Sí nhỏ giọng trả lời “Ừ”, nghe Sầm Dương lắp bắp đọc mở bài của bài văn, khóe môi không nhịn được phải cong lên.
Cậu cười một tiếng, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh một cô gái đang nghiêm túc vùi đầu hí hoáy, dựa lưng vào ghế, lười biếng mở lời: “Hơi ấn tượng một chút.”
Chờ Sầm Dương ríu ra ríu rít cuối cùng cũng chịu về lại chỗ mình, cậu im lặng cẩn thận mở đống giấy nhàu nát đó ra. Hứa Sí liếc mắt một cái, nhanh chóng nhìn thấy hai con chữ nho nhỏ viết rất có quy tắc nằm trên trang giấy nhăn nhúm.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào tên cô, không hiểu vì sao cậu lại bật cười.
—————
*Chú thích:[1] Nghệ thuật tự do: Trong giáo dục thời trung cổ, nghệ thuật tự do là cách tiêu chuẩn để mô tả các lĩnh vực học cao hơn. Nghệ thuật tự do được chia thành trivium
(“ba con đường” là ngữ pháp, tu từ và logic) và quadrivium
(số học, hình học, âm nhạc và thiên văn học).Nói rộng hơn, nghệ thuật tự do là các nghiên cứu học thuật nhằm phát triển các khả năng trí tuệ chung thay vì các kỹ năng nghề nghiệp.
(theo greelane.com)[2] Chính là con này nè mọi người:
[3] Nói có sách mách có chứng: Nói điều gì đó xác thực, có chứng cứ rõ ràng, có thể kiểm chứng được. Nói có sách, mách có chứng có nghĩa là không nói vu vơ kiểu ăn ốc nói mò, không thêu dệt, không nói kiểu tung tin thất thiệt, bịa đặt dựng chuyện, vu oan giá hoạ để bóp méo, xuyên tạc sự thật hay đổ lỗi cho người khác.
(theo sachhayonline.com)