Không khí cảm động nãy giờ của cô bị đánh vỡ ngay tức khắc. Bạch Túc Túc ai oán trừng mắt nhìn anh. Mãi mãi như vậy, cô không bao giờ cảm động được quá 3 giây mà.
Theo tiếng nhạc vang lên, Bạch Túc Túc vẫn không nói lời nào, khoác tay anh đi lên sân khấu. Người MC tương đối trẻ tuổi, nụ cười dạt dào gió xuân, phỏng chừng là người rất hoạt ngôn.
Sau khi hai người đã lên chính giữa sân khấu, MC mới cầm micro hiếu kỳ nói: "Rất khó tưởng tượng giá trị nhan sắc đời sau của hai người sẽ khủng đến cỡ nào nha. Kỳ thực không phải là tôi khen lấy lòng đâu. Nhưng chắc chắn trong lòng mỗi người ở đây đều sẽ có chung một câu hỏi, nghe nói Phó tổng đối xử với Phó phu nhân rất tốt. Vậy để tôi thay mặt mọi người hỏi một chút, Phó tổng đã từng thấy qua đủ loại mỹ nữ, vậy điều gì của Phó phu nhân khiến anh bị hấp dẫn cho tới bây giờ?"
Câu hỏi này đích thị là điều mà mọi cô gái mong muốn biết nhất. Nhiều năm như vậy, có biết bao nhiêu mỹ nhân phong tình vạn chủng chủ động tới gần Phó tổng, nhưng Phó Sâm gặp ai cũng chưa từng rung động. Cho đến khi Bạch Túc Túc xuất hiện, khiến cho các cô thật sự không hiểu, Bạch Túc Túc có cái gì hơn các cô để mà cho Phó Sâm yêu thích không buông như vậy.
Người bên dưới dần dần trở nên yên tĩnh, âm nhạc du dương duy mĩ, trên không còn thình thoảng thả xuống một vài cánh hoa hồng đỏ rực. Bạch Túc Túc cầm hoa, đôi mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông bên cạnh. Có lẽ cô cũng vô cùng tò mò.
Từ trước đến nay Phó Sâm vẫn luôn là kiểu người không thích không khí náo nhiệt. Nhưng do có lẽ tâm tình của anh hôm nay rất tốt, anh nhìn qua khuôn mặt ngây ngô của cô gái bên cạnh, cầm micro, không nhẹ không nặng lên tiếng: "Thời đến cản không kịp mà thôi."
"Ha ha ha ha!"
Phía dưới nhịn không được phát ra từng trận tiếng cười vang dội. Bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy Phó Sâm nói đùa như vậy, đích thật là hiếm lạ. Phó Lâm Năm ngồi dưới cũng vừa cười vừa mắng một câu tiểu tử thối.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc cũng đỏ mặt, cô bất lực, lập tức đoạt lấy micro, cực kì không có thiện ý nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: "Vậy anh cho rằng em vì cái gì mới gả cho anh? Nếu không phải do anh nhìn cũng tạm được, còn không em mới không gả cho anh đâu!"
Phía dưới nghe xong lại cười ầm lên, họ cũng biết tình cảm của hai người thật là tốt. Chỉ có Phó Sâm là cười như không cười nhìn người phụ nữ bên mình. Ngược lại là gan rất lớn.
Phát hiện ánh mắt khác thường của đối phương, Bạch Túc Túc lập tức cảm thấy hơi sợ, lúc nãy cô chỉ mạnh miệng thế thôi... Bạch Túc Túc lập tức buông micro xuống, quyết định làm lơ người bên cạnh.
Mà ở một góc khuất tại lễ cưới, một đôi mắt chất chứa đầy sự hận thù và oán độc nhìn chòng chọc lên hai người trên đài...
"Vậy tôi hỏi riêng một vấn đề, nếu một hợp đồng giá trị 1 tỷ và Phó phu nhân cùng rơi xuống nước, anh sẽ chọn bỏ ai, cứu ai?" Người MC phát hiện Phó Sâm cũng không khó gần như trong đồn đại, anh ta liền ham vui mở thêm một đề tài.
Một cánh hoa hồng rơi trên khăn voan của cô, Bạch Túc Túc không tiện đưa tay lấy xuống, chỉ có thể nhìn chằm chằm người đàn ông, tựa hồ chuẩn bị tâm lý nghe anh nói gì đả kích mình.
Cô gái đối diện anh có khuôn mặt tinh xảo, cho dù ngày đêm đều có thể nhìn thấy cô, nhưng giờ khắc này, Phó Sâm không thể không thừa nhận, cô thực sự rất đẹp, đẹp đến nỗi anh chỉ muốn nhốt cô lại bên mình, không muốn để bất kỳ một người đàn ông nào thấy được vẻ đẹp động lòng người ấy.
Anh cụp mắt xuống, bỗng nhiên anh đưa tay cầm lấy cánh hoa rơi trên khăn voan cô xuống, giọng nói trầm thấp: "Vợ anh là vô giá."
"A a a a a a! Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!" Không biết là ai dẫn đầu kêu lên.
Bạch Túc Túc có chút ngây người, lần đâu cô được nghe anh nói lời buồn nôn như vậy, mặc dù buồn nôn nhưng cô rất thích. Nhìn người đàn ông đối diện, anh đã từng là người mà cô có mơ cũng không thể chạm tới. Cô vẫn luôn cho rằng, họ là người của hai thế giới, cô tuyệt đối sẽ không có khả năng liên quan đến cuộc đời của anh. Nhưng tới giờ khắc này, cô thực sự hiểu ra một điều, định mệnh do trời nhưng vận mệnh do người. Cũng đồng nghĩa với chuyện thân phận nữ phụ pháo hôi của cô không thể sửa đổi, nhưng cuộc đời của cô là do cô làm chủ. Có là nữ phụ pháo hôi hay là nữ chính đều do góc nhìn của từng người mà thôi. Nhưng có một điều mà cô luôn tin tưởng, rằng cô chính là nữ chính của chính mình, và anh chính là nam chính của cuộc đời cô.
MC rất nhanh liền trở về chủ đề chính, sau khi hai người trao nhẫn cho nhau, Bạch Túc Túc liền bị Ngô Hoằng lôi đi thay váy cưới.
Váy mời rượu là bộ *áo khỏa, Bạch Túc Túc cũng rất thích bộ áo khỏa này. Lúc trang điểm, Ngô Hoằng ngồi ở một bên chăm chỉ đếm bao lì xì, luôn miệng cảm thán: "Phó tổng thực sự rất hào phóng, vừa nãy trợ lý của anh ấy còn đưa cho tớ một phong bì lớn, nói hôm nay tớ đã vất vả phụ giúp cậu. Cậu xem cậu cứ luôn nói chồng cậu chỗ này không tốt chỗ kia chưa được, đừng có mà có phúc không biết hưởng. Về sau nhớ trân quý vào."
*áo khỏa: áo cưới truyền thống Trung Quốc.Thợ trang điểm vẫn đang sửa lại búi tóc cho cô, Bạch Túc Túc nhìn mình trong gương, bĩu môi một cái, trê mặt đều là vẻ bất đắc dĩ: "Đây là là ngoài mặt, anh ấy trừ bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, chi tiêu cũng rất hào phóng ra thì quả thật chẳng còn ưu điểm nào nữa cả. Bình thường tớ toàn bị ủy khuất, nói chuyện lớn tiếng cái là bị trừng, mà anh ấy nói câu nào tớ cũng không thể phản bác lại. Tức không cơ chứ. Trong thời gian tớ mang thai này, ngày này cũng bị bắt ăn mấy món bồi bổ, cậu nhìn xem tớ bây giờ mập lên mấy vòng rồi."
Nghe Bạch Túc Túc than phiền, thợ trang điểm cũng rất cố gắng duy trì nụ cười miễn cưỡng. Chứ thực ra cô ấy rất muốn nói, cái loại ủy khuất này còn rất nhiều người muốn mà không được đấy có được không?
"Tại cậu cứ có thành kiến thôi, Phó tổng cũng là vì tốt cho cậu mà. Chứ với tính cách dưng dửng tửng tưng của cậu, gặp chồng cậu mà không có chủ kiến nữa chắc thôi." Ngô Hoằng nói xong liền nhìn xuống váy mình, bỗng nhiên nói tiếp: "Tớ đi thay váy đây, không biết đụng đâu mà dơ mất tiêu rồi."
Bạch Túc Túc gật đầu không nói gì, sau khi Ngô Hoằng rời đi, cô ngồi một mình cũng rơi vào trầm tư. Kỳ thật mây lời oán trách cô chỉ nói ngoài miệng mà thôi, cô đương nhiên biết Phó Sâm luôn luôn tốt với cô mà. Anh ngoài đẹp trai nhiều tiền còn có tinh lực quá dồi dào. May mà hiện tại cô mang thai, nếu không thì ngày hôm nay động phòng hoa chúc, khẳng định cô rời giường không nổi cho xem.
"Phó phu nhân, tôi đi lấy chăn lông cho cô nhé?" Thợ trang điểm nhìn bộ váy hơi mỏng trên người cô, không khá hài lòng lắm.
Kỳ thật cũng không lạnh lắm, nhưng Bạch Túc Túc vẫn gật đầu. Sau khi thợ trang điểm vừa đi, Bạch Túc Túc liền cầm điện thoại, chụp một bức ảnh rồi đăng lên weibo của mình.
Bạch Túc Túc V: Mập lên 5 cân [ hình ảnh ]
Netizen A: Dm!? Hôn nay nữ thần kết hôn!?
Netizen C: Papparazzi quá không chuyên nghiệp, Phó tổng cùng Bạch Túc Túc kết hôn vậy mà một chút tin tức cũng không có!!!! Phẫn nộ!!!
Netizen C: Ha ha, không trách papparazzi được, vấn đề là chú rể không cho, ai dám đăng tin?
Netizen D: Đẹp qua chị yêu [ trái tim ] chúc phúc.
Netizen E: Chưa bao giờ thấy hóng papparazzi như lúc này, thật sự muốn xem lễ cưới hoành tráng cỡ nào quá [ cười khóc ]
Netizen F: Ha ha ha ha, bạn của tôi làm trong đội ngũ bảo vệ, nghe nói lễ được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ. Có quá trời lão đại trong giới kinh doanh đến, muốn tới bạn cũng phải là người thật giàu đi, may ra mới có cơ hội. Toàn đi bằng máy bay tư nhân đến không à.
Netizen G: Nhân viên công ty Liên Ý khoe hôm nay nguyên cả công ty đều được phát kẹo.
Bạch Túc Túc đột nhiên nghĩ đến, hôm nay có nhiều người đến như vậy, chắc chắn sẽ đi rất nhiều tiền. Ngày đó đại thọ Phó Lâm Năm, cô đã nhận được khoảng 50 triệu tiền lì xì, lần này không biết vốn thu về sẽ là bao nhiêu?
"Đều nói phụ nữ đẹp nhất khi là cô dâu. Quả là thế."
Vật thể lạnh lẽo bất chợt chĩa thẳng ngay sau đầu cô. Giọng nói quen thuộc vang lên, không chút nhiệt độ, còn mang theo vẻ châm chọc. Thân thể Bạch Túc Túc cứng đờ, chậm rãi quay đầu. Cô thấy ngay một người phụ nữ khoác áo màu đen đứng kế bên, thần sắc cô ta tuy có chút tiều tụy nhưng phong thái cao ngạo vẫn như cũ, khinh thường nhìn xuống Bạch Túc Túc. Họng súng đen ngòm cứ thế nhắm thẳng Bạch Túc Túc, tựa hồ tùy thời đều có thể bắn ra viên đạn xuyên qua đầu cô.
"Tôi rất thích thiết kế trang sức, nó vẫn luôn là ước mơ của tôi. Thế nhưng Phó Sâm quá ưu tú, tôi muốn đứng cạnh anh ấy, chứ không phải đứng sau ngắm nhìn bóng lưng của anh ấy! Vì có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Phó Sâm, mà tôi buộc mình cố gắng đọc sách, đi học mấy thứ tôi không yêu thích, tôi cố gắng biến mình trở nên thật hoàn mỹ, chỉ có như thế, trong mắt Phó Sâm, tôi mới tồn tại!"
Giọng nói mờ mịt mang theo sự nghẹn ứ: "Phó Sâm đối với tôi có hác biệt, bởi vì xưa nay, anh ấy không hề nói chuyện với cô gái khác quá nhiều lời, Nhưng lại nguyện ý nói chuyện phiếm cùng tôi, cho dù chỉ là trên phương diện làm ăn, chí ít ánh mắt của anh cũng đã đặt lên người tôi. Tôi đã không cho rằng cô chính là mối uy hiếp, bởi vì tôi biết, Phó Sâm tuyệt đối không thể nào thích cô. Thế nhưng ---"
Giang Ngưng cúi người về phía Bạch Túc Túc, kề bên tai cô, giọng điệu lạnh lẽo: "Thế nhưng, người tính không bằng trời tính. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc tôi có điểm gì không bằng cô!?"
Nói đến câu cuối, Giang Ngưng như gằn giọng lên, ngón trỏ chậm rãi xẹt qua khuôn mặt hoảng sợ của Bạch Túc Túc, ánh mắt lạnh lùng: "Không, cô nên cảm thấy may mắn. Người tôi ghét nhất, vẫn là con ả ti tiện Tô Nguyệt kia. Cô biết không, giả mạo cứu người vẫn là tôi nói sự thật cho Vệ Kỳ biết. Thực không hiểu sao, nhưng tôi chán ghét con phụ nữ đó đến cực điểm, chán ghét... hận không thể khiến cô ta đi chết đi cho khuất mắt tôi!"
Đầu ngón tay cô ta như một con rắn độc, sẵn sàng đâm thủng mặt cô bất cứ lúc nào. Bạch Túc Túc ngồi im không nhúc nhích, tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh không nói lời nào, bởi vì cô biết, cô không thể kích động đến cô ta.
"Thứ tôi muốn mà không đạt được, vậy người khác cũng đừng mong có được. Nhưng... tôi lại muốn xem thử coi, nếu như cô chết, Phó Sâm đợi cô hay làm đi tìm người phụ nữ khác. Hay là trong mắt Phó Sâm, cô chẳng qua chỉ là cô vợ hờ, chẳng khác gì với mấy phụ nữ khác đâu?" Giang Ngưng bỗng nhiên cười một tiếng, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng cái ót của cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người trong gương: "Ôi cô dâu xinh đẹp của tôi, sẽ càng xinh đẹp thế nào nếu váy cưới trắng nhuộm màu đỏ tươi..."
Ngón tay Giang Ngưng khẽ nhúc nhích, Bạch Túc Túc không tự giác nhắm mắt lại, nhịp tim như trật một giây, cô đưa tay ôm chặt phần bụng của mình. Bỗng nhiên tiếng súng bên ngoài vang lên, dọa Giang Ngưng vội chạy đến cửa.
Bước chân Giang Ngưng loạng choạng, đợi khi cô ta ổn định thân thể, lập tức ngoan lệ chĩa súng vào Bạch Túc Túc, "phanh" một tiếng, đạn bay ra khỏi súng.
"A!"
"Không sao, không sao."
Bạch Túc Túc ôm thật chặt cánh tay Phó Sâm, thân thể run rẩy kịch liệt, căn bản không dám mở mắt. Tay cô vẫn ôm chặt lấy phần bụng của mình, nhịp tim đập nhanh mãnh liệt. Cô chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập xung quanh, còn có cả tiếng cười điên cuồng của Giang Ngưng.
Cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, Phó Sâm ôm lấy cô, vỗ về nhẹ nhẹ trên đầu cô. Tay anh cũng run, vẻ khẩn trương lo lắng hiện rõ lên khuôn mặt anh. Anh không dám nghĩ, nếu anh mà đến chậm một bước...
Nhìn vẻ lo lắng ấy của Phó Sâm, trong mắt Giang Ngưng không khỏi hiện lên một sự đắng chát. Nhìn thấy máu chảy một mảng trên cánh tay Phó Sâm, cô ta bật cười, nếu như lúc nãy cô ta mà nhanh hơn một chút, nói không chừng bây giờ chỉ Bạch Túc Túc còn lại là một cỗ thi thể hai mạng người nằm ở đó rồi!
"Giang Ngưng, cô bao nhiêu lầm tổn thương đến cháu dâu của Phó gia, tính đến giao tình của hai nhà cũng không thể chấp nhận được. Có phải cô cảm thấy có ông cô chạy đông chạy tây lôi kéo nhờ quan hệ giúp cô là Phó gia sẽ bỏ qua cho cô sao!?"
Lúc này, Phó Lâm Năm tức giận bừng bừng mang người đi đến. Mà Giang Ngưng bị đè trên mặt đất cũng chỉ cười tự giễu một tiếng, ánh mắt chua xót: "Ông nội Phó, ông không cảm thấy ông bất công à? Những năm nay tôi đối với ông thế nào không phải là ông không biết. Chỉ cần ông nói một câu, người gả cho Phó Sâm sẽ chính là tôi. Thế sao ông lại muốn chọn Bạch Túc Túc, tôi có gì không bằng cô ta?"
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn người phụ nữ đã hóa điên đấy, người già chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt già nua đầy thất vọng. Cuối cùng chỉ khoát tay cho người mang cô ta đi khỏi.
Trước khi đi qua cửa, Phó Sâm lạnh lùng nâng mắt nhìn cô ta, giọng nói không chút nhiệt độ: "Bởi vì cô không có được trái tim của tôi."
Bước chân dừng lại, Giang Ngưng cũng không quay đầu, gương mặt tiều tụy mang theo chút châm chọc, cuối cùng vẫn chậm rãi nhắm mắt để người mang đi.
Nếu như trên đời có người đàn ông tình nguyện hứng cô ta trong lòng bàn tay như vậy, thì ai nguyện ý đi làm bông hồng có gai?
Trận náo động này không có quá nhiều người biết, dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt. Bạch Túc Túc có hỏi tại sao Phó Sâm biết mà đến, thì ra là anh có gắn ở trên người cô mộtt thiết bị đo nhịp tim. Nếu nhịp đập tim cô không bình thường sẽ ngay lập tức báo động, cho nên lúc cô khẩn trương, Phó Sâm đã phát hiện điều không hợp lí.
Cho dù xảy ra chuyện như vậy nhưng tiệc rượu sau đó vẫn phải làm. Phó Lâm Năm muốn làm ba ngày ba đêm thực sự là ba ngày ba đêm không thừa không thiếu. Mặc dù có một số người rời đi, nhưng những người còn lại nể mặt Phó gia cũng ở lại. Bên tay Phó Sâm chỉ băng bó một chút rồi ra mời rượu, còn Bạch Túc Túc một chén cũng không uống, tất nhiên Phó Sâm cũng không cho cô tiếp rượu, chỉ là riêng anh, anh uống hơi nhiều, Bạch Túc Túc có cản cũng không được.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong xuôi, cô nằm ở trên giường lớn, cả người mệt mòi đến cực điểm. Đặc biệt sự kiện Giang Ngưng hôm nay đã dọa cô không hề nhẹ. Lúc đó cô hoàn toàn quên mất bản thân mình, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ về đứa bé, con cô chưa kịp ra ngoài trải nghiệm cuộc đời, sao có thể rời đi không lời từ biệt như vậy được?
Nằm đó không biết thiếp đi từ lúc nào, đến nửa đêm, Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy người mình hơi không thoải mái, mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy trong bóng tối có một cái đầu ở nơi cổ cô cọ qua cọ lại. Mùi hương quen thuộc lập tức vây quanh hô hấp của cô.
"Đứng đắn một chút." Giọng nói của cô còn mang theo chút buồn ngủ, bàn tay ôm đầu anh nâng lên "Nếu như em mà chết... anh có cưới phụ nữ nào khác không?"
Phụ nữ mang thai suy nghĩ nhiều, Phó Sâm hiểu được, anh vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng bên tai cô nói: "Em cảm thấy anh sẽ đợi em cả một đời à?"
Bạch Túc Túc: "..." Hiện tại cô có thể ly hôn được không?
Giây lát, Phó Sâm khẽ cười một tiếng, hung hăng cắn ở cổ cô một cái: "Anh nghĩ, anh sẽ chờ em."
Nụ hôn nóng bỏng lít nha lít nhít cứ thế dồn dập rơi trên cổ cô. Cô không biết anh có say không mà nói cái lời ấm lòng cô như vậy. Phải biết anh chưa từng nói lời âu yếm với cô lần nào đâu nha.
"Phó Sâm... anh đừng như vậy." Bạch Túc Túc đỏ mặt muốn đẩy anh ra.
Mỗi ngày nằm bên cạnh vợ lại không thể làm, trong lòng Phó Sâm đã nghẹn thành một ổ kiến lửa. Đám lửa ấp ủ lâu ngày bây giờ triệt để bùng lên. Đêm động phòng hoa chúc mà cũng không được đụng vào cô dâu, sao có thể tính là kết hôn được?
Trong bóng tối, không khí mập mờ bao trùm lấy căn phòng, nụ hôn của anh nóng bỏng khiến cô thảng thốt. Bạch Túc Túc cố gắng tìm lại lí trí, phí sức đẩy đẩy người anh, giọng nói nũng nịu: "Anh bình tĩnh một chút, còn con chúng ta...."
Mình tạo nghiệt, tự mình chịu, còn trách ai?
Phó Sâm cau mày, trong người rạo rực khó chịu, một tay anh cầm lấy tay cô mò xuống dưới, giọng nói khàn khàn: "Vậy em giúp anh."
Bạch Túc Túc: "..."
Khuôn mặt cô lập tức đỏ lên một mảnh, cô muốn rút tay về, nhưng không muốn nhìn anh khó chịu như vậy, đành cắn môi tiếp tục...
Đêm tối ánh trăng soi ngoài cửa sổ, ở một nơi trên đảo, nơi mà ánh đèn ca nhạc vẫn còn cuồng hoan, riêng trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng người đàn ông rên rỉ ẩn nhẫn...