Nữ Phụ Tỏ Vẻ Rất Vô Tội

Chương 170


Dịch: Nhị Gia“Nha, muốn đi gặp thiếu chủ à?” sắc mặt của nữ tử kia lập tức xấu đi, âm u mở miệng.

“Ân!” A Kha gật gật đầu, cũng không nói nhiều, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ Dao cật lực đuổi theo, đi rất chậm, nữ tử kia bĩu bĩu môi… “Cũng chỉ là một con ma ốm thôi mà!”! ! ! Nửa canh giờ sau, A Kha cuối cùng cũng dừng lại trước một gian nhà gỗ hai tầng.

Chỉ Dao ôm ngực thở hổn hển, cơn đói và cơn đau giày vò khiến nàng lúc này có chút hoa mắt chóng mặt.

“Hai vị đại ca, người thiếu chủ muốn gặp ta đã đưa đến rồi đây.

” A Kha cung kính nói với hai thủ vệ canh gác bên ngoài gian nhà gỗ.

“Đợi đó đi!” Một tên thủ vệ dùng ánh mắt kì quái nhìn Chỉ Dao, sau đó đẩy cửa bước vào.

Một lát sau lại đi ra, gật đầu với hai người: “Vào đi!”“Đa tạ đại ca!” A Kha quay đầu dùng mắt ra hiệu với Chỉ Dao, rồi đi trước bước vào trong, Chỉ Dao cũng lập tức theo sau! ! ! ! Nội vực Loạn Ma Hải.

Trải qua một tháng tìm kiếm, mọi người vẫn không tìm thấy Chỉ Dao.


“Hồn đăng của sư muội đến nay vẫn rất ổn định, chắc chắn đã gặp cơ duyên nào khác rồi.

Chúng ta cũng không cần quá chấp nhất.

” Lạc Xuyên nhìn mọi người nói.

Mọi người nghe vậy gật đầu, cũng hiểu rõ ràng nếu cứ tiếp tục tìm kiếm như vậy cũng chỉ phí công mà thôi.

“Vậy thì chúng ta tách ra thôi!” Thượng Quan Nam Huyền đề nghị, nếu như đã xác nhận được nàng ấy bình an, hắn cũng không cần ở lại nữa.

“Hảo!” Mọi người gật đầu, đồng ý đề nghị này.

Sau đó liền tản ra, nhóm Hạ Thất Nguyệt ba người vẫn định tiếp tục đồng hành, tiếp tục tu luyện thêm một đoạn thời gian ở Loạn Ma Hải này, ít nhất cũng phải thăng lên Trúc Cơ kỳ rồi mới trở về! ! ! Chỉ Dao bước vào gian nhà gỗ, liền nhìn thấy một nam tử tráng kiện mặc một chiếc áo da hổ màu vàng đang cúi đầu dựa vào bàn viết gì đó.

Cảm nhận được sự xuất hiện của hai người, Mộc Hổ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Chỉ Dao, hai mắt liền phát sáng hướng về phía nàng lao đến.

Chỉ Dao cả kinh, vội vàng lùi về sau vài bước.


“Khụ khụ khụ!” động tác quá mạnh khiến Chỉ Dao bật ho sặc sụa.

“Sao thế, vết thương còn chưa khỏi?” Mộc Hổ căng thẳng nhìn Chỉ Dao, có chút lo lắng hỏi.

Sau đó nhìn y phục của nàng, mặt không vui quay đầu chất vấn A Kha: “Sao lại chưa thay y phục cho nàng ấy, ngươi xem y phục của nàng còn giống y phục hay không hả.

”“Tiểu nhân lát nữa sẽ đưa nàng đi lĩnh y phục ạ.

” A Kha vội cung kính đáp.

Chỉ Dao cúi đầu nhìn y phục của mình, trải qua trận đại chiến khi trước, y phục của nàng khắp nơi đều rách nát và đầy vết máu, thực sự có chút khó coi.

Nhưng nhìn chiếc váy cỏ trên người A Kha, nàng đột nhiên cảm thấy y phục của mình vẫn còn mặc được.

“Hừ! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng để ta phải bận tâm! Đây là chủ tử tương lai của các ngươi, tận tâm hầu hạ cho ta!” Mộc Hổ trong lòng không vui, lại dám lơ đễnh với người trong lòng hắn! ! ! Chủ tử tương lai? Đây là có ý gì? Chỉ Dao có chút ngây ra, không phải là như nàng đang nghĩ đó chứ?“Còn chưa hỏi nàng tên là gì? Vì sao lại từ Thông Linh hà trôi đến đây?” Khuôn mặt ngăm đen của Mộc Hổ có chút đỏ lên, lúc đầu khi hắn vừa vớt nàng lên, hắn còn chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp như vậy đâu.

“Dạ Chỉ Dao! Thông Linh hà?” Chỉ Dao có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, chính là con sông dưới chân núi, chúng ta cũng không biết dòng sông đó bắt nguồn từ đâu, nhưng nghe nói trong lòng sông có quái vật!” Mộc Hổ nghĩ đến truyền thuyết về dòng sông đó, cũng có chút căng thẳng, tổ tiên nói trong dòng sông đó có quái vật ăn thịt người, từ đó không cho phép mọi người lại gần.

Bình thường nguồn nước ăn uống giặt giũ đều là lấy từ một con sông khác phía sau núi.

.

Bình Luận (0)
Comment