Truyện theo kiểu mau xuyên nên có thể coi như NP hoặc vô CP nha bạn. Tùy theo cảm nhận nên mình mới không nói. Để mọi người xem rồi tự cho là NP, hay 1 vs 1...
Dung Duệ đành phải rời giường, rửa mặt rồi thay bộ đồ thể thao rộng rãi do bà bảo mẫu đưa tới, sau đó vừa ngáp vừa đi xuống lầu.
Trên thực tế cho tới nay hắn vẫn cảm thấy tất cả chuyện này thật không bình thường, ai lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy mà chỉ bảo hắn đến nơi hẻo lánh này, sau đó chạy bộ với cô… Quả thực không thể hiểu được.
Đã lâu chưa ra ngoài Hoàng tử rất phấn khích chui ra khỏi ổ muốn biết bọn họ định đi đâu, nó kích động nhảy loạn xạ trên mặt đất, lần lượt lao vào lòng hai người.
Ngữ Kỳ thật vất vả gắn dây xích vào vòng cổ kéo nó ra, khi ra khỏi cửa thì rất không phúc hậu ném dây xích vào tay Dung Duệ, thoải mái chạy một mình trước.
Hoàng tử vừa thấy chủ nhân chạy thì lập tức đuổi theo, cả người Dung Duệ bị kéo về phía trước, vừa ra khỏi cửa thiếu chút nữa đã ngã nhào. Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ từ từ chạy theo.
Không khí ở vùng ngoại thành trong lành hơn trung tâm thành phố, mặt cỏ xanh mềm mại như tấm thảm trong biệt thự, ngẫu nhiên có vài bông hoa dại màu tím tô điểm thêm, ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời xanh thẳm. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chim hót véo von, càng hiện rõ xung quanh rất yên tĩnh.
Cô gái phía trước cột mái tóc đuôi ngựa thật cao, dao động lên xuống theo từng bước chân, cực kỳ nhịp nhàng lướt qua cổ trắng như ngọc. Hoàng tử với bộ lông trắng như tuyết đuổi theo sau lưng cô, bộ lông dài mềm mại màu trắng bồng bềnh.
Ngắm nhìn phong cảnh và cô gái xinh đẹp luôn làm cho lòng người ta vui sướng, Dung Duệ nhếch khóe môi, đôi mắt đen nhánh bất giác cong lên.
Hắn chạy nhanh vài bước, đuổi theo bước chân Ngữ Kỳ, sóng vai cùng cô chạy về trước, giọng nói buổi sáng có phần lười biếng hơn bình thường, “Sao đột nhiên cô muốn chạy bộ sáng sớm?”
Ngữ Kỳ đánh mắt nhìn về phía Hoàng tử, “Mỗi ngày nó đều phải ra ngoài đi dạo nửa tiếng, không phải anh từng nuôi chó sao?”
“Ừ.” Dung Duệ liếc cô, “Tôi chỉ không ngờ cô là một chủ nhân tốt.”
Môi Ngữ Kỳ hơi nhếch, không rõ cảm xúc quay đầu nhìn hắn, nói đầy thâm ý, “Tôi có phải chủ nhân tốt hay không, sau này anh sẽ biết.”
“…” Dung Duệ chuyển tầm mắt, giảo hoạt đổi đề tài, “Trước kia sáng nào tôi cũng dắt Lúa mạch ra ngoài tản bộ, thoáng một cái đã qua vài năm, thời gian thật mau.”
Ngữ Kỳ không nhịn được cười, “Lúa mạch? Anh thật biết đặt tên.”
“Ừ, đó là một con Labrador* xinh đẹp, bộ lông sáng bóng, như ánh mặt trời lướt nhẹ qua đồng lúa mạch.”
images
*Labrador Retriever thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ “labrador” trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động. Trong quá khứ, chó Labrador là giống chó được các thủy thủ, ngư dân Newfoundland va Bồ Đào Nha ưa chuộng nhất. Chúng hiền lành, dễ gần và thích ở gần con người, loài chó săn mồi được coi là một trong những loài chó phổ biến nhất ở Mỹ trong những năm qua. Chó săn mồi rất năng động, đáng tin cậy, đáng yêu, dễ huấn luyện, nhiều người Mỹ coi chú chó này là một thành viên trong gia đình. Ở Nga chúng còn được gọi là “Labriki”, “Laby”, hay “Labukh“.
Ngữ Kỳ lắc lư đuôi ngựa sau đầu cho hắn xem, “Anh nhìn mái tóc tôi có rực rỡ không? Nếu không anh coi tôi là linh chi để nuôi đi?”
Dung Duệ cười đến nỗi gập cả người, Hoàng tử vô giúp vui mặc sức liếm loạn trên mặt hắn.
Sau khi cười xong hắn thận trọng nhìn thẳng vào mắt cô, bình luận, “Cô Tần, cô thật hài hước.”
“Còn gọi tôi là cô Tần?”
Hắn cúi đầu nhìn Hoàng tử, híp mắt khẽ gọi tên cô, “Ngữ Kỳ.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng khi hắn dùng giọng nói lười biếng thản nhiên của mình gọi, nhẹ nhàng như cơn gió, giống như tiếng thì thầm của đôi tình nhân đang hôn nhau thắm thiết.
Cô ừ một tiếng, cúi đầu nhanh chóng hôn một cái lên má phải của hắn, sau đó lùi lại rồi chạy trước. Dưới ánh sáng mặt trời ấm áp, cô nở nụ cười vô cùng rực rỡ.
Dung Duệ sững sờ, một lúc sau lắc đầu cười rộ lên, có lẽ cô nói đúng, cô là một chủ nhân tốt, vì công việc của hắn vui vẻ gấp trăm lần so với trong tưởng tượng.
…
Trở lại biệt thự quần áo hai người đều ướt đẫm mồ hôi, sau khi về phòng tắm rửa sơ qua thì cùng ngồi vào bàn ăn dùng bữa sáng.
Ăn sáng xong Ngữ Kỳ lôi kéo Dung Duệ đi chải lông cho Hoàng tử, đầu tiên là chải một lượt cả bộ lông, rồi dùng dụng cụ chải lông đánh rối, sau đó chải từ trên xuống dưới mấy lần, một lần chải lông cho Samoyed phải mất hơn nửa tiếng.
Dung Duệ không khỏi cảm khái, “Nuôi chó phải là người có tiền rảnh rỗi mới làm được.”
“Anh từng nuôi Lúa Mạch.” Ngữ Kỳ nhắc nhở hắn điểm này, cô khoanh chân ngồi trên bãi cỏ sau biệt thự, tóc buông xõa, mềm mại nằm trên vai, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp. Khuôn mặt cô xinh đẹp đủ để kiếm cơm, chứ không phải dùng nhiều tiền tìm người như hắn.
Cười cười, Dung Duệ tiếp tục công việc trong tay, bỗng nhiên trên đùi nặng hơn, bởi vì Ngữ Kỳ nằm xuống, đầu gối lên đùi hắn, mái tóc đen dày mềm mại tản ra, như lông tơ thiên nga đen cao quý rơi vào quần bò hắn vậy.
Hơi thở thiếu nữ ngọt ngào quẩn quanh chóp mũi, loáng thoáng khi có khi không. Hắn không khỏi sửng sốt, gần như không thể chuyên tâm chải lông cho Hoàng tử, ánh mắt luôn không tự chủ liếc nhìn cô.
Cô hôm nay không trang điểm, khuôn mặt mộc trắng nõn, dường như có một vầng sáng tỏa ra, ấm áp như ngọc thạch. Cảm giác có tầm mắt cứ liên tục quét qua mặt mình, Ngữ Kỳ miễn cưỡng nâng mí mắt, giống như con mèo nhỏ nheo mắt lại, “Anh đang nhìn tôi?”
Trong nháy mắt người Dung Duệ cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ chuyên chú chải lông cho Hoàng tử như trước.
Định lực thật tốt, không hổ là người đàn ông nổi bật giữa trăm hoa. Ngữ Kỳ âm thầm thở dài, đành phải không ngừng cố gắng, hơi nghiêng đầu, sườn mặt dán tại bụng hắn, hai tay vòng qua sau giống như muốn đo kích thước eo hắn.
Tay Dung Duệ nắm lược không nhịn được run lên một cái, chọc cho Hoàng tử kêu ô ô, nó chui thẳng vào lòng hắn cầu an ủi.
Ánh nắng nóng dần lên, hai người mang Hoàng tử vào nhà, bà bảo mẫu đang bận rộn, nhìn thấy bọn họ đi vào vội vàng mang nước trà và điểm tâm lên, nói cơm trưa sắp làm xong rồi.
Ngữ Kỳ bảo bà cứ làm từ từ không cần gấp, nói xong thì nắm tay Dung Duệ dẫn hắn lên lầu.
Dung Duệ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay của chính mình, thật là bàn tay của tiểu thư nhà mới có, khung xương cân xứng, trắng nỏn mềm mại, làn da tinh tế như ngọc.
Hắn cười khẽ, giọng nói chứa ý tứ trêu chọc còn ra vẻ thờ ơ nói:
“Vị tiểu thư này, đừng có hỡ một chút là động tay động chân vậy chứ.”
Ngữ Kỳ dừng bước, xoay người, mái tóc đuôi ngựa vẽ ra một vòng cung tiêu sái giữa không trung.Cô đứng cao hơn hắn hai bậc thang, đôi mắt sáng long lanh từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt tinh xảo vẽ ra một nụ cười nói:
“Động tay động chân?”
Trong lòng Dung Duệ bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, quả nhiên giây tiếp theo cô đã nắm bàn tay hắn rồi vuốt ve, dáng vẻ lưu manh lại có chút ngả ngớn nâng nhẹ cằm hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn, hời hợt như chuồn chuồn lướt nước.
“Thế này mới gọi là động tay động chân...nhé.”
Cô bật cười, ngón tay mềm mại vuốt ve cằm hắn vài cái rồi mới buông ra, sau đó lại một lần nữa nắm cổ tay hắn.
“Theo tôi lên lầu, có đồ tốt cho anh.”
Thật ra món đồ này cũng là do Ngữ Kỳ đột xuất nhớ ra trong nguyên tác, Tần Ngữ Kỳ ngoài tặng các châu báu linh tinh thì còn tặng một cái chuông gió do mình tự tay làm. Những món châu báu quý giá khác cô không nhớ hết được, nhưng cái Phong Linh này làm cô có ấn tượng sâu sắc.
Dung Duệ không hiểu gì hết đi theo cô vào phòng, thấy cô lục tung từng ngăn kéo, vất vả mới tìm ra cái hộp màu xanh lục được gói tinh xảo. Mấy ngày nay, hắn đã khắc sâu ấn tượng "Tài đại khí thô" của người nào đó, xem bộ dạng cô cẩn thận như vậy, hắn còn tưởng đồ vật đựng trong hộp rất quý trọng. Không ngờ khi cô mở nắp ra, bên trong chỉ là một cái chuông gió màu xanh lục thô ráp được làm thủ công.
images
Ảnh Minh họa.
Một sợi đai màu xanh lục bao quanh nửa vòng tròn của cái chụp thủy tinh trong suốt, bên ngoài vẽ vài bông hoa nhỏ đơn giản, bên dưới là tấm thẻ hình chữ nhật màu xanh.
Làm một cái chuông gió như thế này cùng lắm tốn mất hai mươi ngàn, còn không đắt giá bằng nửa cái hộp nhung kia.
Sự thật là trong nháy mắt khi mở hộp nhung thì Ngữ Kỳ liền hối hận, cô không ngờ là Tần Ngữ Kỳ làm đồ thủ công lại tệ như vậy. Sợi đai màu xanh quấn xiêu xiêu vẹo vẹo, còn lộ ra một ít đầu sợi, còn cái chụp thủy tinh kia, thậm chí còn vẽ xấu hơn đứa trẻ bốn năm tuổi chưa đi học mẫu giáo nữa ấy chứ, trời ơi mặt mũi của cô đã bị quăng đến tận Seberia luôn rồi. Tuy rằng cùi bắp, nhưng đã lấy ra thì làm gì có chuyện cất vào, cô đành mặt dày giả ngu.
Dung Duệ nhướn mày, độ cong khóe miệng nhìn thế nào cũng thấy đầy ý cười chế nhạo,“Chuông gió?”
“Ừ...tôi làm khi còn nhỏ đó.”
Nhận thấy ánh mắt Dung Duệ hơi ghét bỏ, Ngữ Kỳ liền ra vẻ bí hiểm đặt chuông gió vào tay hắn, mắt nheo lại đe dọa:
“Dám vứt đi thì anh chết chắc.”
Dung Duệ nhíu mày,“Đây có thể coi là tín vật đính ước không?”
“Sao nào, anh muốn lấy thân báo đáp?”
Dung Duệ cầm Phong Linh nhìn nửa ngày, cuối cùng phụt một tiếng bật cười không ngừng lại được.
Hắn bỗng nhiên phát hiện thời gian khi ở canh cô gái này, số lần bản thân hắn cười thoải mái nhiều hơn tổng số lần mấy năm trước cộng lại. Nếu bọn họ không gặp nhau bằng cách thức này, chưa biết chừng hắn đã yêu cô từ lâu.