Về đến biệt thự Lục gia, không vào phòng mình như trước, Ngữ Kỳ dìu Đoạn Cẩn Ngôn vào phòng hắn.
So với phòng ngủ xa hoa tráng lệ của Lục Ngữ Kỳ, phòng riêng của hắn rất
đơn giản, một cái giường, một bàn một ghế và một cái tủ quần áo. Tuy đồ
đạc chỉ có hai màu đen trắng, nhưng khiến người ta thoải mái hơn căn
phòng đầy màu sắc rối mắt của Lục Ngữ Kỳ.
Đoạn Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế cạnh bàn học, che miệng ho khan hai tiếng rồi nói, “Tôi muốn tắm rửa thay quần áo.”
Nghe hắn nói vậy, Ngữ Kỳ lập tức ra vẻ cao ngạo nói, “Cậu đã như thế còn dám đi tắm?” Dứt lời cũng không đợi hắn đáp lại, cô ngồi xổm xuống, giơ tay vén ống quần chân phải của hắn lên. Ban nãy khi dìu hắn đi, cô nhận ra
tư thế bước chân của hắn hơi cứng nhắc, đặc biệt là chân phải.
Ngữ Kỳ luôn hiểu rõ bản chất của hắn, cho dù cố diễn khổ nhục kế, cũng sẽ
tuyệt đối nằm trong phạm vi hắn khống chế. Muốn thành công theo đuổi mục tiêu, cho dù không có cơ hội cũng phải sáng tạo cơ hội, đây là công
việc nhân viên xuất sắc bắt buộc luyện tập hàng ngày.
Nhìn ống
quần nhanh chóng bị kéo lên tận đầu gối, sắc mặt Đoạn Cẩn Ngôn hơi thay đổi, gần như có vài phần hoảng hốt lo sợ. Hắn rụt chân lại, đưa tay giữ chặt tay cô,“Tôi không sao.”
Thật hiếm khi thấy vẻ bình tĩnh
trên gương mặt hắn thay đổi, Ngữ Kỳ không khỏi ngẩn người. Chỉ là tay
chân cô hơi bị nhanh nhẹn, đến khi tay bị hắn giữ lại, ống quần cũng đã
được cuốn cao.
Trên đầu gối trắng nhợt bị trầy một mảng, nhìn cực kì bắt mắt, nơi xước da thấy cả tơ máu, may là không quá nghiêm trọng.
Cái hấp dẫn sự chú ý của người khác hơn cả chính là vết phỏng to bằng
bàn tay ở bắp chân hắn.
Có lẽ bị thương lâu rồi nên làn da chỗ đó hồng nhạt, nhăn nheo, khác hẳn chỗ khác trắng nõn bóng loãng, trông thật xấu xí.
Ngữ Kỳ không nhớ rõ trong tư liệu có nhắc tới việc hắn bị phỏng ở nhà họ
Lục không, chắc hẳn chuyện này xảy ra ở cô nhi viện hoặc nhà cha mẹ
ruột. Bất kể ở đâu, tóm lại đây không phải hồi ức đáng nhớ.
Ngữ Kỳ giả vờ không thấy, dời sự chú ý lên vết trầy trên đầu gối, “Tôi đi lấy rượu sát trùng.”
Gặp nhiều nhân vật phản diện nên cô có hiểu biết nhất định về tâm lý bọn
họ. Không phải ai muốn che giấu vết thương đều chờ đợi có một người đến
dịu dàng an ủi, trên thực tế, trước mặt bạn, nhân vật phản diện không
muốn để lộ vết thương vì không muốn bạn nhìn thấy. Thứ nhất, lòng tự
trọng của họ cao hơn người bình thường, thứ hai là không hy vọng bị
người ta túm lấy nhược điểm. Nếu bạn tự cho là đúng quan tâm hỏi han,
nhỏ nhẹ an ủi thì càng phản tác dụng.
“Không cần, để tôi tự làm.” Đoạn Cẩn Ngôn từ chối, có chút mất tự nhiên giật giật chân. Hắn hắt xì
một cái, khẽ bật cười, “Vết sẹo hơi xấu.”
Ngữ Kỳ ngẩng đầu nhìn
hắn, cẩn thận quan sát đôi mắt đen láy xinh đẹp một lúc, xác thực câu
này hắn nói thật lòng chứ không giả vờ che giấu tự ti rồi gật đầu, im
lặng đứng lên.
Lúc này việc tuyệt đối không nên làm đó là lỗ mãng nói linh tinh như: Tôi không thấy xấu, sau đó tự đại kiên trì bôi thuốc cho hắn. Nếu làm vậy không chỉ tự cho là đúng, còn tàn nhẫn, không hề
có lợi cho việc tích tụ hảo cảm.
Ngữ Kỳ gật đầu, “Vậy cậu tự bôi
thuốc đi, đừng tắm rửa dễ làm nhiễm trùng lắm.” Vừa nói xong, có tiếng
gõ cửa, thùng thùng thùng ba cái, rất có lễ phép.
Giọng Đoạn Cẩn Ngôn hơi cao, “Vào đi, cửa không khóa.”
Ngoài cửa vang lên tiếng ổ khóa lắc lắc mà không mở ra, khóe mắt Ngữ Kỳ cứng đờ, nhớ ra lúc mình vào tiện tay khóa luôn cửa.
Ngữ Kỳ ra mở, kết quả cửa vừa mở, một thân hình nhỏ nhắn theo quán tính nhào vào lòng cô.
Thân hình cô gái thơm ngát, mềm mại dựa sát trong ngực, hai tay hoảng hốt
che trước ngực mình, đôi mắt to tròn đen láy vì lo sợ mà lấp lánh nước,
cho dù tư sắc chỉ thường thường bậc trung, song hiện tại quả thực làm
cho người ta xúc động muốn ăn cô.
Ngữ Kỳ thầm may mắn người mở
cửa là cô, đổi thành Đoạn Cẩn Ngôn không biết có Liễu Hạ Huệ như mình
không, gái đẹp ở trong lòng mà không loạn.
Tống Thiên Thiên luống cuống tay chân tì vào người cô đứng thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dọa người, giống như vừa nhào vào lòng một xác ướp cổ ngàn năm.
Hình như cô định xin lỗi, nhưng miệng hé ra rồi ngậm vào, sợ tới mức
không nói ra một câu hoàn chỉnh, đôi mắt đỏ ửng.
Hai tay Ngữ Kỳ khoanh trước ngực tựa vào khung cửa, hứng thú quan sát con thỏ nhỏ bị dọa sợ vỡ mật.
Bé thỏ nhát gan thấy cô như thế, càng sợ hãi hơn, hai chân mềm nhũn, mặt
trắng bệch quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu Đoạn Cẩn Ngôn ở trong phòng.
Ống quần Đoạn Cẩn Ngôn chưa vén xuống, Tống Thiên Thiên ngẩn người, vụng
trộm liếc Ngữ Kỳ đứng bên cạnh rồi lo lắng nhìn hắn, “Cậu bị thương?”
Dù trong tình huống nào, để nữ chính và nam phụ phản diện ở bên cạnh nhau không phải hành động đúng đắn.
Ngữ Kỳ đứng thẳng người, ngăn cản ánh mắt Tống Thiên Thiên, trước khi Đoạn
Cẩn Ngôn mở miệng đã trả lời thay hắn, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ,
“Ừ, vết thương nhỏ thôi.” Nói xong giữ chặt eo Tống Thiên Thiên, kéo cô ấy ra ngoài, trước khi đóng cửa quay đầu liếc thoáng qua, quả nhiên
thấy Đoạn Cẩn Ngôn đang nhìn, vì thế gật đầu với hắn, “Nghỉ ngơi thật
tốt.”Dứt lời tiện tay khép cửa.
Ngữ Kỳ áp giải Tống Thiên Thiên
đến trước cửa phòng Lục Thiên Lỗi, cô cúi đầu nhìn nữ chính bị dọa
choáng váng, cố kìm nén ý cười, vỗ đầu cô ấy, “Thành tích Thiên Lỗi
không tốt, cô giúp nó bổ túc, trước giờ cơm chiều tôi không hy vọng
trông thấy cô ra khỏi căn phòng này.” Nói xong vặn tay nắm cửa, đẩy cô
ấy vào.
Có điều Ngữ Kỳ không ngờ, lúc ăn cơm Tống Thiên Thiên và Lục Thiên Lỗi không xuất hiện, ngay cả Đoạn Cẩn Ngôn cũng vậy.
Lực hấp dẫn giữa nam chính và nữ chính quả nhiên mạnh mẽ, chẳng qua cô
thuận tay đẩy nhẹ một cái, hai người họ tự động dính lấy nhau. Ngày hôm
sau mặt Tống Thiên Thiên đỏ bừng, giống cô vợ nhỏ theo Lục Thiên Lỗi
xuống lầu.
Mặt Lục Thiên Lỗi thối hoắc muốn cô ngồi xuống cùng ăn điểm tâm, Tống Thiên Thiên ngạc nhiên sau đó vụng trộm nhìn về phía Ngữ Kỳ, vẻ mặt hoảng loạn.
“Thiên Lỗi bảo cô ngồi xuống thì cô ngồi xuống đi.” Ngữ Kỳ cố ý lạnh lùng nói, giống như có trăm nghìn điều bất mãn với cô ấy.
Đáng tiếc Lục Thiên Lỗi thần kinh thô, không nghe ra, không hề đau lòng nữ
chủ, ngược lại cười vỗ bả vai Tống Thiên Thiên, “Ngồi đi, chị anh cho em ngồi.”
“…” Ngữ Kỳ bỗng nhiên nảy sinh vài phần đồng cảm với Tống Thiên Thiên, cô ho khan một tiếng, “Tôi ăn xong, các người tự tiện.”
Hai vợ chồng Lục thị đến công ty từ sớm, Ngữ Kỳ vừa lên lầu vừa nhắn tin cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ học.
Sức khỏe Đoạn Cẩn Ngôn vốn không tốt, cả người ướt đẫm, tối qua hết ho khan lại hắt xì, có vẻ tình huống không khả quan. Chiều qua hắn không xuống
ăn cơm, hôm nay cũng không dậy ăn sáng, không khéo bị sốt rồi.
Lên tầng hai, Ngữ Kỳ gõ cửa phòng hắn, “Có thể vào không?”
Không ai đáp lại.
Tuy rằng chưa được phép đã vào phòng ngủ người ta là hơi thất lễ, nhưng
đóng vai nữ phụ kiêu ngạo xấu tính, Lục Ngữ Kỳ chẳng cần quá lễ phép, cô đợi một lúc rồi không chút do dự đẩy cửa vào.
Đoạn Cẩn Ngôn nằm
trên giường, quay lưng về phía cửa. Từ góc độ của cô chỉ trông thấy mái
tóc đen mềm mại ngắn ngủn dán sát vào cần cổ trắng trẻo. Hắn đắp một cái chăn rất dày, kể cả như vậy vẫn nhìn ra thân hình gầy gò.
Tạm dừng ở cửa một lúc, cô bước vào, vòng qua giường đứng trước mặt Đoạn Cẩn Ngôn, từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn.
Khóe mắt hay nhếch lên nay ửng hồng bất thường, dưới viền mắt có quầng thâm
nhàn nhạt. Bạc môi ngày xưa hồng hào giờ tái nhợt và nứt nẻ. Chắc là hắn sốt, hơn nữa sốt khá cao.
Có điều, có phải hắn đang ngủ không thì phải kiểm tra.
Hàng lông mi dài run run, hình như mí mắt hơi giật giật, có lẽ bị ác mộng, có lẽ giả vờ ngủ.
Ngữ Kỳ đứng một lúc, bỗng nhiên hơi khom người, vươn tay đến khi gần chạm vào mắt hắn thì dừng lại.
À, giả vờ ngủ. Nếu ngủ say, hắn sẽ không cảm giác cô bỗng nhiên tiếp cận,
giây phút cô tới gần, trong nháy mắt cơ mặt hắn căng cứng, mặc dù lập
tức thả lỏng nhưng vẫn bại lộ.
Có điều tại sao hắn giả vờ ngủ? Thử cô? Hay vẫn là khổ nhục kế?
Mặc kệ đáp án nào, đúng lúc tiện cho cô tương kế tựu kế. Đối phương đã cho
mình cơ hội thể hiện, nếu không lợi dụng thật tốt, cô sẽ thẹn với danh
tiếng nhân viên xuất sắc nhất.
Ngữ Kỳ nhẹ nhàng ngồi xổm xuống
trước giường hắn, vươn tay phải dịu dàng sờ hai má hắn, động tác mềm mại như đang sờ món đồ sứ vô cùng trân quý, tràn ngập thương tiếc.
Ngón tay mềm mại trắng nõn từ từ xẹt qua đuôi lông mày, khóe mắt, cuối cùng nhẹ nhàng trượt xuống cánh môi tái nhợt.
Dừng một chút, cô cúi đầu, khẽ in một nụ hôn lên đôi môi hắn.
Đoạn Cẩn Ngôn phiên bản thiếu niên chưa đạt đến trình độ ảnh đế như mười năm sau, sau khi bị Ngữ Kỳ hôn, hắn không khỏi hoảng sợ, cơ mặt cứng ngắc
trong chớp mắt. Nhưng dù sao BOSS cũng là BOSS, chỉ mấy giây đã khôi
phục, như đang ngủ say.