Nữ Phụ Tốt Nhất

Chương 5.2

Tận khi hai người đã kết hôn, Đoạn Cẩn Ngôn vẫn duy trì mặt nạ ôn hòa tao nhã, chưa từng biểu lộ ra bản tính lạnh lùng, nham hiểm của hắn.

Bởi vì hắn một mực tin rằng, bản thân được Ngữ Kỳ ‘thích’ là vì hắn giả vờ dịu dàng. Nếu có một ngày hắn không cẩn thận để lộ bộ mặt thật của mình thì cô sẽ rời khỏi hắn.

Nhưng mà chuyện đời không chiều lòng người, hắn càng muốn duy trì bộ mặt ôn nhu giả dối này thì càng có người muốn khiêu khích hắn.

Mà gã định gây sự kia chính là trợ lý mới của Ngữ Kỳ – Trương Tuấn.

Trương Tuấn mới du học ở nước ngoài về, có học thức có tướng mạo có phong độ, vừa vào công ty đã cầm tù không ít trái tim đồng nghiệp nữ.

Không biết vì tiền đồ bản thân hay xuất phát từ chân tâm, vị trợ lý này tương đối ân cần, chu đáo với Ngữ Kỳ, gần như theo đuổi quang minh chính đại, giống như không biết cô là gái đã có chồng —— có lẽ anh ta dám làm như vậy vì biết chồng của cô dựa hơi vợ thăng tiến. Cho nên, vốn tự nhận diện mạo và năng lực đều không thua kém Đoạn Cẩn Ngôn, anh ta dần nảy sinh dã tâm.

Mặc dù ở công ty Đoạn Cẩn Ngôn nổi tiếng là người có tính tình ôn hòa, nhưng nói đến cùng hắn không phải loại người lương thiện thật sự. Có người nghĩ muốn dẫm đạp hắn để đi lên thì hắn không thể không phản kích.

Những năm gần đây, hắn bất động thanh sắc bố trí không ít tâm phúc bên cạnh Ngữ Kỳ, muốn đuổi một trợ lý nhỏ nhoi, không có thế lực, không có hậu thuẫn ra khỏi công ty là chuyện dễ dàng như trở bàn tay. Không quá nửa tháng, vị trợ lý kia bị cả công ty công khai xa lánh rốt cuộc nộp đơn xin từ chức, ôm hộp giấy ra khỏi công ty.

Loại bỏ một đối thủ dễ dàng như vậy, Đoạn Cẩn Ngôn vô cùng hài lòng, trên mặt nở nụ cười cả ngày.

Ngữ Kỳ không phải kẻ ngốc, những gì hắn làm cô đều nhìn thấy rõ ràng. Đương nhiên, cô không để ý đến mấy chuyện ngấm ngầm này. Chỉ cần khi còn sống, người trong lòng hắn thích là cô, thì hắn sẽ không đến tìm nam nữ chủ gây phiền toái, cái khác cô không quan tâm.

Thế nhưng Đoạn Cẩn Ngôn vui vẻ biểu hiện thật sự quá rõ ràng, cô đành phải buông điều khiển từ xa trong tay, nhích lại gần cái gối đầu sau lưng, làm bộ không biết hỏi, “Hôm nay có chuyện gì vui à?”

Hắn vừa tắm rửa xong, đang ngồi ở mép giường lau tóc, nghe vậy quay đầu lại nhìn cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng trước sau như một. Đoạn Cẩn Ngôn không hổ là Đoạn Cẩn Ngôn, nói dối mà mặt không đổi sắc: “Ừ, lâu rồi hôm nay mới ký được một hợp đồng.”

Ngữ Kỳ đồng dạng là người có kỹ năng biểu diễn cao, nghe nói như thế trên mặt không hề khác thường, chỉ vẫy tay về phía hắn, “Anh lại đây.”

“Hả?” Đoạn Cẩn Ngôn nhìn cô một cái rồi thuận theo leo lên giường, dịu dàng cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngữ Kỳ nhíu mày không nói, vô cùng tự nhiên đưa tay nhận lấy khăn lông trong tay hắn, động tác thành thạo giúp hắn lau tóc ướt.

Đoạn Cẩn Ngôn sửng sốt, hơi mất tự nhiên nghiêng người sang để cô lau dễ hơn, sau đó bất động thanh sắc kéo chăn qua che khuất phần bắp chân —— Kết hôn mấy năm nhưng đến giờ hắn vẫn không muốn để cô nhìn thấy chỗ bị phỏng trên chân mình, cũng như hắn không chịu tháo xuống cái mặt nạ giả dối, lấy diện mạo thật đối mặt với cô.

Ngữ Kỳ làm bộ như không thấy, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nó, “Anh không thích Trương Tuấn sao?”

Đoạn Cẩn Ngôn đã không còn là Đoạn Cẩn Ngôn trước kia, hiện tại hắn sánh ngang với ảnh đế. Nghe thấy vấn đề này hắn không chút khẩn trương, chỉ nghiêng đầu khẽ cười nhìn cô: “Không có, sao em lại nghĩ như vậy?”

Ngữ Kỳ liếc hắn một cái, không nói gì, chỉ tiếp tục động tác trong tay, lau đến gần khô mới dừng lại.

Nhất thời bầu không khí trầm lặng bao trùm lên hai người, tuy nét mặt Đoạn Cẩn Ngôn vẫn như thường, nhưng trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Ngữ Kỳ yên lặng nhìn hắn một lúc, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng, tiến lên trước khẽ tựa đầu trên vai hắn, khẽ nói: “Anh là chồng của em, anh không thích ai, đương nhiên có quyền khai trừ người đó.”

Đoạn Cẩn Ngôn ngẩn người, hơi chần chừ nhìn về phía cô, “Em… biết?”

Ngữ Kỳ mỉm cười, ngẩng mặt lên hôn khóe môi hắn một cái: “Anh không muốn để em biết, em vĩnh viễn sẽ không biết.”

Một lát sau, Đoạn Cẩn Ngôn đưa tay ôm cô vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu cô, có chút không tin nổi, giọng mang một tia dò xét không dễ phát hiện: “Em không tức giận?”

Ngữ Kỳ cười, im lặng, chỉ vươn tay ôm thắt lưng hắn thay cho câu trả lời.

Yên tĩnh một lúc lâu, cô nghe thấy tiếng hắn từ đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp mà từ tốn, không còn ngây ngô như trước kia, mà trở nên chín chắn hơn qua năm tháng, “Ngữ Kỳ.”

“Hả?”

“Cảm ơn.”

Ngữ Kỳ im lặng trong chốc lát rồi nói khẽ: “Vợ chồng với nhau không cần nói cảm ơn.”
Bình Luận (0)
Comment