Editor: Mộc Tĩnh
Beta: Hạ Uyển
*************
Tổng đạo diễn nâng ngón tay lên đè huyệt thái dương.
Hắn thực sự không ngờ tới Tô Trầm Ngư có thể nói chuyện khôn khéo đến như vậy…… Nói thẳng ra ngay cả bản thân hắn cũng không thể đoán được tâm tư của vị Bạc tổng kia, một vị đổng sự của tập đoàn lớn chỉ tên muốn gặp mặt Tô Trầm Ngư một lát đã vượt qua thái độ bình thường của nhà đầu tư.
Nhưng nói muốn bao nuôi Tổng đạo diễn cảm thấy rất không có khả năng, có thể Bạc tổng thấy hắn báo cáo tin tức nên tò mò về Tô Trầm Ngư. Boss thì đương nhiên có tư cách đó rồi, muốn gặp mặt thì gặp mặt thôi.
Được một người tai to mặt lớn tán thưởng, đối với tương lai làm minh tinh của Tô Trầm Ngư chỉ có lợi chứ không có hại.
Hắn cũng biết được ít nhiều về tình huống hiện tại của Tô Trầm Ngư.
Chẳng qua………..
Tổng đạo diễn lại nghĩ tới vế trước với thân phận của Tô Trầm Ngư, cô thực sự không có tư cách để tham gia loại gameshow thực tế《 Cuộc sống tươi đẹp 2》 lớn thế này. Cho dù gần đây độ hot của cô tăng cao nhưng chút độ hot này tới một thời điểm nhất định cũng sẽ giảm xuống, cũng xem như là mặt trái của độ hot.
Đáng để thông cảm nhưng không có giá trị thương mại.
Lý do mời cô ghi hình với tư cách là khách mời, là do sư nương của hắn giới thiệu, đến bây giờ hắn cũng không biết vì sao sư nương của hắn lại giới thiệu Tô Trầm Ngư. Mà theo hắn biết Tô Trầm Ngư và sư nương của hắn không có quan hệ gì, cũng chẳng quen biết nhau.
Mấy ngày nay liên tục ghi hình các hành vi của Tô Trầm Ngư Tổng đạo diễn đều quan sát để ở trong mắt, cũng khá thích tài năng của Tô Trầm Ngư. Cô gái này giống như một câu đố, mỗi một khoảnh khắc đều mang tới kinh ngạc mừng rỡ khác nhau, với kinh nghiệm của hắn, gần như có thể chắc chắn rằng, khi tiết mục này được phát sóng Tô Trầm Ngư sẽ khiến kha khá người thích cô.
Có rất nhiều điểm đáng giá có thể khai thác.
“Đạo diễn?”
Giọng nói mềm mại ấm áp của cô gái kéo trạng thái của Tổng đạo diễn quay về, hắn điều chỉnh tốt lại biểu cảm khuôn mặt của mình, nghiêm túc nhìn Tô Trầm Ngư: “Không nên có loại suy nghĩ như thế này.”
Có cũng phải nuốt vào trong lòng.
“Cách làm người của Bạc tổng không có gì để bàn cãi, hắn thấy hứng thú với tài năng của cô nên muốn gặp cô. Cô là người có tài năng, đi đến chỗ nào cũng sẽ không thiếu người tán thưởng. Tuy cô tuổi còn nhỏ nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện cần phải hiểu được đạo lý này.” Tổng đạo diễn xem cô như người một nhà, giọng nói mang theo chút chỉ dạy, để tránh cho cô không ngăn được miệng đến lúc đó lại đắc tội với boss.
“Được ạ, cảm ơn đạo diễn.”
“Chúng tôi mời bác sĩ tới đây xem tay cho cô, để cho bác sĩ kiểm tra một chút chúng tôi mới yên tâm được.” Tổng đạo diễn lại nói: “Cô vì suy nghĩ cho tổ tiết mục mà không làm lớn chuyện này, tổ tiết mục cũng sẽ vì mỗi một vị nghệ sĩ mà chịu trách nhiệm giữ an toàn.”
Kết thúc cuộc trò chuyện.
Bác sĩ cũng kiểm tra xong vết thương cho Tô Trầm Ngư, vết thương của cô không có vấn đề gì, lại ngỏ lời muốn tiêm cho cô một mũi vaccine để đảm bảo an toàn.
Tô Trầm Ngư: ……..
Cô nhìn cái kim tiêm nhòn nhọn mà nhíu mày.
Hoàng hậu nương nương không đi bệnh viện nguyên nhân trong đó chính là không muốn bị tiêm, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà không có sao cả. Lại phải tiêm một cái đây không phải đau hai lần sao?
Không có lời xíu nào hết.
Nhưng quay đầu lại thì thấy mấy người Thẩm Tâm Tâm dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, cô đành phải trắng mặt tùy ý cho bác sĩ lấy thuốc tiêm cho cô.
Loa an ủi cô: 【 Nương nương uy vũ!】
Tô Trầm Ngư: “………..”
Uy cái đầu cậu.
Năm giờ chiều.
“Tiểu Ngư Nhi chờ chị có thời gian rảnh sẽ đi tìm em chơi sau nha.” Thẩm Tâm Tâm lưu luyến không rời ôm Tô Trầm Ngư.
Tô Trầm Ngư nói: “Được ạ, nhưng chị Tâm Tâm như vậy mà bị chụp lại em sẽ bị cho là cọ nhiệt lưu lượng* của chị nha.”
Cọ nhiệt lưu lượng*: Cọ nhiệt: Lợi dụng tên tuổi người khác để mang lại sự nổi tiếng cho mình; Lưu Lượng: Một dòng chảy chỉ sự nổi tiếng, độ hot trên mạng và trong giới trẻ.
Thẩm Tâm Tâm siêu hào phóng: “Tha hồ cọ! Cho em hết luôn!”
Lâm Túc Thiên muốn nói lại thôi, hai ngày nay hắn phải làm người hầu ,theo lý Tô Trầm Ngư rời đi hắn phải như trút được gánh nặng mới phải chứ. Nhưng mà hiện tại tâm tình của hắn hết sức phức tạp, luôn cảm thấy…….giống như Tô Trầm Ngư đi rồi thì khi ghi hình sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
“…….” Cho nên trong tiềm thức hắn luôn cảm thấy ba ngày này ghi hình rất thú vị?
Lâm Túc Thiên cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Đáng ra hắn phải tiếp tục chán ghét Tô Trầm Ngư chứ!
Chu Diệc An vỗ nhẹ đầu cô: “Anh thì sao?”
“Anh heo heo nổi tiếng quá, không dám cọ.”
Những người khác đều cười rộ lên.
Mục Quân Bạch giống như một người phụ huynh cười nói: “Được rồi, đừng vây quanh, lát nữa Trầm Ngư còn phải lên máy bay nữa, đừng bỏ lỡ thời gian, đi thôi.”
Lâm Túc Thiên khéo léo chủ động cầm lấy vali hành lý của Tô Trầm Ngư, khi xách lên thì hắn không thể tin nổi: “Trống không???”
Chu Diệc An: “Nếu không chuẩn bị ít hoa quả trên đường ăn?”
“Không cần…….”
Tô Trầm Ngư còn chưa nói hết câu thì Lý Địch và Nhâm Gia Viễn đã ôm mấy quả táo to đỏ tươi và một ít ô mai đến.
Trước sự nhiệt tình của mọi người Tô Trầm Ngư đã cầm lấy hai quả táo to.
Vẫy chào tạm biệt mọi người xong, Tô Trầm Ngư ngồi trên xe tổ tiết mục đi thẳng ra sân bay. Sau một tiếng máy bay hạ cánh, tổ tiết mục cử người đến đón, là người phụ nữ rất giỏi giang tên là Vu Tiếu Manh.
“Gọi chị Manh là được.” Vu Tiếu Manh nói: “Bạc tổng đã đặt chỗ ở Kim Hoa hiên, chúng ta cứ qua đó là được.”
“Vâng ạ.”
Vu Tiếu Manh thấu cô băng tay trái thì biết là xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cố hỏi để thể hiện sự thân thiết: “Vết thương thế nào rồi?”
“Không sao, cảm ơn chị Manh đã quan tâm.” Tô Trầm Ngư đóng vai một người siêu ngoan ngoãn.
Vu Tiếu Manh cười nhìn cô.
Tuy rằng cô ấy không biết rõ lắm quá trình ghi hình của Tô Trầm Ngư, nhưng nghe phản hồi của nhân viên công tác trong tổ tiết mục thì cô gái này tính cách rất tốt, dường như cái gì cũng biết.
90% nhân viên công tác đều khen ngợi Tô Trầm Ngư không dứt miệng bao gồm cả khách mời, chứng minh Tô Trầm Ngư chắc chắn có điểm hơn người mới làm cho mọi người yêu thích, hơn nữa điều này tuyệt đối không phải là giả vờ.
Mắt của mọi người đâu có bị mù.
Bây giờ ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo làm cho quan niệm của bản thân Vu Tiếu Manh đối với Tô Trầm Ngư có thêm mấy phần thiện cảm. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cùng cô gái như mới có vài tuổi này quyết đầu một trận không khỏi bất giác mà thích cô nhìu hơn một chút.
“Em không cần phải căng thẳng vậy đâu, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, Bạc tổng không có ý gì đâu, chỉ là Tín Thượng là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này. Chuyện ngày hôm nay được truyền tới tai ngài ấy, đúng lúc em kết thúc ghi hình, bởi vì tò mò muốn gặp cao thủ tay không bắt rắn, muốn mời bữa cơm thôi.” Lo lắng cô gái nhỏ sẽ nghĩ lung tung Vu Tiếu Manh lại nói: “Đây là một cơ hội tốt, Bạc tổng bình thường sẽ không gặp riêng nghệ sĩ, nếu được ngài ấy tán thưởng, thì sẽ rất có lợi cho em trong giới giải trí sau này.”
Ý nói ---------Ngàn vạn lần đừng cho rằng Bạc tổng có ý gì với cô, đối phương chỉ đang tò mò mà thôi. Nhưng đây cũng là một cơ hội để nắm chắc, về phần làm sao để nắm chắc phải xem bản thân cô rồi.
Tô Trầm Ngư gật đầu.
“Vâng, chị Manh.”
Kim Hoa hiên là một hội quán tư nhân xa hoa, Tô Trầm Ngư cầm theo va-li hành lý của cô xuống xe, Vu Tiếu Manh vốn muốn cô để va-li hành lý trên xe. Nhưng nói tới miệng cô ấy lại nuốt trở lại, tuỳ ý để Tô Trầm Ngư cầm theo va-li hành lý.
Ít nhất hành động này có thể nói cho Bạc tổng biết, cô gái này vừa từ máy bay xuống không hề chậm trễ mà đi tới đây luôn.
Kim Hoa hiên trang hoàng theo kiểu Trung Quốc, người phục vụ mặc quần áo không giống cổ đại cũng chẳng giống hiện đại, loại phong cách này có chút kỳ cục, vừa thấy Hoàng hậu nương nương đã nhíu mày.
Nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài.
Xuyên qua tiền thính, trung đình, đến hậu viện, hậu viện nơi này hiển nhiên là tách nhau ra đảm bảo từng người đều có không gian riêng.
Trong Trúc đình của hậu viện có cô gái diễn tấu đàn cổ, tiếng đàn trong sáng vui vẻ, sa mỏng nhẹ bay, núi giả nước chảy xuôi đổ xuống, gió mát lay động, tạo lên một bức tranh lịch sự tao nhã đầy tình thơ ý hoạ.
Tô Trầm Ngư đi qua cô gái đàn cổ cầm liếc mắt một cái.
Sau đó thu hồi ánh mắt, dọc theo con đường lát đá cuội nhỏ tiến về phía trước nhà trúc, va-li hành lý nghiền ép trên đá cuội phát ra những âm thanh lạo xạo, phá hoại ý cảnh của nơi này.
Vị Bạc tổng kia vẫn chưa đến.
Vu Tiếu Manh nhỏ giọng nói: “Không cần phải kéo va-li hành lý như vậy, xách lên đi.”
“Bạc tổng vẫn chưa tới mà.” Tô Trầm Ngư nói: “Anh ta không nghe thấy đâu.”
Vu Tiếu Manh không còn gì để nói, nhìn thấy Tô Trầm Ngư cả đường nhanh như chớt kéo va-li hành lý tới tận cửa phòng trúc, người phục vụ hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường cho bọn họ thì rời đi.
Trên bàn ngoài chén trà, thì không có thứ gì khác.
Tô Trầm Ngư: “……..”
Nói là mời cơm mà.
Cô cố ý để bụng không ăn, chuẩn bị để ăn một bữa thật ngon kết quả tới nơi thì chẳng có gì cả?
Đánh giá kém.
Lúc này, Vu Tiếu Manh nghe điện thoại, quay đầu nhìn Tô Trầm Ngư thoáng chần chờ rồi mới nói: “Trầm Ngư, chị có việc gấp phải đi ngay bây giờ.”
“Không sao chị Manh, chị vội thì cứ đi, em không sao.” Tô Trầm Ngư suy nghĩ rồi nói: “Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không đắc tội với Bạc tổng đâu.”
Vu Tiếu Manh cứ cảm thấy lời này nghe có vẻ lạ lạ, cho tới khi rời khỏi hậu viện mới phản ứng ra, cô gái nhỏ này sao lại có ý nghĩ như thế………Hình như tổ tiết mục cố ý bán cô cho Bạc tổng?
Nhất định do cô ấy nghĩ nhiều!
Tô Trầm Ngư thấy đã 8 giờ tối, ngồi xuống chờ được 5 phút thì cô gái bên ngoài đã thay đổi khúc nhạc, mà Bạc tổng còn chưa đến, cô bắt đầu mất đi kiên nhẫn.
Đang đàn khúc cổ cầm thì cô gái đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt về phía đối diện một cái, cho dù ông chủ vẫn chưa tới. Cô vẫn quy củ ngồi ở đó, khoong nhúc nhích chút nào càng không lấy điện thoại ra xem.
Qua một lát, khi cô ấy ngẩn đầu lên lần thứ 2 thì thấy Tô Trầm Ngư đã không còn ngồi ở đó nữa-------
Cô đi ra cửa xách va-li hành lý của mình vào trong.
Cô mở va-li hành lý ra.
Cô…….Cầm ra một túi táo đỏ chót, lau lau vào quần áo rồi cắn một miếng.
Cô gái đàn cổ cầm: “………”
Bất tri bất giác cô ấy đã đánh trật mất mấy nhịp, ý thức được cô ấy nhanh chóng ổn định lại, nghĩ thầm Tô Trầm Ngư chắc chắn nghe không hiểu.
Lại nhìn, Tô Trầm Ngư đi tới___ đi đến chỗ của cô ấy.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì, cô gái đàn cổ cầm bỗng thấy căng thẳng.
“Chị gái, cô có biết Bạc tổng khi nào thì tới không?” Tô Trầm Ngư cắn táo răng rắc hỏi.
Đối mặt với cô gái có ánh mắt trong suốt này, ánh mắt của cô gái đàn cổ cầm không khống chế được mà dừng lại trên quả táo đỏ, cô ăn trông ngon ghê!
“…….” Cô gái đàn cổ cầm lắc đầu.
Sau đó cô ấy nghe thấy cô gái kia “Ồ” một tiếng rồi hỏi: “Cô có đói bụng không? Tôi có vài quả táo rất ngọt nha, có muốn ăn không?”
“……….” Cầm nữ tiếp tục lắc đầu.
“Nhưng tôi rất đói.” Cô gái sờ bụng, cô coi cô gái đàn cổ cầm là bạn tốt: “Chỗ này to lớn như vậy, lại chẳng có chút đồ ăn vặt nào, làm cho khách mời chờ đến đói bụng, rất không có tính người! Ông chủ cần phải đứng ở phương diện của khách hàng mà suy xét. Ví dụ như Hải Để Lao, phục vụ ý thức rất tốt nha, xếp hàng có đồ uống đồ ăn vặt cùng bánh ngọt đấy.”
Cô gái đàn cổ cầm lại đàn sai mất một âm.
Tô Trầm Ngư thế mà lại so sánh Kim Hoa hiên với Hải Để Lao……..
Một giây tiếp theo, cô ấy nhìn Tô Trầm Ngư đưa ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng chỉ trên cầm án: “Chị gái à, tay cô đàn khúc nhạc sai mất ba âm rồi.”
Cô gái đàn cổ cầm ngẩng mạnh đầu lên: “………..Hả?!”
“Lại sai nữa rồi.”
Cô gái đàn cổ cầm thật sự cũng biết bản thân đàn sai vài âm rồi, chỉ là cô ấy không ngờ Tô Trầm Ngư có thể nghe ra. Cô ấy không cho rằng Tô Trầm Ngư đoán mò, bởi vì trực tiếp chỉ ra lỗi mấy âm không có khả năng là đoán mò.
Dứt khoát hay tay dừng lại, ánh mắt cô gái đàn cổ cầm khẽ nhúc nhích, hai gò má ửng đỏ: “Cô cũng biết đánh đàn cổ?”
Tô Trầm Ngư nhìn vào ánh mắt của cô ấy ba giây, khuôn mặt toàn ý cười làm cho người ta không tự giác được cũng sinh lòng yêu thích: “Khá lâu rồi tôi không động đến, để tôi thử xem. Tuỳ tiện đánh thôi đừng có cười tôi nha.”
Dưới ánh mắt của cô, cô gái gần như đứng dậy theo bản năng, cho đến khi Tô Trầm Ngư ngồi xuống đặt một nửa quả táo đã gặm vào tay cô ấy, cô mới ý thức được bản thân làm cái gì.
………Giống như vừa rồi bị mê hoặc vậy.
Cô gái cầm quả táo, liếc mắt nhìn về một hướng nào đó rồi nhanh chóng thu lại.
Sau đó cô ấy nhìn về phía Tô Trầm Ngư, vừa thấy cô nhấc tay lên là hiểu cô biết đánh đàn.
Ngay sau đó cô ấy nhẹ nhàng thở ra.
Tô Trầm Ngư tay để trên cầm gảy xuống phát ra một hồi âm thanh nghe không hay lắm, chỉ tính là biết đàn mà thôi không có tính là lợi hại.
Có thể đàn và ngộ được đàn là hai chuyện khác nhau.
Nếu muốn tinh thông đàn cổ cũng không hề dễ dàng, cô ấy từ nhỏ đã học đàn cổ, đến bây giờ mới có thành tựu như thế này.
Một giây tiếp theo cô ấy như bị vả mặt.
Ánh mắt cô gái trở nên kinh ngạc.
Cô ấy nhìn Tô Trầm Ngư năm ngón tay thần tốc lướt trên dây cầm, cầm án chấn động trước nhanh sau chậm, tiếng đàn phát ra lan tràn khắp nơi. Sương lạnh của ban đêm hạ xuống, gió thổi qua sa mỏng, từng sợi tóc của cô theo đó bay lên, khoé miệng hồng nhuận nhẹ nhàng nhếch lên, mang theo tia hững hờ, lại khiến người rung động tâm can.
Nhưng cầm nữ lắng nghe tiếng đàn lại giống như cô ấy đang nhìn thấy mưa bụi Giang Nam, sau một hồi mạnh mẽ sát phạt, tiếng đàn càng lúc càng nhanh. Cô gần như không thấy được Tô Trầm Ngư di chuyển ngón tay như thế nào. Mỗi một âm tiết mạnh mẽ như đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiếng lòng của cô, khiến trái tim cô đập nhanh dần, máu gần như đang chảy ngược!
Cầm nữ gần như dại ra nhìn Tô Trầm Ngư, cô ấy tự nhận mình đã học đàn hai mươi năm, không tính là tài nghệ tinh thông nhưng ít ra cô ấy vẫn dựa vào tiếng đàn để kiếm cơm, đánh cũng không tệ.
Những năm gần đây cô ấy cũng từng đánh đàn với người khác, vẫn luôn tự hào bản thân so với đại bộ phận tay đánh đàn cổ lợi hại hơn chút. Mà nay phần kiêu ngạo và tự đắc đó lại bị cô gái trước mặt đánh nát hết.
Cô ấy chăm chú nhìn chằm chằm tay Tô Trầm Ngư đang lướt trên dây đàn, muốn nhìn thật rõ động tác của cô.
Tranh----!
Cuối cùng một âm dừng lại, tiếng đàn đột nhiên im bặt cầm nữ còn không có phản ứng kịp. Đến khi Tô Trầm Ngư đầu nhìn về phương hướng giọng nói ngọt ngào: “Bạc tổng, tôi đánh đàn có hợp ý ngài không?”
Cô gái thuận mắt nhìn qua.
Hành lang treo đèn lồng, một người đàn ông bình tĩnh đứng ở nơi đó, ánh sáng lờ mờ sau lưng nuốt chửng phân nửa bóng dáng anh ta, cũng không biết anh ta đứng ở nơi đó từ lúc nào.
Hai giây sau, người đàn ông vỗ tay, di chuyển bước chân, đi ra khỏi ánh sáng lờ mờ đó.
Anh ta rất cao, tóc hơi dài, ngũ quan sạch sẽ nhu hòa, không có tính xâm lược rất mạnh, nhưng mà đôi mắt của anh ta dài nhỏ nội liễm, dường như chứa đựng một khoảng sao trời, lại phảng phất lạnh lùng như hồ băng, khi chạm nhau, dễ sinh ra sợ hãi.
Nói một cách đơn giản, người đàn ông này nhìn ôn hòa đễ gần, dễ ở chung, thực tế là........ cáo già.
Nhưng khi cười lên sẽ có được vô số người tốt vây lấy người này.
Đây chính là đổng sự Bạc Lương Hoà của tập đoàn Tín Thượng.
Dáng vẻ không tệ.
Ý cười của Hoàng hậu nương nương càng tăng lên.
“Cầm nghệ của Tô tiểu thư thật tốt, tôi nghe đàn mấy chục năm, cô là người đầu tiên có thể khiến cho tôi nghe đến ngây người.” Giọng của người đàn ông lịch sự tao nhã, thật sự rất dễ nghe, anh ta tán thưởng nói.
Tô Trầm Ngư nhìn qua anh ta, hai tay thon dài tinh tế trắng nõn đặt ở trên đàn, cười đến cực kỳ nhu thuận: “Vậy tôi yên tâm rồi, như vậy...... Bạc tổng, xin hỏi có thể mang đồ ăn lên chưa?”
“……..” Đuôi lông mày của Bạc Lương Hòa giật giật.
Luôn cảm thấy nụ cười của cô đằng đằng sát khí.
Hết chương 19.
***********
Lời của beta: Thật xin lỗi vì đã để mn chờ lâu, gần đây mình khá bận nên không kịp beta. Bắt đầu từ chương 19 mình sẽ là beta chính của bộ này, nếu có gì sai sót mong mn góp ý.
Chúc mn đọc truyện vui vẻ
#Hạ_Uyển