Edit: Béo
Beta: TVy
********************
Những nữ nghệ sĩ có thể trở thành diễn viễn, trông ai cũng đẹp.
Nhưng Tạ Vân Điềm chưa từng nghe giọng điệu như đang trêu ghẹo cô rất đáng yêu từ một người phụ nữ.
Cô gái này có biết bản thân đang nói cái gì hay không?
Biểu tình của Tạ Vân Điềm chợt bị mất khống chế, cô ta trừng mắt nhìn Tô Trầm Ngư.
Cô ta không phải là loại mỹ nhân có khuôn mặt phù hợp với tiêu chuẩn của đại chúng, cũng không phải là nữ minh tinh coi sự xinh đẹp là phải gầy. Mà cô ta lại có một khuôn mặt trái xoan mềm mại, mày liễu, mắt to, chóp mũi có một nốt ruồi, thân cao trung bình, nhưng trước đột sau kiều, sẽ không khiến người nhìn vào cảm thấy quá mức đầy đặn.
Trong tình huống bình thường, một cô gái có dáng người như vậy bế lên sẽ rất thoải mái.
“Chưa có ai nói với chị Tạ như vậy sao?”
Tô Trầm Ngư tỏ vẻ không có vấn đề gì..
“Hiện tại có em rồi nha, nếu là một người đẹp chân chính, cho dù là vui hay là buồn thì đều vô cùng xinh đẹp, chị Tạ chính là một mỹ nhân như vậy đấy.”
“…”
Cô câm miệng được rồi!
Tạ Vân Điềm đã không còn cảm giác đỏ mặt nữa vì được khen ngợi từ lâu, nhưng tại giây phút này, gương mặt lại không nhịn được nổi lên những áng mây đỏ ửng, bởi vì cô thấy rằng cô gái đối diện nói chuyện quá thành khẩn, thành khẩn đến nỗi chính cô cũng cho rằng đó là một lời khen thật lòng.
Sau vài giây, Tạ Vân Điềm khó khăn phát ra một câu:
“Cô không cần nói sang chuyện khác, tôi vừa rồi nói…”
“Chị vừa mới nói cái gì?”
Tô Trầm Ngư nghiêng nghiêng đầu nhỏ.
“Hôm nay không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Vào lần đầu tiên nhìn thấy chị, em đã thích chị ngay rồi!”
Tạ Vân Điềm cảm thấy nghẹn lại — Tô Trầm Ngư nghe hiểu lời nói của mình, cũng hiểu lý do mà cô ta tới đây tìm cô, cũng rất phối hợp cô ta.
Người ta đã tỏ ra như vậy rồi, còn gì mà phải nắm lấy không buông?
Nhưng không biết vì cái gì, trong long cô vẫn không quá thoải mái.
“Cảm ơn.”
Cô khó khăn mở lời.
“Vậy tôi đi đây.”
“Mới đó mà đã muốn đi rồi sao? Chị Tạ ở lại đây chơi một lát nhé?”
Tô Trầm Ngư hơi hơi mở lớn mắt, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Tạ Vân Điềm vội vàng mở cửa chạy đi.
Cô chạy về phòng mình, đi được vài bước lại nhịn không được quay đầu lại nhìn cửa phòng 808 —
Người phụ nữ Tô Trầm Ngư này, rốt cuộc thì cô ta có mấy lớp mặt nạ!
Diễn viên Lưu Huống năm nay hai mươi tám tuổi, anh ta vốn dĩ là thế thân của một vị nam diễn viên khác, sau đó bởi vì phong cách hóa trang cổ đại rất thu hút nên được người xem chú ý, có được rất nhiều fan yêu thích khuôn mặt của anh ta. Mà chính người này vừa có mặt vừa có thực lực, chỉ thiếu mỗi kịch bản tốt để một bước lên trời.
“Chương trình này tổng cộng có hai nữ nghệ sĩ, Tạ Vân Điềm thì đừng nghĩ, cô ta có lẽ sẽ cùng Phó Thanh Hứa tạo CP, không tới lượt cậu, hãy đặt sự chú ý đến Tô Trầm Ngư. Độ nổi tiếng của cô ấy cao, tuy rằng không có tác phẩm, nhưng rất được lòng người qua đường, mà tính cách của cô ấy hẳn là dễ ở chung, nữ sinh viên đó mà, cậu nói ngọt một chút, lúc ghi hình thì bảo hộ người ta, khiến cô bé có hảo cảm với mình, nếu có thể trói được tim của người ta thì cũng là một chuyện tốt.”
Lưu Huống cười trả lời.
Sau đó Lưu Huống liền cầm lễ vật mà người đại diện chuẩn bị, tiến tới gõ cửa phòng Tô Trầm Ngư.
“Xin chào Trầm Ngư, anh là Lưu Huống, ngày thường anh cũng rất thích chơi những trò chơi mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chẳng hạn như nhảy bungee, trượt băng linh tinh, chúng ta có thể cùng nhau chơi nếu về sau có cơ hội.”
Tô Trầm Ngư vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi khá đẹp trai đang đứng ở cửa, đôi mắt anh ta phảng phất như vô tình nhìn cô một cách thâm tình.
“…”
“Cảm ơn món quà của anh Lưu Huống.”
Tô Trầm Ngư nhận món quà, có chút ngượng ngùng mà nói.
“Những trò chơi mà anh Lưu Huống kể, nghe thật là tuyệt.”
Lưu Huống cười rộ lên:
“Gọi Lưu Huống là được, không cần gọi là anh hay gì đâu.”
“Vậy thì không được, ngài là tiền bối, lại lớn hơn em, gọi tên trống không thì quá không lễ phép.”
Đầu cô gái lắc thành trống bỏi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
“Anh lớn hơn em một ít, vậy gọi là anh Huống cũng được.”
“Anh Huống.” Thanh âm ngọt ngào vang lên.
Sau khi trở về, Lưu Huống liền nói với người đại diện:
“Con bé đơn thuần vô cùng, không có tâm cơ gì, thật dễ nắm bắt.”
Anh ta hơi sờ mặt chính mình, nhìn là biết rất tự tin với khuôn mặt này, nếu không phải làm thế thân mấy năm nay còn bị chính chủ cố ý chèn ép, anh ta đã sớm nổi tiếng rồi:
“Cô ấy có lẽ có chút hảo cảm với tôi.”
Người đại diện hài lòng gật đầu.
Chỉ cần là Lưu Huống và bằng gương mặt kia của anh ta, nhất định sẽ thành công.
Sau đó, tổ chương trình thông báo đến hiện trường ghi hình, đó là một tòa lâu đài bảy tầng ở ngoại ô, chiếm diện tích cực lớn, tổ chương trình đã thuê xuống hết và được quyền cải tạo, biến lâu đài thành kiến trúc mà họ yêu cầu.
Các khách mời gặp nhau trước ở hội trường tầng một.
Trong hội trường có một chiếc bàn dài, hai bên đặt ghế dựa, khi Tô Trầm Ngư đến, Tạ Vân Điềm, Lưu Huống, người chủ trì Chu Vấn Sâm đã tới rồi, có người chủ trì lâu năm như Chu Vấn Sâm, bầu không khí tại hiện trường mới không bị xấu hổ.
“Trầm Ngư, tôi đã nghe đến cô và rất mong muốn được gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người, quả nhiên rất giống với trong tưởng tượng của tôi…”
Chu Vấn Sâm nhiệt tình đứng dậy đón chào, không thèm quan tâm đến địa vị của mình, cũng không thèm để ý tư Tô Trầm Ngư là một người mới chẳng đáng nhắc tới, mà vẫn đối xử bình đẳng.
Ngay khi Tạ Vân Điềm nhìn thấy cô thì chỉ nghĩ quay đầu sang một bên, nhưng bên cạnh là máy quay phim nên đành nhịn xuống và nở một nụ cười.
Tô Trầm Ngư lập tức tỏ ra ngoan hiền, nói mấy câu liền chọc cười Chu Vấn Sâm, làm Tạ Vân Điềm vô cùng bội phục.
Đó chính là người có thể chơi đàn ông trong lòng bàn tay, bằng chính năng lực đáng sợ ấy.
Tô Trầm Ngư ngồi xuống cạnh Tạ Vân Điềm, Tạ Vân Điềm biết, ở đây chỉ có hai nữ khách mời, Tô Trầm Ngư lựa chọn ngồi ở bên người cô là hết sức bình thường, nếu là lựa chọn ngồi ở bên các nam khách mời thì mới bất thường…
Nhưng khi cô ngồi xuống, trong đầu Tạ Vân Điềm liền hiện lên một câu — “Chị Tạ, có ai đã từng nói với chị rằng, lúc chị cười lên trông thật đáng yêu chưa?”
Cả cơ thể cô đều cảm thấy ngượng ngùng.
“Chị Tạ có phải không thoải mái ở đâu hay không?”
Tiếng nói của cô chui vào lỗ tai khiến Tạ Vân Điềm dường như là phản xạ có điều kiện bật thốt lên:
“Không có!”
Nghe vậy tức làm cả tổ tiết mục đều lấy điều thảm.
Phản ứng của cô ta lớn như vậy khiến cho Chu Vấn Sâm cùng Lưu Huống nhìn qua, vẻ mặt họ có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền che giấu kỹ càng, Tạ Vân Điềm nhanh chóng cầm sữa chua trên bàn lên, ngượng ngùng uống một ngụm:
"Có lẽ là điều hòa mở hơi thấp nên có chút lạnh... mọi người có lạnh không? "
Khi nghe thấy điều này, Tô Trầm Ngư lập tức yêu cầu tổ chương trình lấy một tấm chăn.
Tạ Vân Điềm: “…”
Lưu Huống là một người rất thực dụng, lúc này sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào Tô Trầm Ngư, ánh mắt anh ta thâm tình nhìn cô, dịu dàng hỏi:
“Trầm Ngư thích xem phim ma không?”
Khuôn mặt Tô Trầm Ngư lập tức trắng bệch, lắc đầu nói:
“Từ nhỏ em đã rất sợ phim ma! Đến nhà ma cũng không dám đi!”
Cô vừa mới dứt lời, ba người còn lại: “…”
Vậy sao cô ta còn đồng ý tham gia chương trình này!?
Nhưng sau đó lại nghĩ lại nguyên nhân mình cũng đến đây — vì tiền, có sợ đến mấy cũng phải đi.
“Tí nữa chắc phải nhờ các vị giúp tôi thông quan rồi, tôi… tôi… tôi… tôi sẽ nỗ lực bảo đảm chính mình không kéo chân sau!”
Cô giơ tay lên, tỏ ra sợ hãi, ánh mắt trông chờ nhìn bọn họ.
Điều này khiến Tạ Vân Điềm cảm thấy rằng cô ta có lẽ cũng thực sự sợ những thứ trong chương trình như này.
Rốt cuộc thì cái danh từ “Quỷ” này, không phải chỉ giỏi và to gan là có thể khắc phục được.
“Không thành vấn đề.”
Lưu Huống cười rộ lên.
"Bản thân tôi cũng từng đóng phim ma trước đây nhưng đều là phim giả. Điều đáng sợ nhất là cảm xúc lúc đó bị phóng đại lên. Đừng lo, đến lúc đó theo sau chúng tôi là được."
“Cảm ơn anh Huống!”
Tô Trầm Ngư gật đầu lia lịa với vẻ mặt cảm kích, tay cầm sữa chua uống từng ngụm nhỏ.
Lưu Huống nhìn động tác nhỏ của cô, khóe miệng cười sâu hơn, bỏ qua những chuyện khác mà chỉ xem mặt cô thôi thì dù đến tay chơi chơi cũng không có hại.
Mà mặt của anh ta cũng sẽ không khiến cô cảm thấy thua lỗ.
Không lâu sau, một vị khách khác cũng đến, đó là nam diễn viên Phó Thanh Hứa, khi anh bước vào, đôi mắt của Tô Trầm Ngư sáng rực lên.
Vị mỹ nhân này hoàn toàn là tiêu chuẩn mà hoàng hậu nương nương thích.
Làn da trắng nõn, nét mặt cương nghị, đôi mắt nâu xám sâu quyến rũ, mái tóc đen uốn nhẹ, khí chất thư sinh nhẹ nhàng, sống mũi có một cặp kính và áo sơ mi được cài đến cúc trên cùng. Tất cả đều lộ ra một hơi thở Cấm! Dục! Perfect!
Điều này khiến cô nhớ đến Thư Hầu từ Thiên Khải quốc, Thư Hầu là phong hào. Người này có chỉ số thông minh tuyệt vời và được biết đến qua những nhàn thoại bị thổi phồng như một vị thần.
Hai tuổi đã biết đọc biết viết, ba tuổi luyện võ và bốn tuổi viết một bài 《 thơ Đông Hạ 》đã khẳng định cái danh thần đồng cho đứa trẻ này. Nhưng sau năm tuổi thì bỗng dưng biến mất, dường như đã không còn thấy những ánh hào quang của năm ấy nữa.
Cho đến khi cẩu hoàng đế vẫn còn là hoàng tử đấu tranh cho ngôi vị, đứa trẻ thần đồng trước đây đã trưởng thành, hắn đã hỗ trợ cẩu hoàng đế, chỉ vạch ra ba diệu kế đã giúp cẩu hoàng đế dẹp tan chướng ngại và thành công lên ngôi. Sau khi cẩu hoàng đế lên ngôi đã ban cho hắn phong hào gọi là “Thư Hầu”
Sở dĩ hoàng hậu nương nương có ấn tượng sâu sắc đối với vị Thư Hầu này là bởi vì —
Nếu không phải tên chết tiệt đó, thì sao cô phải tiến cung?!
Nhưng là — Thư Hầu trông rất đẹp trai, là cái loại đẹp mà cấm dục ý, vô cùng khiến cho người ta cảm thấy muốn cưa đổ hắn, hoàng hậu nương nương chờ cẩu hoàng đế ngỏm củ tỏi thật lâu thật lâu, âm thầm suy nghĩ — cẩu hoàng đế vừa chết, cô trở thành thái hậu, điều đầu tiên phải làm chính là triệu Thư Hầu tiến cung, sau đó cầm tù hắn rồi như vậy như vậy ý.
Ai mà chẳng có một giấc mơ nè.
…
Quay trở lại, Tô Trầm Ngư nhìn Phó Thanh Hứa không chớp mắt, tuy rằng Phó Thanh Hứa và Thư Hầu có khuôn mặt khác nhau, nhưng cái khí chất cấm dục này quả thật quá giống nhau mà.
Vừa bước vào đại sảnh, Phó Thanh Hứa liền cảm giác có một tầm mắt nóng rực nhìn anh, khẽ gật đầu chào hỏi mọi người, sau đó ánh mắt nhìn quanh không để lại dấu vết… rồi đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh, không hề né tránh và vô cùng thản nhiên của Tô Trầm Ngư.
Phó Thanh Hứa: “…”
Thấy anh nhìn qua, Tô Trầm Ngư thoải mái hào phóng mà cong lên hai mắt, trong trẻo nói:
“Xin chào anh Phó, em là Tô Trầm Ngư.”
“Xin chào.” Phó Thanh Hứa lễ phép đáp lại.
Tạ Vân Điềm liếc nhìn Tô Trầm Ngư, đều là phụ nữ, cô ta cảm giác được cảm xúc vừa rồi của Tô Trầm Ngư, nói như thế nào nhỉ, cô dường như càng hứng thú ghi hình hơn…
Chẳng lẽ bởi vì Phó Thanh Hứa đã đến?
Tuy nhiên, xét về ngoại hình, Phó Thanh Hứa rõ ràng không bằng Lưu Huống. Về mức độ nổi tiếng, Phó Thanh Hứa chỉ hơi có tiếng, nghe nói người này rất phật hệ.
*Phật hệ: một thái độ không ham muốn danh lợi, bình tĩnh sinh hoạt.
Phó Thanh Hứa đã chọn ghế dựa bên hàng phía trái trong tiếng thở dài của hoàng hậu nương nương.
Vài phút sau, vị khách mời cuối cùng cũng trình diện, mọi người đều biết hắn là ai, Kỷ Dịch của nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng, một chàng trai trẻ đẹp điển hình, kiểu thần tượng mà các cô gái nhỏ đều thích.
Nhưng là ——
Khi hắn xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Bởi vì người tới không phải Kỷ Dịch.
Chai sữa chua trong tay Tạ Vân Điềm rơi xuống đất, khi nhìn thấy rõ ai bước vào, cô ta gần như dùng hết sức lực mới khống chế không quay sang Tô Trầm Ngư mà la lên.
… Trời đất!
Là Mẫn Tích Chu!
Mẫn Tích Chu cười tủm tỉm đi vào, trông rất bình thường, chẳng có vẻ gì là âm u khó gần, hắn nhiệt tình vẫy tay chào các vị khách mời:
“Xin chào các vị mỹ nhân, tôi là Mẫn Tích Chu, một người siêu cấp mới, tên hiệu Mẫn thiếu, các vị ở đây gọi tôi như vậy cũng được nha.”
Trong suốt quá trình, ánh mắt hắn không hề nhìn vào Tô Trầm Ngư, như thể hoàn toàn không quen biết người này, tự giới thiệu xong, hắn kéo chiếc ghế cạnh Tô Trầm Ngư ra rồi ngồi xuống.
Lúc này, ê-kíp chương trình thông báo rằng trên đường đi Kỷ Dịch đã có chuyện đột xuất nên Mẫn Tích Chu tạm thời thay thế anh.
Khi ghi hình các chương trình gameshow như này, họ thường sẽ quay cùng những người ngoài ngành, ngoại trừ Tạ Vân Điềm thì không ai cảm thấy có vấn đề gì, kể cả Tô Trầm Ngư.
Sự xuất hiện của Mẫn Tích Chu quả thật có khiến cô ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại vui vẻ trở lại.
Cũng khá thú vị mà, điều này làm cho mười hai ngày kế tiếp sẽ trở nên thật vui vẻ.
Tạ Vân Điềm cuối cùng cũng bình tĩnh lại tâm trạng cuộn trào từ việc Mẫn Tích Chu sẽ đến đoàn phim tham gia chương trình này, giả vờ tự nhiên quay sang xem Tô Trầm Ngư, vậy mà thấy cô lại vẫn bình tĩnh ngồi đó vui vẻ cười, không hề bị sự xuất hiện của Mẫn Tích Chu ảnh hưởng đến tâm trạng.
Bội… bội phục.
Chẳng lẽ cô đã biết rằng Mẫn Tích Chu sẽ tới?
…
Tiết mục tổ phát phiếu nhiệm vụ, chủ đề thứ nhất của các khách mời sẽ là 《Váy đỏ của tôi đâu rồi》, cốt truyện tóm tắt rằng có một cô gái chăm chỉ và giỏi giang đã mất tích trong ký túc xá, người ta chỉ phát hiện một chiếc váy đỏ trên giường cô, sau khi vụ mất tích xảy ra thì các học sinh nữ trong trường cũng liên tục mất tích mà không rõ lý do, mà cái váy đỏ kia cũng biến mất theo.
Nhiệm vụ thứ nhất của họ là — tìm được giường của cô gái mất tích có chiếc váy đỏ kia.
Ánh đèn trong hội trường đột nhiên tối sầm xuống, tiếng máy móc vang lên một cách âm u:
“Nhiệm vụ bắt đầu.”
Các khách mời lần lượt bước lên tầng hai đã được bố trí xong, toàn bộ tầng này đều trang trí thành cảnh tượng của chủ đề《Váy đỏ của tôi đâu rồi》, ánh sáng âm u, vách tường loang lổ, giấy dán tường bóc ra, mơ hồ có vết máu.
“Tổ chương trình bày trò cũng quá nghiêm túc rồi.”
Lưu Huống nhìn xung quanh.
“Những bối cảnh này… thật thú vị.”
Chu Hướng Sâm nhìn vào từng dãy phòng:
“Hay là chúng ta chia theo từng cặp để tìm kiếm? Như vậy sẽ càng hiệu quả.”
Mọi người đều đồng ý.
Lưu Huống vừa định nói sẽ ghép cặp với Tô Trầm Ngư, không ngờ tên người mới Mẫn Tích Chu kia lại mở miệng nhanh hơn:
“Tôi muốn cùng nhóm với Trầm Ngư!”
Lưu Huống: “…” Chết tiệt.
Chu Vấn Sâm đã chọn cùng nhóm với Tạ Vân Điềm, Lưu Huống cuối cùng chỉ có thể cùng nhóm với Phó Thanh Hứa, anh ta không quá thích Phó Thanh Hứa bởi vì khuôn mặt của anh khiến anh ta cảm thấy có chút nguy hiểm.
Tô Trầm Ngư và Mẫn Tích Chu tiến vào căn phòng ký túc xá đầu tiên, để thể hiện phản ứng của các khách mời một cách chân thực hơn, người quay phim sẽ không đi cùng họ bởi vì trong phòng đều có camera ở mọi nơi.
Mẫn Tích Chu vừa bước vào phòng, đang định nói chuyện thì nhìn thấy Tô Trầm Ngư dựng thẳng ngón trỏ ra dấu im lặng.
“?”
“Anh có cảm thấy… căn phòng này rất lạnh.”
Hắn nghe thấy thanh âm khe khẽ của Tô Trầm Ngư.
“Không phải loại khí lạnh từ điều hòa hay gió thổi, mà là...”
Mẫn Tích Chu: “Định dọa tôi?”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Tô Trầm Ngư đột nhiên thay đổi, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn về phía sau, biểu tình và ánh mắt của cô quá mức chân thật, Mẫn Tích Chu đột nhiên quay đầu lại, phía sau tối tăm mờ mịt, không có bất cứ thứ gì.
“Mẫn thiếu, tôi sợ.”
Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn, cảm giác còn đang run rẩy.
Mẫn Tích Chu nhướng mày, cô gái này thật sự sợ hãi sao?!
Điều này khiến cho nội tâm của Mẫn Tích Chu vô cùng sảng khoái, lập tức theo bản năng nói:
“Đều là giả, có gì phải sợ, điều này không giống cô…”
Còn chưa kịp dứt lời, chỉ thấy thanh âm của Tô Trầm Ngư đột nhiên run lên, nói:
“Cái gì thế!”
Ngay sau đó Mẫn Tích Chu chỉ cảm thấy mông mình bị một lực mạnh đá vào, cho đến khi hắn ngã xuống đất, cơn đau bất ngờ ập đến, lúc này hắn mới nhận ra…
Tô Trầm Ngư!
Một chân!!
Đá bay hắn!!!
Hết chương 26.
Lời của cô Uyển: Nam chính đến rồi huhu, toy chờ anh ta thật là lâu