Nữ Phụ Trọng Sinh Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 25


Hồng Lư Uyển.
Lão phu nhân ngồi trên chủ tọa, ánh mắt nhìn về phía lão đại và tức phụ của lão đại, biểu tình có hơi bất mãn.
“Lão đại tức phụ, con nói, có nên giúp một tay hay không?”
Tần Tư Sương vò chiếc khăn tay, nhìn trộm Ân Hằng một cái.
Trên mặt Ân Hằng tuy mang theo ý cười, nhưng làm phu thê nhiều năm như vậy sao bà không nhìn ra được hiện giờ Ân Hằng đang vô cùng tức giận chứ, chỉ là không tiện thể hiện ra mà thôi.
Ân nhị phu nhân đứng dậy tiến về phía trước, nắm tay Tần Tư Sương, cố ý để lộ băng gạc trên cổ tay, “đại tẩu có chỗ khó nói sao?”
Tần Tư Sương vực dậy tinh thần: “Sao có thể, mọi người muốn tới sống chung ta tất nhiên hoan nghênh, ta chỉ nghĩ trạch viện quá nhỏ, sợ mọi người chịu ấm ức”.
Ân nhị phu nhân cười, vỗ nhẹ tay Tần Tư Sương, thuận thế ngồi sang bên cạnh: “Sao chúng ta lại chịu ấm ức được chứ, ngược lại là đại tẩu vất vả rồi”.
Ân Toàn An nhìn lão phu nhân ngồi trên chủ tọa cười khổ một tiếng nói: “Con trai lớn vậy rồi còn đến làm phiền mẫu thân, đúng là bất hiếu”.
“Nếu không phải trạch viện xảy ra chuyện, sao các con lại đến làm phiền đại ca được, giữa mùa đông như vậy, xung quanh trạch viện đều lọt gió, ở tạm vài buổi tối không sao, nhưng lâu dần, sức khỏe cũng chịu ảnh hưởng”.

Lão phu nhân đau lòng nhìn Ân Toàn An.
Ân Hằng lại tức đến bật cười, viện tử của nhị đệ tam đệ đều là do ông đích thân tìm người xây, trùng hợp vậy, một cái thì tốt, một cái thì bốn phía lọt gió?

“Hằng Nhi, trước mắt cả nhà nhị đệ phải nhờ con chiếu cố một đoạn thời gian, đợi sau khi khai xuân, lại tìm một trạch viện mới, có điều bây giờ phải xem xét đã, nhất định phải tìm nơi tốt một chút, tránh lại bị kẻ khác bịp bợm”.

Lão phu nhân nói.
Môi Ân Hằng mím thành một đường, nhắm mắt, cuối cùng cũng không tiện nói thêm gì, ở một thời gian thì cứ vậy đi.
“Không hay rồi, không hay rồi lão phu nhân!” Một giọng nói gấp gáp từ xa truyền đến, một lúc sau liền xông vào nội viện.
Lão phu nhân nhăn mặt, sắc mặt vô cùng khó coi, “cái gì mà không hay rồi, ở chỗ ta la hét ầm ĩ, còn có quy tắc không!”
Trương ma ma lập tức ra ngoài xem, kết quả vậy mà là một tiểu nha hoàn, khoảng bảy tám tuổi, dẻo dai như cá trạch vậy, lướt qua bà xông vào trong.
“Lão phu nhân, lão gia phu nhân không hay rồi, A Man tiểu thư bị thương rồi!”
Lão phu nhân nhìn tiểu nha đầu đang quỳ dưới đất kia, lạnh nhạt nói: “Sao nha đầu này lại bị thương rồi? Là do ma ma nha hoàn nào sơ suất, phải xem rõ xem ai gây ra, đừng có tìm sai người”.
Lão phu nhân nói cho có lời, Tần Tư Sương chỉ cảm thấy tức giận xông tới, trực tiếp hỏi nha hoàn kia: “Tiểu thư bị thương ở đâu, sao lại bị thương, mời đại phu chưa?”
“Thiếu gia đã cho người đi mời đại phu”.

Nha hoàn vội trả lời.
Ân nhị phu nhân quan tâm hỏi: “A Man bị thương rồi? Mẫu thân, chúng ta có nên đi thăm?”
“Trẻ con sứt chỗ này mẻ chỗ kia là chuyện bình thường, ai hồi nhỏ mà không từng sứt mẻ vài chỗ, con gái thì hiếm hơn”.

Lão phu nhân nói xong, được Trương ma ma đỡ lên giường nằm.
Ân Toàn An cười nói: “Nói cũng phải, trẻ con sứt mẻ vài chỗ cũng bình thường, lúc nhỏ ta đi theo ca ca cũng ngã mấy lần, nhưng người trong nhà không ai quan tâm, ngã nhiều rồi tự nhiên không khóc nữa”.

Truyện Xuyên Không
Ân nhị phu nhân nắm tay Tần Tư Sương, quan tâm nói: “Đại tẩu đừng gấp, chỗ ta có dược liệu thượng hạng, sẽ cho người đi lấy ngay”.
“Không cần lấy, dù sao cũng dọn đến đây, lúc đó hẵng mang ra dùng”.

Lão phu nhân liếc Tần Tư Sương một cái rồi nói với tiểu nha đầu kia: “Đi đi, tiểu thư nhà ngươi ngã ở đâu?”
Ân Hằng vỗ mạnh bàn đứng bật dậy, khiến ai nấy đều giật mình.

“A Man bị thương ở đâu, sao lại bị thương?” Ân Hằng nâng mắt, trong mắt tỏa ra hàn khí.
“Thưa, thưa lão gia, Uyển Nhi tiểu thư nhìn trúng huyết ngọc trên cổ tiểu thư nhà mình, muốn cướp nó, lợi dụng lúc mọi người không để ý cố tình giật lấy, hại tiểu thư ngã”.
Ân Hằng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh ngắt.
“Nhị đệ, không phải vi huynh nhỏ mọn, huyết ngọc đó là đích thân phu nhân của Lễ bộ thượng thư Triệu gia đem đến Kim Quang Tự cầu phúc tặng cho A Man, không thể tặng người khác”.
Ân Toàn An vừa muốn mở miệng nói gì đó, Ân Hằng lập tức lướt qua nha đầu kia đi ra ngoài.
Tần Tư Sương lập tức gỡ tay Ân nhị phu nhân ra, sắc mắt âm trầm nói: “Oan có đầu nợ có chủ, con ta nhất định không tìm nhầm người!” Nói xong, trực tiếp bỏ đi.
“Mẫu thân, đều do con không biết dạy dỗ, mới để con nhà mình làm ra chuyện ngu ngốc như vậy”.

Ân Toàn An sắc mặt khó coi, liếc Ân nhị phu nhân một cái, lửa giận trong mắt không hề giấu diếm.
Ân nhị phu nhân làm hỏng chuyện, nhanh chóng nói thêm: “Mẫu thân, bọn con đi xem tình hình trước, nói không chừng chỉ là trò đùa trẻ con, gây ra chuyện cười”.
Lão phu nhân gật đầu: “Trẻ con nghịch ngợm bị thương cũng không phải cố ý, chúng ta cùng đi xem xem”.
Ân nhị phu nhân lúc này mới thở phào một hơi, đỡ tay lão phu nhân đi về hướng Ngô Đồng Uyển.
Bên này Ân Hằng đã đến trước một bước, Vương ma ma lập tức kể lại đầu đuôi mọi chuyện, còn chỉ về phía Lạp Mai nói nha hoàn của nhị phòng cũng có thể làm chứng.
“Cha”.

Khóe mắt Ân Nguyên Tân đỏ lên, chỉ lên cổ Ân Tố Tố nói: “Da dẻ muội muội mịn màng, lại bị cào chảy máu như vậy”.
Ân Hằng ban đầu chỉ nhìn thấy cụ u sưng to trên trán Ân Tố Tố, sau khi nhìn thấy vết máu trên cổ Ân Tố Tố, lửa giận trực tiếp xông lên não.

“Cha, đau”.

Ân Tố Tố mếu máo, giọt nước mắt to như hạt ngọc trực tiếp rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.
Ân Hằng cẩn thận ôm Ân Tố Tố vào lòng, cho dù là nam nhi cao bảy thước, lúc này sống mũi cũng không nhịn được mà có chút cay.
Vương ma ma cũng tức phát khóc: “Nếu không phải thiếu gia có linh cảm với muội muội nên vội vàng qua đây, không biết tiểu thư còn bị ức hiếp tới mức nào nữa”.
Lúc này Lạp Mai hồn vía lên mây đứng yên tại chỗ, cô không trông kĩ tiểu thư, truy cứu trách nhiệm thì cô chắc chắn là người đầu tiên gặp chuyện, vậy nên cũng không chú ý Vương ma ma bên này đang nói gì, chỉ sợ hãi không ngừng nhìn ra ngoài.
Tần Tư Sương chân sau đi vào, sau khi nhìn thấy thảm trạng của Ân Tố Tố, không nhịn nổi nữa, nước mắt liền rơi, “lão gia, cho dù mẫu thân hận thiếp, thiếp cũng tuyệt đối không để họ dọn đến đây.

Bọn họ đáng thương gì chứ, tự đi mà giải quyết, thiếp tuyệt đối không để con mình bị thương lần thứ hai!”
Khóe mắt Tần Tư Sương ửng đỏ, oán giận trong mắt bộc phát ra ngoài, trước mặt thì đôi phu thê kia quen thói làm bộ làm tịch, sau lưng thì mấy đứa con gái đến đây ức hiếp con gái bà, đúng là được nuôi dạy tốt mà.
“Nói cái gì mà bị thương với không bị thương chứ, chỉ là trẻ con đùa nghịch, cô nói cái gì đó!” Sắc mặt lão phu nhân tái mét bước vào, ánh mắt không có thiện ý nhìn Tần Tư Sương.
Ân Hằng ôm Ân Tố Tố, cứ như vậy nhìn lão phu nhân từng bước đi vào, nói: “Mẫu thân, chi bằng người xem vết thương trước đi”.
Ánh mắt lão phu nhân chợt biến, tiếp đó nhìn Ân Uyển Nhi đang được Lạp Mai bảo vệ trong lòng, “con đánh sao?”.

Bình Luận (0)
Comment