【Kí chủ, cô có thể dùng kỹ năng phá án.】
"Ta cũng nghĩ vậy".
Kỹ năng phá án là phần thưởng cô nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ lúc còn nhỏ, tác dụng của kỹ năng này là giúp Ân Tố Tố sở hữu một đôi mắt phi phàm, có thể thông qua đôi mắt phát hiện một số manh mối dễ bị bỏ qua.
Lúc này Ân Tố Tố đang sử dụng kỹ năng này nhìn khắp căn phòng một lượt, đi đến trước bàn trang điểm.
Bàn trang điểm cũng khó tránh khỏi tổn hại từ vụ cháy, mặt bàn bị thiêu đến rối tung rối mù, chân bàn lộ ra những vết nứt, chống đỡ không nổi bao lâu nữa.
Ân Tố Tố thử kéo ngăn bàn trang điểm, ngăn bàn bị cháy nên hơi kẹt, Ân Tố Tố Tố dùng sức mới kéo được ra, sau khi mở ra, một hộp gấm hình vuông bị đốt cháy gần một nửa xuất hiện trước mắt Ân Tố Tố.
Ân Tố Tố mở hộp gấm ra, phát hiện bên trong là một đinh vàng bị lửa thiêu nên có hơi cháy xém, vốn dĩ là một đinh, bề mặt có lẽ là có hoa văn, nhưng hiện tại, chỉ có thể nhìn ra một ít nét vẽ ở phía góc ngoài, rất khó để xác nhận nó là hoa văn gì.
Ân Tố Tố cầm đinh vàng trong tay, cẩn thận lau đi vết đen xám trên bề mặt rồi lại nhìn một lượt khắp phòng, xác nhận không bỏ qua bất kỳ manh mối nào rồi mới ra ngoài, sang phòng bên cạnh, bên trong chỉ còn mấy cái giá nến bị cháy gần hết.
Trong gian hương phòng này, dù Lục Dịch làm việc tỉ mỉ, cẩn thận kiểm tra nhiều lần, vẫn không tra ra được thứ gì có tác dụng, mọi thứ bị vụ cháy thiêu rụi, không tra ra được manh mối nào.
Vì vậy, khi Ân Tố Tố qua đó kiểm tra, Lục Dịch chỉ nhìn một cái, rồi lại quay đầu đi, lấy một ấm trà trên lò than, tự rót cho mình một tách trà nóng.
Hơi trà nóng màu trắng lượn lờ, có hơi phỏng tay, nhưng rất nhanh một cơn gió lạnh thổi qua, độ ấm lại giảm dần.
Lục Dịch vô ý thức chà sát ngón tay quanh vành tách trà, nhìn Ân Tố Tố đang ngồi xổm dưới giá gỗ lục lọi, ánh mắt mang theo một chút dò xét.
Sở dĩ vị thiên kim đại tiểu thư này hiếu kỳ với vụ án lần này, có thể là do bị giữ trong khuê phòng quá lâu, thêm việc đọc mấy thoại bản trong thư phường hay bán, nên mang tâm tư trừng ác dương thiện*, muốn vì người chết lấy lại công bằng, chỉ có điều tra án thực sự làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
*Trừng ác dương thiện: Diệt gian trừ ác, đề cao việc thiện.
Nghĩ vậy, Lục Dịch liền quay đầu lại, không quan tâm nữa.
Bên này Ân Tố Tố lục lọi trong đống đổ nát, bên trên là tay giá nến cao đến thắt lưng, trên cùng là một đóa hoa sen, phía ngoài hoa sen là những cánh hoa đang nở rộ, bên trong cụp lại, theo đạo Phật mang ý nghĩa dồi dào no đủ.
Sau khi tìm thấy thứ muốn tìm, Ân Tố Tố liền đứng dậy, kết quả vì ngồi lâu quá, đứng không vững, theo bản năng bám vào vật có thể bám được ngay bên cạnh.
Một khung gỗ vốn đã yếu do chịu tác dụng của ngoại lực nên trực tiếp gãy luôn, phần khung đổ nát phía trên cũng đổ ập xuống.
"Cẩn thận!"
Lục Dịch lập tức vứt tách trà trong tay, nhanh chóng chạy qua đó.
Tách trà rơi xuống đất, âm thanh thanh thúy vang lên.
Ân Tố Tố nhanh tay nhanh mắt, bắt lấy cánh tay Lục Dịch, phi thân một cái, tránh được khung giá gỗ sắp sập xuống, đứng vững trên mặt đất.
"Đúng là nguy hiểm".
Ân Tố Tố thở phào một hơi, hai tay nắm chặt giá nến kia.
Lục Dịch ngạc nhiên, đột nhiên nhận thức được hóa ra vị thiên kim tiểu thư này là thực sự muốn tra án, không phải bị thoại bản đầu độc, cũng không phải muốn làm nữ anh hùng, chỉ là muốn tra ra vụ án này thôi.
"Ta muốn đi xem xem thi thể của vị ma ma kia".
Ân Tố Tố có một loại cảm giác, chỉ cần nhìn thấy thi thể kia, nói không chừng có thể đoán được nguyên nhân cái chết của vị ma ma đó.
"Được, đi theo ta".
Lục Dịch dẫn đường cho Ân Tố Tố, đến một căn phòng xem như lành lặn.
Trong phòng trống trơn, chỉ có một cái ván gỗ dưới đất, một tấm vải đen đem ván gỗ che lại cẩn thận.
Ân Tố Tố bước nhanh tới, trực tiếp vén tấm vải đen lên, chưa đợi Lục Dịch kịp nói gì, cô đã lật thi thể, vén tóc sang một bên, cẩn thận xem xét vết thương.
"Lục đại nhân, ngài xem vết thương này, tuyệt đối không phải không cẩn thận ngã đập trúng góc bàn".
Ân Tố Tố tự tin nói.
"Ân tiểu thư xác định bằng cách nào?".
Biểu cảm của Lục Dịch trở nên nghiêm túc, đi đến bên cạnh Ân Tố Tố, cũng nhìn vết thương kia một lượt.
Bây giờ đang là mùa đông, thi thể khó thối rữa, vết thương kia cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ cần nhìn qua một chút là có thể phát hiện ra sơ hở, chính là góc bàn bị đảo ngược.
Có thể là do vị ma ma này nửa đêm không được tỉnh táo, không cẩn thận đụng vào nên ngất đi, làm đổ giá nến.
"Đây là giá nến".
Ân Tố Tố đưa giá nến trong tay qua.
Lục Dịch nhận lấy, lật giá nến lại, quả thật phát hiện ở mép ngoài có dính máu.
"Giá nến này bị một cái ghế chặn lại, cũng may không bị cháy đến, vậy nên đây là chứng cứ có người hành hung".
Ân Tố Tố nói xong, đậy thi thể lại, "Lục đại nhân, một trận cháy lớn, thiêu sạch mọi dấu vết, nhưng có một điểm đến lửa cũng thiêu không nổi".
"Là gì?" Lục Dịch hỏi lại.
"Lục đại nhân thử nghĩ xem, nếu bản thân bị thương nặng rơi vào hôn mê, không cẩn thận lùi về phía sau, phản ứng đầu tiên sẽ là gì?" Ân Tố Tố hỏi.
Lục Dịch nhớ lại bộ dạng vừa nãy của Ân Tố Tố, ngồi lâu dẫn đến tê chân, đột ngột đứng dậy, thân thể mất cân bằng lùi về phía sau, theo bản năng muốn nắm vào một vật gì đó.
"Vậy nên Tôn ma ma là bị kẻ khác dùng giá nến này đánh ngất.
Nếu là bị đánh ngất, vậy mục tiêu chắc chắn không phải là Tôn ma ma, mà là...."
"Từ thái phi".
"Đúng".
Ân Tố Tố nói.
"Từ thái phi chưa từng kết thù oán với kẻ khác, kể cả trong Hoàng thất, cũng nổi tiếng khiêm nhường".
Lục Dịch nói những gì mình biết, lấy ra khăn tay từ trong tay áo, cẩn thận gói giá nến lại, chuẩn bị đem về Đại Lý Tự.
"Lục đại nhân, đó không phải việc mà chúng ta cần quan tâm, chuyện mà chúng ta cần làm rõ chính là kẻ sau khi bị phát hiện đánh ngất Tôn ma ma, vì để che đậy chứng cứ, làm đổ giá nến, gây ra một trận cháy lớn thiêu rụi mọi thứ".
Ân Tố Tối nói xong, nhìn chằm chằm Lục Dịch.
Lục Dịch cười rồi, ánh mắt khẽ động.
"Ý của Ân tiểu thư là có kẻ đánh ngất Tôn ma ma, sau đó bị Từ thái phi phát hiện?"
Ân Tố Tố không tỏ ý kiến, trong viện tử này đâu phải chỉ có một hạ nhân là Tôn ma ma, sao có thể xảy ra chuyện lớn như vậy mà không một hạ nhân nào biết xảy ra cháy, đợi cháy lớn rồi mới chạy đi kêu cứu? Đây rõ ràng là có người quyền cao chức trọng nào đó đứng đầu, khiến họ phải ngậm miệng.
"Gan của Ân tiểu thư cũng đủ lớn đấy, cô đây là đang ám chỉ Từ thái phi?" Lục Dịch nói.
"Ta chỉ nói chứng cứ, còn điều tra như thế nào, kết án ra sao, là chuyện của Lục đại nhân ngài".
Ân Tố Tố nói xong, hơi mím môi, lại nói: "Lục đại nhân có thể sắp xếp cho ta một chỗ được không, ta vừa mới trải qua một đống hỗn loạn như vậy, lại vừa lật xem thi thể, thật sự không thể cứ như vậy quay về".
Bây giờ Lục Dịch mới chú ý tới thiên kim tiểu thư vừa mới cùng hắn đến đây, bây giờ lại trông nhếch nhác như vậy, nếu cứ thế quay về, cô ấy phiền phức, mà mình cũng phiền phức.
"Được".
Lục Dịch trả lời..