Vừa ra khỏi Vương phủ ngồi trên xe ngựa, Ân Tố Tố liền nói với Mặc Mặc: "Sau khi quay về, liền cho ta sử dụng căn bệnh không rõ nguyên do kia".
【Kí chủ, hôm nay không gặp Trấn Nam Vương, chắc là đã đi lấy bông hoa kia rồi, có lẽ gần tối sẽ về đến.】
"Được, vậy thì để đến gần lúc đó đi.
Nếu như bọn họ khăng khăng muốn tin lời của tên đạo sĩ đó, vậy thì đừng trách ta không khách sáo".
Kiếp trước cô không bị bệnh, vậy nên việc kết thân là thuỷ đáo cừ thành*, mọi người đều vui.
*Thủy đáo cừ thành: nước chảy thành sông, chuyện đương nhiên.
Kiếp này cô bị hại bệnh nặng một trận, cho dù cha cô dám nhận hôn sự này, mẫu thân cô cũng tuyệt đối không đồng ý.
Chỉ cần hai người không có đính ước từ nhỏ, vậy thì xem như cô đã thành công bước đầu rồi.
Kiếp trước Tiêu Cảnh Vân nói muốn báo đáp cô, rồi lại nói bông hoa kỳ lạ đó và vận may của cô không hề liên quan, nói cô nói dối thành thói, tâm địa ác độc.
Vậy thì nữ chính lại là loại người gì chứ? Y thuật của cô ta có thể trị được bệnh, cũng có thể giết được người.
Cô thân là nữ phụ độc ác nhưng hai tay chưa từng dính máu, còn nữ chính thì đã giết tới mấy người rồi.
Không thể không nói tình yêu khiến con người trở nên mù quáng, nữ chính giết người thì đó chính là coi ác như thù, hoặc động đến nữ chính thì chết không đáng tiếc, còn nữ phụ mà dám làm một chút chuyện xấu thôi, thì sẽ bị vạn người phỉ nhổ.
【Kí chủ, vẫn còn mấy lá bùa sắp hết hạn sử dụng rồi, kí chủ định xử lý thế nào?】
Vừa nói tới đây Ân Tố Tố liền đau đầu, cô còn nhỏ, Mặc Mặc cấp thấp, vậy nên phần thưởng nhận được thời gian sử dụng đều không dài.
Đan dược giúp cơ thể khỏe mạnh thì có thể trực tiếp uống luôn, nhưng đống bùa đó thì thật sự đáng tiếc.
"Tận dụng tốt nhất, nhất định sẽ có lúc dùng đến".
Ân Tố Tố nói.
Xe ngựa phi nước đại suốt chặng đường, rất nhanh đã về tới Ân phủ.
Tần Tư Sương ôm con gái đang ngủ say trong lòng, cả đưởng cẩn thận, cho đến khi về tận phòng, sau khi xác nhận cô không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, từ tiền sảnh truyền đến tiếng lão gia trở về, Tần Tư Sương dặn dò bà vú xong, liền đưa theo Thanh Trúc đến tiền sảnh.
Ân Tố Tố vô cùng buồn chán, nên đã ngủ trước rồi, cho đến gần tối mới bị hệ thống đánh thức.
【Kí chủ, có thể bắt đầu rồi.】
"Được".
Rất nhanh, Ân Tố Tố liền cảm thấy có một luồng khí lạnh đi qua cơ thể, cả cơ thể không có chỗ nào là không khó chịu, ngay lúc cô muốn hỏi hệ thống thời gian phát tác của căn bệnh này có phải hơi lâu hay không, bà vú đột nhiên hô to một tiếng.
Xem ra là có hiệu quả rồi.
Trong đêm đông, trời tối đen như mực, Ân phủ lại thắp đèn sáng trưng, trong một căn phòng nhỏ, có tới mười mấy vị đại phu đang đứng.
Sau khi mỗi một đại phu bắt mạch xong, đều lắc đầu.
Tần Tư Sương sắc mặt bơ phờ, đứng cũng không vững nữa, Ân Hằng đứng bên cạnh đỡ bà, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Liễu di nương vốn dĩ đã chuẩn bị kĩ càng đứng ngay chỗ mà Ân Hằng bắt buộc phải đi qua trong phủ, kết quả bị Ân Hằng trực tiếp bỏ qua, vốn là tức muốn xì khói, nhưng sau khi biết được thiên kim trong phủ bị bệnh, bèn trầm ngâm quay về.
"Hồi Ân đại nhân, lão phu thực sự không chẩn ra được bệnh này, trước nay chưa từng gặp qua".
"Mạch tượng nguy hiểm, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn còn một tia cơ hội sống, thiết nghĩ lệnh thiên kim nhất định sẽ gặp dữ hóa lành".
Ân Hằng không kiên nhẫn mắng đám người: "Cái gì gọi là không biết bệnh gì? Các người đều là những đại phu giỏi nhất kinh thành, cho ta một câu trả lời chính xác khó tới vậy sao?"
"Lão gia, đều là lỗi của thiếp, lẽ ra thiếp không nên đi, không nên đến đó".
Tần Tư Sương đau khổ mà lẩm bẩm.
Ân Hằng lập tức che miệng Tần Tư Sương lại, những đại phu khác xem mắt, mũi, tim, lại lặng lẽ lùi lại.
Lời đồn trên phố không ai xem là thật, nhưng lại nghe nói hôm nay không ít thái y đã tới Trấn Nam Vương Phủ....
Một đại phu cân nhắc nửa ngày mới bước lên trước một bước nói: "Ân đại nhân, lúc ta đến hình như nghe nói Trấn Nam Vương Phủ đã mời không ít thái y".
Sắc mặt Ân Hằng ngưng trọng, "Biết rồi, đa tạ".
Tần Tư Sương lập tức bắt lấy y phục của Ân Hằng, nước mắt chảy không ngừng.
Ân Hằng ra lệnh cho người tiễn tất cả đại phu đi, sau đó kêu người chuẩn bị xe ngựa, lập tức đi đến Trấn Nam Vương Phủ.
Ân Tố Tố có chút đau lòng nhìn mẫu thân, tuy biết mẫu thân nhất định sẽ tự trách, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng tới vậy, nếu như không phải căn bệnh này chỉ kéo dài ba ngày, mẫu thân cô có lẽ không chống đỡ nổi.
【Kí chủ, nữ phụ không độc, địa vị không vững.】
"...Đây là thứ loạn thất bát tao gì vậy".
Ân Tố Tố có chút cạn lời.
Ân Hằng đi Trấn Nam Vương Phủ thập phần thuận lợi và gặp được Trấn Nam Vương, sau khi nói rõ mục đích đến, sắc mặt của Trấn Nam Vương và Vương phi giống như bảng trộn màu vậy, rất nhanh đã phái hai thái y theo Ân Hằng trở về.
Ân Tố Tố không hề sợ hãi, nếu như căn bệnh này đã không rõ nguồn gốc, vậy thì tới Thiên Vương Lão Tử cũng không tra ra được, vừa hay khớp với lời tên đạo sĩ đó nói.
"Mặc Mặc, mấy lá bùa thu hút sự chú ý, dễ thương vô địch gì gì đó, toàn bộ đều đem ra dùng hết đi".
【Tôi hiểu rồi, kí chủ!】Âm thanh trẻ con tràn đầy vui vẻ của Mặc Mặc vang lên.
Sau khi hai thái y kia đến, nhìn thấy cô nhóc nằm trên giường, vô cùng dễ thương, dường như khắp thiên hạ cũng không có đứa trẻ nào dễ thương bằng cô, hơn nữa còn đang bị bệnh, nhìn vào thập phần đáng thương, khiến người khác vừa nhìn liền đau lòng không thôi.
Ân Tố Tố khịt mũi lạnh lùng, sau khi mấy đại phu kia đi, dù cẩn thận đến đâu, cũng không tránh được sẽ nói đến vấn đề này, lời đồn trên phố cũng rất nhanh.
Sau khi thái y về cung, trong cung nhất định rất tò mò, khi đó thái y vừa nói, trong cung đều sẽ biết.
Khi đó cho dù Trấn Nam Vương phi muốn bồi thường, cũng sẽ bị nghi ngờ có phải vẫn còn tham vận may của cô, mối hôn sự này cũng sẽ không thành được.
Ân Tố Tố bệnh mất ba ngày, ba ngày sau liền tự hồi phục một cách kỳ lạ, lời đồn trên phố cho rằng cô không hổ là hậu nhân của Bồ Tát, may mắn phù hộ.
Mà thế tử Trấn Nam Vương cũng bình phục rồi, bệnh bẩm sinh cũng khỏi rồi, không còn vấn đề gì nữa, trên phố lại đồn thì ra cướp vận may là có thật.
Trấn Nam Vương và Vương phi vào cung, Ân Hằng và Tần Tư Sương cũng đồng thời bị triệu kiến.
Đây là chuyện hiển nhiên, Ân Tố Tố cũng nhìn ra được, có điều cha mẹ cô trải qua lần này, có lẽ sẽ không đồng ý kết thân với Trấn Nam Vương Phủ nữa, cho dù Trấn Nam Vương có binh quyền trong tay, họ cũng sẽ tránh thật xa.
【Kí chủ, theo như kịch bản, có lẽ sẽ ban hôn cho hai người.】
"Haha, kiếp trước cũng như vậy, Hoàng thất ban hôn còn nhiều hơn nữa kìa, kết quả nói phế là phế luôn, khiến cho ta sau khi bị từ hôn thì không còn ai dám đến cầu thân nữa.
Lần này, ta nhất định phải khiến tên Tiêu Cảnh Vân đó đẹp mặt!"
【Kí chủ uy vũ!】Mặc Mặc vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
"Lão gia, thiếp còn tưởng chàng sẽ...."
"Sao ta có thể!" Ân Hằng nói, tuy Trấn Nam Vương là người hoàng gia, ông cũng từng suy nghĩ qua vấn đề kết thân, nhưng người nắm binh quyền trong tay như Trấn Nam Vương cũng quá nguy hiểm, ông không muốn vì lợi ích nhất thời mà khiến Ân gia rơi vào bước đường vạn kiếp bất phục.
Về Ân gia, nói dễ nghe một chút thì là hậu khởi chi tú*, nhưng thực sự không thể so sánh với các đại gia tộc khác, trong kinh thành này cũng phải cẩn thận từng ly.
Lần này ông không đồng ý kết thân, nhưng Trấn Nam Vương vẫn tính là nợ một ân tình, sớm muộn cũng sẽ báo đáp.
*Hậu khởi chi tú: nhân tài nổi sau.
"Nhưng mà lão gia, chàng lại nói bệnh của thế tử đó khỏi không liên quan gì đến con ta, đây là vì sao?"
"Phu nhân à, nói như vậy ai sẽ tin chứ, lỡ như tên đạo sĩ đó nói thiên hạ muốn đổi chủ, hoàng vị sẽ đổi người sao? Còn nữa, nói như vậy sẽ tránh được ánh mắt của ngươi khác nhìn chằm chằm vào A Man, nếu không có sẵn vận may trong người, còn chưa trưởng thành, không tránh được bị người ta lợi dụng".
"Hóa ra là vậy, là thiếp trách nhầm lão gia rồi"..