Bạch Như Sương vén rèm che nhìn qua một lượt, liền thả rèm che xuống, không hề có ý định chào hỏi.
Ân Tố Tố vờ như không biết, chỉ ôm cánh tay ca ca nhà mình, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Ân Nguyên Tân thì không dễ nói chuyện như vậy, thu hồi tầm nhìn từ xe ngựa, nhàn nhạt nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Chỉ đưa cô ta đi dạo xung quanh, hay là tạo một cơ hội cho người trong kinh thành tìm hiểu?"
Tiêu Cảnh Vân sờ sờ mũi, có chút bất lực mở miệng: "Vẫn là Nguyên Tân hiểu ta".
Ân Tố Tố nghĩ lại chuyện lần trước, liền cố ý nói: "Cảnh Vân ca ca đã nói sẽ không tìm muội nữa, sao lần này tìm muội rồi?"
Tiêu Cảnh Vân nghe xong càng ngại hơn.
Ân Nguyên Tân khẽ phủi y phục, nhàn nhạt nói: "Nếu là hai nam tử, sợ là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của vị kia".
Ân Tố Tố gật đầu, không tỏ ý kiến.
Có điều, một nữ tử giang hồ, vốn là người khoái ý ân thù, nếu nhất định dùng những yêu cầu đối với một thiên kim tiểu thư trong kinh thành áp dụng lên cô ta, thời gian lâu dần, khó tránh khỏi xung đột.
"Cứ đứng ở ngoài cũng không phải cách, chúng ta lên xe trước, đi đâu?" Ân Tố Tố hỏi.
Tiêu Cảnh Vân lập tức dẫn hai người lên xe ngựa, sau khi y lên xe trước, đỡ Ân Tố Tố lên cùng, Ân Nguyên Tân lên cuối cùng.
Trong xe dùng giấy bọc lại, gió không lọt vào, phía dưới lót đệm, trên bàn có trái cây hiếm có vào mùa đông, vừa lên xe, ấm áp liền bao trùm, đưa theo mùi thơm thoang thoảng của hoa quả, không ngột ngạt chút nào.
Ân Tố Tố biết Tiêu Cảnh Vân đặt Bạch Như Sương ở đầu quả tim, nên mới chu toàn như vậy.
Sau khi mọi người đều lên xe, xe ngựa bắt đầu chuyển động, Ân Tố Tố không hề khách khí lấy trái cây lên cắn một miếng, mở miệng nói: "Lễ vật Cảnh Vân ca ca gửi đến, muội đều cất hết rồi".
Tiêu Cảnh Vân cười, nhìn Ân Tố Tố nói: "Nếu đã được muội nhận thì nhất định là nhìn trúng rồi, muốn muội nhìn trúng cũng không dễ nha".
Lông mày Ân Tố Tố hơi nhướng lên, sau khi nhìn sắc mặt Bạch Như Sương, khóe miệng khẽ nhếch: "Còn không phải khi nhỏ bị chiều hư sao, các huynh tặng muội đều là đồ tốt, tầm mắt của muội tất nhiên phải cao rồi".
Ân Tố Tố nói xong, lại nhìn sắc mặt hơi cứng đờ lại của Bạch Như Sương, tâm trạng càng vui hơn.
Dám đánh chủ ý lên họ thì phải gánh hậu quả.
Tiêu Cảnh Vân đặc biệt đến Ân phủ hẹn huynh muội hai người ra ngoài, cũng liệu trước Bạch Như Sương thông minh như vậy chắc chắn biết là vì sao.
Cô ta vừa đến kinh thành được ba ngày đã bị các thế lực khắp nơi đào bới, vậy nên lần này Tiêu Cảnh Vân là muốn long trọng giới thiệu cô ta trước mặt hảo bằng hữu, để thể hiện sự coi trọng của y với Bạch Như Sương, giúp cô ta tránh khỏi lời đồn vu khống trên phố.
Tiêu Cảnh Vân thấy sắc mặt Ân Tố Tố tốt hơn rồi, cũng không tức giận chuyện lần đó nữa, liền nói: "Lần sau để xem có thứ gì tốt sẽ đem đến cho muội, nếu muội nhìn thấy nhiều thứ quý giá, sau này mấy con cháu thế gia kia muốn lấy vật phẩm quý giá lấy lòng muội, muội cũng nhất định không nhìn trúng".
Tiêu Cảnh Vân nhắc vậy, Ân Nguyên Tân lại nhớ đến một chuyện ở Thanh Viễn Trai, sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Cảnh Vân nói: "Mấy đứa ở Thanh Viễn Trai ta không rảnh để ý đến bọn chúng, đến lúc đó sẽ gửi một danh sách cho ngươi".
Tiêu Cảnh Vân cười lạnh: "Thật sự có người dám để ý đến A Man sao? Gần đây Triệu Tiểu Lục đi Bách Hoa Lâu nhiều quá, đến giao ước giữa chúng ta cũng vứt ra sau đầu rồi?"
"Tiểu Lục ca đi Bách Hoa Lâu? Lần sau gặp được Niệm Chân, muội nhất định phải nói với cô ấy".
Ân Tố Tố hạnh tai lạc họa* nói.
*Hạnh tai lạc họa: cười trên nỗi đau của người khác.
Ân Nguyên Tân gõ nhẹ trán Ân Tố Tố, thấp giọng nói: "Tiểu Lục ca của muội chẳng qua là thích nghe đàn khúc, muội nói như vậy, vốn riêng của hắn nhất định sẽ bị hạn chế".
"Nam nhân đi Bách Hoa Lâu còn có thể vì cái gì chứ, không giữ mình trong sạch thì thôi đi, còn lấy thích nghe đàn khúc ra làm cớ?" Bạch Như Sương cười nhạo một tiếng, chẳng qua lại là một con cháu thế gia ăn chơi trác táng thôi, đại đa số nam tử trong kinh thành dựa vào tiền của và thế lực của gia tộc bức ép làm khó bách tính, thích lui tới hoa lâu chẳng qua chỉ là một trong số những thú vui không đáng nhắc đến mà thôi.
Ân Nguyên Tân nâng mắt nhìn, nâng tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Trong Bách Hoa Lâu có thanh quan, chính là thứ gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nghe đàn khúc cũng chẳng phải chuyện gì to tát".
"Quân tử hảo cầu? Cầu về làm thiếp sao?" Bạch Như Sương cười nhạo hỏi lại.
"Bất kì chuyện gì cũng phải hai bên bằng lòng".
Ân Nguyên Tân đặt tách trà xuống nói.
Ân Tố Tố dựa một bên, nếu còn tiếp tục chủ đề này, sợ rằng nói đến mức không ai phục ai.
Suy nghĩ của Bạch Như Sương đó là Triệu Tiểu Lục chính là một con cháu thế gia ăn chơi trác táng, cô ta có thành kiến với loại người này, chưa kể người này còn thích lui tới hoa lâu, nghe thanh quan đàn hát, thậm chí còn muốn cưới về làm thiếp, đây là điều khiến cô ta không nhịn nổi.
Còn ca ca của Ân Tố Tố cho rằng Triệu Tiểu Lục phát hồ tình chỉ theo đúng nghĩa đen, chưa từng làm chuyện gì vượt quá khuôn phép, nếu trong nhà không đồng ý, hoặc vị cô nương kia cũng không đồng ý, vậy thì chuyện này bỏ đi, Triệu Tiểu Lục cũng không phải loại người cưỡng ép người khác làm theo ý mình.
Hai bên đều có đạo lý riêng, nếu còn tiếp tục nói, cũng không có kết quả tốt.
Ân Tố Tố nhận ra bầu không khí hơi khác thường, chỉ đành hòa giải: "Tiểu Lục ca thật sự chỉ nghe đàn khúc, chưa từng làm chuyện gì vượt quá khuôn phép, thiết nghĩ phủ Thượng thư cũng không đồng ý rước về làm thiếp đâu, vậy nên chẳng qua chỉ là chút nhận thức thời niên thiếu, đợi cô nương kia chuộc thân, cũng có thể tiễn đưa một đoạn".
Bạch Như Sương chỉnh lại tà áo, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
"Vị Ân công tử đây nói giúp vị đó như vậy, sợ là chính bản thân cũng muốn ôm trái ôm phải, hưởng tề nhân chi phúc* nhỉ".
*Tề nhân chi phúc: nói trắng ra là con ả kia nói Ân ca ca là loại người thích tam thê tứ thiếp ý.
Mặt Tiêu Cảnh Vân biến sắc, căng thẳng nhìn Ân Nguyên Tân.
Ân Nguyên Tân không hề tức giận, chỉ là cỗ cảm xúc kích động không rõ nguyên do ban đầu kia lúc này càng ngày càng yếu đi, đối với cậu mà nói đây cũng là chuyện tốt.
"Ta sẽ không, đời này ta chỉ có một thê, cùng nàng ấy đầu bạc răng long".
Ân Nguyên Tân nhẹ nhàng đặt lại tách trà lên bàn, không hề để ý đến lời mạo phạm của Bạch Như Sương.
Bạch Như Sương giật mình, giờ mới phản ứng lại lời vừa rồi của mình có hơi quá khích, liền cụp mắt không nói chuyện nữa.
Ân Tố Tố khoác cánh tay Ân Nguyên Tân, cười híp mắt nói: "Muội tin ca ca, ca ca chỉ có một tẩu tử, tương lai muội nhất định sẽ kính trọng tẩu tử.
Chỉ là không biết ca ca thích người như thế nào, muội phải bảo vệ tẩu tử, đợi ca ca đỗ Trạng nguyên, mau chóng giục mẫu thân đi đề thân".
Ân Nguyên Tân không nhịn được búng trán Ân Tố Tố nói: "Dám chọc ghẹo ca ca, muội đây là không muốn đến trang tử nữa?"
"Muội nào dám, chỉ là sắp đến lễ ủ rượu tuyết rồi, quý nữ trong kinh thành đều tới, A Man nghĩ có thể cân nhắc trước.
Nếu ca ca không yên tâm, vậy đợi tới khi Vương phi tổ chức Lễ hội mùa xuân, ca ca đi với muội, đến lúc đó nhìn trúng ai, tự mình đi bắt chuyện".
Ân Tố Tố cười gian xảo, đem bầu không khí đang lạnh đến cực điểm hòa tan, Tiêu Cảnh Vân cũng thở phào một hơi nói: "Nếu Nguyên Tân không dám, ta cũng có thể đi cùng".
"Huynh muốn đi?" Bạch Như Sương liếc Tiêu Cảnh Vân.
Tiêu Cảnh Vân ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đổi chủ đề..