Nữ Phụ Trọng Sinh Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa

Chương 63


Lúc Ân Nguyên Tân quay về đã rất muộn rồi, sau khi về cũng không đến quấy rầy Ân Tố Tố, chỉ yên tĩnh mà quay về Hàn Mai Uyển của mình.
Mà Ân Tố Tố vẫn đang quấn mình trong chăn chờ ca ca về, lại đột nhiên nghe thấy tiếng thông báo từ hệ thống.
【Ding! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng: một tấm bùa phá vận xui!】
【Kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành rồi, quả nhiên vẫn là ca ca lợi hại.】
Ân Tố Tố cười, nằm xuống trùm chăn kín đầu, vui vẻ nói: “Ca ca lợi hại nhất!”
Nếu như ca ca cô không đi theo tình tiết trong kịch bản trở thành nam phụ si tình, thì đơn giản chính là vô địch.

Kiếp trước vì nữ chính mà không ít lần làm chuyện trái với sơ tâm, kiếp này không có quan hệ gì với nữ chính, vậy nên những chuyện đó để người khác đi làm đi, ca ca cô tiền đồ rộng mở, sẽ không bị nữ chính liên lụy nữa đâu.
“Đúng rồi, bùa phá vận xui dùng như thế nào?”
【Kí chủ, bùa phá vận xui là dùng trong lúc nguy hiểm cận kề, có thể chuyển nguy thành an.】
Ân Tố Tố có hơi ngạc nhiên nói: “Chỉ là giúp Yên Nhiên bảo vệ danh tiếng, vậy mà lại nhận được phần thưởng tốt tới vậy? Là do Mặc Mặc ngươi lén lút đụng tay đụng chân có đúng không?”
【Mặc Mặc không có, là nhiệm vụ của hệ thống, có thể vì sau này người này sẽ có ích.】
Ân Tố Tố nghĩ có lẽ cũng phải.
Hơn nữa nếu ca ca cô đã ra tay, nhất định sẽ để Yên Nhiên biết là do cô đứng đằng sau giúp đỡ, sau này Yên Nhiên nhất định phải trả ân tình này cho cô.

【Kí chủ, nhiệm vụ hệ thống lần trước gấp lắm rồi, nếu còn không hoàn thành có lẽ phải bỏ thật đấy, phải đợi nhiệm vụ nâng cấp lần sau.】
Ân Tố Tố có hơi không can tâm, bỏ qua nhiệm vụ nâng cấp hệ thống lần này thì không biết phải đợi đến bao giờ nữa, hơn nữa rõ ràng chỉ còn thiếu chút nữa là hoàn thành rồi, kết quả Lục Dịch lại không bắt được người, để tên đó chạy thoát.
“Ngày mai đi trang tử, nghĩ cách ở lại thêm mấy ngày, Lục Dịch không làm được, vậy ta sẽ tham gia toàn bộ quá trình, nhất định bắt được tên đó”.

Ân Tố Tố hạ quyết tâm, nhất định sẽ không để bản thân thất bại lần nữa.
Một đêm không nói.
Mới sớm tinh mơ, sau khi Ân Tố Tố và Ân Nguyên Tân cùng Tần Tư Sương dùng bữa sáng xong, liền ra khỏi Ân phủ đi đến trang tử.
Lần này hai người không đem theo nhiều người hầu, chỉ đưa theo một tùy tùng và nha hoàn thân cận Tiểu Nha, cùng với sương mù vào sáng sớm, xe ngựa từ từ đi ra khỏi thành.
Mà chuyện hai huynh muội Ân gia không biết đó là, họ vừa đi được khoảng nửa canh giờ, Tiêu Cảnh Vân đã xuất hiện ở Ân phủ xin gặp mặt, kết quả không gặp được, chỉ đành quay về Trấn Nam Vương Phủ.
Ân Tố Tố đưa vò nước nóng cho Tiểu Nha ở bên ngoài, bảo Tiểu Nha mở cửa sổ ra, sáng sớm ít người đi lại, không cần thiết phải nhìn trái ngó phải.
Tiểu Nha vui vẻ nhận lấy vò nước nói: “Tiểu thư yên tâm, đợi đi thêm một đoạn nữa, chúng ta liền tránh được xung quanh rồi”.
“Được, vậy ngươi dùng chậu than này đi”.

Sau khi Ân Tố Tố dặn dò xong, liền đóng của xe ngựa lại, bọc mình trong áo choàng nói: “Hôm qua muội bị dọa sợ, có phải có thể tìm Tiêu thế tử đòi bồi thường không?”

Ân Nguyên Tân cười: “Muội nhìn trúng chiếc xe ngựa đó của y rồi?”
“Chỉ có ca ca hiểu muội”.

Ân Tố Tố nói.
“Được thôi, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ chuyển lời giúp muội, ta nghĩ y nhất định sẽ cho muội”.

Ân Nguyên Tân cười, nhâm nhi một ngụm trà nóng, “chỉ là không biết Bạch cô nương có vì vậy mà giận dỗi y hay không thôi”.
Ân Tố Tố đứng hình, sau đó lại dở khóc dở cười.

Cô muốn chiếc xe ngựa đó là vì cô sợ lạnh, dù gì thì xe ngựa của Vương phủ cũng tốt hơn của họ nhiều, nhưng nếu vì chuyện này mà khiến nam nữ chính giận dỗi nhau, thì cũng xem như là chuyện vui ngoài ý muốn.
“Quyền quyết định là ở Tiêu thế tử, cho hay không chỉ cần y nói một câu là được, dù sao muội cũng chịu ủy khuất, nhất định phải bồi thường, dựa vào cái gì mà muội cứ phải làm lá chắn cho Bạch cô nương, cho cô ta hưởng ké danh tiếng của mình chứ”.

Ân Tố Tố dừng một tiếng, trong lòng có hơi bất bình.

Ân Nguyên Tân dùng ngón tay gõ nhẹ vào chiếc bàn thấp bên cạnh, nói: “Ca ca đã trút giận cho muội rồi”.
Ân Tố Tố nhớ tới hôm qua hệ thống thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, liền hiếu kỳ nhìn Ân Nguyên Tân hỏi: “Ca ca làm kiểu gì thế?”
Ân Nguyên Tân khoanh tay, từ từ ngả lưng ra phía sau.
“Làm một vài chuyện, đầu tiên, khiến chuyện Trình nhị gia ngã từ trên lầu hai xuống bị làm ầm lên, nói là Quỳnh Ngọc Lâu hiếp người quá đáng.

Hai, cho người tìm ra chỗ không thỏa đáng của Trình nhị gia, trái phải bổ sung lẫn nhau, như vậy cho dù có người biết Trình tam tiểu thư có mặt ở đó cũng sẽ không dị nghị, điều họ để ý đó chính là chủ nhân của Quỳnh Ngọc Lâu vậy mà dám ra tay với người của phủ Quốc công, rốt cuộc có lai lịch chỗ dựa như thế nào”.
Ân Tố Tố che miệng khẽ cười, nói: “Quốc công gia chính là đại sơn ở Quỳnh Ngọc Lâu, đến người của phủ Quốc công cũng dám động, sẽ khiến người khác nghĩ Quỳnh Ngọc Lâu chẳng qua chỉ là lá chắn che mắt người khác, phía sau có thể là chỗ làm ăn của Hoàng gia.

Nhưng Hoàng gia nhất định là không có mối làm ăn nào như vậy, tất nhiên phải điều tra kĩ càng….như vậy Lâu Vọng Các một bên phải lo cho Bạch cô nương, một bên phải lo che giấu thân phận của mình nữa nhỉ”.
“Mới nói vậy mà muội muội đã hiểu rồi’.

Ân Nguyên Tân cũng coi như được an ủi trong lòng, thông minh mới không bị kẻ khác lừa, mới không khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
“Lâu Vọng Các khó lo được cả hai bên, sẽ càng không để ý Yên Nhiên nữa, vậy nên vẫn mong Yên Nhiên sớm ngày nghĩ thông suốt”.

Ân Tố Tố nói.
Ân Nguyên Tân nói đến đây, cười lạnh một tiếng: “Tên Lâu Vọng Các này cũng nhẫn tâm thật đấy, trong lòng hắn toàn là hình bóng của Bạch cô nương, căn bản không hề để ý đến sống chết của Trình tam tiểu thư, đến hỏi han một câu cũng không có, nếu như vậy vẫn chưa làm Trình tam tiểu thư nghĩ thông suốt, A Man muội cũng không cần đi khuyên giải nữa, mỗi người có cách nghĩ riêng”.

Ân Tố Tố không tỏ ý kiến, đã như vậy rồi mà vẫn còn muốn bám lấy người ta thì chính là một bia đỡ đạn ngu xuẩn, cũng không cần thiết phải đi khuyên giải làm gì.
“Xử lý xong Lâu Vọng Các, tiếp theo đây sẽ là Tiêu Cảnh Vân”.

Nói đến Tiêu Cảnh Vân, sắc mặt Ân Nguyên Tân có chút khó coi, thiết nghĩ là sớm khó chịu trong lòng rồi, “y thật sự là yêu Bạch cô nương đến tận xương cốt, ở phủ nha tranh chấp quyết không bỏ cuộc, thậm chí còn dùng thế lực của Trấn Nam Vương Phủ chỉ để đưa người rời khỏi phủ nha”.
Ân Tố Tố hơi ngạc nhiên che miệng nói: “Điên rồi sao?”
“Chẳng phải là bị điên rồi sao?” Ân Nguyên Tân hừ lạnh một tiếng, “Tiêu Cảnh Vân điềm đạm trước kia hoàn toàn biến mất rồi, nhất quyết không để phủ nha bắt người, gây ra một trận ầm ĩ, nếu không phải sau đó cha tìm Tiền Thị lang, Tiền Thị lang chịu lui một bước, chuyện này chắn chắn còn chưa xong”.
“Cuối cùng thì sao, cuối cùng xử lý thế nào?” Ân Tố Tố vội hỏi.
“Ta cũng chẳng làm gì, Bạch cô nương tự mình ra mặt, nói một người làm thì một người chịu, cô ta có thể trị khỏi cho Tiền Minh Vũ, nhưng sau khi trị được, muốn Tiền Minh Vũ phải nhận tội, bị giam vào đại lao, nếu không cô ta không trị”.

Ân Nguyên Tân nói, mày hơi cau lại, “ta nhìn dáng vẻ đó của cô ta, có lẽ là nắm chắc thành công, chỉ là không biết tại sao không nói ngay từ đầu, cứ nhất định phải làm lớn chuyện rồi mới chịu mở miệng’.
Ân Tố Tố trầm ngâm, làm sao mà biết được, đây là nữ chính đó, nữ chính muốn thì trị không muốn thị nhất định không trị, phụ thuộc vào tâm trạng cô ta.

Nếu lần này không phải vì Tiêu Cảnh Vân, có lẽ cô ta nhất định không chịu nói đâu.

Có điều cô tin chắc nữ chính sẽ trị khỏi cho Tiền Minh Vũ, nhưng cũng sẽ làm gì đó trên người hắn, dù gì nữ chính cũng không phải người dễ chịu thiệt..

Bình Luận (0)
Comment