Trên mặt Ân Nguyên Trình mang theo tia khát vọng lại có chút thẹn thùng của một thiếu niên lang, vui vẻ đứng nguyên tại chỗ.
Ân Hằng tiện miệng hỏi vài câu văn chương, Ân Nguyên Trình trả lời rất trôi chảy, Ân Hằng khen hai câu, còn sờ sờ đầu nó, đúng là một bức họa phụ từ tử hiếu hoàn hảo mà.
Ân Tố Tố nhìn không nổi, kéo Ân Nguyên Tân lại, muốn mở miệng nói gì đó.
Ân Nguyên Tân khẽ lắc đầu, cậu tự có cách trừng trị nó.
Con ngươi của Ân Tố Tố khẽ động, trong lòng đã có tính toán.
"Cha, người không nhìn thấy con sao? Con gái đến trang tử một chuyến, vừa mới quay về thôi, còn đem về cho cha rất nhiều quà nữa".
Ân Tố Tố làm nũng.
Ân Hằng cười nói: "Sao không nhìn thấy được chứ, chỉ là quan tâm chuyện học hành của đệ đệ con...."
"Cha cũng cho rằng nữ tử không bằng nam tử sao? Nếu con có thể tham gia thi, nhất định sẽ làm tốt hơn đệ đệ".
Ân Tố Tố cố ý nói.
Ân Hằng vui vẻ cười lớn: "Đó là đương nhiên, từ trước đến nay con vẫn luôn rất thông minh, bất kể là cái gì, đều học một lần là biết! Nguyên Trình làm sao so được với con".
Sắc mặt Ân Nguyên Trình tối lại, cúi đầu xuống.
Ân Tố Tố cười đắc ý, những gì đã từng học ở kiếp trước, kiếp này chỉ cần tùy tiện lôi ra thôi cũng đủ dùng rồi.
"Cha đã vất vả như vậy rồi, về nhà còn phải phí tâm vào chuyện học hành của con trai sao? Chuyện học của Nguyên Trình thì để đệ ấy tự lo, cũng có phải trẻ con nữa đâu, lớn vậy rồi đến học thôi cũng không biết sao, lẽ nào còn cần cha đứng sau hối thúc mới chịu học hành tử tế.
Nếu đệ ấy cứ như vậy, thì cho dù ca ca mệt đến sống dở chết dở soạn văn chương giúp, đệ ấy cũng chưa chắc thi qua được".
Ân Tố Tố không vui, còn chưa đợi Ân Nguyên Trình mở miệng, cô đã nửa lôi nửa kéo Ân Hằng đi rồi.
Đợi sau khi người đi, sắc mặt Thúy Liễu tái mét nhìn theo, giờ cô mới nhớ ra Liễu di nương dặn dò phải nói chuyện với lão gia, mời lão gia đến viện tử chỗ họ.
Ân Nguyên Trình đứng nguyên tại chỗ rất lâu mới hoàn hồn lại, sau khi đ è xuống mớ cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu lên, cười thật tươi nhìn Ân Nguyên Tân: "Đại ca....."
"Hà tất phải vậy, ở đây cũng không có người ngoài, ta sẽ không soạn văn chương giúp đệ đâu, nếu đệ muốn đi cáo trạng, ta sẽ nói đã đưa cho đệ rồi, do tự đệ làm mất".
Ân Nguyên Tân nhàn nhạt nói, cất bước rời đi.
"Nhưng Thúy Liễu đã nghe thấy rồi!".
Ân Nguyên Trình nghiến răng thấp giọng nói.
"Ô, lòi đuôi ra rồi hả?" Ân Nguyên Tân thản nhiên cười một tiếng, "nha hoàn của đệ tất nhiên sẽ nghe đệ rồi".
Cậu lại hy vọng Ân Nguyên Trình đi làm ầm ĩ chuyện này lên, như vậy cậu mới ra tay tiếp được, nhấn chìm tâm tư dơ bẩn giấu sâu trong lòng nó.
"Đại ca, tại sao huynh không thích đệ, đệ làm sai chỗ nào, huynh nói ra, đệ nhất định sẽ sửa.
Gia đình hòa thuận vạn sự may mắn, đệ đồng ý lùi một bước, chỉ mong gia trạch bình yên".
Ân Nguyên Trình thấp giọng nói, có chút đáng thương dè dặt.
"Đệ vẫn chưa đến mức làm ảnh hưởng đến sự bình yên trong gia trạch.
Ngoài ra, những chuyện đệ làm, tuy ta không nói, nhưng không có nghĩa là ta không biết".
Ân Nguyên Tân lạnh lùng nói xong, quay người bỏ đi.
Ân Nguyên Tân bất giác nhớ lại trước đây, ban đầu Ân Nguyên Trình chỉ là vì muốn có được sự đồng tình và hảo cảm của họ, khi đó nó còn nhỏ, khoảng 6 7 tuổi, hình như là nghe lời của di nương nên mới cố ý làm vậy.
Sau khi đạt được một số thứ, dưới sự dạy dỗ của Liễu di nương, nó dần dần trở nên vặn vẹo, bắt đầu có tâm tư khác, thậm chí còn tặng người cho cậu, khi đó Ân Nguyên Trình mới 10 tuổi.
Đứa trẻ 10 tuổi mua về một nữ tử bán thân chôn cha, còn tặng người đến viện tử của cậu, nói là thấy người ta đáng thương, không nỡ ném ra khỏi phủ, muốn tặng đại ca làm nha hoàn.
Ha ha, tiểu tâm tư của Liễu di nương đúng là nhiều thật mà, nhưng không ngờ là lại hại chính con trai mình.
Nếu không phải bây giờ lớn rồi, thông minh lên chút, biết rằng phải chăm chỉ học hành mới có tương lai, thì không biết nó còn làm ra những chuyện gì nữa.
Bây giờ Ân Nguyên Trình ra vẻ ngoan ngoãn như vậy, chẳng qua là vì vị trí đích thứ tử thôi.
Cũng đúng, nếu không phải vì muốn có được cái gì đó, thì sao phải tự khiến bản thân chịu ấm ức chứ.
Ân Nguyên Trình đứng nguyên tại chỗ, trên mặt mang theo nộ khí, trực tiếp đá thẳng vào người nha hoàn bên cạnh: "Không làm được gì nên chuyện, phá hoại là tài, đến lúc quay về phải bảo di nương xử lý ngươi".
"Cầu, cầu xin tiểu thiếu gia tha cho nô tỳ".
Thúy Liễu vội vàng quỳ xuống xin tha.
Ân Nguyên Trình hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi.
Xem ra không có cách nào ra tay từ chỗ hai huynh muội kia rồi, phải về hỏi di nương, nhanh chóng tìm cách để được ghi dưới tên mẫu thân mới được, nếu không thì cho dù vào được Thanh Viễn Trai cũng sẽ bị coi thường.
Bên này Ân Tố Tố kéo Ân Hằng đến thư phòng, còn sai người dâng trà và điểm tâm lên, xong xuôi mới rời đi.
Về đến Thanh Trúc Viện, Ân Tố Tố bực bội cởi áo choàng ra, vứt sang một bên.
Tiểu Nha cầm áo choàng treo lên, lại rót một tách trà nóng, đỡ Ân Tố Tố ngồi dậy.
"Tiểu thư sao vậy?" Tiểu Nha quan tâm hỏi.
Ân Tố Tố lắc đầu nói: "Bỏ đi...Tiểu Nha, em đi cả chặng đường cũng mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi, chỗ ta không cần người hầu hạ".
"Tiểu thư, em bóp vai giúp người nhé?" Tiểu Nha nói.
Ân Tố Tố cười lắc đầu: "Không cần đâu, ta chỉ là...bị người của Hạ Hà Uyển chọc tức thôi".
"Tiểu thư, người của viện tử đó không ai thành thật cả, hôm nay em mang rau đến trù phòng, nhìn thấy Liễu di nương phái Châu ma ma đến, vừa đến liền nói Liễu di nương thấy không khỏe, muốn ăn đồ thanh đạm".
Tiểu Nha tức muốn xì khói.
Vào mùa đông thế này, rau tươi cực kỳ đắt, số cải thảo kia là tiểu thư đặc biệt mang về từ trang tử, dựa vào cái gì mà phải cho Hà Hạ Uyển được hời chứ.
Ân Tố Tố nghe xong, cười lạnh một tiếng: "Đồ của ta, bà ta cũng dám nghĩ đến?"
"Vậy nên lúc đó em không khách khí gì, từ chối luôn, đó là đồ của tiểu thư, ai dám động! Đến cả lão gia cũng không nỡ động vào, Châu ma ma kia còn muốn gây chuyện, em liền nói muốn gây thì gây lớn chút, em tìm tiểu thư đến phân xử, Châu ma ma kia bị chọc tức bỏ đi rồi".
Tiểu Nha đắc ý nói.
"Tiểu Nha làm tốt lắm, tiền lương tháng này được tăng gấp đôi!" Ân Tố Tố cười nói, chỉ cảm thấy đã trút bỏ được cục tức trong lồ ng ngực.
"Đa tạ tiểu thư".
Tiểu Nha vui vẻ nói.
"Có điều em cũng phải cẩn thận, Châu ma ma kia không phải người dễ đối phó đâu, hơn nữa ta nghĩ sau khi bà ta quay về, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối, kể lại với Liễu di nương".
Ân Tố Tố nói.
"Tiểu thư không thích bên cạnh có nhiều người hầu hạ, nên chỉ có một nha hoàn thân cận là em, đánh chó phải ngó mặt chủ, thách bọn họ thật sự dám động vào em đó".
Tiểu Nha bình tĩnh nói.
Ân Tố Tố khẽ lắc đầu, Liễu di nương là người rất tàn nhẫn, nếu không phải kiếp trước bị chính con trai mình hại, nói không chừng có thể mưu tính được một số thứ.
"Em vẫn là nên ghi nhớ lời ta dặn, làm việc cẩn thận, nếu thấy chỗ nào không đúng thì phải đi tìm Thuận Lai hoặc Thường An".
Ân Tố Tố dặn dò.
"Biết rồi, tiểu thư".
Tiểu Nha nói xong, lại lo lắng hỏi cô: "Tiểu thư, hôm nay em từ chối Châu ma ma, có khi nào Liễu di nương sẽ đi cáo trạng với lão gia, liệu lão gia có tìm tiểu thư...."
Ân Tố Tố cười lạnh một tiếng, nói: "Ta còn sợ bà ta không tìm nữa là, nếu bà ta dám tìm cha ta, ta nhất định khiến bà ta phải bấm bụng mà nuốt răng ngậm máu, không chiếm được gì".
- --------
Do mình cảm thấy quan hệ giữa A Man và Tiểu Nha khá thân thiết, nên mình quyết định sửa cách xưng giữa A Man và Tiểu Nha từ "ta-ngươi; tiểu thư-nô tỳ" thành "em-ta; tiểu thư-em".
Các chương đã đăng cũng sẽ sửa từ từ!.