Edit: Tuyết Nguyệt Lam
Lạc Thần Dật kéo Hàn Mai Mai ra bên ngoài, hỏi: "Không có việc gì em tới đây làm gì?"
"Em muốn tới hay sao?" Hàn Mai Mai nói thầm.
"Ông ta gọi em tới em liền tới, sao em lại nghe lời như thế? Lời anh nói với em, sao em lại không để ở trong lòng. Hiện tại em có chuyện gì đều không muốn nói với anh có phải hay không? Lần trước em đã đáp ứng anh như thế nào?" Lạc Thần Dật tức giận nói.
Hàn Mai Mai cũng cực kỳ khó chịu, hiện tại lại bị Lạc Thần Dật mắng, chỉ cảm thấy càng phiền hơn.
"Vừa rồi ba anh đã nói gì với em?" Lạc Thần Dật thăm dò hỏi, ít nhiều anh cũng biết Lạc Vĩ Kỳ sẽ nói gì. Hiện tại Lạc Vĩ Kỳ một lòng muốn kết thông gia với nhà họ Tôn, còn kém chưa gói anh gửi qua bên đó thôi.
"Không có gì." Hàn Mai Mai quay đầu đi, giận dỗi nói.
Quá hồi lâu, mặt Lạc Thần Dật không chút thay đổi nói: "Anh đưa em về."
Hàn Mai Mai cũng mẫn cảm nhận ra cảm xúc của Lạc Thần Dật chuyển biến, trong khoảng thời gian ngắn không khí có chút xấu hổ, hai người dỗi nhau nên cũng không ai phản ứng.
Lạc Thần Dật đưa Hàn Mai Mai đến nhà cũ nhà họ Hàn, liền lái xe rời đi, không có giống bình thường đi theo Hàn Mai Mai vào xin cơm.
Tâm tình Hàn Mai Mai cũng không tốt,di end a n l eq u y d on .co m, đẩy cửa ra đi vào, cô không nghĩ tới bên trong còn có người đang chờ cô.
"Mai Mai, con mau tới đây. Đây chính là Tiểu Vương, con trai của viện trưởng Vương, hiện tại nó là bác sĩ chủ nhiệm. Tuổi trẻ như vậy đã là bác sĩ chủ nhiệm, thật sự rất giỏi. Còn có tiền đồ hơn ba con khi đó. Mai Mai, trước đây hai đứa đã gặp nhau rồi đó." Ông ngoại Hàn nhiệt tình nói.
Hàn Mai Mai thấy một người đàn ông đi giày Tây, đeo một cái mắt kình nhìn qua rất tinh anh.
Cô đi qua gật đầu một cái: "Xin chào." Nói với ông ngoại: "Ông ngoại, chuyện trước đây con đều không nhớ rõ. Bác sĩ Vương này . . . Thật sự con không nhớ . . ."
Bác sĩ Vương kia cười nói: "Cũng chỉ gặp mặt có hai ba lần, em không có ấn tượng là bình thường. Ông ngoại, Mai Mai bây giờ còn đẹp hơn thời điểm cháu nhìn thấy cô ấy rất nhiều."
Hàn Mai Mai đối với Bác sĩ Vương tự cho là thân quen này có chút phiền chán.
"Mai Mai, con mau ngồi xuống đi, hai đứa người trẻ tuổitrò chuyện nhiều một chút." Ông ngoại Hàn cười tít mắt nói, sau đó quay đầu nói với bác sĩ Vương: "Trước kia tính cách của nó quá bá đạo, hiện tại trưởng thành, thu lại nhiều rồi đó. Cũng không phải ông khoe khoang, đứa cháu gái này của ông càng ngày càng thân thiết rồi . . ."
Hàn Mai Mai cũng có chút xấu hổ.
Bác sĩ Vương kia lại ở bên cạnh phụ họa cùng, giống như một kẻ ba phải vậy.
"Con hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một chút." Hàn Mai Mai vừa nói xong đứng lên chuẩn bị đi.
Mày ông ngoại Hàn lập tức nhăn lại, bất mãn nhìn Hàn Mai Mai, vừa muốn nói chuyện.
Bác sĩ Vương khéo hiểu lòng người nói: "Vậy em mau đi nghỉ ngơi đi. Tôi nghe ông ngoại nói, hiện tại một mình em quản lý công ty, đây quả thật rất vất vả, em phải chú ý làm việc và vui chơi kết hợp..."
Ông ngoại Hàn nghe bác sĩ Vương nói như vậy cũng không tiện nổi giận.
Hàn Mai Mai cho qua gật gật đầu, liền đi vào trong phòng.
Hàn Mai Mai nằm ở trên giường, nghĩ đến khuôn mặt không chút thay đổi của Lạc Thần Dật lái xe rời đi khi đó, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ phiền não.
Ngày hôm sau, ở trong phòng ăn.
"Mai Mai, tôi nghe ông ngoại nói, ở công ty em có rất nhiều chuyện phải xử lý, đều không có thời gian ăn cơm, như vậy cũng không tốt, thân thể sẽ không chịu được..." Bác sĩ Vương tự nói.
Hàn Mai Mai ngồi đối diện anh ta nghe anh ta lải nhải. Bác sĩ Vương này đúng là nhiệt tâm,di end a n l eq u yd on .co m, buổi trưa hôm nay liền chạy tới công ty tìm cô, từ chối không được, đành phải tới đây ăn cơm với anh ta.
Ngày hôm qua Lạc Thần Dật lái xe đi đến bây giờ cũng không có gọi điện cho cô, Hàn Mai Mai mơ hồ biết Lạc Thần Dật đang giận mình, nhưng bảo cô cúi đầu trước thì cô lại không bỏ xuống được mặt mũi...
"Mai Mai, ý của ông ngoại em cũng nên hiểu." Bác sĩ Vương nói chuyện này giống như có chút xấu hổ, dừng một phen nói: "Kỳ thật tôi rất hài lòng với em, dù là diện mạo, gia thế, đều xứng đôi với tôi. Nếu em không có ý kiến gì, tôi cảm thấy ba tháng sau chúng ta có thể kết hôn, hôn lễ của chúng ta có thể đặt ở đảo Bali, đến lúc đó..."
Hàn Mai Mai còn đang suy nghĩ đến chuyện của Lạc Thần Dật, bác sĩ Vương kia đã suy nghĩ đến tương lai tốt đẹp rồi.
Bác sĩ Vương thấy Hàn Mai Mai đang thất thần, có chút bất mãn nói: "Mai Mai, em có đang nghe tôi nói chuyện hay không?"
"A." Hàn Mai Mai lấy lại tinh thần: "Tôi đang nghe."
"Vậy thật sự quá tốt. " Bác sĩ Vương nhìn cực kỳ vui vẻ: "Vậy em là em đã đồng ý! Nghe được em nói như vậy, tôi rất yên tâm. Tôi còn đang sợ em không đồng ý chuyện này. Ai, hiện tại rất nhiều cô gái sau khi kết hôn không muốn sống cùng bố mẹ chồng. Có rất ít người giống như em..."
Hàn Mai Mai vừa nâng chung trà lên uống, nghe thế "Phốc" một tiếng phun hết ra.
Trên mặt bác sĩ Vương đều là nước, mặt anh ta lập tức tái đi.
"Bác sĩ Vương, thật xấu hổ." Hàn Mai Mai mang theo xin lỗi nói, rút mấy tờ khăn giấy vội vàng đưa tới.
Mặt bác sĩ Vương lúc này mới hòa hõa một chút.
Hàn Mai Mai cảm thấy phải mau chóng nói rõ ràng với bác sĩ Vương này: "Bác sĩ Vương, tôi cảm thấy tôi và anh..."
"Thì ra tôi không nhìn lầm, thật sự là Hàn tổng." Một giọng nói châm biếm truyện vào trong tai Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai ngẩng đầu vừa thấy, người này đúng là Ngụy Nhất Minh.
Ngụy Nhất Minh vừa đến liền thấy Hàn Mai Mai,di e nd a n l eq u y d on .co m, vốn tưởng rằng người ngồi đối diện cô là Lạc Thần Dật kia, tính toán bước nhanh vượt qua bọn họ, mắt không thấy tâm không phiền, đưa mắt nhìn, người nọ lại không phải Lạc Thần Dật. Mà còn nhìn qua đối với Hàn Mai Mai lại hết sức ân cần, Ngụy Nhất Minh tự nhiên coi người này thành đối tượng mới của Hàn Mai Mai. Trong lòng có vài phần khinh thường, lại có chút tư vị không đúng, cũng không nói rõ được đây là tư vị gì, chân đã ma xui quỷ khiến đi qua đó rồi.
Trên mặt Hàn Mai Mai không có biểu tình gì, thật giống như không có nghe thấy Ngụy Nhất Minh nói vậy.
Ngụy Nhất Minh thấy cô như vậy, trong lòng càng không thoải mái.
"Nhất Minh, chúng ta đi thôi." Bạn gái bên người Ngụy Nhất Minh thúc giục, nói xong lại đánh giá Hàn Mai Mai. Cô bạn gái này là gần đây Ngụy Nhất Minh mới quen, điều kiện cũng không tệ, liền kết giao, nhưng Ngụy Nhất Minh lại không thèm để ý cô bạn gái này, hiện tại trong mắt anh ta thì kết hôn với ai cũng vậy thôi, dù sao cũng không phải cô ấy . . .
Bác sĩ Vương rất nhanh phản ứng kịp nhận ra người trước mắt này là tổng giám đốc Ngụy thị Ngụy Nhất Minh, anh ta lập tức vươn tay: "Thì ra là Ngụy Tổng, xin chào, xin chào."
Ngụy Nhất Minh không có vươn tay, ngược lại hơi hất mày.
Bác sĩ Vương cũng không xấu hổ, khuôn mặt tươi cười nói: "Xin chào, Ngụy Tổng, tôi vẫn nghe ba tôi nói về anh. Ông vẫn hay khen anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bảo tôi phải học tập anh nhiều... Đúng rồi, ba tôi là Vương Hạo Cường."
Ngược lại Ngụy Nhất Minh đối với Vương Hạo Cường này còn có chút ảnh hưởng, ông ta là bác sĩ nổi tiếng, vươn tay nhẹ nhàng chạm một cái, sau đó mau chóng buông tay.
Ánh mắt Ngụy Nhất Minh cũng không đặt trên người bác sĩ Vương nữa, mà ý vị sâu xa nói: "Hàn tổng, cô đổi bạn trai thật nhanh đó."