Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Chương 43

Sau khi nghe thấy câu hỏi của anh, người đó giống như vừa tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình. Khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, môi dưới bị cắn phát xanh, đủ để thấy cô dùng sức thế nào.

Tống Thành thật sự muốn bước tới tách môi cô ra, rồi lại sợ làm cô sợ hãi.

Anh chỉ có thế miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhìn quanh căn chung cư rộng rãi sáng ngời được trang trí xa xỉ một vòng rồi hỏi, “Cô là bạn của Đường Uyển à? Cô ấy đâu rồi?”

Tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng Tống Thành lại cảm thấy không có khả năng lắm. Loại phụ nữ như Đường Uyển, sao có thể có một người bạn…… như thế!

Ừm, sạch sẽ!

Người phụ nữ đứng ở phòng bếp nghe anh nói vậy, hàng lông mi cong vút run rẩy, đôi mắt hơi rũ xuống, giọng nói nhỏ xíu hơi khàn khàn, “Tôi, tôi chính là…… Đường Uyển……”

Mái tóc bị tùy ý buộc lại sau đầu thành một cái đuôi ngựa, một sợi tóc nghịch ngợm tránh thoát khống chế rơi xuống dưới, nhẹ nhàng rũ bên tai.

“Cái gì?” Tống Thành bước về phía trước vài bước, thuận tay ném túi tài liệu xuống sô pha rồi tháo đồng hồ ném lên bàn trà.

Câu nói đằng sau Tô Quỳ nói quá bé, anh không nghe rõ.

Hàng lông mày rậm rạp nhíu chặt, người phụ nữ Đường Uyển này làm sao vậy nhỉ? Không phải bình thường thấy anh tới đã sớm chạy như bay tới đây, hỏi đông hỏi tây à?

Còn người phụ nữ trong bếp kia nữa……

Cánh mũi giật giật, không hiểu sao Tống Thành đột nhiên hỏi một câu, “Mùi khét ở đâu vậy?”

Thôi xong!

“Thịt của tôi!”

Tô Quỳ dùng tốc độ nhanh không kịp che tai chạy vào phòng bếp rồi tắt đi ngọn lửa đang cháy.

Nồi thịt bò hầm đã không thể ăn được nữa, trong nồi cạn hết nước chỉ còn lại những miếng thị khô đáng thương dính dưới đáy nồi, đen sì sì.

Tô Quỳ ảo não, còn chưa bắt đầu công lược đâu, chẳng lẽ chưa kịp làm gì đã thất bại rồi?

Từ lần gặp đầu tiên đã thấy dáng vẻ nhút nhát yếu ớt, khó có khi nhìn thấy vẻ xấu hổ buồn bực trên mặt cô làm Tống Thành không nhịn được cười rộ lên.

Lồng ngực hơi hơi rung phát ra âm thanh gợi cảm đầy sức hút.

Tô Quỳ bất đắc dĩ, đành phải bê mấy món đã chuẩn bị sẵn lên bàn ăn, lại chuẩn bị hai bộ bát đũa.

Thật ra cô cũng không biết hôm nay Tống Thành có tới đây không. Nhưng Tô Quỳ tự nhận tay nghề không tồi, nếu anh không tới thì một mình cô cũng có thể giải quyết.

Mùi thơm lượn lờ trên bàn cơm, dần dần bay ra phòng khách, làm cho căn chung cư lạnh lẽo có thêm một tia sống động.

Tô Quỳ khẩn trương nắm lấy tạp dề Hello Kitty màu hồng trên người, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi không biết anh sẽ tới đây, hương vị chắc cũng bình thường…… Anh, có muốn ăn thử không?”

Cái gì mà không biết anh sẽ tới? Người phụ nữ này này là ai?!

Tống Thành có chút hồ đồ, ý cười nhẹ nhàng trong mắt lập tức bị sự sắc bén bao phủ. Anh nhanh chóng bước tới trước mặt Tô Quỳ, hai ngón tay nắm lấy cằm bắt cô nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt của cô phảng phất như một làn nước, lại né tránh không dám nhìn anh. Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Thành không bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên khuôn mặt cô. Thấy cô khẽ nhíu mày vì đau mới mắng thầm một tiếng rồi buông ra.

“Cô là Đường Uyển?” Lý trí dần dần quay lại, anh hỏi với giọng điệu không chắc chắn.

Giọng điệu này hiếm khi xuất hiện, bởi trước nay anh làm việc dứt khoát, quyết tuyệt, không chút lằng nhằng.

Nói thật, Tống Thành nhìn người rất chuẩn, nhưng tình huống hôm nay thật sự ngoài dự đoán.

Bởi vì người phụ nữ này thay đổi quá lớn, có thể nói là như một người khác hoàn toàn, từ khí chất đến ngoại hình, tính cách, hoàn toàn khác biệt.

Cho nên mới làm Tống Thành nghĩ đây là hai người khác nhau.

Được đăng tại webtruyen

Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*

Bình Luận (0)
Comment