Nữ Quan Lan Châu

Chương 43

Editor: Trang

Ngày đó, tôi và Cảnh Phi đều uống rất nhiều rượu. Về sau hắn càng uống càng nhiều.

Hắn vừa uống rượu, vừa cười nói: "Nhậm Lan Châu, vì sao ngươi chỉ muốn làm Nhậm Lan Châu của y, lại không muốn làm Châu Lăng của ta?"

Hắn say, sau cùng mơ mơ màng màng mà gục xuống bàn. Tôi gọi A Chức dìu hắn đến khách phòng nghỉ ngơi. Hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn nghiêng đầu lên bả vai của A Chức, để A Chức dìu hắn đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi vừa mở mắt ra thì A Chức liền tới đây nói cho ta biết Cảnh Phi đã rời giường từ sớm rồi rời đi.

Tôi hỏi, hắn có để lại lời gì không?

A Chức lắc đầu.

Hơn nửa tháng về sau, ta không gặp lại Cảnh Phi.

Một đêm của nửa tháng sau, Dung Dung lại đến đây thăm tôi, nàng nói cho tôi biết, Cảnh Phi ở Miên thành trù khoản không nhiều lắm, lại đi đến Hàng Châu rồi.

Sau đó lại qua hơn nửa tháng, Dung Dung lại đến nói cho ta biết, Cảnh Phi đã đi Kim Lăng.

Ngày qua ngày, một lần mới đây, Dung Dung đến nói cho ta biết, Duyên Hỉ Vương gia Cảnh Phi đã trù khoản xong, đã quay về kinh phục mệnh.

Dung Dung được Cảnh Phi dặn dò, thường xuyên đến thăm tôi.

Dần dần tôi ít đi ra ngoài, mỗi ngày chỉ cùng A Chức ở trong nhà chuẩn bị thức ăn, sau đó là viết chữ, xem cá, nhìn hoa.

Bọn Hạ Dung tổ chức tụ hội đánh giá thi họa, là thời điểm duy nhất tôi đi ra ngoài.

Tôi nhìn thấy Hạ Dung, cũng chào hỏi hắn giống như lúc trước. Và hắn cũng vậy, không thay đổi gì cả. Những người khác trêu ghẹo hắn chuyện không khảo thủ công danh, Triệu Diệc Chiêu vẫn tiếp tục tranh cãi với hắn, lấy chuyện hàng dệt kim quốc doanh và hàng dệt kim dân gian ra tranh cãi mấy câu.

Hẳn là Cảnh Phi không nói với hắn về chuyện của tôi.

Đây là những ngày tháng thoải mái nhất sau khi tôi tới Miên thành.

Trước đây, lúc tôi ở trong phủ Thái tử của Cảnh Thành, tôi từng ảo tưởng, nếu như có một ngày tôi rời khỏi Cảnh Thành, rời khỏi phủ Thái tử, rời khỏi Kinh thành, tôi có thể đi đến nơi nào?

Tôi không biết tôi là người nơi nào. Người trong phủ Thái tử đều biết quê hương của mình ở đâu, từ đâu tới đây, chỉ có tôi là không biết.

Nhưng hiện tại tôi rất thích Miên thành. Tòa thành này không tệ, dường như là nơi có thể sinh sống lâu dài. Nếu có thể, lấy danh nghĩa Châu Lăng mãi mãi sống ở Miên thành cũng tốt.

Cảnh Phi từng nói, hắn gọi tôi là Châu Lăng, là vì không muốn để cho tôi làm Nhậm Lan Châu, quên đi chuyện cũ trước kia.

Giờ này khắc này, dường như tôi thật sự có chút quên đi chuyện cũ trước kia.

Trước kia, thỉnh thoảng ở trong mơ tôi sẽ trở về Kinh thành Đại Cảnh, trở về trong phủ Thái tử Cảnh Thành, về đến thư phòng của y.

Dưới ánh nến y đọc sách viết chữ. Bên môi y mang theo ý cười. Y giễu cợt tôi muốn bắt chước chữ của y.

Còn có trong phòng nhỏ ở Hộ bộ, y đến thăm tôi. Ở tiền thính của Hộ bộ, y không hề cứu tôi.

Hoặc là, tôi sẽ mơ thấy khi còn nhỏ, cùng đám người Cảnh Thành Cảnh Phi chụm đầu nhỏ lại một chỗ, sau đó đi đến ngự thiện phòng trộm đồ ăn.

Nhưng, rất nhiều ngày nay tôi đã không còn thấy mộng nữa.

Mặc dù tôi còn có chút bí ẩn không thể giải thích rõ, tỷ như vì sao Cảnh Phi cứu tôi. Nhưng nếu như hắn không trả lời, mà tôi vẫn an ổn sống ở đây, vậy thì tôi cũng không tiếp tục truy vấn nữa.

Cảnh Phi trở lại Kinh thành phục mệnh, đám người Thẩm Như Lượng, Mạnh Khách và Tằng Duyệt cũng theo Cảnh Phi rời đi.

Vì thế Miên thành này, đã không còn bất kỳ bóng dáng người và việc của Kinh thành nữa.

Như vậy thật là tốt.

--- ------ ------ ------ ------ --- -----

Mấy tháng này Dung Dung dạy tôi học cầm. Ở trong mắt tôi, tài đánh đàn của Dung Dung đương nhiên là cực tốt.

Thủ khúc《Cô giang sấu nguyệt》này rất bi thương, tôi không dám nghe nó. Vì thế Dung Dung dạy tôi thủ khúc mới như 《Xuân giang hoa nguyệt dạ》 chẳng hạn, như vậy sẽ lộ ra không khí vui mừng.

Mặc dù luyện ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’ vẫn chưa quen tay, nhưng tiếng đàn vui cảnh cũng khiến cho tôi thích ánh sao sáng trong đêm. Miên thành có một hồ nước tên là Mi hồ. Mặc dù không có khí thế phong mỵ của nước sông mùa xuân, nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần xứng với một chữ "mi", dưới ánh trăng ánh sao cũng coi như là tình thơ ý hoạ, thấm vào ruột gan.

Tôi cực kỳ thích Mi hồ này. Vì thế thường hay trước khi vào đêm mượn thuyền nhỏ của Dung Dung tự mình chèo thuyền đến giữa Mi hồ. Ngắm trăng ngắm sao, thỉnh thoảng sẽ gảy vài khúc cầm.

Hoặc là chỉ nằm ở trong thuyền, lẳng lặng cập bến ở trong bóng cây, không muốn nghĩ đến cái gì cả.

Ngày hôm đó, tôi lại nằm ở trong bóng cây, trong lúc ngủ mê thì lại nghe thấy có tiếng đàn ở trên hồ rất xa truyền đến.

Tiếng đàn thê lương bi ai, giống như đang khóc lóc tố khổ, nhưng lại không giống như 《 Cô giang sấu nguyệt 》, lộ ra ai oán ấm ức.

Tôi nằm ở trong bóng cây nghe tiếng cầm lưu luyến, âm cao sinh ra áp lực, âm thấp, khiến người run rẩy. Bồi hồi rối rắm rất lâu, đột nhiên tiếng đàn chuyển sang âm vang, về sau càng chuyển càng cao, làm cho người ta nghe thấy mà lòng đau như cắt.

Tôi không được nữa ngồi dậy đi ra khoang thuyền, ở nơi xa mơ hồ cũng có một chiếc thuyền nhỏ, trong khoan thuyền chỉ có một ngọn đèn u ám.

Âm cao đột nhiên dừng lại, một lát sau tiếng đàn lại lên, lúc này rất thấp rất nhỏ, rầm rì thì thào, hỗn loạn giống như tố. Dường như tâm sự kéo dài, lại không thể bộc lộ hết ra. Lại giống như bi ai cực hạn, chỉ có thể một mình ôm sầu bi, không người nào có thể giải.

Tiếng đàn ngàn quay trăm chuyển, không biết quấn quanh từ lúc nào, cuối cùng âm thanh dần dần lặng lẽ. Tôi đứng một mình ở đầu thuyền, gió lạnh lướt qua nhưng tôi lại giống như hoàn toàn không phát hiện ra.

Tôi ngửa đầu nhìn ánh trăng u sầu trên bầu trời, đã không còn đẹp đẽ sáng sủa như xuân giang hoa nguyệt. Chẳng biết từ lúc nào trên mặt đã chảy đầy nước mắt.

Tôi chỉnh lại dung nhan, cũng chẳng biết tại sao lá gan lại nổi lên, khẽ chèo thuyền nhỏ đi đến gần chiếc thuyền kia.

Đến gần thuyền, tôi nhìn thấy có mấy người hầu đang đứng thẳng trên mạn thuyền, mặc dù ở trong bóng đêm không thể nhìn rõ nhưng có thể nhìn thấy bọn họ rất cẩn thận, mặc quần áo sang trọng.

Bọn hắn thấy tôi, lập tức quát lên: "Là ai?"

Tôi chắp tay, đáp: "Tại hạ là Châu Lăng, nghe nói tiếng đàn của chủ nhân mỹ diệu cho nên sinh lòng ngưỡng mộ, đặc biệt đến đây ra mắt."

Một người cười lạnh nói: "Công tử nhà ta có thân phận tôn quý, làm sao có thể để cho phàm phu tục tử như ngươi tùy tiện nhìn thấy."

Tôi thở dài một hơi cười nói: "Châu Lăng tự biết thân phận hèn mọn, tiếng đàn của công tử thanh nhã như thế, đương nhiên không thể tiếp phàm phu tục tử chúng tôi. Chỉ là...."

Lập tức nghe thấy giọng nói trong khoang thuyền truyền đến: "Chỉ là cái gì?"

Giọng nói khàn khàn, nghe ra chắc hẳn công tử nhà bọn họ đã hơn bốn mươi tuổi. Nhưng bọn họ vẫn gọi hắn là công tử, thật sự là có chút kỳ lạ.

Tôi một lòng nghĩ đến tiếng đàn, cũng không kịp ngẫm lại đã trả lời: "Chỉ là, chỉ là tôi vừa nghe tiếng đàn của công tử, mặc dù rất hay nhưng vô cùng bi ai, lại không giống các nữ tử khuê phòng lúc oán hận sẽ tấu khúc nhu nhược bất lực kia, mà ở đây có một sự tuyệt diệu khác. Châu Lăng nghe thấy lại nhớ tới, nhớ tới rất nhiều chuyện, cảm thấy bi ai nhưng lại không muốn rời đi."

Tôi đánh bạo nói: "Nếu như....Nếu như công tử không chê, có thể thỉnh công tử tiếp tục tấu lần nữa được không?"

Tôi nói xong thì ho khan vài tiếng. Có lẽ ban nãy đứng ở đầu thuyền quá lâu nên hẳn là bị nhiễm gió lạnh.

Người ở trong khoang thuyền im lặng rất lâu.

Những người hầu kia dường như muốn đuổi tôi đi, nhưng người trong khoang thuyền lại nói: "Cũng được, ngươi có thể đi vào. Ta, sẽ vì ngươi mà tiếp tục tấu một khúc."

Tôi theo người hầu lên thuyền, đi vào trong khoang thuyền.

Trong khoang thuyền bố trí rất tinh xảo, huân hương thanh u. Mà trong khoang thuyền lại bố trí tầng tầng màn lụa, mơ hồ có một người ngồi một mình trong màn lụa. Những người hầu kia bẩm báo với người nọ, cử chỉ cung cẩn kính nể.

Tôi chắp tay hành lễ, nói: "Tại hạ Châu Lăng, tham kiến công tử."

Hắn nói nhỏ: "Ngươi, gọi mình là Châu Lăng?"

Tôi gật gật đầu, nói: "Đúng vậy. Không biết nên xưng hô công tử như thế nào?"

Hắn im lặng trong chốc lát, lúc này mới mở miệng nói: "Ta họ Tề, tên một chữ Lễ."

Tôi gật đầu, lại chắp tay nói: "Thì ra là Tề công tử. Tề công tử cầm kỳ trác tuyệt, thật khiến cho Châu mỗ vạn phần bội phục."

Hắn "Ừm" một tiếng, lại nói: "Ngươi, cũng học qua cầm?"

Tôi cười nói: "Chỉ học mấy tháng mà thôi. Lúc trước, chỉ nghe người ta gảy đàn."

Hắn nói: "Nếu ngươi giải thích được ý vị thâm sâu trong khúc ta mới tấu, có lẽ....có lẽ từ nhỏ đã nghe qua không ít khúc?"

Tôi lắc đầu. Trước kia lúc ở chung một chỗ với Cảnh Thành, tuy rằng tài đánh đàn của Cảnh Thành rất tốt, nhưng lúc nào cũng không muốn đánh. Lúc nào y cũng nói thanh sắc tài mọn, không thể lún sâu vào trong đó. Cho nên, cuối cùng tôi không có phúc nghe no tai.

Tôi cười nói: "Châu mỗ bơ vơ từ nhỏ, người bên cạnh cũng không yêu thích đàn cho lắm, cho nên lúc nào cũng không thể nghe tận hứng. Tối nay nghe thấy Tề công tử sở tấu, thật sự là chuyện vui lớn trong đời Châu mỗ."

Hắn dường như cười một chút, nói: "Ngươi, ngược lại thật dễ dàng thỏa mãn."

Tôi gật đầu, nói: "Nhân sinh trên đời, không phải là chuyện vô cùng như ý, huống hồ chuyện không thể hiểu rõ không thể giải thích lại càng nhiều không đếm hết. Châu mỗ tình nguyện ngẩn ngơ mà sống, nghe khúc cầm mình thích nghe, nói chuyện mình thích nói, không hao tâm suy nghĩ thêm nữa."

Âm thanh của hắn từ trong tầng tầng màn lụa truyền đến: "Ngược lại ngươi tìm hiểu đến thấu đáo. Ngươi còn nhỏ tuổi, thế nhưng lại nói ra những lời ấy, chẳng lẽ gặp phải kiếp nạn gì sao?"
Bình Luận (0)
Comment