Nữ Quan Lan Châu

Chương 64

Editor: NanaTrang

Giang Nam phương hoa, lôi cuốn là anh hồng liễu thúy.

Cảnh Thành dùng một chiếc thuyền không có trang sức gì, rất đơn giản mộc mạc. Mang theo tôi, trừ Mạnh Khách và Phương Khải ra, còn có thêm một tiểu thái giám mà La công công đã quỳ thật lâu mới cầu được Cảnh Thành đồng ý mang theo, tên là Tiểu Phúc.

Thuận dòng mà xuống. Đây là kênh đào ở mấy trăm năm trước do triều đại khác mở ra. Tôi từng đọc qua ở trong sách, nhưng đây là lần đầu tiên có thể đi theo sóng lớn của nó, từ kinh thành xao nhãng một đường chạy đến Giang Nam.

Thời tiết ấm dần, gió êm dịu mang theo mùi hương hoa cỏ thổi vào trong thuyền phả vào mặt, lại trợt xuống người bao quanh lấy thân thể. Dây dưa quấn quýt không dứt như vậy, dường như không ngừng muốn đem tất cả ký ức ở trong mờ mịt lấy ra, chất đống ngăn ở trong lồng ngực, nặng nề mà khó chịu.

Tôi đứng ở đầu thuyền một lát, mặc dù không thích, nhưng bởi vì Cảnh Thành đang bên trong khoang thuyền nên không thể đi vào bên trong.

Một người ở bên cạnh nói: "Nhậm cô nương."

Là Mạnh Khách.

Tôi không quay đầu lại, cũng không nói chuyện.

Hắn đứng ở bên cạnh tôi một lát, cùng tôi ngắm cảnh xuân tươi đẹp ở hai bên bờ sông thấp thoáng ở trong sương mù mênh mông. Hồi lâu, hắn tựa hồ thở dài, lúc này mới đi vào bên trong khoang thuyền.

Không biết lại đứng bao lâu, chân tôi giật giật hơi nhức mỏi. Nghe thấy Cảnh Thành dường như ra khỏi khoang thuyền, đi cùng với Mạnh Khách đến đầu bên kia, vì vậy tôi quay người lại, muốn đi vào trong khoang thuyền uống chút nước.

Lúc quay người lại, tôi nhìn thấy Phương Khải mặc dù một thân áo bào trắng, sắc mặt kính cẩn bình tĩnh đứng cách tôi không xa, thấy tôi nhìn hắn thì hắn gật đầu một cái, nhưng lại không hề nhúc nhích.

Tôi không để ý tới hắn, thẳng đi vào bên trong khoang thuyền, rót một ly trà nóng, ngồi xuống cẩn thận uống, ấm áp ban nãy bị gió mát thổi qua.

Áo bào trắng ở cửa khoang thuyền hơi nhúc nhích.

Tôi cười nói: "Phương tướng quân, ngươi cứ một tấc không rời đề phòng tôi như vậy sao? Chẳng lẽ sợ tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lòng dạ xấu xa, muốn đả thương thái tử điện hạ của ngươi?"

Phương Khải không đáp lời. Tôi ngẩng đầu thấy hắn đưa lưng về phía tôi.

Tôi lại nói: "Nơi này một không đao hai không kiếm, vậy tôi lấy cái gì để đả thương thái tử điện hạ của ngươi đây?"

Người đưa lưng về phía tôi cuối cùng cũng lạnh lùng nói: "Mọi việc vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."

Tôi "Hừ" một tiếng, nói: "Phương tướng quân trung thành vì chủ, thật khiến người ta khâm phục."

Hắn không trả lời tôi nữa. Một lát sau, Cảnh Thành khom người tiến vào bên trong khoang thuyền.

Tôi đứng lên, lui sang một bên.

Mạnh Khách đi vào theo hắn, nói: "Điện hạ, chỉ còn ba ngày nữa là có thể đến Lịch Thành."

Cảnh Thành nói: "Lịch Thành? Hiện tại đang đảm nhiệm là Lý Lưu?"

Mạnh Khách gật đầu nói: "Chính là Lý lưu."

Cảnh Thành cười nói: "Hắn là một chủ tử tốt......"

Hắn tiện tay cầm lấy chén trà tôi mới để xuống ban nãy, lại lướt nhanh qua tôi một cái, sau đó mở nắp chén, uống một hớp, lại giương mắt liếc nhìn Mạnh Khách nói: "....Đến Lịch Thành, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?"

Mạnh Khách đứng ở một bên nói: "Thần biết." Hắn dừng một chút, lại nhẹ giọng nói: "Đến Lịch Thành, điện hạ có muốn gặp —— hắn không?"

Cảnh Thành cười khẽ một tiếng, nói: "Cũng được, có thể gặp một lần. Nhưng cũng đừng để cho hắn đạt được ý nguyện. "

Mạnh Khách "Vâng" một tiếng, giương mắt nhìn tôi một cái, sau đó khom người lui ra.

Cảnh Thành đứng một lát, lúc này mới đi tới bên án thư ngồi xuống, nói: "Tại sao không thắp đèn?"

Giờ là ban ngày, bên trong khoang thuyền chỉ hơi tối chút mà thôi.

Gian phòng bên trong khoang thuyền này chỉ có hai người tôi và hắn. Ngày đầu tiên lên thuyền hắn đã mắng Tiểu Phúc, nói không có phân phó của hắn thì không thể đi vào. Dường như Tiểu Phúc cũng biết mình là do La công công liều mạng cầu xin nên mới được phép đi theo, vì vậy càng nao núng sợ hãi hơn. Bởi vậy công việc điểm đèn này, bây giờ chỉ có tôi đi làm.

Tôi đành phải đi qua, châm lửa lên hoa đèn. Hoa đèn nhanh chóng nhún nhảy mấy cái, trong khoang thuyền dần dần sáng lên.

Hắn trải giấy ra, vùi đầu viết một lát, trong lúc đang nhuận bút*, hắn bỗng nhiên nói: "Ngươi không vui?" (* là nhúm bút lông vào nghiêng mực ý)

Tôi không đáp.

Hắn lại nói: "Ban nãy ngươi cũng nghe Mạnh Khách nói rồi hả? Không đến mấy ngày nữa là đến Lịch thành. Lịch thành này cũng coi là nơi giàu có và đông đúc của Giang Nam."

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "....Mặc dù thua kém Miên thành, nhưng cũng phồn hoa, đặc sắc. Cũng có viện, phố xá, nước hồ......"

Tôi đứng ở trong ánh đèn, không nói tiếng nào.

Hắn nhuận bút xong thì cúi đầu viết tiếp.

Ánh nến ‘đôm đốp đôm đốp’ cháy sáng bóc khói, nhàn nhạt mà tản ra.

Tiểu Phúc đứng ở cửa lên tiếng nói: "Điện hạ, nên dùng thiện rồi."

Cảnh Thành đặt bút xuống, nói: "Vào đi."

Tiểu Phúc sợ hãi đi vào, cũng chỉ là cháo trắng cùng mấy đĩa thức ăn. Cảnh Thành bảo hắn gọi Mạnh Khách và Phương Khải đi vào, nói là cùng nhau dùng bữa.

Mạnh Khách và Phương Khải kính cẩn ngồi cách Cảnh Thành. Cảnh Thành nhấp một hớp cháo, giương mắt nhìn tôi, nói: "Ngươi không ăn một chút sao?"

Tôi lạnh lùng nói: "Không đói."

Mạnh Khách rất nhanh liếc tôi một cái.

Cảnh Thành khẽ chớp lông mi, không nói gì thêm nữa, cứ thế mà ăn.

Mạnh Khách và Phương Khải ăn một chút thì để bát đũa xuống, nói mình ăn xong rồi.

Cảnh Thành phất tay để cho bọn họ đi xuống. Tiểu Phúc thu bát đũa của hai người bọn họ, lại đổi mấy món ăn khác tới đây.

Cảnh Thành ngồi nhìn mỗi một loại đồ ăn mang lên, nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay lên đường gấp gáp, cũng không cặp bến, bên trong khoang thuyền này cũng chỉ có nhiêu đó. Nếu như ngươi không thích nhìn cũng không đói bụng thì hết cách rồi. Lúc này sĩ diện, chỉ có thể tự mình chịu tội."

Hắn dừng một chút, giọng nói càng lạnh, từng chữ đâm tới: "Nếu ngươi bị bệnh mà chết, ngươi là người tâm tâm niệm niệm, cũng sẽ gặp tai ương."

Hắn nói xong liền đứng dậy.

Hắn đi tới trước mặt tôi, đứng cách tôi rất gần. Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn, thật yên lặng, mơ hồ cảm nhận được tức giận trong đó. Nếu không phải tôi quá hiểu rõ hắn, nhất định cũng sẽ không lưu ý đến.

Tôi rũ mắt xuống, không nhìn hắn.

Hắn xoay người lại, đi đến đầu khoang thuyền.

Tôi đứng một lát, lúc này mới từ từ đi tới, cầm bát đũa, từ từ ăn thức ăn.

Đĩa sứ không được tinh tế, thật sự không giống như đồ vật hoàng tử sử dụng, lại càng không giống như đồ vật của thái tử.

Cải trắng được cắt nhỏ, ngâm vào trong dấm hương, trộn với hương liệu Mạc Bắc tiến cống cùng với thịt khô. Cải trắng này tôi liếc một cái liền nhận ra, là loại "nguyệt sắc" thượng hạng. Là do một cô nương gia mười một mười hai tuổi cẩn thận gieo trồng từng luống mà lựa chọn ra, giá cao hơn so với Mạc Bắc tiến cống.

Măng hương ngâm trong trà Long Tĩnh, cũng được cắt nhỏ, cũng trộn với trà Long Tĩnh mà làm ra, sữa đậu nành làm thành đậu phụng khô sau đó chưng lên, tiếp đó là cá hấp chín đến vụn.

......

Mỗi một đĩa đều là đồ ăn tôi thích ở trong phủ thái tử năm đó. Nhưng mặc dù khi đó thích ăn nhưng tôi cũng không thường xuyên ăn.

Bởi vì khi đó, tôi biết rõ Cảnh Thành muốn được Thánh thượng yêu thích, chi tiêu trong phủ thái tử đều giản lượt tất cả. Tôi không muốn nhiễu loạn thêm cho hắn. Chỉ là thỉnh thoảng ăn, mỗi một miếng nhỏ đều cực kỳ quý trọng mà thưởng thức.

Khi đó hắn cười mắng tôi, nói tôi làm hắn mất thể diện.

Hôm nay những thức ăn đó đều nhiều như vậy, mỗi một đĩa ngay tại trước mặt. Từng miếng bỏ vào trong miệng, đều là hỗn độn, không biết mùi vị.

Trong đáy đĩa đều vẽ một bông hoa phù dung nhạt, dựa nghiêng ra ngoài. Màu hoa này mặc là dù màu trắng nhưng lại cực kỳ nhạt, không nhìn kỹ thì gần như không thể nhìn ra được.

Tôi ăn xong, đi ra cửa gọi Tiểu Phúc vào dọn dẹp bát đũa.

Tôi nhìn Tiểu Phúc đi ra ngoài, suy nghĩ một chút, vẫn xốc rèm lên đi ra bên ngoài.

Bên trong khoang thuyền Cảnh Thành kịch liệt ho khan mấy tiếng.

Tôi dừng một chút.

Hắn chợt khàn giọng hô: "Gọi....gọi Mạnh Khác....gọi Mạnh Khách vào!"

Tôi lẳng lặng đứng bất động. Rèm vén lên, là Mạnh Khách. Hắn đầy mặt lo lắng nhìn vào bên trong, lại quay đầu nhìn tôi một cái, miệng mở ra, rốt cuộc lại mím chặt môi, sau đó sải bước đi vào bên trong khoang, vừa đi vừa kêu: "Điện hạ, thần đã tới."

Cảnh Thành thở hổn hển, nói: "Được! Được! Ngươi.... ngươi để cho nàng đi ra ngoài."

Mạnh Khách nói: "Nhậm cô nương, xin phiền ngài đi ra ngoài trước."

Lòng bàn chân giẫm lên tấm thảm dầy bên trong khoang thuyền, hơi dừng lại, giống như đang do dự một chút.

Rốt cuộc tôi cũng vén rèm lên đi ra ngoài. Bên trong khoang thuyền lại là một trận ho khan kịch liệt, sau đó dần dần bình tĩnh.

Ta đứng ở đầu thuyền, sau đó nhìn thấy Mạnh Khách đi ra ngoài, sắc mặt tái nhợt. Phương Khải đi tới, cũng đầy mặt lo lắng. Miệng hắn hơi mở ra, giống như muốn hỏi điều gì đó.

Mạnh Khách nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Ánh mắt Phương Khải lóe lên một cái, tiếp theo lại thật nhanh rũ mắt xuống, lui về sau một bước, đứng cách tôi không xa.

Tay của hắn đặt lên trên eo, dưới áo bào trắng mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng bội đao.

_________________
Bình Luận (0)
Comment