Nữ Quan Lan Châu

Chương 69

Editor: NanaTrang

Sau khi Cảnh Thành hồi hoàng cung thì hoàn toàn ngất đi. Hắn không thể làm giám quốc được nữa. Nghe nói bệnh của hoàng thượng đã khởi sắc, bắt đầu vào triều.

Tôi vẫn ở bên ngoài tẩm cung Cảnh Thành, tính ngày. Lần thứ hai tôi trở lại bên cạnh hắn, đã là một tháng mười tám ngày. Mười hai ngày tiếp theo, là đến kỳ hạn hai tháng.

Hắn đã đồng ý với tôi, vừa đến kỳ hạn hai tháng, hắn sẽ cầu xin hoàng thượng thả Cảnh Phi ra.

Mạng của Cảnh Phi là ở trong tay hoàng thượng. Hoàng thượng có thật nghe theo lời Cảnh Thành thả Cảnh phi hay không, tôi không biết. Nhưng lúc này, tôi đã không còn cách nào khác. Trừ tiếp tục tin tưởng Cảnh Thành ra, tôi còn có thể làm gì? Còn có thể tin ai?

Mỗi một ngày cứ như vậy mà đi qua, ngược lại tôi dần dần kinh ngạc. Bệnh của thái tử nặng như vậy, tại sao hoàng hậu nương nương chưa từng đến thăm hắn?

Ngày đó, Cảnh Thành mang tôi từ bên người hoàng hậu nương nương rời đi, nói là cầm giữ hoàng hậu nương nương. Tôi vẫn nghĩ không ra nguyên nhân là gì. Đó là trước khi tiêu diệt phản thần, chẳng lẽ là vì lơ là phản thần? Nhưng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua hoàng hậu nương nương ở trong triều có thế lực gì. Nàng cũng chỉ là một thái tử phi khi Hoàng thượng còn ở Đông Cung, nhà mẹ đẻ gia thế trong sạch, nhưng lại không có quyền tước gì.

Tại sao, ngày đó thái tử lại chống đối hoàng hậu như vậy?

Một ngày kia, Lưu thái y lại tới xem bệnh cho thái tử. Lúc Lưu thái y chuẩn bệnh, Cảnh Thành đều đuổi tôi ra ngoài.

Tôi ở phía sau cửa, tránh người, đợi đến khi Lưu thái y ra ngoài, tôi lặng lẽ đi theo, đi được một lát, tôi mới gọi: "Lưu thái y."

Ông ta dừng chân, quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Nhậm cô nương, là cô?" Sau đó, ông ta kinh hoàng nhanh chóng nhìn quanh bốn phía.

Tôi gật đầu một cái, nói: "Ông không cần phải kinh hoảng. Tôi chỉ có mấy lời muốn hỏi ông mà thôi."

Tôi dừng một chút, lại nói: "Trừ ông ra, những người khác, tôi thật sự không biết nên hỏi ai."

Lưu thái y thở dài, nói: "Cô nương ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Cô nương có lời gì cứ hỏi, chỉ cần ta có thể trả lời là sẽ nói cho cô nương biết."

Tôi nói: "Hôm nay thái tử bệnh nặng như vậy, vì sao, chưa bao giờ thấy hoàng hậu nương nương tới thăm?"

Dường như ông ta lắp bắp kinh hãi, dường như không ngờ rằng tôi sẽ hỏi hoàng hậu nương nương. Ông ta nhíu nhíu mày, nói: "Vì sao cô nương lại hỏi như thế?"

Tôi cười nói: "Chẳng lẽ Lưu thái y cho là tôi sẽ hỏi bệnh tình của thái tử? Bệnh tình của thái tử, tôi rất rõ ràng. Tôi cũng biết một ngày một nặng hơn.... Chỉ là tôi cảm thấy kỳ quái, lúc trước mỗi khi thái tử trở bệnh nặng, hoàng hậu nương nương đều sẽ vội vàng chạy tới. Thế nhưng lần này, thái tử bệnh nặng như vậy, tại sao nhiều ngày rồi vẫn không thấy hoàng hậu nương nương tới thăm thái tử?"

Lưu thái y tựa hồ hít sâu một hơi, mới nói: "Ta cũng chỉ là một thái y. Làm sao biết chuyện của hoàng hậu nương nương chứ."

Tôi khẽ mỉm cười, nói: "Ta biết rõ ông là một thái y, không có khả năng biết chuyện của hoàng hậu nương nương. Cho nên, sau này nếu như có người hỏi, cũng quả quyết sẽ không nói là ông nói."

Ông ta lại nhíu nhíu mày.

Tôi lại nói thêm một câu: "Người khác cũng sẽ tuyệt đối không tùy tiện hoài nghi đến trên đầu ông."

Rốt cuộc ông ta cũng mở miệng: "Hoàng hậu.... mắc phải bệnh điên."

Ông ta nói xong, vội vã rời đi.

Bệnh điên? Tôi nhớ lại thần sắc hành động kỳ quái của hoàng hậu ngày đó, không khỏi hoảng hốt. Tôi không nhịn được mà lùi lại một bước, lại nghe thấy phía sau có người kêu lên: "Nhậm Lan Châu?"

Tôi quay đầu lại, là Mạnh Khách.

Hắn nhìn Lưu thái y đã đi xa, lại nhìn tôi một chút, nói: "Làm sao ngươi lại ở đây?"

Tôi cười lạnh nói: "Sẽ về ngay. Ngươi yên tâm, tôi đã đồng ý với thái tử, nhất định sẽ làm được."

Tôi bước nhanh đi. Mạnh Khách đuổi theo ở phía sau. Tôi đột nhiên giật mình, dừng chân, nhìn hắn nói: "Hoàng hậu chưa từng đến thăm thái tử, chẳng lẽ hoàng thượng không cho phép?"

Mạnh Khách khẽ cau mày, nói: "Ngươi nghe ai nói?" Trên mặt hắn đột nhiên hiện lên thần sắc lo lắng.

Tôi nói: "À, chẳng lẽ Mạnh đại nhân cũng bắt đầu lo lắng rồi?"

Tôi cố ý nhỏ giọng, nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Mạnh đại nhân ơi Mạnh đại nhân, chẳng lẽ ngươi ngàn tính vạn tính, vốn đặt toàn bộ tiền đặt cược lên trên người thái tử, ai biết hiện tại thái tử lại không lấy được lòng của hoàng thượng....."

Lời của tôi bị một người cắt đứt..

Đó là một giọng nói bình tĩnh uy nghiêm: "Là ai ở chỗ này, suy đoán lung tung?"

Giọng nói kia đã rất lâu rồi tôi chưa từng nghe thấy. Tôi ngẩn người, mới từ từ xoay người lại.

Mạnh Khách ở bên cạnh đã sớm lập tức quỳ xuống: "Thần Tri Thư viện chính sử Mạnh Khách, tham kiến bệ hạ."

Đây chính là Hoàng đế triều Đại Cảnh, Trường Quân đế. Phụ thân của Cảnh Thành.

Ông không dẫn theo tùy tùng, chỉ một mình lẳng lặng đứng ở đó, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn ta.

Tôi phục hồi lại tinh thần, cũng quỳ xuống, nói: "Dân nữ Nhậm thị, thỉnh an bệ hạ."

Hoàng thượng cười nói: "Ừ, bình thân."

Tôi đứng lên, ánh mắt của ông tỉ mỉ vòng quanh ở trên mặt tôi, chợt nói: "Ngươi, đi theo trẫm một lát."

Tôi chậm rãi gật đầu. Mạnh Khách lại kêu lên: "Bệ hạ."

Ánh mắt lạnh lùng của hoàng thượng đảo qua hắn, Mạnh Khách cuống quít cúi đầu. Chỉ nghe thấy hoàng thượng nói: "Ngươi trở về nói cho Thành nhi, ta mượn Nhậm Lan Châu của hắn một lát."

Nói xong, ông cất bước rời đi. Tôi đuổi theo sát. Sau khi đi được vài bước thì quay đầu lại, chỉ thấy Mạnh Khách vẫn còn đứng ở đó, lo lắng bất an nhìn chúng tôi.

Cỏ xanh mềm mại, hoa tươi xinh đẹp. Trong hoàng cung triều Đại Cảnh, không ngờ lại có một nơi thanh tịnh và đẹp đẽ thế này. Mặc dù rất lâu không tới, nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, nơi này là Hành Chỉ hiên. Nơi ở trong cung của Thu bà bà.

Phát hiện Hành Chỉ hiên đã không còn một bóng người, chỉ có tiểu thái giám từ từ quét dọn. Hoàng thượng đột nhiên duỗi ngón tay ra, đặt ở bên môi, ý bảo tôi không cần lên tiếng.

Chúng ta lặng lẽ vòng qua tiểu thái giám kia, đi vào bên trong phòng. Bên trong phòng bài biện như thường, tôi nhớ lại lúc tôi đã từng ở chỗ này nói chuyện với Thu bà bà, lại nghĩ tới các loại về sau, không khỏi thở thật dài một tiếng.

Dường như hoàng thượng rất vui vẻ. Ông ta cười nói: "Ngươi còn nhỏ, lại thở dài như vậy."

Tôi đột nhiên can đảm lên: "Chỉ là nghĩ đến Thu bà bà thôi."

Ánh mắt của ông tối sầm lại: "Ngươi biết.... nàng?"

Tôi gật đầu một cái.

Ông xoay lưng lại.

Trong lòng bỗng nhiên có một loại hàn ý không rõ từ từ thâm nhập vào, thấm vào cổ họng, ngứa một chút, giống như bức bách muốn tôi hỏi gì đó.

Một tháng mười tám ngày. Qua mười hai ngày là tôi có thể cứu Cảnh Phi ra, sau đó rời xa nơi này.

Nhậm Lan Châu, ngươi hoàn toàn có thể không quan tâm đến điều này. Cảnh Thành gì đó, Thu bà bà gì đó, ngươi cũng có thể không cần để ý đến.

Bọn họ không có quan hệ gì với ngươi! Không có quan hệ!

Nhưng, tại sao tôi vẫn chưa từ bỏ ý định? Tại sao tôi vẫn nghe thấy âm thanh của mình đang nói: "Hoàng thượng, có phải ngài biết chuyện của dân nữ đúng không?"

Thân thể ông dừng lại, "Hừ" một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, vì sao Trẫm phải biết chuyện của ngươi?"

Ông xoay người lại.

Tôi nhìn khuôn mặt của ông. Ngần ấy năm, quả thật hoàng thượng đã già rồi. Tôi nhớ sinh nhật của ông lúc trước, ta theo Cảnh Thành vào cung. Cái đó ngày, chúng hoàng tử đều ở trước mặt ông khoe khoang đủ kiểu, muốn được ông yêu thích.

Ông dạy chúng hoàng tử đánh cờ, hoàng tử này một lát, hoàng tử kia một lát. Bàn cờ nho nhỏ, ván cờ biến ảo. Giơ tay nhấc chân, ông đều có thể dễ dàng khuấy đảo người người trên triều đình và dưới dân gian lo lắng không yên, nghị luận ầm ĩ.

Lòng vua khó dò.

Lúc đó mọi người làm sao có thể đoán được, cùng tiêu diệt phản thần với thái tử, liên tục ủng hộ thái tử, vậy mà chính là phụ hoàng của hắn.

Trường Quân đế triều Đại Cảnh. Hôm nay, đang lẳng lặng đứng ở trước mặt tôi.

Mấy chục năm nhân sinh của Nhậm Lan Châu tôi, lại đều bị cuốn vào trong lật tay che mưa của ông. Mười hai ngày sau đó, tôi thật sự có thể xa cách tất cả? Hay vẫn chỉ là một âm mưu hư vô?

Nhưng, tôi đã bị gạt nhiều lần như vậy, mê mẩn mịt mờ đi nhiều con đường xa như vậy, cho dù là mười hai ngày vẫn là một kết cục chết, tôi cũng muốn hy vọng xa vời, có thể liều mạng nhìn rõ ràng một chút.

Tôi cười nói: "Dân nữ cả gan. Ban nãy nếu Hoàng thượng đã có thể nói ra tên của dân nữ, nói rõ còn biết dân nữ. Nhưng vừa rồi từ đầu tới cuối dân nữ đều chỉ tự xưng là ‘dân nữ’, hoàng thượng nghe xong, cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên nào. Nhưng dân nữ nhớ rõ, lúc trước dân nữ theo thái tử vào cung, thời điểm bái kiến hoàng thượng, là lấy thân phận thị nữ và nữ quan của phủ thái tử, chứ không phải là lấy thân phận của dân nữ."

Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Đoạn đường từ nữ quan đến thứ dân của dân nữ, có thể thấy hoàng thượng rất rõ ràng."

Ánh mắt của ông bình tĩnh vô ba, thế nhưng lại nở nụ cười. Ông cười nói: "Thảo nào Thành nhi.... Ngươi thật sự thông minh."

Tôi lại nói: "Dựa theo lời nói lúc trước của thái tử điện hạ với dân nữ, dân nữ phạm vào chính là tội chết, nhưng lời nói của hoàng thượng đối với dân nữ, không phải là giọng điệu nói đối với một tên tội phạm. Trong lòng đân nữ, thật sự là cảm thấy cực kỳ kỳ quái."

Thế nhưng ông lại giống như không nghe thấy lời nói của tôi. Tầm mắt ngớ ra sợ hãi hư vô.

Trong lòng tôi khẽ run, khẽ gọi: "Hoàng thượng?"

Tầm mắt của ông lại chuyển trở về. Giống như là ông đang nhìn một người khác. Tầm mắt của ông tựa hồ vẫn dừng lại ở nơi cực kỳ xa kia thật lâu, vẻ mặt mê mang đau lòng như vậy, mặc dù chỉ trong một cái chớp mắt.

Ông khàn khàn giọng nói: "Ban nãy, ngươi nói những gì?"

Tôi hơi chần chờ, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ.... chẳng lẽ dân nữ phạm vào, không phải là tội chết?"

Ông kinh ngạc nhìn tôi một lát, sau đó, trên môi ông chậm rãi nở ra một nụ cười lạnh lẽo: "Tội chết? Đương nhiên là tội chết!"

Ông tiến tới gần một bước, đột nhiên kéo cánh tay của tôi một phen.

Ánh mắt của ông cuồng loạn mà khổ sở: "Trẫm dẫn ngươi đến một nơi!"

_________________
Bình Luận (0)
Comment