Nữ Quan Lan Châu

Chương 73

Mùa xuân Tây Cương, gió thổi ấm áp. Tôi ở chỗ này đã hơn ba tháng. Tôi ở trong sân nhỏ, khắp nơi đều là hoa phù dung.

Ly trà ở trên bàn trà trước mặt, trà ấm hương trà hoàn hảo đúng chỗ.

Trà Long Tĩnh thượng hạng, là Hạ Dung sai người ngàn dặm xa xôi từ Miên thành đưa đến chỗ của tôi.

Trước mặt của tôi là một tờ giấy viết thư đã được mở ra, bên trong trâm hoa tiểu Khải* nghiên nghiên. Đó là của Cảnh Phi phái người đưa tới, hắn nói ít ngày nữa hắn sẽ đến Tây Cương, muốn gặp mặt tôi. (chữ Khải nhỏ viết tay)

Tính toàn ngày, hôm nay hắn nên tới rồi.

Tôi uống trà, ngồi ở trong sân. Ánh trăng gặp dịp, ngàn dặm thiền quyên, dịu dàng giống như đôi mắt của người nọ.

Ngày đó, người nọ nắm lấy tay của tôi, tay của y rất lạnh.

Khi đó, y không nói được. Nhưng tôi biết y muốn nói gì.

Tôi gục ở bên tai y, nói khẽ: "Tôi sẽ nhìn giúp người."

Nhìn thiên hạ này.

Vương triều Đại Cảnh, vào ba năm trước, đã trải qua rất nhiều biến cố. Đầu tiên là, Thái tử Cảnh Thành và Hoàng thượng liên thủ, tiêu diệt phản loạn. Sau đó, án Hộ bộ tham nhũng rốt cuộc cũng cáo phá toàn bộ, đoạt được tiền tham ô bổ sung vào thiếu hụt của Hộ bộ, cũng giúp Tây Cương trù được quân lương. Tướng quân Phương Khải suất binh đại phá binh Tập quốc, Tập quốc phái sứ thần cầu hòa.

Ngay sau đó, khoa trường thủ sĩ, Mạnh Khách và Nhạc Minh Hải đảm đương chính phó chủ khảo. Tài tử tập trung, vua và dân phấn khởi.

Miên thành Lịch thành buôn bán ngày càng nhiều, Tằng Duyệt đảm nhận Tổng đốc Miên Lịch, thi hành tân chính, dân chúng ca tụng.

Trường Quân đế ở mùa thu năm thứ hai, bởi vì thân thể không khỏe, thối vị. Duyên Hỉ Vương Cảnh Phi kế vị, năm đầu tiên, đổi niên hiệu thành Diên Hỷ. Cảnh Phi đích thực là một Hoàng đế không tệ,

Nhưng y, rốt cuộc không được nhìn thấy. (hắn là chỉ Cảnh Thành)

Tôi lại có thể sống ở trên đời này nhìn tất cả. Mười lăm mỗi tháng, tôi đều viết thư cho y, nói cho y biết chuyện xảy ra gần đây của triều Đại Cảnh, đọc cho y nghe, sau đó đem vào trong viện đốt đi.

Cảnh Thành, đây chính là giang sơn của người.

Tôi dùng đôi mắt của tôi giúp y nhìn, tôi dùng đôi tai của tôi giúp y nghe.

Tôi nhìn thấy chuyện vui vẻ, tôi cười, tưởng tượng y cũng đang cười. Lúc tin chiến thắng ở biên cảnh truyền đến, tôi kích động đến rơi lệ, tôi nghĩ y cũng sẽ rơi lệ. Tôi thấy Tằng Duyệt Phương Khải hết lần này đến lần khác làm tròn bổn phận trông coi kiến công lập nghiệp, tưởng tượng ra y cũng sẽ vì người mà hắn lựa chọn ba năm trước đây bày ra cục diện này mà cảm thấy vui mừng.

Tôi từ Kinh thành lên đường đi đến Miên thành, đi đến Lịch thành, lại đi đến Tây Cương. Trên dọc đường tôi từ từ đi, nhìn phố phường phồn hoa, bách tính an cư lạc nghiệp.

Cảnh Thành, đây chính là giang sơn của người.

Ngày đó, lúc tôi đến Tây Cương, Phương Khải dẫn tôi đi gặp một người.

Tôi nhìn một cái liền nhận ra đó là lão binh có vết sẹo trên mặt.

Tôi đi tới, nhẹ giọng hỏi ông: "Ông có thể hát ca từ mà Thái tử soạn ra một lần nữa không?"

Cả người ông run lên.

Tôi mỉm cười nói: "Ông không cần phải sợ. Thái tử sẽ không trách ông."

Phương Khải nói cho tôi biết, lúc ấy, lúc Thái tử lần đầu tiên dẫn quân xuất chinh Tây Cương, vị lão binh này đảm đương hiệp lĩnh. Có một lần say rượu, trong lúc vô tình ông ta đã nói cho Thái tử biết chuyện vu cổ. Vì vậy, Thái tử liền chú ý tới vu cổ. Dưới sự kinh hãi thống khổ, Thái tử nói vị hiệp lĩnh này là yêu ngôn hoặc chúng*, vì vậy cách chức ông làm binh lính bình thường. (* tà thuyết mê hoặc người khác)

Lão binh này hết sức không hiểu, ông nhớ rõ trước đây Thái tử rất coi trọng mình, còn cùng ông thổi sáo, dạy ông viết khúc.

Tôi nói với Phương Khải, có thể đối xử tử tế với lão binh này hay không. Phương Khải đồng ý.

Cảnh Thành, người hối hận và tiếc nuối, tôi giúp người bù lại.

Phương Khải còn nói cho tôi biết, Thái tử phi Đinh Hương đã rời khỏi Tây Cương đi đến Mạc Bắc rồi.

Nàng ấy và Cảnh Thành, cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhưng sau cùng, người chiến thắng là Cảnh Thành. Ban đầu, Cảnh Thành mượn từ miệng của nàng, để Đinh Hữu tin tưởng bản thân ông ta đã hoàn toàn khống chế được Thái tử.

Cảnh Thành miễn xá nàng tội phản loạn, từ đó nàng rời xa kinh đô, mai danh ẩn tích.

Lúc tôi đi tới Tây Cương, còn mang theo một đống sơ oa ở chỗ Cảnh Thành. Lúc đó y tìm kiếm sơ oa khắp nơi, nghe nói sơ oa ở Mạc Bắc tốt, liền đi tới Mạc Bắc.

Tôi tỉ mỉ phân sơ oa ra, còn phối với đường đỏ thượng hạng, đưa đến hiệu thuốc ở Tây Cương này.

Lão bản tiệm thuốc cười cong mắt, thiên ân vạn tạ.

Cảnh Thành, sơ oa không trị hết bệnh của ngươi, nhưng có lẽ sẽ trị hết bệnh cho người khác.

Cuối cùng, tôi mệt mỏi. Tôi tìm một sân nhỏ ở Tây Cương, lẳng lặng sống ở đó.

Hôm nay ánh trăng tốt, hoa nhỏ quyến rũ, ánh sao sáng ngời.

Ba năm, đã ròng rã ba năm rồi.

Cảnh Thành, bây giờ người đang ở đâu?

Cánh cửa ‘két’ một tiếng, có một mùi thơm truyền đến. Là mùi thơm của bánh ngọt Đình Đình, trộn với Long Tiên Hương.

Tôi khẽ mỉm cười, không nhìn người đến, chỉ rót một ly trà nóng, nói: "May mà người đem bánh ngọt Đình Đình đến cho tôi, bằng không tôi sẽ không có gì lót bụng."

Hắn ngồi xuống, cười nói: "Thật hăng hái nha, một mình ngắm trăng xem hoa?"

Tôi nói: "Không sánh bằng người mỗi ngày vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, hạ triều còn phải phê duyệt tấu chương, tôi là một kẻ vô cùng nhàn rỗi, không ngắm trăng xem hoa, còn có thể làm gì?"

Hắn cười ha hả nói: "Ngươi là một người vô cùng nhàn rỗi, ta thật sự hâm mộ đấy."

Hắn liếc thấy bên cạnh có một tờ giấy viết thư, một cái giá bút, một cây bút lông đã nhuận mực, cười nói: "Muốn viết cái gì sao?"

Tôi nói: "Chỉ là ở dưới kính nguyệt thanh phong*, có chút chua sót, muốn biểu đạt tình cảm." (*trăng trong gió mát)

Hắn híp mắt lại, nói: "Ồ? Chưa bao giờ nghe thấy ngươi làm thơ."

Tôi cười nói: "Tôi chỉ là hạng đàn bà con gái, sao có thể đọc sách biết chữ, sao có thể so được với các người. Ngay cả một hoàng tử không cố gắng như người, làm thơ còn hay hơn tôi gấp trăm lần."

Hắn cười, nói: "Lại nói bậy nữa rồi."

Tôi cười một tiếng, cầm một khối bánh Đình Đình, ăn đến vui vẻ.

Hắn nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên nói: "Ngươi còn nhớ khi còn bé không, ta đã nói với ngươi, lúc ta ở Hạ gia ăn nhờ ở đậu, có uất ức cũng không có chỗ để nói, chỉ có thể một mình miễn cưỡng chịu đựng?"

Tôi cười gật đầu một cái, nói: "Rốt cuộc người vẫn chống cự được không phải sao? Khi đó người còn nói, nếu không phải bị dẫn về cung, người đã là Tam thiếu gia của Hạ gia, là một người bán vải."

Hắn "Xì" cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Quả nhiên ngươi còn nhớ rõ. Chỉ tiếc, tâm nguyện bán vải của ta cuỗi cùng vẫn phải từ bỏ."

Hắn bưng ly trà, lông mày và mắt khẽ cong, cười nhạt một tiếng, lại nói: "Ngươi có nhớ không, một năm kia, Miên thành lũ lụt, ta phụng mệnh của Hoàng thượng đi Miên thành, lúc sắp đi ngươi đến tiễn ta, ta có đọc cho ngươi… một câu thơ?"

Tôi cúi nửa đầu, cẩn thận cắt bánh Đình Đình thành khối nhỏ, không ngẩng đầu lên, nói: "Hả? Là cái gì? Đã lâu rồi, không còn nhớ rõ nữa."

Sau cùng hắn không nói gì thêm, khẽ thở dài. Qua một lúc lâu, mới nói: "Tây Cương gió lớn, ngươi nhớ nhất định phải uống trà nóng, bánh Đình Đình tuy ngon, nhưng ăn nhiều cũng sẽ nghẹn."

Tôi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Hắn không mở miệng. Lại ngồi một lát, đứng dậy, cáo từ rời đi.

Tôi đứng ở cửa tiễn hắn. Tùy tòng của hắn đều đứng rất xa, một mình hắn lẳng lặng rời đi.

Đường lát gạch hẹp dài. Lúc này tôi mới phát hiện hắn mặc áo bào trắng, dưới vạt áo bào ẩn ẩn hiện ra một tia sáng vàng.

Lúc nãy hắn hỏi tôi, có nhớ hay không.

Tôi nhớ ba năm trước, Cảnh Phi ra khỏi ngục, tôi và Mạnh Khách đứng ở cửa ngục tiếp hắn. Ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người chúng tôi, im lặng không nói câu nào, cho đến khi đi đến cửa cung, hắn đứng yên thật lâu, mới mở miệng, nhẹ giọng nói: "Đưa ta đi bái tế Thái tử ca ca."

Trước một ngày, Hoàng thượng đến ngục, nói chuyện với hắn suốt một đêm. Hắn đã biết tất cả mọi chuyện.

Thái tử ca ca của hắn.

Hắn khóc quỳ gối trước linh vị của Cảnh Thành. Từ ngày đó, hắn không nói chuyện với tôi câu nào.

Cho đến hôm nay, hắn tới thăm tôi.

Cảnh Phi, thật xin lỗi.

Kỳ thật tôi vẫn nhớ rõ lúc người đi Miên thành cai quản lũ lụ, trước khi đi, người đọc cho tôi câu thơ: "Tung lai sơ đạm nan đắc kiến, sở hạnh nhân thử tiêu tri tức." (từ trước đến nay lạnh nhạt hiếm thấy, may mà bởi vì biết thông tin)

Chỉ là, cuộc đời này của tôi, kiếp sau kiếp sau nữa, trái tim chỉ duy nhất giao cho một người. Thực xin lỗi.

Tôi trở lại bên trong sân nhỏ, châm một ly trà, ăn mấy khối bánh Đình Đình. Sau đó, tôi dọn dẹp bàn, rửa sạch tay, lúc này mới mài mực lần nữa, viết thư cho Cảnh Thành.

Tôi cẩn thận viết lại những điều tai nghe mắt thấy hai ngày nay, sau đó từng chữ từng chữ cẩn thận đọc lại một lần, bỏ vào phong thư, đốt đi.

Sau đó, tôi trở lại trong phòng. Tôi mặc trang phục khi tôi còn làm nữ quan, áo dài màu tím, nữ quan ngũ phẩm trong phủ Thái tử.

Tôi mặc quan phục của tôi nằm xuống, lẳng lặng đợi.

Ngày đó của ba năm trước, tôi đồng ý với Cảnh Thành, phải giúp y nhìn thật kỹ thiên hạ của y.

Ba năm nay, tôi đã làm được, rốt cuộc tôi đã không còn gì tiếc nuối mà rời đi.

Ba năm trước đây, Cảnh Thành cùng tôi đều cho rằng, chúng tôi bị hạ vu cổ, là "Vô tuyệt kỳ".

Thế nhưng, ba năm nay tôi đi khắp đại giang Nam Bắc, thấy rất nhiều người rất nhiều chuyện. Có một người tinh thông thuật vu cổ, ngày đó ngăn cản tôi lại nhìn xem. Lúc đó tôi mới biết, chúng tôi bị hạ là "Có lúc tận".

Vu cổ này so với "Vô tuyệt kỳ" độc ác hơn gấp trăm lần. Một người chết đi, một người khác cũng sẽ chết theo vào ba năm sau.

Cảnh Thành cho rằng, tuy y đã chết đi, nhưng tôi có thể sống ở trên đời này lâu thêm một vài năm. Nhưng mà, hôm nay, rốt cuộc tôi cũng không tránh khỏi, tôi cũng sắp đi rồi.

Tôi nằm trên giường, nghĩ lại ngần ấy năm. Trong lòng đột nhiên sợ hãi. Tôi sợ tôi cứ như vậy mà chết đi, Cảnh Thành sẽ không tìm thấy tôi, không nhận ra tôi.

Tôi chết chậm hơn y ba năm. Tôi chậm trễ nhiều năm như vậy, tôi phải làm thế nào mới có thể đuổi kịp y?

Trong mơ màng, tôi đi tới trên một cây cầu, bên trên có viết ba chữ "cầu Nại Hà". Bên cầu có một bà lão đang múc nước canh, phân phát cho người đi qua.

Canh Mạnh Bà, tôi không muốn uống canh Mạnh Bà.

Tôi cúi đầu, dùng ống tay áo che kín mặt, bước nhanh đi qua, muốn trốn tránh rơi một kiếp này.

Bà ta lại vội vã đi tới, ngăn cản tôi lại, nói: "Ngươi đi đâu? Phàm là đi qua cầu này, đều phải uống một chén canh của lão bà ta."

Tôi nói: "Mạnh Bà, tôi muốn đuổi theo đuổi một người. Bà đừng ngăn cản tôi. Tôi đã xuống chậm hơn y rất nhiều rồi."

Mạnh Bà tỉ mỉ nhìn tôi, tôi bị bà nhìn có chút hốt hoảng.

Bà đột nhiên nhíu mày, nói: "Ngươi trúng cổ ‘có lúc tận’, vu cổ này người bình thường không thể nào giải được. Nếu như ngươi không uống canh Mạnh Bà của ta, cho dù ngươi và hắn đều thuận lợi chuyển thế, cho dù đời sau các ngươi gặp nhau, cũng không thể ở chung một chỗ. Hơn nữa ‘có lúc tận’ sẽ quấn lấy ngươi mấy đời, khiến cho ngươi vô cùng khổ sở. Chỉ có ngươi uống canh Mạnh Bà này, quên hết chuyện cũ trước kia, các ngươi mới có thể không bị vu cổ độc ác này ảnh hưởng đến, mới có thể không chịu những thống khổ kia."

Dưới cầu Nại Hà sóng lớn ngập trời, trên cầu Nại Hà người đi vội vã.

Nhiều người đi qua như vậy, nhiều khuôn mặt muôn vàn nụ cười như vậy. Tôi cố gắng nhìn, người nào là y?

Không bao giờ nhìn thấy y nữa rồi.

Mạnh Bà thở dài nói: " ‘Thiên trường địa cửu có lúc tận’, duyên phận của ngươi và hắn, cũng đã sớm chấm dứt rồi."

_________________
Bình Luận (0)
Comment