Cố Khinh Âm dừng lại, nhìn vào đôi mắt đen như mực sáng ngời của hắn, "Ngươi nói cái gì? Cảm giác ức chế?"
Ninh Phi Nhiên nhu hòa nhìn nàng, "Chẳng lẽ Cố đại nhân không phải đang bị cảm giác ức chế quấy nhiễu, hao tổn tinh thần?"
Cố Khinh Âm thầm giật mình, những ký ức thuộc về Lý Cảnh Hoa dần hiện lên. Cảm giác khủng hoảng và bất lực khi đột nhiên biến thành một người khác, không còn biết xấu hổ, thể xác và tinh thần hoàn toàn bị dục vọng nắm giữ. Khi đó nàng chỉ còn lại mỗi lớp da bên ngoài là của mình mà thôi.
Lúc ở Ngọc Bình sơn trang nàng có nghĩ tới Ninh Phi Nhiên, nghĩ có lẽ chỉ có hắn mới có thể giúp chính mình. Không ngờ lần này nàng chưa đề cập, hắn đã biết được.
Nàng nhìn hắn, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, "Sao ngươi biết được, chẳng lẽ là... mạch tượng?"
Ninh Phi Nhiên nhìn nàng, chậm rãi tới gần, một bàn tay xoa lên đùi trong trắng mịn nõn nà của nàng, nói nhỏ: "Tất nhiên là mạch tượng, khí sắc, còn có... giả thiết lớn mật."
"Vậy... Ngươi, ngươi lại muốn làm cái gì?" Nàng vừa định hỏi rốt cuộc hắn biết mấy phần để điều trị căn bệnh này, thì bàn tay nóng ấm của hắn đã phủ lên khe tối thần bí của nàng, dịu dàng vuốt ve.
Ninh Phi Nhiên nhìn bàn tay của mình hoàn toàn bao vây nơi riêng tư của nàng, đôi mắt vốn thanh minh trở nên u ám thâm thúy. Bàn tay hắn dùng sức đè lên miệng huyệt của nàng, cảm thụ hơi nóng và sự ẩm ướt của nơi đó.
"Hạ quan muốn xâm nhập sâu thêm để hiểu về bệnh tình của Cố đại nhân, mới tốt cho việc trị liệu..." Hắn chậm rãi nói, lòng bàn tay áp sát vào trung tâm của khe hở thần bí đó.
Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy sự tê rần từ chỗ đó truyền lên, lan đến bụng, bàn tay thô ráp nóng ấm của nam nhân khiến chỗ đó thoải mái đến lạ, như được ngâm trong ôn tuyền.
"Ưm..." Trong lòng nàng muốn kháng cự, nhưng hai đùi không hiểu sao lại tự động mở rộng, thành hình chữ M, xúc cảm ấm áp đó làm nàng không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Ninh Phi Nhiên chăm chú nhìn, nhìn bộ dạng không thể kháng cự của nàng. Hắn rút tay về, đồng thời đưa đầu lưỡi mềm mại liếm đóa hoa của nàng.
"A... Không cần, không cần..." Cố Khinh Âm bị hành động của hắn và phản ứng của mình làm cho kinh hãi. Hắn lại một lần nữa tra tấn nàng, khiến nàng khó xử?
Nhưng, càng khẩn trương, càng là sợ hãi, cảm giác ở nơi riêng tư lại càng rõ ràng. Nàng có thể cảm giác được lưỡi hắn đang lướt từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên liếm láp nơi non mềm của nàng. Đầu lưỡi ấy chạm vào hoa hạt bị giấu kín, khiến d*m thủy càng trào ra nhiều hơn. Tất cả đều bị cái lưỡi linh hoạt cuốn vào trong miệng...
Cứ lặp lại như vậy hơn mười lần, đầu lưỡi hắn bắt đầu chậm rãi vẽ vòng ngoài miệng huyệt đang co rút lại, khi nhẹ khi mạnh, khiến nàng khó chịu nhíu mày. Khuôn mặt nàng ửng hồng vì ngượng ngùng, nàng run giọng nói: "Ninh Phi Nhiên, ngươi..."
Hắn ngừng lại, ngữ điệu âm trầm: "Hạ quan đang giúp Cố đại nhân..." Vừa dứt lời, lưỡi hắn rốt cục xâm nhập vào trong tiểu huyệt, đi vào rồi lại rút ra liên tục.
"A... A... Ngươi, không cần... Nha..." Cố Khinh Âm rên lên, cái lưỡi đó mặc dù không bằng dục căn thô dài của nam nhân, nhưng lại có tư vị mê hoặc theo kiểu khác. Đầu lưỡi dịu dàng trêu chọc hai bên vách huyệt, khiến mị huyệt của nàng càng thêm trống rỗng, khát vọng càng nhiều.
Đầu lưỡi biến hóa các loại góc độ, đâm sâu vào những điểm mẫn cảm, khiến hắn cảm thụ được nhiệt độ nóng rực của nàng, cảm thụ được sự rung động vào khao khát của nàng. Nàng không khống chế được dáng vẻ mị hoặc của mình nữa. Ninh Phi Nhiên dùng sức nắn bóp tiểu huyệt của nàng, đôi môi phủ lên miệng huyệt, mút hết chất lỏng trong cơ thể nàng vào miệng mình.
Cố Khinh Âm có cảm giác mình bị đẩy lên đầu ngọn sóng lớn, dưới thân là thủy triều ấm áp, lúc rút đi lúc lại ùa lên, không có điểm dừng. Theo nhịp điệu của hắn, thắt lưng nàng cong lên như cành cành liễu bị người ta kéo xuống, mảnh mai yếu ớt, vô lực kháng cự...
Từ khi Minh Tiểu Hạc nhậm chức ở Ngự sử đài, ngày ngày rượu chè không lối về, thế nên thân thể cũng không khoẻ mạnh như ngày xưa. Cộng thêm cả ngày phải đối mặt với Lâm Tố Viện, khiến hắn chẳng còn chút hưng trí với nữ nhân nữa, chỉ một thời gian ngắn thì không sao, nhưng suốt một thời gian dài, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi hắn không thể không hoài nghi mình có mắc phải tật xấu gì hay không, đến nỗi tổn hại hùng phong.
Nhân hôm nay không có việc gì, hắn liền đến Thái y viện tìm Triệu thái y quen biết chẩn đoán, lại bị Triệu thái y giễu cợt hai câu, hắn giận tái mặt, ép ông ta kê đơn thuốc bổ khí tráng dương mới bỏ qua.
Hắn cầm thuốc đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới trước mấy tháng lúc qua Thái y viện có nhìn thấy một nữ y quan mỹ mạo. Lúc đó hắn vẫn là một vị quan thất phẩm nhàn tản, có rất nhiều thời gian tinh lực, nên mắt đi mày lại với nữ nhân đó một phen, hai người nhất thời tâm đầu ý hợp, nhưng còn chưa kịp gạo nấu thành cơm, thì thánh chỉ hạ xuống. Hắn bận bịu tối tăm mặt mũi, quên luôn cả nữ y quan đó. Không nghĩ tới hôm nay đến Thái y viện, lại khiến hắn nhờ lại tình cũ.
Nghĩ vậy, Minh Tiểu Hạc đi loanh quanh trong Thái y viện, không nghĩ tới, đi một vòng lại đến phòng của Ninh Phi Nhiên. Hắn nghe thấy trong phòng truyền ra mấy tiếng rên rỉ ái muội, hắn lặng lẽ tiến đến gần cửa sổ khắc hoa, đôi mắt lưu ly hẹp dài lập tức mở to.