Trên đường quay về Kỷ Trác Vân nghe nói Cố Khinh Âm bị tập kích, gấp như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng thúc giục đánh xe mau chút nữa. Phu xe hoảng hốt, thiếu chút nữa chạy lầm đường, may mà có kinh nghiệm phong phú, nên trở về đầu tiên.
Lúc ôm Cố Khinh Âm vào ngực, Kỷ Trác Vân mới yên lòng. Hắn luồn tay vào trong mái tóc dài đen tuyền của nàng, cằm tựa nhẹ trên đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: "Xin lỗi vì đã khiến nàng gặp phải những chuyện thế này." Nói xong, đường đường là nam nhi cao bảy thước mà mắt hắn đỏ hết cả lên.
Lúc trước Cố Khinh Âm còn đang tranh chấp với Hàn Cẩm Khanh, vô cùng tức giận. Khi bị Kỷ Trác Vân đột nhiên ôm chặt như vậy, nàng nhất thời sửng sốt, những lời đã đến bên miệng không thể không nuốt về, nàng dính sát vào ngực hắn, ngửi mùi bụi đất trên người hắn, nghe nhịp đập trái tim dồn dập hữu lực của hắn, nàng khẽ thở dài.
Có lúc nàng cảm thấy mình rất ích kỷ, lợi dụng Kỷ Trác Vân để từ hôn, lại tham lam vòng tay ấm áp của hắn. Trước kia nàng không biết khi được đối xử thực lòng lại khiến người ta trầm mê đến vậy.
Nàng cử động nhẹ, Kỷ Trác Vân liền buông nàng ra, thân thiết hỏi han: "Ta làm nàng đau sao?"
Nàng lắc đầu, ánh mắt vượt qua bả vai rộng lớn của hắn, chạm vào đôi mắt như ngọc đen đang tụ tập gió lốc, cảm xúc nơi đó mãnh liệt đến mức khiến người ta kinh hãi. Nàng vừa định tránh đi, đa thấy hắn xoay người, chiếc áo bào màu tím nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của nàng, chỉ còn lại tiếng “ầm” do hai cánh cửa gỗ đập mạnh vào nhau.
Kỷ Trác Vân quay đầu lại, lặng im, ánh mắt trầm xuống.
Kỷ Trác Vân ở trong phòng nói chuyện với Cố Khinh Âm, dặn dò cái này cái kia, lại bày tỏ nỗi buồn ly biệt, cầm thìa bón nốt bát cháo hoa cho nàng, đợi nàng ăn xong, thấy nàng thực sự mệt mỏi, mới lưu luyến rời đi.
Cố Khinh Âm đưa gối dựa cho Thanh Lộ, rồi tự mình nằm xuống đắp chăn, không nói gì nữa.
Thanh Lộ dém góc chăn, thấy Cố Khinh Âm nằm nghiêng hướng mặt vào trong, thử thăm dò: "Cố đại nhân, ngài hiểu lầm tướng gia rồi, tướng gia..."
"Đừng nói đến tướng gia nữa, đã muốn ở trong này thì ít khiến ta phiền lòng một chút." Cố Khinh Âm lạnh nhạt nói.
Thanh Lộ đành phải yên lặng than thở, khép cửa phòng lại, ra bên ngoài đứng canh.
Cố Khinh Âm ngủ khá sâu, đến khi lên đèn mới tỉnh, nghe tiếng Thanh Lộ bước vào, trong tay còn cầm theo hộp cơm, lấy ra mấy món điểm tâm.
Hai canh giờ trước Cố Khinh Âm chỉ ăn một bát cháo hoa, bụng đã đói meo kêu vang, thấy Thanh Lộ đưa đến bèn cắn một miếng.
"Đại nhân, Kỷ tướng quân lại qua đây, mấy vị Ngự sử cùng đến, thấy ngài đang nghỉ ngơi thì đều đi về, có cần nô tỳ đi thông truyền một tiếng không ạ?" Thanh Lộ vừa cẩn thận bón cho nàng ăn, vừa nói
Cố Khinh Âm liếc nhìn nàng ấy một cái, nàng đang định đến phòng nghị sự hỏi về tình hình tuần tra hai ngày nay, nghe vậy liền gật gật đầu.
Thanh Lộ cầm hộp cơm đi đến cạnh cửa, chợt nghe Cố Khinh Âm nói: "Chưa được đồng ý mà ngươi đã tự tiện cho người của Ngự sử đài vào đây, coi chừng bị tướng gia nhà ngươi trách phạt."
Thanh Lộ xoay người nhìn nàng, nói: "Đại nhân, tướng gia không phải là người như thế, tướng gia bảo nô tỳ đến chăm sóc ngài, chứ không phải là giám sát ngài. Ai tới thăm ngài, ngài nói gì với bọn họ, đều tùy ý ngài. Nô tỳ đã nói chắc chắn ngài đã hiểu lầm tướng gia rồi, tướng gia thật lòng quan tâm ngài. Đêm ngài bị tập kích, tướng gia ở bên ngài cả đêm, không chợp mắt đâu." Nói xong, Thanh Lộ liền đi ra ngoài truyền lời.
Cố Khinh Âm vừa định phản bác, thì bị câu nói cuối cùng của Thanh Lộ làm cho kinh hãi. Hàn Cẩm Khanh ở bên nàng cả đêm, không chợp mắt? Có khả năng sao? Có không? Nàng và hắn là gì của nhau, bất quá là hắn cường thủ hào đoạt, kéo ra một đoạn nghiệt nợ,...
Nàng hơi xuất thần, nên không để ý đến tiếng gõ cửa. Lúc Thanh Lộ đẩy cửa tiến vào nàng mới phục hồi tinh thần, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, nàng mới xốc lại chút tinh thần.
Người đến là ba vị Ngự sử, trong đó có Phùng Thì Viễn. Đây đều là những người cực tinh thông trong việc tuần tra sự vụ. Cố Khinh Âm liếc mắt nhìn Thanh Lộ một cái, Thanh Lộ thức thời lui ra ngoài.