Sáng sớm hôm sau, các quan viên của Ngự sử đài ngồi xe ngựa do Công bộ chuẩn bị, được Công bộ Thị lang Hạ Chính Quyền và Lang trung Thẩm Linh Trăn tiếp đón, chậm rãi hướng về Minh Cẩm Viên nằm ở phía tây kinh thành.
Thượng Quan Dung Khâm có chuyện quan trọng nên không thể đồng hành, nhưng cũng đáp ứng lời mời của Công bộ, sau khi xong việc sẽ đến thẳng Minh Cẩm Viên.
Minh Cẩm Viên được thiết kế theo phong cách vườn ngự uyển của hoàng gia, chiếm diện tích rộng lớn, gồm Suối Minh Viên và Cẩm Hoa Viên, còn có rất nhiều tiểu viên khác nằm xung quanh. Lúc này chính viên đã khánh thành xong, các tiểu viên xung quanh thượng còn chờ hoàn thiện.
Người của Công bộ và Ngự sử đài đi vào từ cửa phía đông, bước vào một chính viên rộng rãi bao la, hai bên trồng rất nhiều cây sam, cứ cách một khoảng sẽ có một ngọn núi đá điêu khắc Long Phượng, trông rất sống động.
Các vị Ngự sử trẻ tuổi đều tỏ ra vui sướng, vì dù sao đây cũng là vườn ngự uyển hoàng gia. Nếu không phải nơi đây còn chưa làm xong và mượn tên tuổi Công bộ vào tham quan, có lẽ cả đời này họ khó có cơ hội bước vào.
Chút phiền chán trong lòng Cố Khinh Âm tan hết khi đặt chân vào đây, gió xuân phả vào mặt, mùi thơm nồng nàn, nàng đã không nhớ rõ lần cuối cùng mình đi du ngoạn là lúc nào nữa rồi.
Thẩm Linh Trăn vừa dẫn đường vừa giới thiệu, đi dạo hết hai chính viên đã là giờ dùng bữa.
Lúc trước Vương Thành Giác nói đã an bài thoả đáng đúng là không phải nói suông. Người của Công bộ đã sắp xếp đồ ăn thức uống trên một hành lang dài trong chính viên, tất cả các món đều cực kỳ tinh mỹ. Trước mặt hành lang là một mảnh đất trống rộng rãi bao la, trồng nhiều hoa cỏ, thiên kiều bá mị, tranh nhau khoe sắc, dùng bữa ở chỗ này cũng là một thú vui.
Thẩm Linh Trăn ngồi đối diện Cố Khinh Âm, nhìn nàng ăn uống nhã nhặn, nhưng độ cong bên khóe môi lại khó áp chế.
Sau khi ăn xong, đoàn người đi theo Thẩm Linh Trăn cùng Hạ Chính Quyền đến thăm quan những tiểu viên đã hoàn công. So với chính viên rộng rãi to lớn, hoa lệ hiên ngang, cảnh trí của tiểu viên như một vị Tiểu gia Bích ngọc, khí thế tất nhiên không bằng chính viên nhưng lại có nét đặc sắc riêng, tiểu kiều lưu thủy, hành lang cửu khúc, cơ cấu tinh tế, vô cùng khéo léo. Nhóm Ngự sử vừa nhìn vừa tấm tắc khen đẹp.
(“Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”)
(Hành lang cửu khúc: Hành lang trong nhà kiểu cổ của người Trung Quốc, tổng cộng có chín nhịp, hình zíc zắc)
Đi dạo hết nơi này thì những người đến sau cũng nhanh chóng đuổi kịp. Họ đều là thị vệ giả trang, lúc đến trước mặt mọi người thì nhanh chóng đứng sang hai bên, Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ, chậm rãi đi tới.
Hắn mặc bộ cẩm bào thiên thanh, tay áo rộng, dùng chỉ bạc thêu hoa văn thanh nhã, bên hông thắt một chiếc đai lưng cùng màu rộng bằng hai ngón tay, đeo một khối ngọc màu lục nhạt óng ánh.
"Trên đường có việc trì hoãn, không quấy rầy nhã hứng của các vị chứ?" Thượng Quan Dung Khâm nói nhỏ, ngữ điệu như gió xuân tháng ba, sưởi ấm nhân tâm.
Nhóm quan viên của Công bộ và Ngự sử đài đều vội vàng lễ, cười nói Thượng Quan đại nhân có thể đến là chuyện cầu còn không được. Thẩm Linh Trăn lại ra sức xu nịnh vài câu, trong mắt toàn là vẻ lấy lòng.
Cố Khinh Âm đứng ở một bên, sau khi cùng mọi người hành lễ, liền nhẹ gật đầu với Thượng Quan Dung Khâm.
Dưới sự chỉ dẫn của Công bộ, đoàn người đi dạo trong một khu vườn rộng lớn.
Trong vườn có rất nhiều núi giả, tạo hình khác nhau, người không hiểu biết còn tưởng đi lạc vào thạch trận.
Thẩm Linh Trăn nhắc nhở chú ý an toàn, rồi cho mọi người đi thăm quan riêng. Chỉ còn Thượng Quan Dung Khâm, Cố Khinh Âm và Phùng Thì Viễn vẫn đứng sau lưng nàng ta.
Vì việc tuần tra mà Cố Khinh Âm và Phùng Thì Viễn cũng thân thiết hơn, hai người đã từng cùng nhau tìm đọc hồ sơ, sao chép biên soạn.
Phùng Thì Viễn xuất thân nghèo khó, bằng vào sự cố gắng của bản thân mới đến được hôm nay, giữ chức lục phẩm ở Ngự sử đài, làm người kiên định, làm việc cẩn thận. Cố Khinh Âm rất thưởng thức học thức của y, khá tín nhiệm, nên tất nhiên đi gần y hơn chút.
Thẩm Linh Trăn đã lên kế hoạch thỏa đáng, mượn danh nghĩa tham quan để phân tán nhân lực của Ngự sử đài, cũng hạ xuân dược trong cơm trưa của Cố Khinh Âm và Phùng Thì Viễn, chỉ đợi tìm được cơ hội sẽ cho hai người rơi vào trong thạch thất.
Sau đó nàng ta sẽ sắp xếp một vài viên quan của Công bộ có thể tin được đến thạch thất, bề ngoài thì là cứu viện nheng kì thực là bắt kẻ thông dâm. Một khi Ngự sử đài đã có gièm pha như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể lấy chuyện này áp chế, nhân cơ hội đề xuất điều kiện không tiếp tục truy cứu bản án cũ.
Theo ý của Vương Thành Giác thì không cần phải làm nhiều như thế, ông ta quyết đoán hơn Thẩm Linh Trăn, thủ đoạn cũng ác hơn. Nhưng Thẩm Linh Trăn nghĩ ra mưu kế này, ông ta cũng không phản đối, thậm chí còn có thể đoán ra tâm tư của nàng ta, sau một lúc trầm ngâm, liền đồng ý.
Tâm tư của Thẩm Linh Trăn quả thực không khó đoán, đơn giản là muốn Cố Khinh Âm bị xấu mặt giống như mình. Hơn nữa thân là nữ quan nên càng thêm mẫn cảm với mấy chuyện kiểu này. Nàng ta muốn báo thù Cố Khinh Âm, phải làm cho nàng không còn tôn nghiêm trước mặt nam nhân mới cam tâm.