Nữ Tế Nan Đương

Chương 54

Thời gian còn lại, Tiêu Thế hoàn toàn không có cách nào tập trung vào công việc được. Bất kể là tổ kể hoạch đưa đến loại thực đơn quỷ dị nào, y đều làm theo hết.

Hương vị đương nhiên là vô cùng kinh khủng.

Tô Mạch Ngôn nếm qua món ăn mới cuối cùng, nhịn không được nhăn mặt: “Hương vị có chút vấn đề?”

Tiêu Thế mím môi: “Thật có lỗi.”

Tô Mạch Ngôn mím môi: “Có muốn nghỉ không?”

So với việc mẹ y sắp qua đời, bị trói buộc ở nhà ăn làm cho y thực sự khó chịu.

Tiêu Thế thu thập mấy đĩa thức ăn trên bàn, thở dài: “Quên đi, tôi có ở đó cũng không có tác dụng gì, huống chi đã có Na Na rồi.”

Tô Mạch Ngôn ngồi trước máy tính, thản nhiên liếc nhìn y, cũng không nói gì.

Những ngày này, không nói vẫn thoải mái hơn.

Rõ ràng là mẹ không thể ăn được gì, mà do khu vực vị giác ở não bị tổn thương nên hiện giờ bà cũng không thể cảm nhận được hương vị, thế nhưng vẫn không thể ăn được.

Tiêu Thế lo lắng vô cùng, mỗi ngày đều cố sức văt óc suy nghĩ nên làm món gì, nhưng cũng không có cách nào để cho mẹ ăn ngon nhiều hơn.

Vì thế, nhìn bà càng ngày càng gầy gò, sắc mặt càng thêm xanh xao.

Vừa nấu ăn vừa nghĩ, gia vị trong tay bị cho đến linh tinh lộn xộn.

Lục Kính Triết ở bên cạnh làm đồ ăn của Ban 2, cau mày, khẩu khí vẫn trào phúng như thế: “Tâm mà không ở đây thì đừng có miễn cưỡng làm việc, muốn cho người ta cảm kích sự chuyên nghiệp của cậu sao?”

Từ lần trước chạm mặt nhau ở đây, hai người rất ăn ý lựa chọn khu làm việc, thỉnh thoảng có nói vài lời đá xoáy, nhưng cũng không đến mức bất hòa.

Như thói quen, Tiêu Thế khẽ gật đầu: “Xin lỗi.”

Thời gian lâu như vậy, y cũng hiểu được người này không phải là có ác ý gì, chỉ là trời sinh cách nói chuyện đã như thế rồi, với ai cũng thế mà thôi, nên y cũng không quá câu nệ.

Lục Kính Triết hừ một tiếng: “Hôm nay trưởng phòng lưu trữ nói với trưởng phòng của cậu, năng lực của cậu không tốt, nghe nói là hôm nay đi họp bị quản lý phê bình.”

Tiêu Thế ngẩn ra, Tô Mạch Ngôn chưa từng nói là có chuyện như thế này.

Nhìn sắc mặt y, Lục Kính Triết lại cười lạnh: “Trưởng phòng nhà các cậu là loại người sẽ kể lể oán giận người khác sao? Tôi và mọi người đều rõ.”

“……”

Tiêu Thế mím môi không nói.

Công tác tiếp theo được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Nghiêm túc nếm thử món ăn, ghi chép lại, đưa ra ý kiến đề nghị thay đổi, mỗi loại thức ăn đều làm một đĩa theo đúng mẫu, một đĩa sau khi thay đổi.

Cẩn thận quan sát biểu tình của Tô Mạch Ngôn, sau đó thay đổi.

Hiệu suất làm việc rất cao.

Đến cuối ngày làm việc, lần đầu tiên làm ra được mười một món ăn cố định, trong đó có sáu món là một mình Tiêu Thế tự nghiên cứu.

Tô Mạch Ngôn lái xe về nhà trọ của y.

Vừa vào đến cửa, chợt nghe âm thanh hoan hô, còn kèm theo tiếng cười trong trẻo của trẻ con.

Trong nháy mắt, Tiêu Thế có cảm giác y và Tô Na chưa ly hôn, đứa nhỏ cũng không bị bỏ, tất cả đều hạnh phúc.

Nhưng tất cả đều là không có khả năng.

Tô Na nghe tiếng mở cửa, lập tức ôm bé con trong phòng đi ra, hai người hi hi ha ha cười, vẫy tay với bọn họ: “Xem kìa, cha nuôi và ông ngoại đã về.”

Tiêu Thế bị hai chữ ông ngoại kích thích, vội quay lại nhìn Tô Mạch Ngôn.

Gương mặt đối phương tuấn tú, ngay cả nếp nhăn cũng không có, thế mà lại là ông ngoại.

Hơn nữa hắn còn bình tĩnh đón nhận.

Âm thanh Hãn Kiện gầm rú từ trong phòng truyền đến: “Đơn giản thế mà cũng làm sai, thằng nhãi này, thế thì còn thi thố cái rắm gì! Cậu…. Cậu đừng có qua đây! Này!”

Tiêu Thế đẩy cửa đi vào, chỉ thấy tiểu thần trù vẻ mặt âm trầm nhìn Hãn Kiện: “Cũng không phải là tôi muốn đi thi, anh đừng có gào lên.”

Hãn Kiện vừa thấy Tiêu Thế, liền vội chạy đến núp sau lưng y, cả giận nói: “Không biết lớn bé, cậu được lắm, đã thế tôi mặc kệ cậu!”

Tiêu Thế cười vỗ vỗ vai gã: “Nhóc con kia ở đâu ra thế?”

Hãn Kiện như người không xương dựa dẫm lên người y, nháy nháy mắt nói: “Nhóc con hàng xóm của thằng nhãi kia, cha mẹ nó đi vắng, nên nhờ cậu ta trông hộ một chút.”

Nói xong lại cười gian tranh công: “Thấy tao giỏi không, biết mẹ nuôi muốn có cháu, ta mang cả cháu đến đây. Mày không cần phải lo nữa nhá?”

Tiêu Thế đấm nhẹ lên vai gã: “Được, làm tốt lắm.”

Mẹ Tiêu nhìn nhóc con vui vẻ chạy tới chạy lui, khóe miệng cũng co rút nhiều hơn, ý chừng cũng rất vui. Chú Trần mỗi ngày đều ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn được chút ít.

Bé con rất nhu thuận, vừa mới học viết chữ, liền cùng tiểu thần trù ghé lên giường vẽ vẽ tranh, chỉ khổ Hãn Kiện đại nhân ở bên cạnh la hét dạy dỗ.

Hãn Kiện đen mặt, liếc mắt nhìn tờ giấy, thuận miệng hỏi: “Vứt bỏ, buông tha cho, nói thế nào?”

Tiểu thần trù liếc mắt nhìn gã một cái: “Vứt bỏ, buông tha cho.”

Hãn Kiện tức giận, đập tay xuống bàn, quát: “Tiếng Anh!”

Tiểu thần trù chống cằm lười biếng: “FUCK!”

Bé con đem cán bút cắn gần nát, nghe vậy ngẩng đầu lên, bĩu bĩu môi, cũng đọc theo: “Pháp khắc.”

“………….”

Hãn Kiện im lặng một giây, liền tóm áo bé con ra ngoài, quẳng cho Tô Mạch Ngôn đang ngồi trên sopha: “Cho ngài mượn chơi, đừng khách khí.”

Sau đó hít sâu một hơi, xắn tay áo, lại vọt vào phòng.

Chỉ chốc lát, bên trong truyền đến tiếng hai người cãi nhau, tiếng gào thét ầm ĩ.

“Tên nhóc chết tiệt! Lúc thi cậu cũng FUCK một cái cho tôi xem! Được sao?! Tôi cho cậu FUCK!”

“FUCK YOU!”

“Không được phép mắng!”

“Vậy thì FUCK ME?”

“………..”

Tô Mạch Ngôn cúi đầu nhìn bé con giương đôi mắt tò mò ngồi trong lòng mình, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh.

Mềm mại, đáng yêu chết đi được.

Bé con hắt xì một cái, ôm lấy hắn cọ co: “Chú ơi.”

Tô Mạch Ngôn nhíu mày, trầm giọng nói: “Gọi ông ngoại.”

Bé con ảo não ngọ nguậy trong lòng hắn, không nói gì, chỉ ậm ừ trong miệng.

Tiêu Thế vừa từ phòng bếp đi ra, đúng lúc nghe thấy, cũng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, cầm chân bé con nghịch nghịch.

Tô Mạch Ngôn ôm bé con, liếc y một cái: “Không nấu cơm à?”

“Tô Na ép.” – Tiêu Thế cười khổ chỉ vào phòng bếp – “Đột nhiên nói muốn làm thức ăn, chú Trần cũng thích chỉ bảo cô ấy.”

Tô Mạch Ngôn ừ một tiếng, cũng cầm chân bé con.

Tiêu Thế thích trẻ con, khóe môi mỉm cười, nhịn không được muốn đùa giỡn người kia một chút: “Gọi chú.”

Bé con liếc mắt nhìn y một cái, ngoan ngoãn: “Chú ~”

Tô Mạch Ngôn nhíu mày, lại nói: “Gọi ông.”

Bé con không nói, chỉ mở to mắt hết nhìn Tiêu Thế lại nhìn Tô Mạch Ngôn, cuối cùng nhìn đến hai bàn tay yên lặng nắm nhau, đột nhiên mỉm cười: “Dì ~”

“………..”

“……….”

Có đôi khi, trẻ con luôn có một thứ trực giác vô cùng sắc bén, vì thế không thể tùy tiện trêu chọc.

Tiêu Thế và Tô Mạch Ngôn im lặng một hồi, đột nhiên Tiêu Thế bế xốc bé con lên, muốn một mình chơi.

Bé con lúc đầu còn ngoan ngoãn, nhưng về sau do tư thế không thoải mái, liền ngọ nguậy, vươn cánh tay tí xíu muốn Tô Mạch Ngôn ôm, miệng còn kêu: “Dì ơi, dì ơi….”

Tô Mạch Ngôn hắc tuyến, trầm giọng: “Gọi ông.”

“Dì ơi ~”

“…. Gọi ông, nếu không thì thôi không bế.”

Bé con bĩu môi, con mắt đảo một vòng: “Ông ơi ~~”

Lúc này Tô Mạch Ngôn mới dịu dàng bế lấy bé, ôm vào lòng.

Tiêu Thế ở bên cạnh nhìn, cười thản nhiên: “Hình như trẻ con rất thích anh.”

Tô Mạch Ngôn ôm bé con, để bé nằm thật thoải mái, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn vo: “Trước kia hay bế Na Na, quen rồi.”

Tiêu Thế nhìn bé con thoải mái híp mắt lại, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.

Chú Trần ở trong bếp vừa nấu vừa chỉ dẫn.

Tay nghề của ông kém Tiêu Thế, nhưng cũng không tồi, bao nhiêu năm qua, mẹ Tiêu cái gì cũng tốt, chỉ có tay nghề là không, cho nên ông tự nhiên luyện thành công phu nấu nướng.

“Rau thì nên cho muối muộn một chút, nếu không sẽ không giòn, lại ra nhiều nước.”

“Muốn rán cá trước hết phải rửa sạch chảo, cho dầu oliu, tẩm qua một lớp bột mỏng, rán đến lúc màu vàng thế này là được.”

“Nấm hương trước tiên phải dùng nước sôi có cho chút muối chần qua, nhớ cho ít muối thôi, vì nấm hương hút nước nhiều, sẽ dễ bị mặn.”

Tô Na ở bên cạnh nghiêm túc nhìn.

Chú Trần nhanh chóng rán cá, đột nhiên hỏi: “Con có buồn nôn không?”

Tô Na ngạc nhiên: “A? Con không kiêng ăn.”

“Cá, có buồn nôn không?” – Chú Trần nói – “Còn có hải sâm nữa, A Thế có mua không?”

“… Vì, vì sao lại muốn ăn hải sâm?”

Chú Trần nhíu mày: “Ăn hải sâm sẽ tăng trí thông minh.”

Tô Na buột miệng: “Con ngốc lắm sao?”

“………..”

Chú Trần nhăn mặt, nhìn bụng cô: “Chú nói đứa nhỏ.”

Tô Na mở to mắt một hồi lâu, đột nhiên a một tiếng, ngượng ngùng cười: “Con, con quên……..”
Bình Luận (0)
Comment