Chương 32: Bất Phân Thắng Bại
Du Hương nghe vậy bèn cất giọng với cô gái kế bên:
- Đây nhất định là hướng theo quy luật đào thải của tự nhiên đúng không?
- Bất quá người trẻ tuổi có hỏa khí, lỡ như thật sự tổn thương lẫn nhau, nói không chừng liền gây nên mâu thuẫn trong cung.
Lúc này một vị trưởng lão xen vào:
- Trong lòng bọn họ sẽ tự có cân nhắc. Nếu như mà không giữ được tay, cũng chẳng còn cách nào. Muốn tu vi vũ cảnh tiến bộ, giao đấu chính là phương thức trực tiếp nhất. Trong hoàng cung các hoàng tử và thái tử đều cạnh tranh khốc liệt nên chuyện này không có gì là lạ.
Trên sân lớn, Thái tử và thiếu chủ bỗng tuốt kiếm ra lao vào giao chiến. Hoa lửa bắn ra tung tóe khi hai thanh bảo kiếm va chạm vào nhau. Kiếm pháp của Thái Tử Việt quốc có tên gọi là "Lôi Âm Kiếm pháp." Mỗi chiêu phát ra đều có âm thanh ầm ầm như sấm động. Kiếm pháp mang nét nghiêm cẩn chặt chẽ. Kiếm pháp của Thiếu chủ Bí Cung mang tên "Mai Hoa Kiếm pháp" kiếm chiêu phát ra có hình thái như những bông hoa mai rực rỡ. Kiếm pháp đậm nét thẳng thắn thoải mái.
Hai loại kiếm pháp khác nhau so đấu bất ngờ không phân cao thấp. Cả hai đều là hậu thiên nên khi đọ sức phát ra khí kình xung kích xung quanh khiến nhiều người ảnh hưởng. Các nữ đệ tử cảnh giới nhị lưu đổ xuống đều phải tránh xa một khoảng cách nhất định. Còn ai đã đến nhất lưu thì giữ cự li một đoạn và phải gồng chân khí để chịu đựng.
Bất quá Du Hương đến nửa điểm dáng vẻ chịu ảnh hưởng cũng không có mảy may. Dư âm khí kình khuấy động như những bông hoa tuyết đụng phải ngọn lửa nóng. Lúc trôi đến nơi Du Hương đứng đều lặng lẽ biến mất. Cảnh tượng đó đập vào mắt của Long bà bà khiến mụ phải kinh ngạc:
- Nha đầu này thật khó tin. Chẳng lẽ nó đã đạt đến cảnh giới tiên thiên hay sao? Thật vô lý, mới hôm nọ ta còn thấy con bé tăng lên tu vi hậu thiên xong nay đã lên một bậc mới thì quả thật là quá yêu nghiệt.
Một chúng trưởng lão khác cũng đang âm thầm quan sát Du Hương. Càng xem càng là hoảng sợ.
- Xem ra nữ tử này có lai lịch không hề nhỏ. Mới có mười bảy tuổi mà đã luyện đến tiên thiên! Phóng nhãn khắp Đại Việt quốc không ai đủ năng lực sánh bằng.
Trong lòng các trưởng lão đinh ninh sau lưng nàng phải có một vị cao nhân hoặc gia tộc khổng lồ nào đó chống lưng. Bởi vì ngay đến Thái tử đương triều hay các hoàng thân quốc thích khác đều có đan dược, tài nguyên bồi dưỡng mới tu tập đến hậu thiên. Vậy mà Du Hương còn trẻ tuổi như thế đã tăng lên tiên thiên rồi. Nếu như chiếu theo nội quy của Bí Cung thì đệ tử nào có tu vi tiên thiên sẽ được phong lên làm trưởng lão. Vậy thì Du bổ đầu chắc chắn sẽ là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bí Cung từ trước đến nay
Nghĩ đến đó thôi, một đám lão giả bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát:
- Bây giờ quần hùng các nơi tranh bá cùng nổi lên, chỉ riêng một cái Hắc Long Bang liền vì phòng ngừa những thế lực khác quật khởi, trong bóng tối đã âm thầm bóp chết biết bao nhiêu thiên tài đang trưởng thành rồi. Nay cô bé này mới mười bảy tuổi đã có cảnh giới tiên thiên sơ kì. Phóng nhãn khắp đại lục không có một ai như vậy. Thật là làm lệnh người kinh động. Nếu nàng ta đã là đệ tử phái Bí Cung rồi thì chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ bồi dưỡng cho cô ấy.
Long bà bà bắt đầu cảm thấy hối hận khi đã trót mang Du bổ đầu về Bí Cung. Hiện tại các trưởng lão đều đồng lòng đứng ra bảo vệ cho cô gái trẻ đó không ai theo phe bà mong muốn gả nàng ta cho Thái tử hay thiếu chủ gì cả. Thử hỏi xem, làm mất lòng một thiên tài mới mười bảy đã tiên thiên sơ kì của bản cung. Sau này, nàng trưởng thành lên sẽ tạo ra cái dạng gì. Không biết chừng với thiên tư yêu nghiệt và tiến cảnh tu vi thần tốc như vậy chức vụ cung chủ tương lai ắt sẽ nằm gọn trong tay. Liệu có ai điên mà đi đối đầu với nàng cơ chứ.
Ngoài sân, Thái tử Hồ Du và Vinh Ngộ thiếu chủ vẫn đang hăng say so tài. Trận đấu đã bước vào giai đoạn quyết định.
- Keng, keng, keng!
Hai thanh bảo kiếm của hai người va chạm nhau tóe tia lửa điện phát ra khắp nơi. Bất ngờ Vinh Ngộ chợt lùi lại phía sau ba bước chống kiếm xuống đất. Thái tử Hồ Du lấy làm kì lạ khi đang giao chiến chưa phân thắng bại mà Thiếu chủ Bí Cung lại như vậy. Đột nhiên chàng để ý đến thanh kiếm của Vinh ngộ xuất hiện một vết rạn nứt chạy dọc sống kiếm. Phải thật tinh mắt mới chú ý đến điểm đó được.
Vết rạn nứt rất sâu, thậm chí thân kiếm dày rộng bởi vì vậy mà đã sinh ra đường gãy đoạn, nhất định không còn có thể lại tiếp tục sử dụng được nữa.
- Ha ha ha! Cuộc đấu này nên dừng lại tại đây thôi. Kết quả là hòa. Thái tử cười lớn.
Thiếu chủ Bí Cung Vinh Ngộ thu kiếm vào bao mỉm cười:
- Trận này ta thua cũng đáng. Vũ khí cũng là một thế mạnh. Bảo kiếm của ta không đọ được với kiếm của Thái tử nên cam bái hạ phong.
- Vậy để lần sau hai ta phân định thắng thua tiếp. Thái tử thu kiếm khoát tay Vinh Ngộ đi ra ngoài sân.
Lúc này trong lòng Du Hương đang âm thầm đánh giá:
-Thật là nhàm chán không có gì đặc sắc cả.
Quả thật, với cảnh giới tiên thiên của nàng thì việc xem hai người hậu thiên giao đấu với nhau không khác gì người lớn xem hai đứa trẻ con đang oánh lộn. Nghĩ xong, nàng cũng xoay người phi thân về chỗ ở của mình bế quan tu luyện mặc kệ cho hai tên ngốc đang nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm bóng hình của mình. Thái tử và thiếu chủ sau một hồi quan sát không thấy bóng dáng Du Hương đâu bèn ngậm ngùi đi vào sau nội cung.
Thái tử Hồ Du vỗ vai thiếu chủ Bí Cung:
- Không biết cô gái xinh đẹp ấy họ tên là gì nhỉ?
- Nói ra thật xấu hổ, tuy ta sinh hoạt ở trong cung từ nhỏ nhưng hôm nay mới gặp cô ta lần đầu. Chắc chắn là nữ đệ tử mới nhập cung mà thôi. Mọi lần Thái tử đều chiếm ưu thế nhưng xem ra lần này đến lượt ta rồi. Về mặt khoảng cách địa lí thì ta có tiện nghi hơn nhiều. Ha ha. Vinh Ngộ đắc ý cười lớn.
Thái tử thấy vậy cũng cười:
- Hừ! Đừng tưởng ở gần là có thể chiếm trọn được phương tâm người đẹp. Ta không tin cô gái này sẽ dễ dàng đổ gục đâu.
- Ha ha ha! Các nữ đệ tử của Bí Cung bấy lâu nay đều coi ta như thần tượng. Ta nghĩ cô nương này cũng không ngoại lệ. Ngô Vinh tự mãn nói.
Một số nữ đệ tử đều sửng sốt khi cô gái mặc trang phục màu hồng phấn bỏ đi. Các nàng đều lấy làm kì lạ:
- Thường thì ai cũng muốn được lọt vào mắt xanh của Thái Tử hoặc Thiếu chủ vậy mà cô ta lại quyết đoán cất bước không nói một lời.
- Hừ! Chắc là cô ả này cậy vào sắc đẹp của mình biết cả hai đang chú ý đến nên thi triển chiêu "thả mồi bắt bóng" đây mà. Một nữ đệ tử ghen ghét ngiến răng đố kị.
Còn có người phụ họa với vào:
- Ta biết cô gái này. Hôm qua nàng ta mới được tiến vào cung nghe đâu chuẩn bị làm vị thiếp thứ tư của Thiếu chủ hay sao ấy.
- Thật ư? Kiểu này căng rồi. Ai ngờ Thái tử lại thích thiếp thân của Thiếu chủ nhà mình.
- Ta thấy cô ả có tài đức gì mà được chọn làm thiếp thứ bốn của Thiếu chủ chứ? Ta không cam lòng. Một nữ đệ tử khác gào lên.