Nữ Thần Bổ

Chương 57


Bóng trắng bỗng bay bổng lên trần nhà tránh được chiếc cờ của Gia Cát Tiên Sinh phất đến.

Nó cất giọng cười âm u:
- Khục khục khục!
Thanh âm này nghẹn ngào khó chịu, làm người ta nghe xong nhất định sởn tóc gáy.

Bây giờ đang là ban ngày ban mặt còn như vậy nếu là nửa đêm thì quả thật sợ hãi đến tè cả ra quần.

- Ta lạnh quá! Các ngươi bức ta đến mức này chỉ có cách là nhận lấy cái chết! Bạch quỷ rít lên giận dữ.

Từng sợi tóc đen nhánh rối tung rối bù trên đầu của bóng trắng bỗng vươn dài ra bốn phương tám hướng tấn công vào mọi người trong căn phòng.

Thái Tử Hồ Du thấy vậy kinh hãi hô lớn:
- Cẩn thận!
Nói xong hắn rút thanh kiếm bên hông ra thủ thế chuẩn bị sẵn sàng.

Tứ đại danh bổ không chút chậm chễ dùng kình lực của mình tạo ra một kết giới hình lập phương bằng tiên thiên khí ngăn cách mọi người với bạch quỷ.

Những ngọn tóc như con rắn đen lao vào va chạm kết giới phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Tiểu Long Nữ và Lý Mạc Sầu có thể phát hiện thấy trên kết giới sau khi va chạm đã xuất hiện một loạt vết nứt.

Hai nàng thở dốc dồn dập:
- Không ngờ lực công phá của bạch quỷ lại mạnh mẽ như vậy.

Cả bốn người thần bổ gộp lực tạo ra kết giới thế mà có dấu hiệu sắp bị hủy hoại!
Gia Cát Tiên Sinh trông thấy vậy bèn hừ lạnh:
- Dám tấn công hại người trước mặt ta.

Xem đây: Cờ Vạn Tượng, thu!
Chiếc cờ trên tay của ông ta bỗng biến lớn bay lên phía bạch quỷ hút cả thân hình nó vào trong.

Nữ quỷ gào lên dãy dụa:
- Đáng chết nhân loại! Các ngươi sẽ phải trả giá...!
Giọng nói của nó nhỏ dần đi cho đến khi hoàn toàn bị chiếc cờ hút hết.

Gia Cát Tiên Sinh thở phào nhẹ nhõm:
- Phù! Thế là xong.


Cao Thái Úy bây giờ ông có thể yên tâm rồi.

Công tử nhà ông hiện tại đã không có nguy hiểm gì cả.

Cũng may đây mới chỉ là bạch quỷ mà thôi.

Nếu đụng độ phải huyết hay hắc quỷ thì ta cũng không dám cam đoan bảo đảm là trừ được.

Thái Tử Việt quốc cũng đi đến vỗ vai Cao Thái Úy:
- Chúc mừng ngài đã cứu được lệnh lang.

Nếu có vấn đề gì cứ gọi ngự y đến trợ giúp.

Ta có một viên huyền đan đây ngài cho con trai của mình dùng sẽ nhanh chóng hồi phục sức khỏe.

Cao Thái Úy vội vàng đáp lễ:
- Cám ơn Gia Cát Tiên Sinh và Thái Tử đã giúp đỡ.

Lão phu vô cùng biết ơn.

Ông ta rối rít cảm tạ từng người một.

Sau đó, ra lệnh cho hạ nhân mở tiệc thết đãi nhưng Hồ Thái Tử và Gia Cát Tiên Sinh không ai muốn ở lại bèn cáo từ rời đi.

Ra đến bên ngoài Hồ Du bỗng quay sang Gia Cát Tiên Sinh nói:
- Ta từ lâu nghe đến Lục Phiến Môn rất giỏi điều tra phá án nay được tận mắt nhìn thấy ngài ra tay trừ tà ma thật là vô cùng ngưỡng mộ.

Ha ha ha.

Thái Tử quá khen dù sao chức trách nhiệm vụ của ta mà thôi.

Gia Cát Tiên Sinh cười nói.

Thái Tử đột nhiên rút từ trong túi trữ vậy ra một bức họa đưa vào tay Gia Cát thần hầu.

Miệng nói:
- Ông có thể giúp ta một việc được chăng.

Ta cần tìm tung tích của cô gái trong bức hình này.

Cô ta trước đây là đệ tử của Bí Cung nhưng sau đó đã bỏ khỏi cung trốn ra ngoài.

Nếu Lục Phiến Môn của ngài tra được chút thông tin gì hãy báo gấp cho ta.

Cô gái này đối với ta rất quan trọng.

Gia Cát Tiên Sinh cầm lấy bức họa mở ra xem.

Bên trong vẽ một cô gái rất xinh đẹp.

Ông ta nhìn kĩ có nét hơi giống Du Hương.

Trong đầu ông nhanh chóng nghĩ thầm:
- Xem ra vị Thái Tử này không hay biết rằng người mình cần kiếm đang ở ngay trước mắt.

Nhưng vì giữ bí mật cho Du bổ khoái ta không tiết lộ cho thái tử biết được.

Nghĩ xong ông ta bèn cất giọng:
- Thái tử yên chí đi.

Thám tử của ta sẽ đi tìm tung tích của cô ta ngay.

Nếu có thông tin gì sẽ báo sớm cho ngài biết được.

- Vậy ta cám ơn tiên sinh trước.

Cáo từ.

Thái tử dơ tay chào Gia Cát Thần Hầu rồi bước lên xe ngựa.


Lãnh Huyết kèm tam vị danh bổ và hai vị phái Cổ Mộ cùng Du Hương tiến đến gần Gia Cát xem bức họa trong tay của ông.

Mọi người đồng thời kêu lên kinh ngạc:
- Ồ! Cô gái này thật xinh đẹp!
Du Hương bất ngờ, người trong bức họa không phải nàng thì là ai.

Không ngờ tay Thái Tử này lại dựa theo trí nhớ của hắn nhờ họa sĩ trong hoàng cung vẽ lên bức hình của mình.

Lãnh Huyết và Vô Tình nhìn về phía Du bổ khoái nháy mắt cười nói:
- Cô gái này không biết làm gì mà đến Thái Tử Việt quốc cũng phải đỏ mắt đi tìm thế này?
Nàng cũng cười đáp trả:
- Ai mà biết được.

Người trong thiên hạ giống nhau cũng nhiều.

Tiểu Long Nữ và Lý Mạc Sầu cùng đồng thanh cất tiếng:
- Cô gái này chỉ trong tranh mà đã có nét đẹp động lòng người thế này nếu mà gặp được ngoài đời thì còn kinh diễm hơn nữa.

- Làm sao sánh được với nhị vị cô nương đây cơ chứ.

Du Hương hướng hai tỷ muội cười nói.

Gia Cát Tiên Sinh thu bức họa vào trong túi trữ vật cất giọng:
- Thôi chúng ta về phủ.

Việc tìm kiếm cô gái này không được tiết lộ ra ngoài.

Ta sẽ cho người tìm kiếm sau.

Đoàn người khởi kiệu đi về phía tổng đà Lục Phiến Môn.

Mọi việc yên ả qua đi một ngày không có biến động gì.

Người dân nghe tin quỷ quái đã bị Lục Phiến Môn tiêu diệt nên cũng dám ra đường đi làm ăn trở lại.

Khung cảnh phố phường dần trở lên phồn hoa tấp nập.

Sáng sớm hôm sau, Du Hương rửa mặt xúc miệng nước muối sạch sẽ xong liền lắc người đi đến quảng trường tập võ của Lục Phiến Môn.

Nơi đây một chúng bộ khoái đang múa đao luyện tập.

Du Hương nhìn thấy Lô Nhất cùng một đám đang vung tay vung chân tỉ thí quyền cước.

Với tu vi tiên thiên hậu kì như nàng bây giờ nhìn mấy người này không khác gì người lớn xem mấy đứa trẻ con đang vật nhau.

Hoàng cung.

Phủ Thái Tử.

Trong đại sảnh sơn son thiếp vàng, một thanh niên dáng người thon dài tuấn mỹ đem một chiếc giống như lân lân bích thủy màu xanh trường kiếm xách lên, bên cạnh đi theo hai gã binh lính, tựa vẻ đang chuẩn bị ra cửa.


Lúc này, một vị thân xuyên áo gấm trung niên phụ nhân đi đến, dò hỏi:
- Hồ Du, ngươi là định ra ngoài thành hay sao?
- Đúng vậy mẫu hậu.

Hôm nay, sao ngài lại sáng sớm đã đến phủ của con có việc gì quan trọng ư? Thái tử cúi đầu chào nói.

Hoàng hậu Việt quốc cười nói nhẹ nhàng:
- Dạo gần đây từ sau chuyến đi ở Bí Cung trở về con như thay đổi khác xưa.

Ta thấy con ngày nào cũng xách kiếm ra ngoài thành tìm kiếm cái con bé họ Du nào đó.

Một tên dân nữ làm đệ tử Bí Cung sao có thể làm con rung động được chứ.

Ta thật muốn nhìn mặt nó xem thế nào mà dám làm mê hoặc con trai của ta.

- Kìa mẫu hậu đâu ra những lời này.

Cô ta bình sinh là người đẹp nhất mà con đã từng nhìn thấy.

Dĩ nhiên không thể so với mẫu hậu được rồi.

Thái Tử cười nói.

Hoàng hậu nương nương nghe thấy vậy cũng mát lòng mát dạ bật cười khanh khách:
- Hừ! Chỉ được cái lẻo mép khéo nịnh mà thôi.

Nếu như con thích có thể chỉ nạp nó làm thiếp thì được.

Danh phận của nó không xứng làm vợ của hoàng tộc chúng ta đâu.

- Con biết rồi.

Mẫu hậu ngài ở lại thong thả con đi đây.

Thái tử ôm tay làm lễ.

- Cẩn thận đấy! Hoàng hậu gọi với theo

Bình Luận (0)
Comment