Nữ Thần Bóng Tối Của Chợ Đêm

Chương 11

Điền Miêu Miêu chuyển khoản rất nhanh đã đến, chị Trương nghe thấy thông báo tiền đến, thì sững sờ: “Tiểu Điền, sao em chuyển nhiều thế này? Phở chị bán mười tệ một bát, hai bát là hai mươi tệ.”

Điền Miêu Miêu cất điện thoại đi, nói với chị ấy: “Em nghe ông chủ Lăng kể về tình cảnh của chị, có thể nền tảng gây quỹ trên mạng sẽ thu phí thủ tục gì đó, nên em chuyển thẳng cho chị.”  

Gia cảnh của chị Trương không phải là bí mật ở chợ đêm cổng Bắc, trước đó, khi mọi người quyên góp, Điền Miêu Miêu không ở đây, bây giờ vì đã nghe Lăng Sấm nói về chuyện này, nên chắc chắn không thể làm như không biết.

Sau khi chị Trương gửi thông tin gây quỹ lên mạng, đã nhận được không ít khoản quyên góp, lúc này thấy số tiền mà Điền Miêu Miêu chuyển đến, thì tâm trạng có chút thăng trầm: “Sau khi thằng bé được chẩn đoán, thì ba nó không thấy về nhà, cũng chẳng tới bệnh viện lấy một lần, ngược lại, những người không liên quan là các em lại luôn giúp đỡ chị…”  

Điền Miêu Miêu thấy hốc mắt chị ấy đỏ hoe, bèn vội vàng an ủi: “Chị Trương đừng nói vậy, một mình chị gánh vác chắc chắn áp lực rất lớn, em cũng chẳng giúp được là bao, chỗ tiền này so với chi phí điều trị của đứa nhỏ cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.”

“Như vậy đã rất cảm ơn em rồi.” Chị Trương giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt, không để mình bật khóc: “Sau khi ba nó bỏ trốn, thực ra chị cũng đã thực sự nản lòng một khoảng thời gian, tuy nhiên trên đời này vẫn có rất nhiều người tốt.”

Sau khi Điền Miêu Miêu xách theo hai bát mì quay lại, Điền Đậu Đậu đã tò mò hỏi cô: “Chị nói chuyện gì với bà chủ thế? Sao lại hình như khiến người ta khóc rồi thế kia?”

“Haizz.” Điền Miêu Miêu thở dài, đặt phở chua cay lên bàn, rồi ngồi xuống ghế của mình: “Chị Trương bên đối diện, có con mắc bệnh máu trắng, sau khi chồng biết thì bỏ trốn mất, chẳng thèm hỏi han gì đến. Chị chỉ quyên góp chút viện phí cho đứa nhỏ thôi.”

Điền Đậu Đậu không thể ngờ chuyện lại thế này, cậu ấy ngẩn người một lúc rồi chửi một câu chửi quốc dân: “Trên đời này vẫn có loại làm ba như thế hả? Thấy con bị bệnh thì bỏ trốn? Lão ta đúng là không bằng loài chó lợn.”

“…” Có ai nói là không phải đâu.

“Vậy chị đã quyên góp bao nhiêu?”  

“Không nhiều, chỉ hai tháng tiền lương.”  

Nghe cô nói vậy, Lăng Sấm ở một bên bèn lên tiếng: “Là hai tháng tiền lương hôm qua cô đi đòi phải không?”   

“Ừm.” Điền Miêu Miêu gật đầu, số tiền này chưa cầm nóng tay đã mang đi quyên góp, xem ra hai tháng tiền lương ấy đã được định sẵn là không thuộc về cô rồi.

Ánh mắt Lăng Sấm nhìn cô khẽ lay động, vừa rồi anh nói chuyện nhà chị Trương với cô, chỉ là do cô hỏi, nào ngờ nháy mắt cô đã quyên góp luôn hai tháng tiền lương của mình. Anh bất giác khẽ cong môi, đưa một tập thẻ cào may mắn trên xe đồ ăn cho Điền Miêu Miêu.

Điền Miêu Miêu thấy anh cầm thẻ cào may mắn đến, bèn không chắc chắn, hỏi: “Đây cũng là… Để an ủi Điền Đậu Đậu sao?”

Dường như Lăng Sấm đã khẽ cười, anh lên tiếng: “Là cho cô, người làm việc thiện sẽ gặp nhiều may mắn, nói không chừng sẽ cào được giải lớn đó.”

Điền Miêu Miêu nhất thời ngẩn người, sau đó cũng cong cong khóe miệng: “Vậy mượn lời tốt lành của ông chủ Lăng, nếu thực sự cào được tiền thưởng, thì tôi và anh chia đều nhé.”

Lăng Sấm khẽ mỉm cười, không nói gì mà quay vào chiên cơm cho khách.  

Lúc này, khách đến trước quầy cơm chiên của anh đã đông, Điền Miêu Miêu không tiếp tục chiếm chỗ ngồi nữa, mà kéo Điền Đậu Đậu về nhà trước. Trên đường đi, Điền Đậu Đậu xách theo phở chua cay chưa ăn, đột nhiên tràn đầy tinh thần chiến đấu: “Em quyết định rồi, em phải tiếp tục ở lại thành phố A để bán đồ nướng cùng chị, nói không chừng chúng ta có thể làm ăn lớn kìa!”

Điền Miêu Miêu liếc nhìn cậu ấy một cái, rồi bình thản đáp một tiếng “ồ”: “Vậy là trước đây em định về thôn Thanh Tịnh hả?”  

“… Cũng từng nghĩ vậy, tuy nhiên bây giờ thì khác rồi!” Điền Đậu Đậu vẫn ngập tràn động lực: “Chị Trương gặp phải khó khăn lớn như thế, mà vẫn không bỏ cuộc, em cũng chỉ thất tình cỏn con, sao có thể đào ngũ được chứ! Chuyện nhỏ nhặt này chẳng là gì so với dòng sông dài của cuộc đời, em phải hồi sinh bản thân, cố gắng phấn đấu!”

“Là em tự nói đấy nhé, đừng có làm được hai ngày lại đòi nghỉ phép.”  

“… Sẽ không đâu!” Trước đây, cậu ấy đòi nghỉ ngoài mệt ra, thì chủ yếu là muốn nhân cơ hội đi gặp Chu Đình, mà hiện tại… Chẳng có ai đợi cậu ấy đến gặp nữa rồi.

Điền Đậu Đậu thất tình, đã được chữa lành một cách kỳ diệu tại chợ đêm cổng Bắc, Điền Miêu Miêu nói với mẹ rằng Điền Đậu Đậu muốn ở lại thành phố A, mà mẹ cô lại không tin.  

Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ xong, Điền Miêu Miêu lấy vé cào may mắn Lăng Sấm cho mình ra, ngồi trước bàn bắt đầu cào.  

Thực tế, cô không nghĩ rằng Lăng Sấm lại mua thẻ cào may mắn, trông anh có vẻ không giống người nhắm vào thứ này để phát tài. Tuy nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cũng như Lăng Sấm vậy, nhìn anh dường như là người chẳng mấy nhiệt tình tốt bụng.

Điền Miêu Miêu vừa nghĩ tới Lăng Sấm vừa cào thẻ, vô tình lại cào được một tấm trúng một trăm tệ.  

“Wow, trời ơi!” Hai mắt Điền Miêu Miêu sáng ngời: “Ông chủ Lăng đúng là đoán đâu trúng đó này, được giải rồi!”

Cô cào một mạch hết tập thẻ may mắn, tổng cộng trúng một trăm tám mươi tệ, đúng là may mắn lớn! Ngày mai nhất định phải mời ông chủ Lăng uống trà sữa mới được. 

Hôm sau, sau khi mở hàng, cô luôn để ý về phía đầu đường, đợi Lăng Sấm lái xe đồ ăn đến. Điền Đậu Đậu thấy cô liên tục nhìn sang bên cạnh, bèn không kìm được phải thốt ra một câu: “Chị, chị sắp thành hòn vọng phu rồi đó.”

Điền Miêu Miêu: “…”  

Xí, cái gì mà hòn vọng phu! Cô chỉ muốn chia tiền thưởng cho Lăng Sấm thôi mà! Chín mươi tệ khổng lồ mà!

Xe đồ ăn của Lăng Sấm đúng sáu giờ ba mươi xuất hiện tại chợ đêm, Điền Miêu Miêu thấy anh đến, bèn tung tăng đi qua: “Ông chủ Lăng, anh đoán xem tối qua tôi cào trúng bao nhiêu tiền?”

Lăng Sấm mở vách ngăn xe đồ ăn, khẽ cong môi nhìn cô: “Thấy dáng vẻ của cô thế này, chắc hẳn là trúng không ít nhỉ? Một trăm tệ?”

“Một trăm tám mươi tệ! Mỗi chúng ta được chia chín mươi tệ kìa!” Điền Miêu Miêu vừa nói vừa rút chín mươi tệ tiền mặt đã chuẩn bị sẵn trong túi ra: “Đã chuẩn bị sẵn tiền mặt cho anh rồi này, chẳng phải anh thích đếm sao, hôm nay được đếm thêm chín mươi tệ nữa nha.”

Lăng Sấm cúi đầu nhìn xuống chỗ tiền mà cô đưa tới, độ cong trên khóe miệng lại càng thêm sâu: “May mắn ghê nhỉ, vậy thì tôi nhận chỗ tiền này nhé!”

“Ừm ừm.” Điền Miêu Miêu gật đầu tiếp tục nói: “À phải rồi, tối qua anh giành lì xì trong nhóm mà, trúng được năm xiên sụn gà phải không? Lát nữa tôi sẽ nướng cho anh.”

“Được.” Lăng Sấm mỉm cười và gật đầu.

Điền Miêu Miêu phát hiện, tuy ông chủ Lăng có vẻ ngoài rất lạnh lùng, nhưng khi cười… Lại có chút ngọt ngào.

“Chị, sao chị lại chạy sang quầy của anh Lăng thế? Đổi thưởng cho khách này!” Điền Đậu Đậu quay đầu gọi cô một câu, Điền Miêu Miêu vội vàng quay về quầy của mình.

Tối qua, cô phát phúc lợi trong nhóm, nên hôm nay có không ít khách trúng thưởng tới ăn đồ nướng, Điền Miêu Miêu tiếp khách xong, mới tranh thủ thời gian nướng cho Lăng Sấm năm xiên sụn gà.

“Cảm ơn, cứ để ở đây, lát nữa tôi ăn sau.” Vẫn còn vài khách hàng đang đứng chờ ở trước xe đồ ăn của Lăng Sấm, nên lúc   này cũng chẳng có thời gian ăn, bèn bảo Điền Miêu Miêu để lên xe giúp anh. Điền Miêu Miêu đáp một tiếng rồi đặt đồ nướng sang một bên.

Một khách hàng quen nhìn Điền Miêu Miêu đang đi về quầy của mình, nảy sinh chút tò mò, hỏi Lăng Sấm: “Ông chủ Lăng, anh và bà chủ Điền bên cạnh đang hẹn hò sao?”  

Lăng Sấm khẽ cười một tiếng, phủ nhận: “Không phải, mấy người đừng loan tin đồn bừa bãi.”   

Rõ ràng là khách hàng có hơi không tin: “Không phải mà cô ấy lại tặng đồ nướng cho anh? Tại sao không thấy cô ấy tặng cho tôi?”

“… Đó là vì tối qua tôi trúng thưởng trong nhóm của cô ấy.”

Khách hàng nghe thấy có phúc lợi như vậy nên cũng cố ý chạy sang xin vào nhóm đồ nướng của Điền Miêu Miêu, bảo cô lần sau phát lì xì nhớ gắn thẻ cả nhóm.   

Sau khi chiên xong cơm cho mấy khách hàng xếp hàng, cuối cùng thì Lăng Sấm cũng thảnh thơi, anh cầm đồ nướng Điền Miêu Miêu vừa mang qua, nếm thử một miếng. Lúc này, thịt vẫn còn nóng, ngon hơn nhiều so với ăn nguội, sụn gà cũng rất giòn, ăn vào dai dai, hương vị thịt nướng của họ quả thực rất ngon, chẳng trách lại luôn đắt khách như vậy.

Lăng Sấm vừa ăn hết hai xiên sụn gà thì Điền Miêu Miêu lại mang nước ngọt có gas sang cho anh. Lăng Sấm nhìn lon nước có gas mát lạnh, thì khẽ nhướng mày: “Hình như tối qua tôi không trúng đồ uống mà?”

“Tặng anh.” Điền Miêu Miêu nói: “Vốn dĩ định mời anh uống trà sữa, nhưng không có thời gian gọi, nên thay bằng nước ngọt.”

Tôn Húc Xuyên đứng bên quầy của mình nhìn về phía hai người họ, thì cau mày, chuyện gì thế này? Tại sao hai người kia ngày nào cũng tặng đồ cho nhau thế?
Bình Luận (0)
Comment