Giang Thận vốn dĩ là khách hàng VIP của khách sạn cũ mà Điền Miêu Miêu làm việc, Điền Miêu Miêu đã đón tiếp anh ta nhiều lần. Lần nào gặp mặt, đối phương cũng với dáng vẻ mặc vest, đi giày da, bây giờ đổi thành một cây áo phông quần sooc phong cách ngoài trời, lại còn đội thêm chiếc mũ cói, khiến Điền Miêu Miêu hoàn toàn không thể liên tưởng được hai người với nhau.
Giang Thận cũng không ngờ đến chợ đêm cổng Bắc bày quầy bán hàng lại gặp Điền Miêu Miêu, nghe cô gọi mình là Giang tổng, anh ta có chút ngượng ngùng, mỉm cười: “Không còn là Giang tổng gì gì đó nữa rồi.”
Điền Miêu Miêu sững sờ nhìn anh ta: “Á.”
Giang Thận nói: “Đầu tư thất bại, công ty mất rồi, tất cả tiền cũng bay luôn.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Không, từ từ đã, đừng nói là anh đầu tư cùng dự án với Vương tổng đấy nhé! Rốt cuộc đây là dự án gì vậy, mà khiến bao nhiêu người phải mất sạch vốn liếng thế này!
Điền Miêu Miêu nhất thời không biết nên nói gì, cũng may có khách đến trước quầy đồ om của Giang Thận, anh ta chào hỏi một câu rồi nói với Điền Miêu Miêu: “Tôi qua bên đó đã nhé, muộn chút lại tìm cô nói chuyện.”
“Được.” Điền Miêu Miêu nhìn anh ta chạy về đối diện giới thiệu đồ om của mình cho khách, thì tâm trạng nhất thời có chút phức tạp.
Hôm nay, là ngày đầu tiên Giang Thận bán hàng, nên đã cố tình chuẩn bị một ít đồ ăn thử, khách đến mua đồ om có thể nếm trước hương vị, rồi mới quyết định xem có mua hay không.
Vị khách đầu tiên hôm nay nếm thử món tai heo om của anh ta, sau đó lấy các món thịt và các món rau củ mỗi loại một ít. Giang Thận thu tiền xong, nhân lúc đang không có khách bèn thái tất cả các loại món om, mỗi loại một ít bỏ vào túi chuyên dụng, và đi về phía quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu.
“Miêu Miêu, nếm thử đồ om của tôi này, ăn xong nhớ cho tôi xin ý kiến nhé.” Giang Thận đưa túi đồ om đã đóng gói cho Điền Miêu Miêu.
Điền Miêu Miêu có chút ngượng ngùng nhận lấy, người ta đã phá sản rồi sao cô còn nhận đồ của người ta được chứ: “Giang tổng, không cần khách sáo vậy đâu.”
“Cô mới không cần khách sáo đó, chỗ này có đáng bao nhiêu tiền cơ chứ!” Giang Thận không để cô giải thích bèn nhét quai túi vào tay cô: “Nhớ cho tôi xin ý kiến đấy nhé, để tôi sửa.”
Điền Miêu Miêu không tiện đưa đẩy nữa, chỉ đành nhận lấy: “Vậy cảm ơn Giang tổng, lát nữa anh rảnh thì có thể qua bên tôi ăn đồ nướng, tôi mời.”
“Được.” Giang Thận mỉm cười một tiếng, nhìn cô, nói: “Cô cùng đừng gọi tôi là Giang tổng nữa, cứ gọi anh Giang là được rồi.”
“Được.” Điền Miêu Miêu gật đầu.
Giang Thận đưa đồ om cho cô rồi lại về quầy hàng của mình, Điền Miêu Miêu vào trong xe đồ ăn, mở túi ra nhìn, bên trong có đầu vịt, cổ vịt và chân vịt, còn có cả móng heo, cánh gà, các loại rau cũng không ít, trông đều rất tươi.
Cô cởi khẩu trang xuống, cầm đũa nếm một miếng ngó sen, sau đó vui vẻ hứng thú nói với Chúc Tinh: “Món om này ngon quá, Chúc Tình em có muốn nếm thử không?”
Chúc Tinh vừa nướng đồ, vừa ngoái lại nói với cô: “Bây giờ em không tiện ăn, chị cứ để đó đi đã.”
“Được, vậy lát nữa nhớ ăn nhé.” Điền Miêu Miêu đặt đồ om sang một bên, rồi lại cầm đũa gắp một cọng rau diếp ngồng, vì lúc này không tiện gặm chân vịt, nên cô mới chọn toàn rau để ăn.
Rau diếp ngồng được om rất ngấm vị, ăn vào tươi ngon và giòn, Điền Miêu Miêu ăn sạch luôn cả cây, trước đó, quả thực là cô không nhìn ra, hóa ra tay nghề của Giang tổng lại giỏi như vậy.
Lăng Sấm đã để ý đến thời điểm Giang Thận tặng đồ om cho Điền Miêu Miêu, lúc này thấy Giang Thận về quầy, anh bèn đi đến trước xe đồ nướng của cô. Điền Miêu Miêu thấy anh tới, thì nhiệt tình mời anh ăn đồ om: “Ông chủ Lăng, anh đến thật đúng lúc, thử nếm thử món đồ om này xem, hương vị rất ngon.”
Lăng Sấm nhìn chỗ đồ om cô đang để trên bàn, hỏi: “Cô quen ông chủ mới đến kia à?”
“Đúng vậy.” Điền Miêu Miêu gật đầu: “Trước đây, anh ta là khách VIP hàng của khách sạn chúng tôi, tôi có gặp anh ta khá nhiều lần.”
Đôi mắt của Lăng Sấm khẽ chuyển động, anh lại hỏi: “Vậy tại sao anh ta lại chạy đến đây bày quầy bán hàng?”
“Anh ta nói làm ăn thất bại, tiền cũng mất sạch rồi.” Nói đến đây, Điền Miêu Miêu có chút thổn thức: “Trước đây, anh ta đến mở cuộc họp tại khách sạn chúng tôi, thì bản thân luôn là một tồn tại thu hút mọi người xung quanh. Đặt tiệc cũng đặt loại đắt nhất, khi ấy, anh ta xa hoa vô cùng, thật không ngờ, haizz, đúng là chẳng thể đoán trước điều gì.”
Lăng Sấm lại như thể thường xuyên chứng kiến điều này, nên phản ứng bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Kinh doanh là như vậy, tình hình luôn thay đổi chóng mặt, một giây trước còn đang trên mây, một giây sau đã rơi ngay vào vũng bùn.”
Điền Miêu Miêu cảm thán gật đầu, cô lại hỏi anh: “Anh có muốn nếm món đồ om này không?”
Lăng Sấm thấp giọng mỉm cười, nhìn cô, nói: “Không, nếu cô thích thì ăn nhiều thêm một chút.”
Tôn Húc Xuyên thấy Lăng Sấm đã nói chuyện xong với Điền Miêu Miêu, thì không thể chờ được nữa phải chạy ngay sang trước xe đồ ăn của anh, hỏi: “Thế nào rồi anh Sấm, người mới đến kia là ai, trông anh ta có vẻ rất thân thiết với chị Miêu Miêu.”
Lăng Sấm đáp: “Mới gặp vài lần, không được tính là rất thân.”
“…” Tôn Húc Xuyên khó nói thành lời, nhìn anh đánh giá: “Anh Sấm, tuy rằng anh rất đẹp trai, nhưng cũng đừng quá tự tin, chuyện tình cảm đôi khi sẽ rất vô lý.”
Lăng Sấm: “…”
“Em thấy ông chủ kia chắc chắn là có ý với chi Miêu Miêu của chúng ta, nếu không tại sao lại ân cần tặng đồ om cho chị ấy như vậy?”
“Ồ.” Lăng Sấm đáp lại một tiếng: “Vậy, lúc đó cậu ân cần tặng cơm mực đ ĩa sắt cho cô ấy, đúng là vì có ý với cô ấy phải không?”
Tôn Húc Xuyên: “…”
Anh có hỏa lực như vậy thì giữ lại mà phát ti3t với ông chủ tiệm đồ om, ở đây công kích em làm gì? Tôn Húc Xuyên hừ một tiếng, rồi quay người rời đi.
Cùng với màn đêm dần buông, thì người đến chợ đêm cổng Bắc cũng ngày một đông. sự xuất hiện mới toanh của quầy đồ om nóng hổi, đã thu hút không ít sự tò mò của mọi người, đại đa số sau khi ăn thử xong, đều bỏ tiền ra mua một ít.
Chúc Tinh cũng bớt thời gian để nếm thử món cổ vịt om của Giang Thận, quả đúng là nước sốt om này rất ngon, mùi thơm tươi ngon ập vào mũi, hương vị mặn nhạt vừa vặn. Quan trọng nhất là nguyên liệu đều vô cùng tươi, ăn một miếng đã khiến người ta muốn ngừng mà không được. Có vẻ như các chủ quầy hàng tại chợ đêm cổng Bắc đều có bản lĩnh riêng của mình.
“Ông chủ, chỉ còn chỗ này thôi sao?” Trên quầy đồ om của Giang Thận chỉ còn lại vài cái chân gà cùng một chiếc cổ vịt. Khách tới mua, sau khi nhìn thấy thì không khỏi thất vọng.
Giang Thận giải thích với anh ta: “Thật xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên bày quầy, không biết có bán được hàng hay không, nên làm tương đối ít. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn, nếu anh lấy chỗ này, tôi sẽ tính rẻ cho anh.”
“Vậy được, gói hết lại cho tôi nhé.”
“Được.” Động tác của Giang Thận khéo léo, anh ta gói đồ xong thì bán với giá chiết khấu cho đối phương.
Phần cuối cùng đã bán hết, lần bày quầy hàng đầu tiên của Giang Thận đã thành công mỹ mãn, anh ta sắp xếp xong đồ đạc trong xe, bèn liếc nhìn sang phía đối diện.
Trước quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu vẫn đang còn khá nhiều người, buôn bán đắt khách giống hệt ông chủ bán cơm chiên bên cạnh. Anh ta nhìn giờ, vẫn chưa tới mười giờ nên không dọn hàng về mà đi đến trước quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu.
“Anh Giang.” Điền Miêu Miêu thấy anh ta đi đến, bèn chào hỏi một câu: “Anh đã bán hết rồi à?”
“Đúng thế, được chào đón hơn tôi tưởng tượng, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
“Chắc chắn rồi.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với anh ta: “Tôi và Chúc Tinh nếm thử rồi, đều thấy rất ngon, trước đây Chúc Tinh là học viên trong nhà bếp của khách sạn chúng tôi đó, cô ấy nói ngon, thì chắc chắn sẽ đắt khách mua.”
Khi Giang Thận nghe cô đề cập tới khách sạn, mới nhớ ra và hỏi: “Lần trước, tôi có nghe nói khách sạn của các cô xảy ra chuyện, cô vì thế nên mới đến chợ đêm cổng Bắc bán hàng sao?”
“Vâng, cũng may là có chút tay nghề, nên đến thử xem sao.” Vốn dĩ Điền Miêu Miêu muốn hỏi xem có phải anh ta và Vương tổng đầu tư cùng một dự án hay không, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại: “Nếu anh đã xong việc rồi, thì ngồi xuống ăn chút đồ nướng đi, để tôi bảo Chúc Tinh nướng cho anh vài xiên.”
“Được, cảm ơn.” Giang Thận nói cảm ơn cô, rồi tự tìm chỗ ngồi xuống. Anh ta đợi một lúc, thì lượt khách này cũng lần lượt ăn xong, cuối cùng trước quầy đồ nướng cũng vãn bớt người.
“Thật xin lỗi, anh Giang, hiện tại chúng tôi nướng có hơi chậm.” Điền Miêu Miêu bê một vài món rau thịt mà Chúc Tinh mới nướng đến: “Đợi chân của em trai tôi khỏi, thì hai sư phụ nướng sẽ nhanh hơn.”
“Không sao, dù sao thì tôi cũng rảnh mà.” Giang Thận nhìn cô, có phần tò mò hỏi: “Cô mở quầy đồ nướng này cùng em trai sao?”
“Đúng thế, có điều một thời gian trước em ấy bị thương, vì vậy tôi mới nhờ Chúc Tinh đến giúp.”
Lăng Sấm ở bên cạnh đã bán hết suất cơm chiên cuối cùng, thấy Giang Thận lại chạy sang quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu nói chuyện cùng cô, nên anh cũng ra khỏi xe đồ ăn.
Điền Miêu Miêu liếc thấy anh, nên ngoái đầu lại: “Ông chủ Lăng, anh cũng dọn hàng rồi à?”
“Ừm.” Lăng Sấm gật đầu, ánh mắt lại rơi trên người Giang Thận. Giang Thận cũng nhìn thấy anh, trong mắt còn mang theo vài phần dò xét khó nhận thấy.
“Khụ, để tôi giới thiệu hai người, đây là Lăng Sấm, đây là Giang Thận.” Điền Miêu Miêu thấy họ không có ý định nói chuyện, bèn chủ động giới thiệu hai người với nhau.
Giang Thận rời mắt, nở nụ cười nhìn Lăng Sấm: “Ông chủ Lăng, anh cũng đóng hàng sớm thế à?”
“Ừm, ngày nào tôi cũng bán chỉ có thế.”
“Vậy ngồi xuống cùng ăn đồ nướng nhé.”
Lăng Sấm không từ chối, anh đi đến ngồi phía đối diện Giang Thận. Điền Miêu Miêu thấy vậy, bèn lấy hai lon đồ uống trong tủ lạnh ra, đặt trước mặt họ: “Hai người có muốn gọi thêm món gì không?”
“Không cần.” Lăng Sấm nói: “Lát nữa người đến lại đông, cô sẽ làm không xuể mất.”
Giang Thận liếc nhìn anh một cái, rồi hỏi Điền Miêu Miêu: “Miêu Miêu, bình thường cô đóng quầy lúc mấy giờ?”
Hai chữ “Miêu Miêu” khiến ánh mắt Lăng Sấm khẽ động, nhưng anh không lên tiếng.
Điền Miêu Miêu nói với Giang Thận: “Ngày trong tuần thì mười một giờ, cuối tuần là mười hai giờ.”
“Vậy cũng khá muộn nhỉ, cô có sống gần đây không?”
“Ừm, rất gần.” Điền Miêu Miêu nói xong, lại có chút nghi ngờ nhìn Giang Thận: “Nhưng tại sao anh lại nghĩ đến việc tới đây bày quầy bán hàng thế, anh cũng sống gần đây sao?”
Giang Thận đáp một tiếng: “Chả là tôi đã mất sạch tiền rồi đó, còn nợ công nhân một khoản tiền lương lớn, nên chỉ đành bán hết nhà và xe đi, mới có thể bù vào khoản lỗ đó.”
Anh ta đến đây thuê nhà, cũng chỉ vì giá thuê ở khu vực này rẻ nhất.
“Vậy anh tốt hơn nhiều so với Vương tổng của bọn tôi rồi.” Điền Miêu Miêu nhìn anh ta, nói: “Chúng tôi phải đòi hỏi quyền lợi rất lâu, mới khiến Vương tổng moi ra chỗ tiền lương đó.”
Giang Thận tự nở nụ cười chế giễu, nói: “Tôi tự mắc sai lầm trong quyết định của mình, đem dồn hết tiền vào đó, nhưng không thể hủy hoại người khác được.”
Nói tới đây, anh ta vẫn không nhịn được mà thở dài: “Cũng do trước đây tôi luôn suôn sẻ, người cứ thế bon bon trôi… Kiếm một trăm triệu chẳng dễ dàng, nhưng cần đền một trăm triệu thì chỉ mất một phút.”
Trước giờ, Điền Miêu Miêu chưa từng phải phiền não vì một trăm triệu, nên chỉ đành an ủi anh ta: “Ít ra tâm lý của anh vẫn còn rất ổn, những thăng trầm như vậy không phải ai cũng chịu đựng được, anh có tâm lý thế này chỉ chẳng có bến bờ nào là không chạm tới.”
Giang Thận nghe cô nói thì mỉm cười: “Trái tim tôi chẳng phòng thủ kiên cố vậy đâu, thực ra tôi cũng trầm cảm mất nửa năm, đến năm mới cũng chẳng buồn liên lạc với người nhà. Tuy nhiên cứ trốn tránh như vậy cũng không phải cách, tôi tự hỏi rất nhiều lần rằng mình còn có thể làm gì được nữa, cuối cùng đã nhớ ra mình có tay nghề làm cái này. Trùng hợp là chợ đêm cồng Bắc rất nổi tiếng, bèn đến thử xem sao.”
Điền Miêu Miêu nói: “Chắc chắn việc kinh doanh đồ om của anh sẽ phát triển mạnh mẽ.”
“Vậy tôi sẽ mượn lời may mắn của cô nhé.” Giang Thận mỉm cười nhìn cô: “Đợi làm đôi năm, tiết kiệm được ít tiền, tôi sẽ bắt đầu lại, nếu thành công, tôi sẽ đầu tư vào quầy thịt nướng của cô.”
“Vậy cảm ơn ông chủ Giang nhé!” Điền Miêu Miêu cũng nở nụ cười.
Lăng Sấm nãy giờ im lặng, đột nhiên lại lên tiếng: “Dựa vào lượng khách hàng của bà chủ Điền, thì đến khi đó cô ấy đã tự có khả năng đầu tư cho chính mình rồi.”
Giang Thận lại nhìn về phía Lăng Sấm, một lúc lâu sau mới nói: “Nãy giờ toàn nói chuyện của tôi thôi, hay là ông chủ Lăng cũng nói về bản thân đi.”
Lăng Sấm: “Tôi chẳng có gì hay ho để nói.”
Giang Thận không tin: “Ông chủ Lăng khiêm tốn rồi, vừa nhìn đã biết anh là người không tầm thường.”
“Ông chủ Giang quá khen.”
Hai người họ cứ thế ngồi đây đến khi Điền Miêu Miêu đóng quầy mới rời khỏi chợ đêm cổng Bắc.
Ngày hôm sau, Giang Thận thực sự đã chuẩn bị thêm đồ om, khi Lăng Sấm dọn hàng thì quầy đồ om đối diện vẫn đang kinh doanh. Anh liếc nhìn Điền Miêu Miêu cũng đang đón khách tương tự, ánh mắt khẽ giật.
Có một ngày, Lăng Sấm chuẩn bị thêm hai mươi suất cơm cùng đồ ăn kèm, Điền Miêu Miêu thấy đã mười rưỡi rồi mà Lăng Sấm vẫn chưa bán hết cơm chiên nên có chút ngạc nhiên. Hôm nay, ông chủ Lăng đâu có bán ế hàng nhỉ, rõ ràng là cao điểm, vẫn luôn có người đứng xếp hàng mà, sao lại vẫn chưa bán hết?
Cô lặng lẽ đi đến nhìn một cái, Lăng Sấm thấy dáng vẻ thò đầu ra ngó của cô, trong ánh mắt không khỏi hiện lên ý cười: “Sao thế?”
“Không sao.” Điền Miêu Miêu mỉm cười có chút xấu hổ: “Chỉ là có chút kỳ lạ, tại sao hôm nay anh vẫn chưa bán hết cơm chiên?”
Lăng Sấm vừa chiên cơm trong chảo, vừa đáp: “Ồ, tôi đã nghe theo lời khuyên của dì, định tận dụng mùa Hè – thời hoàng kim của chợ đêm để kiếm thêm ít tiền.”
Điền Miêu Miêu choáng váng, vậy nên là anh đã chuẩn bị nhiều cơm chiên hơn sao? Lời nói của mẹ cô thực sự hiệu quả thế à? Sự thật chứng minh nó thật sự có tác dụng này!
Mấy ngày liên tiếp, Lăng Sấm đều chuẩn bị thêm cơm và đồ ăn kèm, mười một giờ tối mới đóng quầy cùng Điền Miêu Miêu. Đến cả Tôn Húc Xuyên cũng bị sốc, người luôn đóng cửa đầu tiên là anh Sấm, thế mà cũng siêng năng lên cơ đấy. Quả nhiên là chợ đêm cổng Bắc có sức hút vô cùng lớn. Chỉ có mình ánh mắt nhìn Lăng Sấm của Giang Thận là mỗi ngày một sâu xa hơn.
Hôm nay, Điền Miêu Miêu đưa Điền Đậu Đậu đến bệnh viện cắt chỉ, trên đường về thì nhận được điện thoại của mẹ: “Vâng, bác sĩ nói vết thương hồi phục rất tốt, nghỉ thêm một ngày là có thể bán hàng được rồi ạ.”
“Vậy thì tốt, bảo thằng bé từ nay thái thịt nhớ cẩn thận.” Mẹ Điền lại dặn dò thêm một câu rồi mới chuyển sang chuyện khác: “Còn vài ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ, mẹ gửi cho hai đứa ít bánh chưng nhà gói, thêm một ít trứng vịt và trứng bắc thảo, chắc là tối nay sẽ nhận được.”
“Vâng, được ạ.” Điền Miêu Miêu thay giày, đóng cửa rồi vào phòng khách.
“Với lại còn hai hộp xoài nữa, con nhớ đẩy chiếc xe đẩy nhỏ của con đi lấy đồ nhé.”
Điền Miêu Miêu á một tiếng: “Hai thùng ạ, Điền Đậu Đậu lại không ăn xoài, một mình con ăn sao hết, để hỏng thì phí lắm.”
Bây giờ thời tiết đã rất nóng rồi, tuy rằng xoài lúc hái xuống vẫn chưa chín, nhưng để thêm hai ngày chắc chắn là chín rồi, nếu không ăn kịp sẽ hỏng mất.
“Ai bảo con ăn một mình, một hộp là tặng cho ông chủ Lăng.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Không phải chứ mẹ ơi, mối quan hệ của hai người đã tốt vậy rồi cơ ạ?
“Lúc nào mang xoài cho cậu ấy, nhân tiện mang luôn cho cậu ấy ít bánh chưng và trứng vịt muối nhé.” Có thể nói là mẹ Điền chỉ bảo vô cùng tận tình: “Đã nói với con rồi, không có việc gì thì hãy giao lưu trò chuyện cùng ông chủ Lăng nhiều chút, đợi đến khi người ta có bạn gái rồi thì con đừng có hối hận đó.”
“…” Cô hối hận cái gì thế?
“Thế nhé, không nói chuyện với con nữa, có khách đến rồi.” Sau khi mẹ Điền cúp máy, tai Điền Miêu Miêu đã hơi ửng đỏ vì câu nói vừa rồi của bà ấy.
Trong khoảng thời gian này, điều khiến Điền Đậu Đậu đau khổ nhất không phải là chân bị thương, mà là phải ăn kiêng đúng mười ngày trời. Hôm nay vừa cắt chỉ, mẹ cậu lại gửi lên bao nhiêu là đồ, cuối cùng thì cậu ấy cũng có thể được ăn một bữa ngon lành rồi.
Điền Miêu Miêu cũng gửi một tin nhắn vào nhóm, để thông báo với cả nhà rằng ngày mai Điền Đậu Đậu sẽ trở lại, đến khi đó có hai sư phụ nướng đồ, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi, hôm nay vẫn phát mười bao lì xì, ai may mắn sẽ được tặng đồ nướng.”
Sau khi nhắn thông báo xong, cô bắt đầu gửi lì xì, mỗi lần đều tặng các món khác nhau, có thịt cũng có cả rau, còn cả bia và đồ uống nữa.
Trong lúc chụp ảnh màn hình, Điền Miêu Miêu phát hiện Lăng Sấm cũng mò mẫm trong nhóm để giành lì xì, hơn nữa cũng vẫn may mắn như lần trước, trúng được giải may mắn nhất. Chỉ có điều món mà anh bốc trúng là hai phần óc heo!
“Phụt!” Nghĩ đến tình cảnh lần trước khi Lăng Sấm ở nhà mình ăn óc heo nướng, Điền Miêu Miêu đã không nhịn được phải phì cười.
Như để an ủi anh, cô mở khung trò chuyện riêng với Lăng Sấm: “Ông chủ Lăng, anh có ăn xoài không?”
Lăng Sấm trả lời cô rất nhanh: “Ừm, cũng khá thích.”
Điền Miêu Miêu: “Vậy thì tốt quá rồi, mẹ tôi gửi cho tôi hai hộp xoài, còn dặn dò tôi kỹ càng rằng một hộp để tặng anh
*Biểu cảm khóc cười*. Xem ra bà ấy thực sự thích anh đẹp trai là anh rồi.”
Lăng Sấm có chút dở khóc dở cười: “Dì khách sáo quá rồi.”
Điền Miêu Miêu: “Hahaha, một hộp xoài cũng chỉ khoảng sáu quả, là xoài quả to, ngày mai tiện lúc bán hàng, tôi sẽ mang luôn cho anh.”
Lăng Sấm: “Được, hay là cô nói xem dì thích gì? Để tôi tặng quà đáp lễ lại dì.”
Mẹ cô ấy hả? Mẹ cô thích anh và cô hẹn hò kìa…