Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 4

Hôm sau tôi vẫn phải đến văn phòng trước, gõ cửa phòng Lâm ma nữ. Lâm ma nữ ngẩng lên thấy tôi thì lập tức ngừng việc: “Không phải tôi đã bảo anh cút ra kho ở ngoại thành sao? Có phải nghĩ quẩn muốn nghỉ việc không?”

Tôi không dám nhìn vào mắt cô ta, hạ giọng nói:

“Lâm tổng giám, qua bên đó cần chị phê duyệt.”

“Ồ, tôi quên mất.”

Cô ta nhanh chóng viết giấy, đóng dấu rồi vo lại ném vào mặt tôi. Cơn giận bùng lên trong lòng nhưng tôi vẫn phải kìm nén, tôi không dám chống đối, tôi cần công việc này. Điều đến kho, lương còn cao hơn đi lắp điện thoại, chỉ là phải ở lại đó thì hơi buồn chán một tí. Coi như bị đi đày vậy.

Tôi nhặt tờ giấy nhàu nát lên, chầm chậm mở ra rồi gấp lại, cúi người với vị sư thái mất hết nhân tính: “Cảm ơn!” rồi quay người đi ra.

Tôi nghe thấy tiếng cô ta hét đằng sau: “Đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa!”

Nếu con người này sống ở thời cổ đại thì có lẽ đã lọt vào bảng “Thập đại độc phụ” Trung Quốc rồi: Lữ Hậu, Chiêu Tín, Lệ Cơ, Triệu Phi Yến, Giả Nam Phong, Độc Cô hoàng hậu, Võ Tắc Thiên, Lý hoàng hậu, Vạn Trinh Nhi, Khách Thị. Thành viên dự bị có Lâm ma nữ, Lý Bình Nhi.

Ngồi ba tuyến xe buýt, cuối cùng tôi cũng đến được nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi ấy.

Kho hàng của Ức Vạn ở ngoại ô thành phố. Ở đây không đến nỗi quê như tôi tưởng, có rất nhiều xưởng sản xuất, lại gần đường cao tốc, có mấy con đường cao tốc đi khắp đông tây nam bắc gặp nhau tại đây, còn có trạm xăng, trạm thu phí...

Từ giờ đây chính là nơi tôi phấn đấu rồi, chỉ là không biết phải ở đây đến bao giờ. Nghĩ đến Bạch Khiết, lòng tôi lại dậy lên nỗi buồn xa cách. Tôi không rõ cảm giác của mình với Bạch Khiết. Có lúc cô ấy là một người chị, có lúc là nữ thần, có lúc lại là người yêu (đương nhiên là người yêu trong mộng). Tôi có chút không nỡ xa cô ấy, tôi đi thế này tên tiện nhân họ Mạc kia sẽ làm gì cô ấy? Tiện nhân, Ân Nhiên, tao sẽ thắp ba nén nhang trong miếu ven đường nguyền rủa mày bị liệt dương!

Kho này được xây theo kiểu sàn di động, rất rộng, nhưng chỉ có bốn người, đều là nam cả. Ba người chạy việc vặt thì không cần giới thiệu tên họ nữa, họ là công nhân khuân vác, mỗi người tám trăm tệ một tháng, mỗi ngày có thêm mười tệ phụ cấp ăn, được bao ở, ầy... ở trong kho!

Tôi chủ yếu giới thiệu tên tiện nhân có thân phận bình đẳng với tôi, Đàm Đào Sênh, cái tên cha mẹ anh ta đặt hay thật, nghe một lần là không thể quên được. Hắn ta cả ngày mặt cứng đờ, ít nói, nhưng trong bụng thì có cả đống quỷ kế.

Sau hai ngày là tôi biết hắn ta cũng giống Mạc Hoài Nhân, nghe cái tên đã biết không phải người tốt. Hắn ta đội mũ lưỡi trai luôn kéo sụp xuống, lúc nhìn người khác cứ vểnh cái mặt lên, mắt hắn toàn lòng trắng, nói chuyện thì chuyên liếc xéo, vô cùng kiêu ngạo, nhưng tôi cũng không thèm để tâm.

Ba công nhân khuân vác kia thì hai người thích buôn chuyện, một người thích chỉ huy hai người còn lại. Một xe hàng nếu ba người vận chuyển nghiêm túc thì chỉ hơn nửa tiếng là xong, nhưng với ba người bọn họ thì tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, bình thường phải bốn, năm tiếng mới xong, anh lái xe kêu thấu trời đất.

Nhìn họ như thế hôm nay, tôi không chịu nổi nữa, lao tới mắng:

“Ba người các anh, công ty thuê các anh để chơi chắc?”

Bọn họ nhìn nhau: “Thằng nhãi này đang nói chúng ta à?”

“Đúng, nó đang chửi bọn mình!”

“Mày chỉ là quản kho bé tẹo, mày là cái quái gì mà dám chửi bọn tao?”

Họ tiến lại chỉ vào ngực tôi: “Có giỏi thì chửi lại xem nào!”

“Đánh nó đi!” Tên lùn hét lên.

Tôi đứng thẳng người: “Nào lại đây!”

Tên lùn đẩy tôi một cái, tôi lùi lại hai bước, tên cao lớn đứng đằng sau lại đẩy tôi: “Mày biết tao là ai không? Mười năm trước tao được huy chương đồng đấm bốc toàn huyện! Mày muốn đánh với tao không?” Rồi hắn lại đẩy, tôi lại lùi mấy bước.

Khi tên lùn xông tới đẩy tôi lần nữa, tôi nhanh nhẹn nghiêng người tung chân đá trúng má phải, hắn kêu lên rồi ngã ra đất. Rồi ba bọn chúng xông lên vây đánh tôi. Tôi ôm đầu chạy, chạy không được thì cứ thế ôm đầu xông lên trước. Đến trước mặt tên Đàm Đào Sênh hắn lại sung sướng kêu lên: “Hay! Đánh! Đánh chết nó đi!” Tôi đạp hắn một cái ngã ra đất. Hắn đang ngồi trên ghế nên khi hắn ngã ra tôi nhấc ghế lên vung về phía ba tên kia... Giờ chỉ còn tên huy chương đồng đấm bốc kia là còn đứng, ghế đã gãy tan tành hết cả, hắn thở dốc, tôi cũng thở dốc.

Cả hai lại lao vào nhau, tôi lấy di động trong túi đập vào đầu hắn. Hắn chảy máu, tôi lại hung hăng cho hắn thêm vài nhát, hắn ngã vật ra, tôi tiếp tục đá vào người hắn: “Mười năm trước huy chương đồng chứ gì? Mày cũng biết là mười năm trước à?”

Ba tên đó đi bệnh viện, Đàm Đào Sênh sau khi bị giẫm một cú, sắc mặt khi nói chuyện với tôi càng khó coi hơn: “Lần này tốt rồi, vô cùng tốt! Cậu đánh họ vào viện cả, hai chục tấn hàng mỗi ngày của kho ai chuyển đây?”

“Tự tôi chuyển!”

Nói rồi tôi tiến lại chỗ anh lái xe đang vô cùng kinh ngạc, tôi nhảy lên thùng xe rồi dỡ từng thùng hàng một...

Ba tên kia vẫn còn dám đến khiêu khích, tôi nói với chúng: “Là nhân viên quản lý của kho, tôi đuổi việc các anh, các anh có thể cút đi được rồi!”

Chúng huơ dao: “Tiền thuốc thang, lương trong thời gian dưỡng thương! Mày không trả, không trả thì bọn tao cũng không cần cái mạng này đâu!”

Tôi lấy từ sau cổng kho con dao bầu chuẩn bị từ trước: “Nhìn tao giống người dễ dọa lắm sao?”

Bọn chúng không dám làm tới, cứ đứng nhìn tôi. Lại có một xe hàng tới, tôi mặc kệ chúng, giắt dao vào thắt lưng rồi đi dỡ hàng. Chúng đứng nhìn mãi cuối cùng hậm hực bỏ đi.

Từ hôm ấy tôi không thấy ba tên đó nữa. Một mình tôi phụ trách trông kho, tháo dỡ hàng. Đàm Đào Sênh cũng không quan tâm mấy chuyện này, cả ngày ngồi không. Chỉ cần ở đây không có chuyện gì thì cấp trên cũng sẽ không xuống. Ngày mười lăm tháng thứ hai đi nhận lương, tôi kinh ngạc phát hiện ra rằng trong thẻ của mình có hơn sáu nghìn tệ!

Tôi sung sướng đến mấy ngày liền. Sau này tôi mới biết là lương của ba tên kia đều tính cho tôi hết. Điều đó cũng phải thôi, dù sao thì công ty cũng mất số tiền đó. Buổi sáng tuy rất mệt nhưng bận rộn thì cùng chẳng thấy buồn chán. Chỉ buổi tối mới vô vị, nằm lăn qua lăn lại chẳng ngủ được, cùng chẳng có chỗ nào đi dạo được, đành nghĩ về cô bạn gái bỏ tôi đi vì một trăm vạn tệ, thiếu phụ xinh đẹp Bạch Khiết, Lâm ma nữ quyến rũ...

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được nhận lương gửi về cho bố mẹ là lòng lại thấy ngọt lịm.

Mùa hè ở Hồ Bình rất nóng, trong kho lại càng nóng hơn. Hôm nay tôi vẫn chuyển hàng, cả người ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng bết cả lại, tôi bèn cởi áo ra, vác từng thùng hàng một. Tình cờ liếc nhìn thấy ở cửa kho có một mỹ nữ thân hình bốc lửa, ngực nở mông to, sơ mi trắng quần bò lửng, dáng vẻ cao quý đến bức người.

Nhân viên bị lưu đày như tôi, ở nơi khỉ ho cò gáy này gặp được một người phụ nữ cũng khó. Lần trước Đàm Đào Sênh nói, ngay bà cô bán rau hắn cũng muốn. Lời nói này không phải không đúng, những nơi như trạm xăng, trạm thu phí đều khá xa, chúng tôi không thể tùy tiện đi được, phải ở đây trông coi chỗ hàng trị giá hàng chục triệu tệ này.

Ngay bà cô bán rau còn muốn chứ đừng nói đến mỹ nữ ngực nở mông to. Nhìn một lúc mà chúng tôi đã run rẩy hết người, tôi và một anh lái xe, cả Đàm Đào Sênh đều trố mắt: “Người đẹp!”

Cô ấy đi vào kho kìa? Cô ấy vào kho làm gì? Càng lúc càng gần, càng ngày càng quen. Trời! Là Bạch Khiết mà tối nào tôi cũng nghĩ đến!

Tôi vội chạy vào trong kho, nhìn bộ dạng này của mình thật mất mặt chết được, toàn thân nhem nhuốc, tay cũng đen sì. Tôi vuốt vuốt tóc, tóc cũng bù xù, tôi lấy năm ngón chải tóc mà cũng bị mắc, cô ấy mà nhìn thấy thì hình tượng của tôi sẽ bị ảnh hưởng thế nào chứ?

Tôi nghe thấy giọng nói quyến rũ của cô ấy nói với hai người ngoài kia: “Xin hỏi, đây là kho hàng của công ty Viễn thông Ức Vạn phải không?”

Đàm Đào Sênh nuốt nước bọt: “Đúng vậy, tiểu thư có việc gì vậy?”

“Ở đây có người tên là Ân Nhiên không?”

Anh lái xe thấy tôi trốn đi thì vô cùng nghĩa khí, lặng lẽ lẻn vào đến bên cạnh tôi hỏi: “Có phải cậu đi tìm gái không trả tiền không? Người ta tìm đến tận nơi rồi kìa! Hàng như thế mà cậu cũng tìm ra, lợi hại thật đấy! Bao nhiêu tiền một lần?”

Anh ta vừa nói vừa chảy dãi.

“Anh nói cái quái gì vậy?”

Ở đây có rất nhiều xưởng sản xuất, đương nhiên cũng có “khu đèn đỏ”, hơn nữa còn rất phát triển. Phụ nữ như Bạch Khiết xuất hiện ở đây, Đàm Đào Sênh cũng thật sự cho rằng tôi đi tìm gái không trả tiền, chỉ về phía tôi: “Người có tên Ân Nhiên ở trong kia.”

Bạch Khiết tiến lại sau tôi, tôi bỗng nghĩ đến một truyện cười: Tôi vẫn luôn tưởng mình tàng hình rồi thì không ai tìm được. Vô ích thôi! Người đàn ông phong độ như tôi đây đi đâu cũng nổi bật như đom đóm trong màn đêm vậy! Nhưng đôi mắt sầu muộn, cái cằm lún phún râu, và bao thuốc Hồng Kim Long ba tệ đã bán đứng tôi...

Tôi ngượng ngùng mặc áo vào, cái áo càng bẩn, càng mất mặt. Tôi đi qua cô ấy: “Chị Bạch, tôi rửa mặt đã, được không?”

Tôi không biết nét mặt của cô ấy bây giờ thế nào, tôi không dám nhìn, tôi cúi đầu đi ra vòi nước ở hàng rào, gột áo cho sạch, gội đầu, rồi lấy áo lau mặt.

Cô ấy đến cạnh tôi: “Hai tháng rồi tại sao không gọi điện cho tôi? Cậu có coi tôi là bạn nữa không? Điện thoại cậu cứ tắt máy suốt, sau đó hết tiền, tôi đã nạp giúp cậu rồi mà vẫn tắt máy?”

Tôi vắt khô áo rồi mặc lại: “Tôi không cẩn thận làm hỏng máy rồi.” Lần đánh nhau với ba tên kia, di động của tôi bị đập hỏng rồi. Tôi cũng không thích mang theo di động, ở công ty ngày nào cũng phải đi lắp điện thoại thì không có không được, còn ở cái nơi quái quỷ này có di động làm cái gì. Hơn nữa tôi gọi cho chị thì có chuyện gì để nói chứ?

“Áo chưa khô đã mặc vào, sau này già dễ bị phong thấp lắm đấy.”

“Chị Bạch, có phải chị xảy ra chuyện gì không?” Mấy hôm nay tôi lo nhất hai việc, một là cô em út bỏ học, hai chính là chị Bạch bị tên cầm thú kia giở trò. Lúc này gặp lại cô ấy tôi mơ hồ nhận ra mình có chút yêu cô ấy. Nhưng sự tự ti đã khiến tôi nén chặt chút tình yêu ấy tận sâu trong trái tim.

“Ân Nhiên, lương tháng hiện giờ của cậu là bao nhiêu?”

Tôi đỏ mặt: “Chị Bạch, hai nghìn tôi vay chị có lẽ tháng này chưa thể trả được, tôi định tháng sau sẽ gửi trả chị.”

Cô ấy ngắt lời tôi: “Tôi đang hỏi cậu, không phải cậu làm quản kho sao? Nhưng tại sao cậu lại tự mình chuyển hàng, có phải lương không đủ không?”

Thì ra là hỏi cái này, tôi cứ tưởng cô ấy chạy đến đây để đòi hai nghìn tệ.

“Tôi thích công việc này, tôi là một chàng trai khỏe mạnh, không làm chút công việc chân tay, tối cũng khó ngủ.”

Cô ấy đỏ mặt, tôi vội vàng giải thích: “Không phải, chị Bạch, tôi không có ý đó. Tôi không nói, không nói việc liên quan đến phụ nữ đâu.” Tôi líu cả lưỡi, câu đó đúng là nghe có vẻ dễ hiểu nhầm.

Cô ấy vẫn có dáng vẻ thanh lịch như xưa, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng Ân Nhiên à, việc này không thích hợp với cậu, cậu không thể làm công nhân khuân vác được, quá mệt! Cậu còn trẻ thế này, cơ thể có chịu đựng nổi không?”

“Tôi không sao.” Tôi vỗ ngực.

“Ân Nhiên, tìm nơi nào nói chuyện đi. Cậu ăn cơm chưa?”

Nghĩ đến quán ăn ở đây đều có ruồi bay vo ve, tôi không dám đưa cô ấy đi, cô ấy cũng nuốt không nổi: “Quán ăn cách đây xa lắm.”

“Vậy tìm chỗ ngồi nói chuyện.”

Đi đâu được đây? Trong kho thật sự không có chỗ ngồi rồi, chỗ nào cũng bám đầy bụi. Bạch Khiết thấy tôi nghĩ lâu quá, nói: “Đến phòng cậu cũng được mà.”

Tim tôi đập thịch một cái, đến phòng tôi? Đến phòng tôi thì tôi sao dám đảm bảo không động tay động chân với chị? Nhìn cơ thể Bạch Khiết tôi đã không kìm được mà nuốt nước bọt. Nhưng rồi nghĩ, tôi làm gì có phòng! “Chị Bạch, tôi không có phòng, tôi toàn ở trong kho này.”

“Ở cùng công nhân sao?”

“Không có công nhân, chỉ có hai quản kho, tôi và người họ Đàm kia. Tôi phụ trách chuyển hàng, có thể kiếm thêm được một chút. Anh kia rất ít khi có mặt ở đây, tối cũng không ngủ ở đây.”

“Thế thì dẫn tôi đi xem cậu ở thế nào?”

Nói rồi cô ấy đi thẳng vào bên trong, tôi vội theo sau muốn ngăn cô ấy lại. Cái giường của tôi bụi mù, nhem nhuốc bẩn thỉu. Hơn nữa dưới gầm còn có mấy đôi tất thối khiến người ta buồn nôn. Chăn gối cùng có mùi, ngay cả tôi cũng thấy ghê chết được.

Nhưng cô ấy mặc kệ tôi, cứ đi tiếp. Đàm Đào Sênh và anh lái xe nhìn hai chúng tôi khó hiểu, đang đoán xem Bạch Khiết có phải gái mà tôi gọi đến không.

Bạch Khiết đi đến góc thấy giường của tôi. Một cái giường đơn giản, màn đen sì sì, quần áo cũng chẳng có chỗ cất, chất một đống ở góc giường. Cô ấy ngồi xuống giường: “Đau chân quá, đổi đến mấy lần xe mà đều phải đứng hết.”

Tôi chạy lại cuốn hết chăn gối nhét vào góc. Bạch Khiết cười: “Sao thế?”

“Chăn bẩn.”

“Tôi có chê gì đâu. Cậu xem cậu phải ngủ trong kho, hàng ngày có nhiều hàng như vậy một mình cậu làm, chắc cũng không có thời gian giặt quần áo nữa nhỉ?”

Cô ấy vén lọn tóc trước trán, nghiêng đầu nhìn tôi dịu dàng: “Ân Nhiên, tôi tìm cậu có việc.”

Tôi ngồi cạnh cô ấy, nếu tôi không nghèo, nếu tôi có khả năng chịu trách nhiệm, nếu thân phận và địa vị của tôi xứng với cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ không chút do dự mà hôn cô ấy. Nhưng tôi đành chịu, tôi biết rõ những thứ ấy không thuộc về mình. Tôi muốn tự mình nỗ lực để có được những cái hiện giờ vẫn chưa có tư cách có được. Nói thì dễ, nhưng không biết phải vượt qua bao nhiêu thử thách.

Cô ấy nói tiếp: “Qua một người bạn, tôi đã tìm giúp cậu công việc làm lễ tân khách sạn. Cả ngày có thể ngồi ở đó, vẻ ngoài của cậu đẹp trai, nhất định sẽ được. Hơn nữa đãi ngộ cũng tốt, mỗi tháng khoảng hai nghìn, bao ăn ở. Cậu đến đó thử xem sao, nếu không thích ở tại khách sạn thì sang chỗ tôi cũng được.”

Cô ấy lại gần một chút, tôi cuống cuồng lùi ra sau, cô ấy ngượng ngùng nhìn tôi: “Cậu sợ tôi ăn thịt à?”

Cô ấy đã bắt được trái tim tôi, lý trí bảo tôi nhất định sẽ bình tĩnh được. Tôi chuyển sang nghĩ về công việc, làm ở khách sạn dù được về thành phố nhưng lương ở đó không bằng một phần ba ở đây. Tôi cũng muốn làm việc nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng nghĩ đến gia đình tôi làm sao thoải mái được?

Đúng là ở chỗ này tôi chẳng có tí khả năng nào được thăng chức, nhưng tôi cần tiền. Hai đứa em gái của tôi, tôi không thể để chúng phải bỏ học được.

“Chị Bạch, cảm ơn ý tốt của chị, tôi quen ở đây rồi.”

Cô ấy cuống lên: “Ân Nhiên, việc này không xứng với cậu! Cậu có trình độ, ý chí ngoan cường, chịu được khổ, lại thông minh, cậu không đổi việc, chỗ này sẽ khiến cậu mai một đi đấy! Cậu có hiểu ý của tôi không?”

“Chị Bạch, cho tôi thời gian suy nghĩ.”

“Cậu muốn lấp liếm cho qua phải không?”

Trời ạ, thế mà cô ấy cũng biết tôi nghĩ gì. Thấy tôi không nói gì, cô ấy giận dữ đứng dậy: “Tùy cậu!”

Bạch Khiết đi ra, nhìn từ phía sau, cô ấy có dáng người hình quả lê, đầy đặn, là đối tượng quan hệ lý tưởng của đàn ông...

Tôi đi theo cô ấy ra ngoài, anh lái xe và Đàm Đào Sênh nhìn tôi đầy ngưỡng mộ. Tôi tiễn Bạch Khiết ra bến xe buýt, cô ấy không nói gì, tôi cũng vậy. Xe đỗ trước mặt, cửa mở ra, cô ấy bước lên xe rồi quay lại hỏi tôi: “Nếu cần tôi giúp gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Cậu có số di động của tôi chưa?”

“Máy hỏng nên mất hết số điện thoại rồi.”

Cô ấy nhanh chóng đọc số, cũng không cần biết tôi có nhớ không, chỉ nói một lần rồi lên xe. Cô ấy ngồi chỗ cạnh cửa sổ, tôi chỉ có thể dùng ánh mắt tiễn cô ấy...

Tôi là người rất tham vọng, tôi muốn sau một đêm là thành tỷ phủ, cũng muốn trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi của một công ty nào đó, hoặc trở thành lãnh đạo nhỏ trong giới chính trị cũng được. Trong mấy năm từ khi bố thất thế, gia đình tôi đã chịu đủ những cái nhìn lườm nguýt của người ta rồi. Tôi đã thật sự thấm thía, có tiền có quyền mới là đạo lý thật sự. Nhưng tôi hiện giờ thì bó tay, biết rõ ràng công việc ở đây sẽ chẳng có tiền đồ, làm tốt thế nào thì cũng chẳng có người biết, càng không có nơi để thể hiện tài năng. Nhưng tôi không còn cách nào khác, nghĩ đến lương hàng tháng cao như thế tôi cũng chỉ lắc đầu bất lực. Có lẽ ngay Bạch Khiết cũng cảm thấy tôi là người bất tài.

Nằm trên giường nhìn cái màn đen sì, thê lương như nằm trong quan tài nhìn đám quạ đen bay trên mộ phần vậy. Hai tháng rồi, sống thế này tôi càng ngày càng thấy bức bối không thở nổi nữa. Tôi muốn giống như mọi người, tan làm đi chơi điện tử, hay hẹn mấy người bạn uống bia, chơi bóng, có cô bạn gái rất tốt với tôi, đi dạo phố cùng cô ấy, hôn cô ấy, rồi...

Mấy ngày sau, tôi nghe từ miệng Đàm Đào Sênh một tin không biết là vui hay buồn nữa. Kho của chúng tôi chuyển về thành phố, bộ phận thị trường đã có được một tòa nhà mới, văn phòng của họ cũng chuyển hết về đấy. Kho chúng tôi chuyển về tầng một và tầng phụ, tức là tầng hầm ấy. Xem ra cả đời tôi có duyên không tách rời được với tầng hầm.

Đối với kẻ quái thai như Đàm Đào Sênh thì đây chắc chắn là tin tốt. Rốt cuộc đến giờ tôi đã biết buổi tối hắn ngủ ở đâu rồi, hắn ta quen biết rất nhiều cô gái ở tiệm làm đầu, lâu ngày nảy sinh tình cảm, nhờ vào cái mặt đó mà được giảm giá. Sau đó dần phát triền đến mức, buổi tối khi họ đóng cửa thì hắn ta qua đêm ở đó với hai mươi tệ một tháng.

Nghe đến việc có thể chuyển kho đi, Đàm Đào Sênh phấn khích như nghi phạm phần tử khủng bố trong nhà tù Guantanamo được đặc xá vậy. Nội thành là thế giới phù hoa, ở đó mấy cô gái trong tiệm làm đầu đều xinh chết được, được đổi địa điểm thật sung sướng làm sao!

Tôi vui là vì được thường xuyên gặp Bạch Khiết rồi, được về nơi phồn hoa rồi. Buồn là vì từ sau khi tôi đá bay Đàm Đào Sênh, hắn luôn muốn tìm người thay thế tôi, nhưng tiếc thay nơi này chẳng ai chịu đến. Nếu chuyển vào thành phố thì vị trí quản kho này sẽ thành miếng bánh thơm ngon rồi, có lẽ tôi không còn ở được lâu nữa.

Với cả, tên Mạc Hoài Nhân kia sẽ để tôi sống yên sao?

Nhớ có một đồng nghiệp cao thâm khó dò nào đó từng nói, đương nhiên những người ở lâu trong văn phòng trước đây của tôi đều cao thâm khó dò, anh ấy bảo một số công ty ở Trung Quốc là sự kết hợp của “quy luật thương mại” và “quy tắc ngầm trên quan trường”. Cậu hoặc là chọn bên trái, hoặc là trọn bên phải, nói chung phải gia nhập vào một đội ngũ. Những người theo trung lập chỉ có thể bị đào thải mà thôi. Quay về cái môi trường vẩn đục ấy, tôi lại chẳng có thành tích công tác gì nổi bật, cũng chẳng có ai làm ô dù, chết là chắc!

Dù oán người hận trời thế nào thì quy định bên trên ban xuống vẫn phải thực hiện, cấp trên điều tất cả xe vận chuyển hàng xuống, còn thuê vài công nhân tạm thời cùng tôi chuyển hàng.

Đội xe nối đuôi nhau ra khỏi kho. Đàm Đào Sênh nói một câu khiến tôi không nhịn được cười: “Những người mới ra tù vẫn có câu nói thế này, ra tù rồi thì đừng ngoảnh lại nhìn, nếu không thì sớm muộn gì cũng quay lại, chúng ta đừng có ngoảnh lại nhìn cái kho rách nát này nhé!”

Địa điểm mới của công ty là một tòa nhà độc lập có hàng rào xung quanh, là nơi toàn bộ nhân viên của Viễn thông Vạn Ức chúng tôi làm việc. Vừa mới khánh thành không lâu, không khí hân hoan tràn ngập, khắp nơi treo đầy băng rôn, cờ màu.

Tâm trạng tôi cũng tốt hơn rất nhiều. Tuy ở đây chúng tôi vẫn phải ngủ trong kho, lại còn ở dưới hầm, nhưng so với cái kho ghẻ kia thì tốt hơn nhiều. Tôi có phòng riêng, không rộng lắm nhưng tách biệt với hàng hóa trong kho, sạch sẽ hơn rất nhiều.

Tôi dọn xong giường thì đi dỡ hàng, bận rộn đến tận tối. Còn Bạch Khiết, biết tôi chuyển đến đây sớm đã ngồi ở cửa kho chờ tôi. Nhưng tôi không biết dỡ hàng xong còn phải kiểm kê nữa.

Khi đi tới bên cạnh cô ấy, ngửi thấy làn hương quen thuộc, tôi ngoảnh sang thì thấy cô: “Chị Bạch, chị ở đây lâu rồi à?”

Cô ấy gật đầu: “Làm việc chăm chỉ thế.”

“Chẳng biết làm sao, hàng mấy chục triệu tệ, mất một cái tôi làm cả năm cũng không trả hết được. Chị Bạch, tìm tôi có việc gì không?”

“Hôm nay tôi cũng vừa mới biết kho các cậu cũng được chuyển về đây.” Cô ấy nói cứ như kho của tôi không xứng đáng được ở chỗ mới vậy.

“Cậu chưa ăn đúng không? Cùng đi ăn đi!” Cô ấy nói.

Tôi vốn không muốn đi, nhưng nhìn cô rất thực lòng, tôi không thể từ chối sự hấp dẫn của Bạch Khiết, dáng vẻ yêu kiều thướt tha toát lên vẻ đẹp đoan trang lại pha vẻ từng trải. Tôi nhìn quần áo trên người rồi nói: “Chị đợi một chút!”

Tôi thay một bộ sạch sẽ rồi đi phía sau cô ấy. Tôi không dám đi bên cạnh, chẳng may bị đám “trai trẻ động tình” nhìn thấy, lòng đố ky nổi lên thì con đường tử vong của tôi sẽ càng ngắn hơn. Đến trước một nhà hàng, cô ấy nhìn lên trên: “Lên tầng hai đi, trên đó có cửa kính, có thể ngắm cảnh đêm.”

Cô ấy đi đằng trước, tôi đi sau, mắt cứ dính chặt lấy cặp mông tròn trịa của Bạch Khiết, nuốt nước bọt, thầm chửi mình là đồ háo sắc.

Ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ có thể ngắm cảnh đêm, đô thị phồn hoa đúng là hấp dẫn hơn ngoại ô hoang vu hẻo lánh nhiều.

Nhà hàng này trang trí rất đẹp, những ngọn đèn, những bông hoa xinh xắn nhiều màu sắc tô điểm cho nơi này tựa như thiên đường trốn nhân gian vậy, cộng thêm với tiếng hát du dương của những cô gái châu u, tình yêu lôi cuốn con người đến vậy. Thế nhưng trong không gian đầy ý thơ trữ tình thế này tôi lại nghĩ đến việc thô tục là bữa cơm này bao nhiêu tiền?

Thức ăn gọi lên toàn những đĩa nhỏ tí tẹo, tôi rất đói, hôm nay đã phải chuyển hàng cả ngày thế mà phải giả vờ ăn uống từ tốn.

Cô ấy nhìn tôi thản nhiên: “Đói lắm rồi phải không, cứ ăn tự nhiên đi, không cần giữ ý!”

Tôi không giữ ý nữa, nhưng cố gắng hết sức để giữ sự điềm đạm, dù sao thì đây là ăn cơm chứ không phải đánh nhau, bạo lực quá sẽ dọa cho người đẹp chạy mất.

Ăn xong tôi lau miệng, lấy ví ra định thanh toán, nhưng cô ấy đã thanh toán trước mất rồi. Tôi lấy ra hai nghìn tệ đưa cho cô ấy: “Chị Bạch, tiền lần trước vay đáng nhẽ phải trả sớm cho chị, nhưng thật sự tôi không có cách nào.”

“Cậu đang cần thì sao phải vội trả thế?”

“Hai tháng trước đúng là có việc gấp cần dùng, nợ tiền người khác thì tôi cứ thấy không yên tâm.”

Nghe xong câu đó sắc mặt của Bạch Khiết thay đổi hẳn, miệng nhướn lên vẻ không vui: “Cậu đã coi tôi là người khác thì đưa đây!”

Cô ấy cầm lấy tiền rồi đút vào túi. Tôi thấy cô ấy giận, suy nghĩ kỹ một chút, lẽ nào Bạch Khiết có ý với tôi? Không đúng, tôi thích cô ấy là thật, nhưng tôi đâu phải thằng ngốc, một người thích một người khác thì sẽ cảm nhận được thôi. Tôi vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì cô ấy đã thẳng thắn nói trước: “Lẽ nào cậu không cảm nhận được tôi đối xử với cậu như với em trai sao?”

Tôi ghét nhất là người ta cứ nhận chị nuôi, em nuôi gì gì đó, vô vị!

Giữa nam với nữ có thể làm bạn, cũng có thể làm bạn không trong sáng lắm, dù sao thì tình bạn giữa nam nữ ít nhiều cũng sẽ bị lẫn chút tình cảm.

Tôi thích Bạch Khiết, đương nhiên tôi không muốn làm em trai, tôi muốn phấn đấu để có ngày đường hoàng theo đuổi cô ấy. Dù rằng mục tiêu đó còn rất xa, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.

“Chị Bạch, chúng ta làm bạn có được không?”

“Tại sao?” Cô ấy hỏi lại.

Tại sao? Tôi nhìn cô ấy, gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã, bầu ngực nhô cao, quan trọng nhất là sự thùy mị dịu dàng trong ánh mắt, có người đàn ông nào không muốn lấy người phụ nữ thế này làm vợ?

“Không tại sao cả.”
Bình Luận (0)
Comment