Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 9

Tôi về kho thu dọn đồ đạc, còn chưa vào cửa thì từ xa đã thấy Hoàng Kiến Nhân Miệng ngậm thuốc, chân bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa kho. Hắn ta dùng lỗ mũi để nhìn người khác, mặt vênh vênh thật giống tay Đàm Đào Sênh, những kẻ đáng ghét đều có vẻ mặt và hành động đáng ghét.

Khi tôi đi qua thì chân hắn bỗng nhiên thò ra giẫM vào mũi chân tôi. Tôi loạng choạng ngả người ra trước, muốn bám vào cái thùng trước mặt nhưng không được, thế là bịch một tiếng ngã ra đất. Tôi bật dậy: “Ông giết mày!!!”

Hoàng Kiến Nhân vội vàng cười giả tạo tiến lại đỡ tôi: “Người anh em, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, không cố ý…”

“Mẹ kiếp, mày ít giở trò đi!” Tôi đẩy hắn ra.

“Y da… hung hăng quá, dũng mãnh quá! Ân Nhiên, nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi? Một mình đánh bốn năm người cũng không thành vấn đề, lẽ nào cậu từng làm đặc công?”

Tôi suy nghĩ, lời nói của hắn ta rất có mùi thuốc nổ, muốn khiêu chiến sao? Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy người của hắn. Không có người giúp mà hắn cũng dám ngông cuồng thế này? Có vấn đề! Ông đây thu dọn đồ trước, lát nữa nếu không có ai thì ông đánh chết mày!

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nở một nụ cười, để xem rốt cuộc hắn định giở trò gì rồi xử lý cũng chưa muộn. “Hoàng đại ca… Vừa rồi Ân Nhiên đã lỗ mãng, mong đại ca rộng lượng bỏ qua cho. Ân Nhiên xin tạ lỗi trước.” Rồi tôi châm một điếu thuốc cho hắn.

Chắc Hoàng Kiến Nhân không ngờ tôi lại quay ngoắt 180 độ như thế, tục ngữ nói đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, hắn nhất thời không tiếp lời được cứ ngẩn ra.

Tôi nói tiếp: “Hoàng đại ca, từ khi anh đến kho, tôi đã cảm thấy anh rất giỏi. Anh cứ làm việc cho tốt, chắc chắn sẽ có ngày tiền đồ rộng mở như Đàm Đào Sênh đại ca. Ừm, anh nhiều việc, tôi không làM phiền nữa.”

Tôi quay người đi về phòng mình, hắn ở đằng sau gọi: “Ân Nhiên, công ty đã có quyết định, cậu đã bị đuổi việc, mời cậu đừng đến đây nữa, tối nay cậu cũng không được ở đây.”

“Tôi biết, tôi đến để thu dọn hành lý.”

Vào phòng ngồi xuống giường, càng nghĩ càng thấy không ổn. Hoàng Kiến Nhân từng thấy sự dũng mãnh của tôi, hôm nay lại dám đối đầu chính diện với tôi chỉ sợ tôi không động thủ, nhất định có vấn đề! Kho có nhiều cửa, tôi lặng lẽ đi qua cánh cửa khép hờ, nhìn về phía cửa lớn, mẹ kiếp! Đàm Đào Sênh và Hoàng Kiến Nhân đem theo mười mấy tên đang đứng cạnh cửa, chắc chắn là bọn tay sai!

Khốn nạn, chúng cố ý dùng Hoàng Kiến Nhân khiêu khích để có cớ vây đánh tôi. Lũ rác rưởi này khiến tôi phải rời Ức Vạn, thù này tôi còn chưa báo mà chúng đã Muốn báo thù trước rồi.

Đàm Đào Sênh và Mạc Hoài Nhân nói chuyện, tôi ở chỗ này nghe rất rõ.

Đàm Đào Sênh: “Trưởng ban Mạc, chúng ta khó khăn lắm mới đợi được hắn đến, lẽ nào để hắn đi như vậy là xong?”

Mạc Hoài Nhân: “Không thể được. Mối hận này sao có thể dễ dàng cho qua như thế? Không sợ các cậu cười chê, tôi đã bị thằng ranh đó đánh mấy lần, lần nào cũng bị hắn đánh cho thành đầu lợn, hôm nay tôi cũng phải cho hắn nếm mùi đó!”

Đàm Đào Sênh: “Trưởng ban Mạc, nhưng hắn ta cũng rất giảo hoạt, hắn không động thủ trước thì chúng ta cũng không có lý do động thủ. Chẳng may gây lớn chuyện thì chúng ta không xong đâu.”

Mạc Hoài Nhân: “Cậu cứ lên cho tôi. Cậu chửi mười táM đời tổ tông của hắn, khi hắn động thủ trước thì chúng ta sẽ cùng xông vào. Cấp trên hỏi thì nói hắn và cậu có mâu thuẫn, hai người cãi nhau rồi hắn đánh cậu, còn đòi giết cậu, chúng tôi khó khăn lắm Mới khống chế được hắn, may Mà có chúng tôi cứu cậu.”

Hai tên khốn kiếp Đàm Đào Sênh và Mạc Hoài Nhân! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, tôi vác đồ lên trốn ra ngoài. Mười mấy người bọn chúng vẫn đang chờ, ngoài Đàm Đào Sênh, Hoàng Kiến Nhân ra những kẻ khác toàn là bảo vệ, có mấy tên nhìn rất quen mặt. Tôi nhớ ra rồi, mấy tên khốn đó lần trước cùng Mạc Hoài Nhân đến đánh tôi, không ngờ chúng lại đến đây làm bảo vệ, oan gia ngõ hẹp.

Ra khỏi Ức Vạn, đón tôi là một trận gió lạnh thấu tim can. Tôi lại chẳng còn gì nữa, không việc làm, không mục tiêu, không phương hướng. Thành phố lên đèn phản chiếu ánh sáng những ngọn đèn dưới mặt hồ, một ngọn đèn cô đơn trong số đó là tôi, âm thanh vỡ vụn của những giấc mơ cũng là tôi.

Đi trên đường, theo thói quen đút tay vào túi lấy thuốc lá, nhưng không còn nữa, tôi vào chửa hàng 24/24 mua.

“Anh bạn muốn mua loại nào?”

“Loại rẻ nhất, hai tệ ấy.” Tôi quen với khái niệm rẻ nhất rồi, cái gì cũng rẻ nhất, tôi nhận ra Mua được cái “rẻ nhất” cũng là một kiểu hạnh phúc.

Lấy diêm châm thuốc, tôi rít Một hơi sâu, rồi vẩy tắt diêm, thuốc lá rẻ tiền đúng là đắng, cay đắng như đời hạng tiện nhân vậy, nhưng có mùi thuốc lá là được rồi. Dùng diêm châm thuốc không phải tính cách của tôi, nhưng khi nhận ra tiền mua một cái bật lửa có thể mua được hai gói diêm thì tôi cứ dùng diêm suốt. Một cái bật lửa một tệ rưỡi, một gói diêm bảy xu, hai gói là một tệ tư, một cái bật lửa dùng được mười mấy ngày, mà một gói có tận mười hộp diêm…

Khi đợi đèn xanh tôi nhìn thấy xe của Trần Thế Mỹ, nhìn qua cửa sổ xe thấy Bạch Khiết, tim tôi đập thình thình. Bạch Khiết xinh đẹp đoan trang, đầy nữ tính, đàn ông từ nhỏ đến lớn đều nằm mơ lấy được người phụ nữ thế này. Trần Thế Mỹ đang chọc cười, cô ấy tựa đóa mẫu đơn đang nở rộ, vị nữ thần chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể lại gần.

Trần Thế Mỹ!

Khi đèn xanh sáng, xe Trần Thế Mỹ lao vút đi, không biết sẽ đưa Bạch Khiết đến chỗ phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn nào. Tôi vốn đã ức chế, giờ thì vui rồi, đến thở cũng không nổi nữa, cả thế giới này đang bỏ rơi tôi!

Tôi tâm trạng nặng nề lê bước về cái ổ chuột của mình, Trần Thế Mỹ à Trần Thế Mỹ, Trần Thế Mỹ là cao thủ tán tỉnh phụ nữ, câu được bao nhiêu bà cô giàu có, kiếm chác được bao nhiêu tiền? Bạch Khiết đúng là có tiền nhưng không thể gọi là giàu có. Tên Trần Thế Mỹ đó là vì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Bạch Khiết sao? Chơi bời rồi vứt bỏ?

Không được! Tôi không thể để Bạch Khiết chịu đựng bất cứ sự tổn thương nào! Ít nhất thì tôi cũng phải nói cho Bạch Khiết biết để cô ấy đề phòng tên Trần Thế Mỹ kia.

Gọi cho cô ấy thì cứ tắt máy suốt, tôi bèn đến trước nhà cô ấy đợi. Khi bụng tôi sôi lên ùng ục thì cô ấy về. Bước xuống xe của Trần Thế Mỹ dáng vẻ đầy lưu luyến. Tôi nghĩ mình ghen rồi, ghen đến đầu đau như búa bổ!

Bạch Khiết dáng vẻ yểu điệu thướt tha tiến lại. Khi tôi đột nhiên xuất hiện thì cô ấy giật thót một cái. Bạch Khiết vẫn đáng yêu như thế, ngũ quan đẹp đẽ tinh tế, thượng đế đã dùng trái tim mình để khắc nên người phụ nữ này.

Cô ấy nhìn thấy tôi nhưng không hề có vẻ mừng rỡ khi thấy em trai như tôi tưởng, vẻ mặt bình thản, dường như tôi chỉ là người qua đường thôi vậy: “Ân Nhiên, có chuyện gì không?”

Đang định trả lời thì một chiếc xe đạp lao tới như sắp đâm vào cô ấy. Tôi thả hai túi hành lý ra kéo cô ấy vào lòng. Ôm Bạch Khiết, cảm giác tuyệt vời đúng như tưởng tượng, hai tay ôM chặt vòng eo thon gọn của cô ấy, bầu ngực đầy đặn của cô ấy ép lên khuôn ngực rắn chắc của tôi, trán cô ấy chạm vào yết hầu, mũi cô ấy cọ vào xương quai xanh, cảm giác thật tuyệt, thật dễ chịu.

Khoảnh khắc tuyệt vời đó ngày nào tôi cũng mong đợi, nhưng không ngờ nó lại đến đột ngột nhưng hoàn hảo thế này. Có điều, sự tuyệt vời đó cũng chỉ kéo dài ba giây. Khi mặt bị ăn một cái tát tai “bốp” một tiếng mà tôi vẫn mỉm cười chìm đắm trong giấc mộng.

“Lưu Manh!” Tiếng chửi của cô ấy kéo tôi lại trở về với hiện thực.

“Chị Bạch, vừa rồi có chiếc xe đạp chạy qua đằng sau chị…”

Chưa nói hết thì cô ấy đã ngắt lời tôi: “Cậu là đồ lưu manh! Tôi đã nhìn lầm cậu!”

“Chiếc xe đó…” Tôi chưa kịp nói tiếp thì chiếc xe đã biến mất khỏi chỗ ngoặt rồi.

“Cậu thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn rồi. Tôi tưởng cậu là người tốt, muốn nhận cậu làm em trai là vì cậu chính nghĩa. Nhưng cậu thì sao? Nhìn trộm phụ nữ thay quần áo, lấy trộm nội…” Ngừng lại một chút, giọng cô ấy mang chút nộ khí, “Cậu có biết tôi thất vọng về cậu thế nào không?”

Nhìn trộm phụ nữ thay quần áo? Tôi hiểu rồi, lần trước tôi vác thùng đi tìM phòng chứa đồ nhưng lại vào nhầm phòng thay đồ của các nữ đồng nghiệp. Nhưng như thế lại biến thành tôi đi nhìn trộm phụ nữ thay quần áo với lấy trộm nội y sao?

“Chị Bạch, tôi không làm!” Tôi gần như hét lên, cả thế giới này không tin tôi, nhưng ngay chị Bạch thân thiết nhất cũng không tin tôi sao? Trong lòng cô ấy tôi vẫn luôn là hóa thân của chính nghĩa, vậy mà chỉ vì mấy lời đồn đại đơn giản đã hủy hoại hết nhân cách của tôi sao?

“Cậu không làM? Cậu còn giảo biện?” Bạch Khiết hai tay cầm túi, vẻ mặt đầy giận dữ và thất vọng.

“Đó là do Đàm Đào Sênh và Mạc Hoài Nhân bọn chúng gài bẫy để đá tôi khỏi công ty!!!” Tôi gần như sắp khóc đến nơi.

“Tôi cũng từng nghĩ như vậy! Nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy thì không thể là giả được phải không?!” Lần đầu tiên cô ấy lớn tiếng với tôi như thế, từng câu từng chữ như cứa vào tim tôi, đau lắm…

“Chị Bạch, chúng ta tìm nơi nào đó ngồi, tôi sẽ từ từ nói rõ cho chị hiểu.” Tôi định xoa dịu cho tâm trạng chị bình tĩnh lại rồi nói rõ mọi chuyện.

“Ân Nhiên, tôi nghĩ không cần đâu. Hồi đó còn chung văn phòng tôi nghĩ cậu là quân tử. Nhưng thật ra thì sao? Cậu cũng giống như trưởng ban Mạc mà thôi, chẳng có gì khác biệt cả! Tôi không cần thiết phải nói chuyện với người đàn ông nhìn trộm tôi thay quần áo. Duyên phận giữa chúng ta đến đây là chấm dứt.” Duyên phận đã hết mà Bạch Khiết nói là duyên phận trên bạn bè nhưng dưới chị em.

“Bạch Khiết.” Tôi gọi thẳng tên cô ấy, “Cho tôi mười phút được không?”

Cô ấy rút ra trong túi hai sấp tiền đưa cho tôi: “Nghe nói cậu bị đuổi việc rồi, đi tìm nơi khác làm lại từ đầu đi. Tôi chỉ giúp được cậu thế này thôi. Từ giờ về sau chúng ta không ai nợ ai, cậu tự liệu đi.”

Tôi nổi giận, thực sự nổi giận: “Tôi không cần!” Tôi nhét lại tiền vào túi cô ấy.

Cô ấy mặc kệ tôi, tiến lại trước cửa tòa nhà, quẹt thẻ bước vào, cánh cửa nặng nề đóng lại. Tôi chạy tới nhưng cửa đã tự động khóa, không có thẻ từ không vào được.

Tôi nhìn qua ô cửa gọi cô ấy: “Bạch Khiết, chuyện này chị có thể không tin tôi, nhưng có một chuyện nhất định chị phải nghe tôi nói hết!”

Cô ấy đang đợi thang máy, nhắm mắt mặc kệ tôi gào thét. Tôi lấy điện thoại bấm số của cô ấy. Một giọt nước nhỏ xuống màn hình, không biết nước mắt tôi rơi từ bao giờ. Cô ấy lấy điện thoại ra, thấy là tôi thì quay sang nói: “Ân Nhiên, xin cậu về sau đừng làm phiền tôi nữa! Tôi có cuộc sống của tôi! Xin hãy tự trọng!” Thang máy tới, cô ấy bước vào, khi cửa thang máy đóng lại trái tim tôi cũng đóng, tôi không còn hy vọng gì nữa.

Bước đi trên con đường thanh vắng lạnh lẽo, những chiếc đèn đường màu vàng chiếu xuống mặt đường với hình nón như trong truyện tranh, cô đơn mà bé nhỏ. Tôi nhận ra không đáng nhất là nước mắt tôi, sao lại dễ dàng rơi như thế.

Căn phòng dưới tầng hầM tám chục tệ một tháng trước đây của tôi hồi đó đã nộp hơn hai trăm tệ tiền thuê trong một quý, giờ vẫn chưa hết hạn.

Nằm dưới tầng hầm, không biết tâm trạng bực bội hay không khí bức bối, nằm thế nào cũng không thoải mái, nhìn di động thì thấy đã hơn một giờ sáng rồi. Cầm điện thoại gọi vẫn là cho Bạch Khiết, nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn nên nhắn tin thì hơn: “Chị Bạch, nửa đêM làm phiền chị, thật mạo muội, tôi có vài lời muốn nói. Tôi không xin chị lượng thứ, tôi có sự tôn nghiêm, có nguyên tắc làM người của mình. Nếu chị đã cho rằng tôi là loại ngụy quân tử thì tôi cũng chịu. Nhưng chị Bạch, tôi được biết, Trần Thế Mỹ căn bản không phải ông chủ của chuỗi siêu thị Liên Hoa, công ty họ căn bản không hề biết người này. Hơn nữa tôi còn biết anh ta là trai bao của khách sạn nào đó, chuyên đi lừa gạt để kiếm sống, chị phải đề phòng anh ta.”

Vẫn muốn viết nữa nhưng càng nghĩ càng tức, tôi viết càng nhiều thì cô ấy sẽ hận càng nhiều, chắc chắn cô ấy nghĩ tôi lừa cô ấy.

Vừa sáng sớm tôi đã đến chợ việc làm, chạy đôn chạy đáo khắp nơi nộp được hơn chục bản sơ yếu lý lịch. Tôi đi ứng tuyển hết mọi công việc gian khổ của các đơn vị đang tuyển người ở đây. Giờ lương tháng là trên một nghìn, các cử nhân tốt nghiệp đại học tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, tôi không dám trèo cao như thế, chỉ ứng tuyển mấy chỗ tám trăm.

Bận rộn cả ngày trời cũng chưa thấy hy vọng gì, đang ngồi nhìn màn hình trong sảnh nhảy liên hồi thì Lý Bình Nhi gọi điện bảo tôi đến chỗ cô ấy ăn cơm. Tôi lập tức đến đó, cô ấy ngồi trong phòng, mỉm cười giở đồ ăn ra: “Lại ăn đi!”

Tôi ngồi xuống, ngửi thấy hương nước hoa đậm đặc trên người cô ấy, cảm thấy trong lòng khó chịu. Người phụ nữ của mình trên danh nghĩa là trưởng bộ phận ăn uống nhưng lại giống như gái bao ngày nào cũng trang điểm lòe loẹt đi chơi cùng các ông chủ lớn vậy.

“Tâm trạng không tốt à?” Cô ấy hỏi.

“Bình Nhi, anh …” Tôi vốn định nói là nghỉ việc rồi, nhưng câu nói đến đầu lưỡi lại bị nuốt vào. Để cô ấy biết công việc lương hơn sáu nghìn tệ mất rồi, không biết liệu cô ấy có buồn hơn tôi không?

“Muốn nói gì thì nói đi!” Cô ấy nói.

Điện thoại bỗng đổ chuông, tám phần là hôm nay rải đống sơ yếu, có người bên tuyển dụng gọi rồi. Tôi vội vàng chạy ra ngoài nhận điện: “A lô.”

“Ân Nhiên, công việc bận lắm không?” Là bố tôi.

“Không, không bận lắm ạ.”

“Thời tiết lúc nóng lúc lạnh, phải chú ý sức khỏe đấy!”

“Vâng, con biết rồi, bố cũng giữ gìn sức khỏe. Ở nhà vẫn tốt chứ ạ?”

“Vẫn tốt. Ân Nhiên à, hai đứa em con thi đều đạt kết quả tốt, đứa em lớn đỗ trường tốt bố cũng vui, nhưng học phí thật sự khiến bố đau đầu. Nó cũng rất hiểu chuyện, nói sẽ không học nữa, nhưng như thế sao được? Không học thì giàu không được lâu, nghèo lại càng khó thoát. Đời này bố cũng chẳng có kỳ vọng gì nhiều, bố chỉ muốn ba anh em con đừng bị người ta coi thường như bố. Học phí của đứa út thì không sao, nhưng đứa lớn…”

“Bố, học phí của em để con lo.”

“Ân Nhiên, con thật hiểu chuyện, bố cũng không nói thêm nữa, còn phải cho lợn ăn.”

“Bố, chuyển lời hỏi thăm của con tới mẹ và hai em.”

Bố tôi sợ tiền điện thoại đắt nên vội vàng ngắt máy.

Tôi hiếm khi thấy ấm áp thế này, vừa cất điện thoại vào túi thì Lý Bình Nhi chạy ra: “Học phí của em để con lo? Điện thoại của nhà à?”

“Ừ, sao?”

“Anh có nhiều tiền lắm sao? Tháng nào anh cũng gửi tiền về cho hai đứa em, lại còn phải lo học phí, đúng là anh trai tốt!”

Lý Bình Nhi châm chọc mỉa mai thế này, rốt cuộc tôi chọc vào chỗ nào của cô ấy? “LàM sao?”

“Ân Nhiên, một tháng anh chỉ có mấy nghìn tiền lương, gửi hết về nhà thì chúng ta sống thế nào?”

“Sao lại không sống được? Giờ chúng ta vẫn sống rất tốt đấy thôi? Lẽ nào bây giờ em không có cái ăn à?”

“Đồ ăn? Đều là em lén lấy từ khách sạn về cả. Nếu giờ em giống những cô gái khác đòi mua cái này cái nọ, anh có mua được không?”

“Bình Bình, em sao vậy?”

“Nếu giờ em Muốn anh mua một chiếc đồng hồ anh có mua được không? Anh thà để tiền cho em gái chứ không Mua cho em đúng không?” Vừa nói cô ấy vừa lắc lắc cái đồng hồ mới trong tay.

“Ai mua cho em?”

“Liên quan gì đến anh? Dù sao thì cũng không phải anh mua.”

Tôi biết lý do cô ấy giận rồi, là do sinh hoạt phí hàng tháng tôi gửi về cho em gái.

Tôi không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Lý Bình Nhi cũng cảm thấy vừa rồi mình quá kích động, ngồi xuống khẽ nói: “Ân Nhiên, mỗi tháng anh chỉ có sáu nghìn, gửi về nhà đã hơn một nghìn, thế là được rồi, lại còn lo học phí cho các em, thế thì tiền anh kiếM được cho người nhà hết rồi. Anh cũng nên nghĩ cho hai chúng ta một chút, chúng ta không tiết kiệm chút tiền thì sau này nếu muốn mua nhà hay gì đó thì làm thế nào?”

Lý Bình Nhi nói rất nhiều, phân tích N lợi ích của việc không gửi tiền về nhà. Khi thấy tôi chẳng có phản ứng gì, thẹn quá hóa giận, vung tay gạt bay hộp cơm tôi đang ăn, giận dữ hỏi: “Anh điếc rồi hả?”

Tôi nổi điên: “Em muốn thế nào?”

“Có phải anh nhất định phải nộp học phí cho em gái?”

“Đúng!”

Cô ấy giận đến rơi nước mắt: “Em còn nghĩ chúng ta sẽ sống tốt, cố gắng vì tương lai của chúng ta. Nhưng giờ em không thể hy vọng được anh phấn đấu cùng em rồi. Nếu bắt anh chọn, anh chọn em hay người nhà anh?”

Tôi không cần suy nghĩ, trả lời luôn: “Người nhà.”

“Anh đi đi!” Cô ấy quay lưng về phía tôi, vai rung lên, tôi biết cô ấy đang khóc.

Tôi không nhẫn tâm, tiến lại ôm cô ấy từ phía sau: “Bình Bình.”

Cô ấy hất mạnh ra: “Cút!”

Tôi cắn răng: “Da thịt trên người đều là của bố mẹ, gia đình vẫn là căn bản, với anh, gia đình luôn ở vị trí hàng đầu.”

“Tôi chịu anh đủ rồi! Anh có chí khí! Anh hiếu thuận! Nhưng anh không có tiền, vì thế bạn gái mới chạy theo người có tiền! Đáng đời!”

“Mẹ kiếp!” Tôi vung tay lên, nhưng đến nửa chừng thì dừng lại.

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, vừa quệt nước mắt vừa vào nhà vệ sinh gọi điện thoại. Mấy phút sau một chiếc xe con đỗ trước nhà, một người đàn ông trung niên khá quen mặt đợi ở dưới nhà, tóc cũng thưa thớt rồi, mấy sợi dài còn bện lại với nhau như xúc tu bạch tuộc.

“Người dưới kia là ai?” Tôi nổi điên.

Cô ấy không thèm để ý tới tôi, chạy xuống nhà, lên xe rồi đi mất. Đó chính là chiếc Audi màu đen lần trước đưa Lý Bình Nhi về, người đàn ông kia khá quen, hình như gặp ở đâu rồi, là ai nhỉ?

Đó nhất định chính là Một trong các ông chủ của Lý Bình Nhi. Lý Bình Nhi gọi cho ông ta, ông ta đến đón cô ấy, không cần nói, buổi tối chắc chắn làm chuyện mờ ám rồi. Tôi và Lý Bình Nhi coi như là chia tay rồi nhỉ? Thế là có còn gọi là bị cắm sừng được không? Ngày chó chết! Tôi sập cửa đi ra, trở về cái ổ chó của mình, uống vài chai rượu trắng rồi ngủ như chết.

Khi tỉnh lại thì đã ba giờ chiều rồi, đầu váng vất, nhìn di động, hôm qua gửi hơn chục bản sơ yếu mà chẳng có nổi một công ty gọi. Căn phòng dưới hầm này tuy rách nát nhưng tín hiệu điện thoại vẫn tốt. Xuống giường thay quần áo, tôi bị một mùi hôi thối xộc vào mũi, thật muốn ói! Trên cái bàn gỗ là một đống chất lỏng màu xanh lá, đào mua mấy ngày trước đã lên men chảy nước, mốc meo, trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho lũ kiến và gián. Không biết chúng nó ăn no quá bội thực hay trúng độc thực phẩm mà chết ngay tại đó.

Tôi cố gắng chịu đựng để dọn đống đó đi, rồi nằm trên giường hút thuốc. Cuộc sống của tôi, không có tàu điện ngầm, không có kế hoạch họp hành, không có đi công tác, không có cà phê chiều, không có hồng trà, không có hẹn hò sau giờ làm, không có âm nhạc trên chuyến xe về nhà ban đêm.

Chỉ có một mình tôi, lặng lẽ nằm đó, giống như cái cây già nua đang đợi khô chết. Tôi oán hận cái thế giới này bất công. Oán niệm giống như vi rút, từ mặt đất lạnh lẽo bò lên tận trần nhà, không thể tiêu diệt, gió xuân thổi lại sinh sôi, tôi nghĩ tôi nên ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ tuyệt vọng mà treo cổ ngay tại đây mất. Khi còn sống đã phát ngấy cái căn hầm này, tôi không muốn chết ở dưới này. Căn hầm này không có ai đến, vẫn còn mấy căn phòng giống chỗ này không cho thuê được, có lẽ chỉ có loại người như tôi mới chịu sống ở nơi thế này. Chủ nhà cũng không đến đây, nếu tôi treo cổ thì xác tôi cũng giống như mấy quả đào, tôi sẽ thấy rất nhiều động vật buồn nôn đến ăn thịt của tôi, đến dịch thể lên men cũng không bỏ qua, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng treo lơ lửng…

Đi vô định trên đường, tôi nhận ra buổi chiều không phải đi làm thật đáng sợ. Trên đường không có đồng loại của tôi, đi trên đường ngoài các bà các cô và những người bán hàng rong ra thì là công nhân, thỉnh thoảng có những người trẻ tuổi vội vội vàng vàng đi qua tôi. Trên gương mặt họ có sự lo lắng giống tôi. Nhưng hai sự lo lắng đó lại có điểm khác biệt, vì trong tay họ còn có cặp tài liệu, điều đó có nghĩa là họ còn có việc để làm, còn tôi thì làm gì đây? Nói chung không phải là viết di chúc.

Bọn họ giống tôi, đều là những chú chim non nớt mới thoát khỏi cái tổ đại học nhưng lại chưa mọc được đôi cánh cứng cáp trong công việc, phần lớn rất nghèo, phần lớn rất tự ti, phần lớn mặc quần áo rất rẻ tiền, vì thế phần lớn xấu xí. Xin lỗi, xin hãy lượng thứ cho một kẻ yếu đuối như tôi vẫn dũng cảm thế này. Nhưng không thể không thừa nhận, chúng ta đã bước vào thời đại coi trọng vẻ bề ngoài nhất, cũng là thời đại ghét người thất nghiệp nhất.

Chúng ta cau đôi lông mày lại, vẻ mặt đầy bi ai, bình thường thì đầy ưu phiền chờ đợi cơ hội đến, nhưng cứ khi nào gặp người khác là ta lại nở nụ cười mang đầy chuyên nghiệp cộng với chút khiêm tốn và thản nhiên rẻ tiền, ánh mắt ngập tràn công danh lợi lộc, tính hiếu thắng hiển hiện trên gương mặt.
Bình Luận (0)
Comment