Nữ Tử Tranh Hùng

Chương 39



Khuôn mặt Tô Hạ Y có chút khó coi, chỉ trầm giọng nói: "Di nương nói lời này, là coi ta như người ngoài sao?”
Sắc mặt Lý di nương đại biến, bây giờ quỳ cũng không phải, đứng lên cũng không phải, chỉ lắp bắp nhìn Tô Hạ Y: "Tiểu thư...!Ta..."
Tô Hạ Y thở dài, tự mình đỡ Lý di nương lên: "Di nương, không nói đến giao tình giữa ta và ngươi, chính là dựa vào tình cảm của ta và Tâm Tâm muội muội vừa gặp đã quen thân, ta cũng sẽ che chở cho muội muội.

Nhưng di nương xa lạ như vậy lại khiến cho ta rất buồn.”
Lý di nương nắm thật chặt tay Tô Hạ Y, nước mắt rơi lã chã: "Tiểu thư, ngươi vừa trở về, không biết chúng ta ở trong phủ khó khăn.

Ta...!ta đây có miệng khó mà trả lời.

Nhưng muội muội của ngươi bình thường một chút, người làm mẹ như ta cũng sẽ không lo lắng như vậy.”
Lý di nương lau nước mắt: "Trở về chọn một gia đình kém một chút, cho dù là dân chúng thấp cổ bé họng, làm một đôi vợ chồng ta cũng đã đủ hài lòng.

Nhưng...!Ngươi nhìn người muội muội này của ngươi là một người thông minh.


Ta thật sự không đành lòng...!Để nàng cứ mai một đi như vậy.”
Tô Hạ Y không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lý di nương.
Lý di nương run run, hít vào một ngụm khí lạnh: "Tiểu thư...!Chẳng lẽ tiểu thư cảm thấy ta...!Suy nghĩ quá mức hão huyền sao?”
Tô Hạ Y lắc đầu thở dài nói: "Di nương, ta không phải có ý này.

Muội muội tuổi còn nhỏ, đã có thể được chọn làm thư đồng của công chúa đã là vô cùng hiếm có.

Cộng thêm việc bằng ấy tuổi đã có thể hiểu được tình người nóng lạnh, càng khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng.

Vậy nên, trong lòng ta, vẫn rất xem trọng muội muội."
Tô Hạ Y hơi dừng một chút, con mắt hơi híp: "Chỉ có điều tại sao di nương cảm thấy, ta có thể che chở cho muội muội chứ? Cha ta ở tận biên quan, trong kinh thành, ta cũng chỉ là một bé gái mồ côi...”
Lý di nương mặc dù không biết tính toán của Tô Hạ Y, nhưng cũng biết, vị tiểu thư này nhìn dáng vẻ nhu nhược, nhưng trong lòng có tính toán riêng của mình.
Lý di nương uốn gối hành lễ nói: "Xin tiểu thư yên tâm, có ta và Tâm Tâm ở đây, sao có thể để tiểu thư trở thành bé gái mồ côi được?”
Tô Hạ Y vành mắt cũng đỏ lên: "Đa tạ di nương.

Từ nay về sau, Hạ Y liền dựa vào di nương chăm sóc."
Lý di nương gật đầu đáp ứng, bắt đầu giới thiệu tình huống bây giờ trong phủ cho Tô Hạ Y.
Đang nói, Tô Tâm Tâm đang ăn gì đó ở bên ngoài liền kinh hồn táng đảm chạy vào.
Vừa chạy vừa hét chót tai với Lý di nương nói: "Di nương cứu ta, di nương cứu ta, ta nghe thấy...!Ta nghe thấy âm thanh rất đáng sợ."
Tô Hạ Y nhìn sắc trời bên ngoài một chút, cũng đã biết đó là âm thanh gì, dịu dàng cười nói: "Tâm Tâm yên tâm, chỗ này của tỷ tỷ, tuyệt đối an toàn."
Tô Tâm Tâm chạy đến bên cạnhTô Hạ Y, khẩn trương lôi kéo ống tay áo của Tô Hạ Y: "Có tỷ tỷ ở đây, Tâm Tâm không sợ.

Chỉ là, Đậu Đỏ tỷ tỷ mới vừa nói, xung quanh nơi này có rắn, côn trùng, chuột kiến rất nhiều.

Tâm Tâm sợ hãi."
Tô Hạ Y đưa tay ôm Tô Tâm Tâm vào lòng, nhỏ giọng an ủi: "Muội muội tốt, ngươi cứ yên tâm đi.

Cho dù cả nhà này trên dười đều có mấy thứ bẩn thỉu, chỗ này của chúng ta cũng chắc chắn không có.”

Lý di nương vẫy vẫy tay với Tô Tâm Tâm: "Tâm Tâm tới đây, đừng làm Hạ Y tỷ tỷ của ngươi mệt mỏi."
Tô Hạ Y khẽ cười nói: "Tâm Tâm mới lớn bao nhiêu mà đã mệt nhọc.

Cứ để Tâm Tâm ở bên cạnh ta, cũng đừng hù dọa đứa nhỏ này.”
Lý di nương hơi có chút không yên lòng nhìn ra ngoài một chút, hơi do dự nói với Tô Hạ Y: "Ta...!Ta muốn lên lầu xem động tĩnh.”
Sắc mặt Thôi ma ma trở nên cực kỳ khó coi: "Di nương đừng nên đi.

Đây cũng không phải là trò đùa."
Đậu Đỏ vốn là người lá gan to hơn so với thân thể, dửng dưng cười nói: " Ma ma quá nhát gan, di nương như muốn đi, Đậu Đỏ cùng di nương đi nhìn một cái."
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý di nương, Tô Hạ Y khẽ cười nói: "Vậy các ngươi đi đi, nhưng phải cực kỳ chú ý an toàn.

Nhìn từ xa một chút, vậy thôi.”
Nhìn Lý di nương đi theo Đậu Đỏ rời đi, Tô Tâm Tâm hiếu kì nháy nháy mắt: "Tỷ tỷ, di nương và Đậu Đỏ tỷ tỷ đang nói cái gì vậy?"
Tô Hạ Y sửa sang lại quần áo cho Tô Tâm Tâm một chút: "Lại biết thêu thùa may vá sao?”
"Di nương thường xuyên dạy bảo Tâm Tâm, nói cho Tâm Tâm biết, cho dù tương lai mình có bao nhiêu tài năng đi nữa, nhưng thân là nữ tử, một loại nữ công nhất định phải học.

Chỉ là Tâm Tâm thiên tư ngu dốt, vẫn chưa học tốt."
Đôi mắt Tô Tâm Tâm nhanh chóng liếc qua cái túi thơm nhỏ buộc bên hông Tô Hạ Y, hâm mộ thấp giọng nói: "Nếu Tâm Tâm cũng có thể có kỹ thuật tinh xảo như tỷ tỷ, vậy cũng đủ hài lòng rồi.”
"Thôi ma ma, mang giỏ thêu của ta tới đây.”
Tô Hạ Y cười nói: "Tâm Tâm rất thích những túi thơm kiểu dáng thế này sao?”
Khuôn mặt Tô Tâm Tâm nhanh chóng đỏ lên: "Đúng, rất thích!”
"Ở đây tỷ tỷ có rất nhiều bán thành phẩm, trở về làm xong đều tặng hết cho ngươi.”
Tô Hạ Y vừa nhận giỏ thêu từ trong tay Thôi ma ma, vừa hứa hẹn với Tô Tâm Tâm.
Lý di nương sắc mặt tái nhợt, chân tay như nhũn ra được Đậu Đỏ đỡ đi xuống tới, cảnh nhìn thấy chính là Tô Hạ Y đang dạy Tô Tâm Tâm thêu thùa từng đường kim mũi chỉ.
Rất nhanh, bên ngoài sân vang lên những âm thanh kêu khóc: "A! Rắn a...!Thật nhiều rắn..."
Tô Tâm Tâm theo bản năng nắm lấy ông tay áo của Tô Hạ Y.
Nhìn thấy Tô Hạ Y đều bình tĩnh như vậy, cũng cảm thấy không cần lo lắng, theo bản năng nhìn Tô Hạ Y: "Tỷ tỷ, ta hơi sợ."
"Không sao, rất nhanh sẽ đi qua.


Đừng sợ."
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, ồn ào cả một đêm.
Hai mẹ con Lý di nương và Tô Tâm Tâm ở lại Phương Nghi các nghỉ ngơi, cũng coi như yên ổn.
Sáng ngày hôm sau khi đến đại sảnh ăn cơm, nhìn thấy phần lớn mọi người đều vành mắt xanh đen, vẻ mặt vô thần.
Nhất là Lưu di nương, tinh thần của nàng ta gần như đứng đấy cũng có thể ngủ gà ngủ gật.
Tô Văn và Uông thị tinh thần cũng không được tốt lắm, lại nhìn thấy Tô Hạ Y đến trước tiên, tinh thần tỉnh táo: "Hôm qua là ngày đầu tiên Hạ Y hồi phủ, nghỉ ngơi tốt không?”
Tô Hạ Y cười nói: "Đa tạ Đại bá mẫu nhớ thương, lúc Hạ Y ở thôn trang vẫn thường xuyên tim đập nhanh mất ngủ.

Cũng không biết có phải vì trở về nhà hay không, vậy mà ngủ lại rất ngon.”
Tô Tố Thu khó tin nhìn hai chủ tớ thần thanh khí sảng, không thể tưởng nổi hít vào một ngụm khí lạnh: "Hôm qua buổi tối xảy ra chuyện lạ đó, tỷ tỷ vẫn có thể ngủ được sao?”
Tô Hạ Y chớp chớp mắt: "Chuyện lạ gì, tại sao ta không biết.

Hôm qua buổi tối ta ngủ ngon, hơn nữa ngủ rất an tâm, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.

Đại bá, Đại bá mẫu, Tố Thu muội muội, không có chuyện gì chứ?"
Uông thị tức giận trong lòng, lại chỉ có thể giả vờ ra vẻ tươi cười, nói: "Không có việc gì, đương nhiên không có việc gì.

Đây chính là phủ đại tướng quân do Hoàng Thượng ngự ban, có Long khí xoay quanh phù hộ, có thể có chuyện gì chứ."
Tô Hạ Y lại cười nói: "Đúng vậy, không sao là tốt nhất.

Nếu không, Đại bá mẫu kiệt sức giúp chúng ta canh giữ nhà, trở về, Hạ Y cũng không có cách nào để bàn giao với tổ mẫu đâu.”.


Bình Luận (0)
Comment