Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 129

Lửa, lửa lớn ngập trời, mãn nhãn đều là màu đỏ, Lâm Vãn Nguyệt lại về lại bộ dáng khi mười bốn tuổi.

Chỉ là Lâm Vãn Nguyệt lại một chút cũng đều không cảm giác được nhiệt lượng ngọn lửa kia, ngược lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Thiên địa mênh mang, cô độc một mình, chỉ có ngọn lửa lớn mãn nhãn kia gắn bó bầu bạn.

Lâm Vãn Nguyệt mờ mịt đứng ở tại chỗ, tìm không được bất kì lối ra nào.

Đột nhiên, có nữ tử mặc một bộ cung trang xuất hiện ở bên người Lâm Vãn Nguyệt. Lâm Vãn Nguyệt cũng nhìn không rõ rằng dung nhan của nàng, nhưng người này lại khiến cho Lâm Vãn Nguyệt cảm thấy thập phần quen thuộc, làm Lâm Vãn Nguyệt không tự chủ được mà tin tưởng, dựa vào.

Nữ tử vươn tay về phía Lâm Vãn Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta mang ngươi đi ra ngoài."


Lâm Vãn Nguyệt đem bàn tay nho nhỏ của mình đặt vào tay nàng, cứ như vậy nữ tử dẫn theo Lâm Vãn Nguyệt mười bốn tuổi đi về phía trước, coi biển lửa phía trước như không có gì.

Chính Lâm Vãn Nguyệt cũng cảm thấy rất kỳ quái, nàng rõ ràng rất sợ ngọn lửa hừng hực kia, thế nhưng được người này nắm lấy tay liền cảm thấy rất an toàn. Mà ngọn lửa này cũng phảng phất như có sinh mệnh, sôi nổi né tránh ra hai bên, vì các nàng nhường ra một con đường.

Lâm Vãn Nguyệt mười bốn tuổi hơi hơi ngửa đầu, lại thấy không rõ lắm nữ tử đang dẫn nàng đi có bộ dáng gì.

Hình ảnh đột nhiên liền chuyển, bốn phía biển lửa tất cả biến mất, hai người các nàng đi vào một nơi hoa thơm chim hót.

"Tới, ngươi xem kia." Nữ tử lôi kéo tay Lâm Vãn Nguyệt mang nàng đi lên một chỗ đoạn nhai.


Lâm Vãn Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay nữ tử kia, nàng chưa bao giờ gặp qua cảnh trí đẹp đẽ đến như thế.

Dưới vực sâu trước mặt là dòng nước vô tận, mênh mông cuồn cuộn, hoành không bờ bến.

Sóng biếc cùng ánh hoàng hôn chiếu rọi, lạc hà cùng cô vụ tề phi, thu thủy cùng trường thiên một màu.

Lâm Vãn Nguyệt xoay người, nhìn nữ tử, nàng như cũ vẫn thấy không rõ lắm khuôn mặt nữ tử kia, nhưng Lâm Vãn Nguyệt nở nụ cười, nàng cảm giác nữ tử đối diện nàng cũng cười.

Đột nhiên, khí tràng chung quanh đột biến, nữ tử thấy không rõ lắm mặt tựa hồ cũng lộ ra biểu tình dữ tợn, không đợi Lâm Vãn Nguyệt phản ứng lại, nàng đã bị nữ tử nhẫn tâm đẩy xuống đoạn nhai.

"A!" Thân thể Lâm Vãn Nguyệt run rẩy, ngồi thẳng thân mình, quần áo trên người đều ướt đẫm.


Nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa nghe được thanh âm phát ra từ phòng ngủ dò hỏi: "Phò mã gia?"

Lâm Vãn Nguyệt chợt quát một tiếng: "Đừng tiến vào!"

Nha hoàn đang định đẩy cửa vào bị Lâm Phi Tinh dọa một cái run run, vội thu hồi cánh tay đẩy cửa.

Lâm Vãn Nguyệt từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, từ lần gặp phải ác mộng trở về chốn cũ lúc trước, liền cứ mãi lặp lại không chịu rời đi. Lâm Vãn Nguyệt mỗi một đêm đều phải chịu đủ loại ác mộng tra tấn, khổ không nói nổi.

Nội dung giấc mộng cũng không chỉ dừng lại ở Thuyền Quyên thôn, mà là càng xuất hiện thêm nhiều chuyện kỳ quái. Bất quá mỗi một lần gặp ác mộng, đều để cho Lâm Vãn Nguyệt chết đi mới chấm dứt.

Lâm Vãn Nguyệt dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, ôm hai chân ngồi ở trên giường. Lúc này tinh thần nàng uể oải, biểu tình mỏi mệt, hai mắt trống rỗng vô thần.
Nội dung giấc mộng đã không còn nhớ rõ, nhưng cái loại cảm giác sợ hãi này vẫn còn lưu lại thật sâu ở trong đầu.

Qua một hồi lâu, Lâm Vãn Nguyệt mới hoãn thần, buông hai chân ra, chuẩn bị mang giày.

Đột nhiên ngực lại khó chịu, bộc phát ra tiếng ho khan thật mạnh liên tiếp. Lâm Vãn Nguyệt thật vất vả mới ngừng ho khan được, một tay ấn lồng ngực đang phát đau, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là...... Giấc mộng kia, là một loại dự báo sao?" Nói xong Lâm Vãn Nguyệt lại lâm vào trầm ngâm.

"Phò mã gia đã tỉnh dậy rồi sao? Điện hạ để cho ta tới thỉnh phò mã gia cùng dùng bữa."

"Xuỵt, vừa rồi phò mã gia đã phát một trận hỏa thật lớn, chờ một chút đi."

"Chính là......" Nha hoàn lại lâm vào khó xử. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lâm Vãn Nguyệt đơn giản rửa mặt chải đầu xong, thay đổi một thân xiêm y, bước ra.
Hai vị nha hoàn đồng thời đánh một cái vạn phúc: "Nô tỳ tham kiến phò mã gia."

"Ừm." Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu.

"Phò mã gia, công chúa thỉnh ngài cùng dùng bữa sáng."

......

Từ khi Lâm Phi Tinh rảo bước tiến vào trong điện, Lý Nhàn vẫn luôn nhìn chăm chú vào hắn, thấy sắc mặt của hắn so với ngày hôm qua còn muốn kém hơn, thần sắc tiều tụy, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ mỏi mệt thì không khỏi nhíu nhíu mày.

Lâm Vãn Nguyệt đi đến bên cạnh bàn, thấy sắc mặt Lý Nhàn tuy rằng vẫn như cũ tái nhợt, nhưng trạng thái tinh thần so với hôm qua đã tốt lên không ít. Tuy rằng nàng còn mang theo một chút thần sắc bệnh tật, nhưng đã có thể xuống đất, đây chính là hiện tượng tốt lành.

Hôm nay Lý Nhàn ăn mặc rất đơn giản, tóc đen thật dài xõa rối tung như thác nước. Đại khác vẫn còn đang trong thời kì dưỡng bệnh nên cũng chẳng trang điểm gì nhiều.
"Công chúa, hôm nay đã khá chút nào chưa?"

"Đa tạ phò mã lo lắng, ta đã tốt lên rất nhiều rồi."

Lâm Phi Tinh gật gật đầu, ngồi ở đối diện Lý Nhàn. Cung tì vì hai người thịnh cháo, rồi thối lui sang một bên.

"Lát nữa Vọng, Văn, Vấn, Thiết bốn vị ngự y sẽ tới phủ bắt mạch cho ta."

"Ừm." Lâm Phi Tinh hứng thú không cao, lên tiếng, bẻ một khối màn thầu nhét vào trong miệng, máy móc nhấm nuốt.

"Ta thấy phò mã tựa hồ tinh thần uể oải, không bằng trong chốc lát cũng để ngự y nhìn xem một chút, bốc phương thuốc trị đúng bệnh. Còn nếu thân thể không việc gì, điều dưỡng bồi bổ lại một chút cũng tốt."

Nghe được Lý Nhàn tuyên ngự y cho chính mình, trong lòng Lâm Vãn Nguyệt lập tức căng thẳng. Nàng không có lập tức nói chuyện, mà nuốt xuống khối màn thầu trong miệng rồi mới chậm rãi đáp: "Công chúa hữu tâm, thân thể của ta chính ta liền biết, liền không nhọc phiền đến ngự y."
Reup đảo lậu - theo dõi truyện tại: https: //www/wattpad.com/user/MadFox9420

Lâm Phi Tinh cự tuyệt sớm đã nằm bên trong dự kiến của Lý Nhàn. Nàng tiếp tục dùng ngữ khí thương lượng nói: "Bốn vị ngự y là thánh thủ y học của Ly Quốc ta, đã từng bái sư ở Dược Vương Cốc. Tuy rằng chỉ là đệ tử ngoại môn của Dược Vương lão nhân gia, nhưng bốn vị này đều luyện được một tay bản lĩnh. Vọng, Văn, hai vị ngự y càng tự học thành tài, chỉ cần xem sắc mặt, nghe thanh âm, không cần bắt mạch hỏi ý thế nhưng liền có thể đoán ra được chứng bệnh. Phò mã xem như thuận theo ý để ta an tâm một chút, chỉ cần cho bọn họ nhìn một cái là được."

"Được." Lâm Phi Tinh gật gật đầu, không cần nhiều lời nữa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Lý Nhàn vẫn như cũ dùng nửa chén liền không ăn nữa, nàng an tĩnh nhìn Lâm Phi Tinh, nhạy bén nhận ra hôm nay Lâm Phi Tinh tựa hồ có chút bất đồng. Lý Nhàn thật sự nghĩ không ra, chỉ mới một đêm ngắn ngủn, vì sao sắc mặt người này liền trở nên kém như thế? Hơn nữa khí chất cả người cũng suy sút rất nhiều, phảng phất như bị rút đi sinh cơ. Bộ dáng Lâm Phi Tinh như vậy Lý Nhàn chưa từng gặp qua. Nàng còn nhớ rõ lúc trước Lâm Phi Tinh ở trong doanh trướng của nàng, A Ẩn vì hắn khâu lại miệng vết thương, vẻ mặt, bộ dáng lúc ấy của hắn cực kỳ quật cường, cắn chặt hàm răng không rên một tiếng.
Nghĩ đến đây Lý Nhàn có chút hoảng hốt. Khi đó tuy rằng thương thế Lâm Phi Tinh quả thật rất nặng, trên quần áo vết máu loang lổ, thế nhưng lại phát ra một luồng sinh mệnh lực phi thường mãnh liệt, không giống hiện tại, tử khí trầm trầm.

Ăn cơm xong không lâu, bốn vị ngự y nhập phủ, bốn người đều mang một dược đồng cõng thùng thuốc lớn đi theo bên người.

Lý Nhàn cùng Lâm Phi Tinh song song ngồi ngay ngắn ở chính sảnh. Lâm Vãn Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra trung niên nam tử đi đầu trong bốn người đó. Đây chẳng phải là ngự y mà Lý Nhàn đưa tới trong phủ mình ngày ấy sao?

"Chúng thần, tham kiến trưởng công chúa điện hạ, phò mã gia."

"Làm phiền bốn vị đến phủ, ban ngồi."

"Tạ công chúa."

Lâm Vãn Nguyệt phát hiện lần trước đi theo Lý Nhàn nhập phủ ngự y, từ vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm chính mình xem, nàng trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại tự hỏi ra rất nhiều loại khả năng tính.
"Phò mã, ta giới thiệu với ngươi một chút. Bốn vị đây dựa theo trình tự, phân biệt là Vọng, Văn, Vấn, Thiết bốn vị ngự y. Chu ngự y, Ngô ngự y, phò mã đã nhiều ngày khí sắc xuống dốc, còn thỉnh nhị vị lo lắng. Sau đó Trịnh ngự y cùng Vương ngự y lại vì bổn cung chẩn trị."

Nghe xong Lý Nhàn giới thiệu, trong lòng Lâm Vãn Nguyệt nhảy dựng lên. Lần trước Lý Nhàn mang một trong bốn vị ngự y nhập phủ chính là "Vọng"!

Lý Nhàn vì cái gì muốn dẫn hắn nhập phủ? Chẳng lẽ là hoài nghi cái gì? Hay là thân phận nữ nhi của chính mình đã bại lộ?

Lâm Vãn Nguyệt nắm thật chặt nắm tay, áp xuống khẩn trương trong lòng. Không! Lão lang trung đã từng nói qua, chỉ có sờ vào mạch đập mới có thể phân biệt ra nam nữ. Huống hồ nàng nếu biết chính mình là nữ nhân, như thế nào lại tiếp tục hoang đường mà gả cho chính mình, như thế nào...nói chính mình có thai!?
Nếu như thế nàng vì sao không mang người khác theo, chỉ mang một vị "Vọng" kia nhập phủ?

Lâm Vãn Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái, tâm tình trở nên phức tạp. Nàng đột nhiên phát hiện chính mình tựa hồ cũng không thể hiểu nổi Lý Nhàn, giống như có rất nhiều sự tình mà chính mình không biết!

Lý Nhàn lại không có phát hiện Lâm Phi Tinh khác thường, nàng vẫn luôn nhìn "Vọng ngự y", thấy ngự y cau mày, trái tim của Lý Nhàn cũng khẩn trương lên theo.

"Ai......" Lâm Vãn Nguyệt cảm thấy trong ngực phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nghe được thanh âm Lâm Phi Tinh thở dài, "Văn ngự y" cũng nhíu mày.

Trong lòng Lý Nhàn trầm xuống: "Bốn vị ngự y lưu lại, những người khác đi xuống trước đi."

"Dạ!" Lý Nhàn ra lệnh một tiếng, chỉ còn lại có Tiểu Từ vẫn đứng bên người, còn lại bao gồm cả dược đồng cũng buông hòm thuốc xuống rồi lui ra ngoài. Trong vòng trăm bước không lưu một người, hoàng gia chẩn bệnh đều có quy củ.
"Vương ngự y, vì bổn cung bắt mạch đi."

"Vâng."

Vương ngự y từ trong hộp gỗ lấy ra một sợi tơ vàng, Tiểu Từ tiếp nhận một đầu sợi tơ thắt vào trên cổ tay của Lý Nhàn. Vương ngự y cầm một đầu sợi tơ nhắm hai mắt lại.

Lâm Vãn Nguyệt vẫn là lần đầu tiên thấy kiểu bắt mạch như vậy. Thánh thủ này "bắt mạch" quả nhiên danh bất hư truyền.

"Chu ngự y, Ngô ngự y, thân thể phò mã như thế nào?"

Nghe được thanh âm Lý Nhàn, Lâm Vãn Nguyệt chớp chớp mắt. Hai vị ngự y này thực sự có bản lĩnh như thế? Chính mình một câu cũng chưa nói, là có thể nhìn ra được chứng bệnh rồi?

Vọng, Văn hai vị ngự y liếc nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, gật gật đầu. Đứng đầu tứ đại ngự y Chu ngự y trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Phò mã gia...... Sắc mặt khô vàng, môi tái nhợt, hai mắt vô thần, ở trong chứa tơ máu, ấn đường tối tăm, hai má hốc hác, ngực căng lưng còng mà không thẳng, cử chỉ bồng bềnh vô lực, dựa theo nội chứng ngoại hiện chi thế......"
Ngô ngự y gật gật đầu, tiếp lời nói: "Bắt đầu từ lúc bốn người bọn ta nhập điện, phò mã gia thở dài bốn lần, than ngắn sáu lần, hít sâu ba lần. Hô hấp của phò mã gia dài ngắn không đều, khi cấp khi thư, khi lại xuất hiện việc cùng thở bằng cả mũi và miệng. Vi thần cho rằng, đây chính là do ngũ tạng trầm tích, tích tụ ở ngực, khí mạch không thông gây ra. Phò mã gia không lâu trước đây chính là chịu trọng thương quá nặng, hơn nữa không được cứu trị kịp thời, thuốc không đúng bệnh......"

Chu ngự y lại tiếp nhận lời Ngô ngự y, tiếp tục nói: "Phò mã gia có từng xuất hiện triệu chứng ho ra máu, nôn ra máu hay không, tứ chi vô lực, quanh thân đau đớn mỏi mệt, đêm không thể ngủ, ác mộng bầu bạn, thân thể rét run?"

Vương ngự y vẫn luôn cẩn thận bắt mạch qua sợi tơ vàng đột nhiên mở mắt, nhìn nhìn Lý Nhàn, lại nhìn nhìn phò mã ngồi ở một bên, vẻ mặt hiểu rõ.
Vừa rồi hắn đột nhiên cảm giác được trưởng công chúa điện hạ mạch đập hỗn loạn, tim đập gia tốc, thầm nghĩ: Xem ra phò mã công chúa này thật là phu thê tình thâm, cũng khó trách sẽ đem hai vị sư huynh y thuật tốt nhất nhường cho phò mã.

Vương ngự y cười thầm trong lòng: Vị trưởng công chúa điện hạ này vang danh với vẻ đoan trang, tự tin đã lâu, không nghĩ tới hiện giờ cũng sẽ vì người khác mà rối loạn tiếng lòng. Tuy rằng sắc mặt nàng vẫn như thường, thế nhưng mạch tượng này lại không lừa được người.

Bình Luận (0)
Comment