Nữ Tướng Quân Cùng Trưởng Công Chúa

Chương 63

Sau khi Biện Khải nói xong, dập đầu một cái thật mạnh trên mặt đất.

Toàn bộ doanh trướng, yên tĩnh đến dọa người.

Trương Tam Bảo lấy đôi mắt thật cẩn thận nhìn Lâm Phi Tinh. Thấy biểu tình trên mặt hắn cũng không không gì biến hóa còn có chút kỳ quái, trong lúc nhất thời thế nhưng đã quên trách cứ Biện Khải.

"Ta đã biết."

Nghe được thanh âm Lâm Vãn Nguyệt, Biện Khải bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình. Hắn còn tưởng rằng Lâm Phi Tinh ít nhất cũng muốn đánh hắn mấy chục quân côn mới đúng, làm sao nhẹ nhàng bâng quơ như vậy liền đi qua?

Biện Khải ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Lâm Vãn Nguyệt, tức khắc trong lòng rùng mình: Đôi mắt này thâm thúy dọa người, bên trong đọc không ra phẫn nộ, thậm chí đọc không ra bất luận cảm xúc gì, thế nhưng lại làm hắn kinh sợ.

Lâm Vãn Nguyệt từ từ thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Biện Khải, ngươi nhớ cho kỹ, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng."

"Rõ!"

"Ngươi đi ra ngoài đi, Tam Bảo ngươi cũng đi xuống đi, hảo hảo nghỉ ngơi, đã nhiều ngày vất vả rồi."

"Rõ, doanh trưởng."

Trương Tam Bảo cùng Biện Khải một trước một sau đi ra khỏi doanh trướng. Lâm Vãn Nguyệt một tay đỡ lưng, chậm rãi đi đến chiếc giường đệm của mình, bò lên.

Lương thực rốt cuộc đi đâu? Đại soái vì cái gì không đuổi theo? Vì cái gì một đường dựa theo dấu vết xe ngựa đuổi theo cuối cùng lại như thế? Biện Khải hẳn là sẽ không sai sót, chính là đối phương làm như thế nào treo đầu dê bán thịt chó đây? Trong lúc nhất thời trong lòng Lâm Vãn Nguyệt hiện lên vô số nghi vấn.

Nàng an tĩnh ở trong lòng phân tích, lợi dụng manh mối hữu hạn cùng kinh nghiệm, một chút một chút kéo tơ lột kén, cuối cùng Lâm Vãn Nguyệt nghĩ tới mấy cái khả năng: Mông Nghê Đại nói Hồ Châu thành đã hoàn toàn điều tra qua. Khả năng lương thảo ở nội thành Hồ Châu hẳn là phi thường thấp. Năng lực của Biện Khải đáng giá nàng tín nhiệm, như vậy vấn đề liền nằm trong Phàn Lệ thành. Nơi Tô thị bố hành dừng chân này giống như ngọn nguồn sợi tơ nghi vấn rối rắm. Nếu giờ này khắc này Lâm Vãn Nguyệt còn cảm thấy Tô thị bố hành là vô tội, như vậy những quân côn đánh vào người nàng hôm nay xem như uổng phí.

Trải qua phân tích Lâm Vãn Nguyệt phỏng đoán ra hai loại khả năng. Khả năng thứ nhất đó là Tô thị bố hành cùng lương thảo đồng hành, xác thật cùng đi tới Phàn Lệ thành. Bất quá lương thảo chỉ ngắn ngủi dừng lại, lập tức liền từ một cửa thành khác ngựa không ngừng vó mà rời đi, lưu lại Tô thị bố hành tọa trấn trong Phàn Lệ thành. Thứ nhất thu hút ánh mát mọi người. Thứ hai là để kéo dài thời gian.

Khả năng thứ hai, lương thảo là vào lúc chính mình tới Phàn Lệ thành mới lén lút dời đi. Chính mình bị Tô thị bố hành bám trụ mười lăm ngày, tuy rằng mỗi ngày đều để Biện Khải đi canh giữ, nhìn chằm chằm vào, thế nhưng tinh lực một người rốt cuộc cũng là có hạn, rất khó lo lắng chu toàn mọi mặt.

Đến nỗi tình huống lương thảo có còn ở Phàn Lệ thành hay không, Lâm Vãn Nguyệt cơ bản không thể suy xét. Không thể nói vì cái gì, đây là một loại trực giác của Lâm Vãn Nguyệt.

Lâm Vãn Nguyệt còn có một loại cảm giác: Đối với chuyện lương thảo mất đi này, Lý Mộc nhất định biết chút gì đó rồi......

"Kinh thành, Tô thị bố hành......"

Lâm Vãn Nguyệt một bên nhắc mãi hai cái tên này, một bên từ trong lòng ngực móc ra ngọc bội Lý Nhàn đưa cho nàng, cằm chống lên gối, nhìn ngọc bội có khắc chữ "Nhàn" trong lòng bàn tay.

Trải qua chuyện này, Lâm Vãn Nguyệt dần dần có thể hiểu được bước đi duy gian theo lời Lý Nhàn rốt cuộc là loại cảm giác như thế nào.

Chính mình xa ở biên thuỳ, một khi liên lụy đến việc trong kinh còn gian nan khốn khổ như thế. Nàng đặt mình bên trong xoáy nước, lại có cuộc sống như thế nào đây......

Nghĩ nghĩ, Lâm Vãn Nguyệt chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng trầm, càng ngày càng trầm.

Nàng mơ mơ màng màng đem ngọc bội một lần nữa thả lại trong lòng ngực, sau đó liền nặng nề ngủ......

......

Kinh thành ・Minh Vị Cung

Lý Mộc triệu Tinh tốc hồi Dương Quan, Tinh tự thỉnh quân pháp, Lý Mộc hứa chi quân côn một trăm. Nghe vậy, Tiên phong Lang tướng Lâm Vũ, Trương Tam Bảo, Mông Nghê Đại của Phi Vũ Doanh, ba người cộng đồng khất tha, mộc duẫn.

Tinh trọng trượng 30, còn lại mỗi người 20, Trương Tam Bảo đưa Tinh hồi doanh, Biện Khải phục đến.

Hai người ra, Tinh ngủ say không tỉnh.

Hôm sau, Tinh, nội chứng ngoại thương toàn hiện, cự y không chữa.

Thiếu ăn, thiếu uống, lại ngủ, màn đêm buông xuống, sốt cao.

Trương Tam Bảo mời quân y đến, Tinh cự mà không gặp.

Mông Nghê Đại, Trương Tam Bảo khổ khuyên không có kết quả, Lâm Vũ đến, đem hai người khuyên đi.

Lâm Vũ sai người đem Tinh nâng đến tiểu viện, giao cho Dư Hoàn chăm sóc......

Lý Nhàn cau mày buông xuống quyên báo trong tay: Người này thật là giấu bệnh sợ thầy, có sự tình gì ẩn giấu không muốn bị người khác biết được sao? Không muốn sống nữa?

......

Lý Nhàn lại cầm lấy một phần thư tay khác, nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy mặt trên viết: Điện hạ đài giám, ngày trước Lâm Vũ đem Lâm Phi Tinh đến tiểu viện giao cho nô tỳ chăm sóc. Lâm Phi Tinh không chịu cho nô tỳ bắt mạch. Nô tỳ xem thần sắc này, hai mắt đỏ đậm, hô hấp thô nặng, bên ngoài thân nhiệt nóng lên, miệng không thể nói, suy đoán Lâm Phi Tinh trong nội thể chứng viêm ngoại tán gây ra. Thứ nhất bôn ba lao lực không nghỉ ngơi đầy đủ, thứ hai vì phải chịu quân côn.

Toại khai chút phương thuốc thanh nhiệt giải độc, tiêu trừ nội hỏa, hoạt huyết hóa ứ, an thần bổ miên, sai người đun, đã nhìn Lâm Phi Tinh uống vào.

Đến tận lúc tự tay viết thư này, Lâm Phi Tinh đã hồi phục ba ngày, hiệu quả lộ rõ, nội nhiệt đã lui, người cũng không lại ngủ say không tỉnh.

Khác, việc điện hạ giao cho nô tỳ hết thảy thuận lợi, Dư Hoàn dao bái.

Dôi lông mày của Lý Nhàn chậm rãi giãn ra, lại mở tờ quyên báo thứ ba, trên thư nói: Mộc đề cử Tinh làm Lang tướng.....

Lý Nhàn lấy qua một tờ giấy, cầm bút lông lên, ở mặt trên lưu loát viết một ít chữ, sau đó gọi Tiểu Từ tới đem đi ra ngoài.

Tiểu Từ vừa mới đi ra ngoài, quản sự thái giám Minh Vị Cung liền đứng ở bên ngoài thư phòng Lý Nhàn, thấp giọng xướng đến: "Điện hạ, bệ hạ cho mời......"

Lý Nhàn đơn giản thu thập thỏa đáng, liền ngồi trên hoàng giá phượng liễn đi tới Trường Xuân Điện.

"Khải tấu bệ hạ, trưởng công chúa điện hạ tới rồi."

Trong đại điện, Lý Chiêu đang ngồi ở trước án, nhìn tam bức họa, nghe được quản sự thái giám bẩm báo, Lý Chiêu trên mặt vui vẻ: "Mau để Nhàn nhi tiến vào."

"Dạ!"

Lý Nhàn theo quản sự thái giám đi vào đại điện, ở trước mặt Lý Chiêu doanh doanh nhất bái, ngọt ngào nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Lý Chiêu cười tủm tỉm nhìn Lý Nhàn, tay áo vung lên: "Nhàn nhi không cần đa lễ, tới, đến kế bên phụ hoàng."

Lý Nhàn theo tiếng đứng dậy, nâng làn váy cung trang thật dài đi tới bên cạnh Lý Chiêu.

Liếc mắt nhìn lại thấy Lý Chiêu hôm nay tâm tình tựa hồ không tồi, trên mặt mang theo vui mừng, tinh thần trạng thái cũng rất  tốt, chỉ là hai bên tóc mai đã sớm pha sương.

Lý Nhàn môi đỏ khẽ mở, đau lòng nói: "Phụ hoàng gần đây nhất định là lại thức đêm xem tấu chương. Quốc sự đều bận bịu mãi không xong. Phụ hoàng cần phải yêu quý thân thể nhiều hơn mới đúng."

Nghe được lời nữ nhi tri kỷ nói, vị đế vương lạnh băng cũng lộ ra thần sắc giống như từ phụ ở dân gian.

Lý Chiêu mặt mang vẻ vui mừng nhìn Lý Nhàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lý Nhàn, nói: "Phụ hoàng đã già rồi. Nhiều năm như vậy, phụ hoàng đối với ngươi cùng ngươi đệ đệ không đủ quan tâm. Châu nhi tất nhiên là không sao, thế nhưng Nhàn nhi của ta chỉ chớp mắt đều đã mười sáu tuổi. Phụ hoàng còn nhớ rõ bộ dáng khi ngươi còn nhỏ. Một tiểu nhân nhi hấn điêu ngọc trác như vậy giờ lại thành một đại điểm nhi. Mỗi lần phụ hoàng gặp ngươi, ngươi đều muốn dính ở bên người phụ hoàng. Nháy mắt một cái đã nhiều năm như vậy liền đi qua, quả nhân có đông đảo nhi nữ, chỉ có Nhàn nhi chân tâm thật ý quan tâm ta."

"Phụ hoàng......" Lý Nhàn nghe được Lý Chiêu như thế nói, hốc mắt đỏ lên.

Lý Chiêu nhìn thấy trên mặt nữ nhi chính mình mang theo đau buồn, vội xoay câu chuyện, một lần nữa lộ ra ý cười, đối Lý Nhàn nói: "Nhàn nhi, ngươi đến xem. Vài vị Vương huynh của ngươi lần này tính không tồi. Lần trước sau khi cung yến chấm dứt, đề cử không ít thế gia tuấn kiệt lên, quả nhân cùng Đức Phi tuyển thật lâu, cuối cùng chọn trúng ba người này. Ngươi đến xem người nào vào được mắt ngươi?"

Lý Nhàn nghe được Lý Chiêu nói, lộ ra nhàn nhạt ý cười, liền thật sự cúi đầu nhìn ba bức họa trên án.

Thời gian ngắn ngủn, trong lòng Lý Nhàn suy nghĩ: Đức phi sinh ra hai tử, Hoàn tính cô, Bội còn nhỏ, cả hai đều chưa phong vương, còn chưa đủ tuổi nhúng tay vào triều đình. Huống hồ ở thời điểm mẫu phi của mình còn trên đời, cùng Đức phi giao hảo khá tốt.

Phụ hoàng có thể cùng Đức phi thương nghị việc này, cũng coi như công đạo......

Xem ra sau khi trải qua sự tình chính mình bị ám sát lần trước, phụ hoàng rốt cuộc đối với vài vị phiên vương có khúc mắc. Chuyện này rất tốt......

Bất quá......

Lý Nhàn nhìn người trong ba bức họa, cong cong khóe miệng: Bất quá, ba vị Vương huynh này của nàng cũng thật xem như tà tâm bất tử.

Hạ Hầu Vô Song, Vô Song Hầu, lập quân công được phong hầu, chiến công hiển hách, năm nay hai mươi, người Tề Vương.

Lý Trung, Bình Dương Hầu phủ thế tử, năm nay mười tám, người Sở Vương.

Lý Tiệm Ly, Tập Hằng Giang Vương, một người được chọn để thừa kế vương vị, một chi con vợ lẻ của Thái Tổ, đến một thế hệ Lý Tiệm Ly này vừa vặn năm đời. Miễn cưỡng xem như một mạch hoàng thân, năm nay hai mươi. Người này tuy rằng không tính là gia thần phụ tá dưới trướng Ung Vương, nhưng bởi vì đất phong Hằng Giang Vương cùng đất phong Ung Vương Lý Xuyến tiếp giáp. Lý Tiệm Ly này cùng Ung Vương Lý Xuyến suốt ngày ở chung không rời pha trộn ở một chỗ, tính là người của Ung Vương tuyệt đối không quá......

Thấy Lý Nhàn xem họa không nói, Lý Chiêu ở bên cạnh nói:

"Quả nhân xem dáng vẻ khí chất của  Hạ Hầu Vô Song này thật ra là tốt nhất trong ba người, đáng tiếc xuất thân phi sĩ tộc. Tuy rằng lập quân công được phong hầu, nhưng vẫn chưa xứng hòn ngọc quý trên tay quả nhân, sợ rằng sẽ ủy khuất ngươi."

"Lý Trung tên tiểu tử thúi này. Hừ, nếu nói tới tuổi trẻ tài mạo thật ra cùng Nhàn nhi rất xứng đôi. Lúc trước quả nhân cũng suy xét qua, Bình Dương Hầu cũng ba lần bốn lượt cầu quả nhân, nếu là không có sự tình lần trước, quả nhân liền chuẫn. Lần này quả nhân muốn nghe ý kiến Nhàn nhi một chút."

"Này Lý Tiệm Ly...... Nghe nói ở vùng Hằng Giang rất có hiền danh, tính tình cũng ôn nhuận, bất quá rốt cuộc là chỉ là thứ thân, huyết thống xuất thân kém chút, hơn nữa Hằng Giang quá xa. Hắn lại là cháu đích tôn của lão vương thúc, thật sự không tiện chiêu đến trong kinh......"

Nói xong, Lý Chiêu nhìn nhìn Lý Nhàn từ đầu chí cuối đều cúi đầu không nói, nhẹ giọng hỏi: "Nhàn nhi nhưng có vừa ý người nào chăng?"

Lý Nhàn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt mang theo bảy phần đoan trang ba phần thẹn thùng ý cười, trả lời: "Người trong họa đều là thiếu niên anh tài. Nhàn nhi tin tưởng ánh mắt của các vị Vương huynh. Nhưng hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nữ nhi không dám vọng ngôn, hết thảy đều cầu phụ hoàng làm chủ."

Lý Nhàn một phen nói, thẳng tắp vang vào trong tâm khảm Lý Chiêu. Lý Chiêu nhìn Lý Nhàn lộ ra vui mừng ý cười, gật gật đầu nói: "Nhàn nhi yên tâm, phụ hoàng nhất định vì ngươi tuyển một người phò mã xứng đôi với ngươi."

"Phụ hoàng, nữ nhi chỉ có một yêu cầu quá đáng."

"Cứ nói đừng ngại."

"Nhàn nhi muốn vì mẫu hậu chịu tang, ta tin tưởng phò mã tương lai cũng sẽ đáp ứng."

Lý Chiêu nhìn khuôn mặt Lý Nhàn cùng tiên hoàng hậu có bảy phần tương tự, sâu kín thở dài: "Khó được nữ nhi có tâm, thật là trung hiếu nhân nghĩa cũng đều toàn, chuẫn."

Bình Luận (0)
Comment