Nữ Vương Bạo Ly Hôn

Chương 1

Thiếu nữ mười lăm tuổi tính cách im lặng mà trầm mặc,Dư Bội Ny dùng đôi mắt hắc bạch phân minh đang kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh,mẹ của cô.

Ánh mắt ôn nhu,nay không thể mở ra nhìn cô.

Đôi tay ấm ấp,giờ không thể nhẹ nhàng mà vuốt ve cô.

Càng đừng nói đôi môi xinh đẹp nay cũng vô phương mà mỉm cười.

Quá keo kiệt,mẹ làm sao có thể keo kiệt như vậy… Sợ hãi nối tiếp sợ hãi,lòng cô càng thêm đau đớn,đôi mắt đã đỏ rực vì khóc,dường như nước mắt lúc nào cũng có khả năng làm vỡ đê.

” Rất lấy làm tiếc,bởi vì tai nạn xe cộ xảy ra quá mãnh liệt,cho dù trải qua cấp cứu giải phẫu,Lý Thục Phân phu nhân vẫn là trở thành người thực vật…”. Vị bác sĩ phẫu thuật dùng giọng điệu bình thản mà tuyên bố sự thật đáng sợ.

Người thực vật ư?

Đó là cái quỷ gì vậy? Thực vật chính là thực vật,người chính là người,vì sao mẹ lại vừa là người,vừa thực vật!

Nhìn thân thể mẹ giờ vướng đầy những ống dẫn truyền ,cô kích đông nắm chặt bàn tay thành quyền,cơ hồ mười đầu ngón tay muốn đâm mạnh vào da thịt.

Dư Bội Ny tưởng lớn tiếng kháng nghị,tưởng như vậy đánh thức mẹ đang ngủ say,cứ như vậy khoé môi khẽ động,mới giật mình thấy yết hầu nhanh bất khả tư nghị (không thể ngờ tới),dây thanh nháy mắt thoái hoá,ngay cả rên rỉ cũng không thể.

Từ bả vai gầy truyền tới sức nặng,đồng thời bên tai vang lên thanh âm xa lạ: “Đừng sợ,về sau ta sẽ chiếu cố con,con còn có cha”. Người đàn ông khàn khàn nói,giọng điệu tràn ngập áy náy,ông nguyện ý dùng tràn đầy sủng ái bù lại thương tâm trong lòng cô.

Đôi mắt ướt át nháy mắt khô cạn —

Cha nói kia là cái gì vậy,trong lòng cô liền nảy lên ý khinh miệt.

Nhìn sức mặng truyền đến từ bàn tay trên vai, Dư Bội Ny quật cường ngẩng đầu,tĩnh định nhìn người đàn ông trước mắt đang tràn ngập biểu tình áy náy đối với cô mà nói,càng cảm thấy xa lạ.

Ông một thân tay trang thẳng tắp, gọn gàng, cô quần áo cổ xưa,nghèo khó, quẫn bách,trải qua mười lăm năm, mới chỉ nhìn thấy người đàn ông này qua ảnh chụp giờ đang chân thật đứng trước mắt cô, đó là cha của cô, người đã vì tiền tài mà bỏ rơi hai mẹ con cô.

Vậy mà mẹ ngoài cho cô biết khuôn mặt ông,lại một chữ không hề nói việc ông rời đi, là cô từng chữ từng chữ nghe được trong lời người mợ chanh chua mà biết được.

Cô xiết chặt bàn tay thành quyền, rồi lại buông ra, cứ như vậy lặp lại tức giận.

Ông ta xong đời!

Cô muốn cho người này biết,trong tương lai,cô tuyệt đối sẽ không để người cha đã biến mất nhiều năm này phải thất vọng….

Mây đen dần kéo kín cả chân trời, từng tia chớp vạch một đường dài chằng chịt, ngay sau đó liền đổ mưa tầm tã.

Mưa lớn không ngớt bao phủ cả thành phố.

Cơn mưa xảy ra quá đột ngột cầm chân Dư Bội Ny tại một của hàng bánh ngọt.

Cửa hàng bánh ngọt này tuyệt không có vẻ hoa lệ đẹp mắt bên ngoài, lại nằm sâu trong ngõ nhỏ, vậy mà vừa bước vào đã khiến người ta phải kinh ngạc trước cách trang hoàng bên trong, mới chỉ việc thấy mười bức bình phong lớn, cúng với thương phẩm trưng bày, sao thất, sô pha… bài trí khắp không gian cửa hàng lại tuyệt không hề qua loa, có thể nói là “Chim sẻ nhỏ, ngũ tạng cầu toàn”.

Nhưng mà giờ phút này đối với Dư Bội Ny mà nói, dù cho cửa hàng đẹp đẽ đến đâu, cô cũng không có hứng thú thưởng thức. Dư Bội Ny im lặng ngồi đan chân trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô đơn lại pha chút tuyệt vọng.

Cho tới bây giờ mỗi khi nhắm mắt lại, bên tai cô vẫn còn phảng phất một màn tranh cãi quyết liệt…..

“Tôi hỏi anh, người phụ nữ tên Ôn Tuyết Hồng kia là ai?” Tay đã sớm nắm chặt thành quyền, cô quyết tâm hỏi cho ra sự thật.

“Là người đại diện do tập đoàn khách sạn Wonderful của Mĩ phái tới bàn chuyện hợp tác” Về vấn đề này, cô đã hỏi qua rất nhiều lần khiến anh cảm thấy rất phiền nhiễu, tuy vậy anh vẫn nhẫn nại, lại một lần nữa trả lời.

Dư Bội Ny trào phúng cười lạnh, “Chỉ là người đại diện thôi sao?”

“Bằng không?” Doãn Đường Tuyền nhịn không được lời nói mang chút tức giận hỏi lại, “Tôi không hiểu em hoài nghi cái gì, nhưng cho dù em có hỏi tôi một ngàn một vạn lần, sự thực cô ấy cũng chỉ là người đại diện do tập đoàn Wonderful phái tới bàn chuyện hợp tác mà thôi”.

“Nếu chỉ là người đại diện đến bàn chuyện hợp tác, vì lý do gì lại có thể biết nhiều về anh như vậy?” Cô tức giận đến phát run.

Bọn họ đã là vợ chồng cùng chung sống một nhà, nhưng là, ngay cả chính cô cũng không hiểu rõ anh bằng một đối tác làm ăn, lại nghe được người ta nói cô không hiểu chồng mình, đối với Dư Bội Ny thân là người vợ mà nói, đó chẳng khác nào muốn khiêu khích cùng nhục nhã!

“Tôi biết anh cùng cô ta đã từng kết giao qua.”

Doãn Đường Tuyền nhíu mày, “Em biết?” Là ai nói cho cô? Chẳng lẽ là Ôn Tuyết Hồng? Nhưng là vì sao?

“Chẳng lẽ tôi không nên biết?” Cô cảm giác nội tâm như bị xé rách, cô đối với anh đều là tín nhiệm, rốt cục đều bị anh giấu diếm mọi chuyện.

“Cho dù tôi cùng cô ấy đã từng kết giao, như vậy thì sao? Chẳng phải em cũng nói là ‘Từng’ kết giao qua hay sao? Nếu vậy, hẳn em phải hiểu rõ chuyện đó đã là quá khứ, trước khi chúng ta kết hôn đã hoàn toàn chấm dứt”.

Chuyện tình cảm của nhiều năm về trước, anh không có ý muốn giấu diếm, cũng không sợ cô biết, chỉ là anh cảm thấy không cần thiết phải nhắc lại, dù sao, nếu nói lại, tuy rằng chuyện đã từng phát sinh, nhưng cũng đã kết thúc, tất cả chỉ đơn giản như vậy.

Anh là một người nhìn xa trông rộng, đối với chuyện tình cảm phát sinh, nhớ lại cũng không có ý nghĩa, anh luôn chỉ nhìn về phía trước, cũng chỉ hướng phía trước mà bước đi, cho nên mặc kệ anh cùng Ôn Tuyết Hồng trước kia có hay chưa từng kết giao qua, hiện tại đối với Doãn Đường Tuyền mà nói, căn bản không có chút ảnh hưởng.

“Tôi cũng chỉ hy vọng đó là chuyện quá khứ, nhưng dường như nó đang một lần nữa lặp lại”.

“Em nói hươu nói vượn cái gì?” Anh không thể tin trừng mắt nhìn cô, sắc mặt tối tăm vì tức giận.

“Tôi không có nói hươu nói vượn,chyện này trong lòng anh hẳn phải rất rõ ràng chứ, anh nói thật ra đi, hai người giấu tôi lén lút qua lại bao lâu rồi?” Dư Bội Ny chất vấn.

“Lén lút qua lại ư?” Doãn Đường Tuyền đối với việc Dư Bội Ny đang lên án cảm thấy thật nực cười. “Dư Bội Ny, em không biết trí tưởng tượng của em quá phong phú sao? Trừ bỏ làm việc ở bên ngoài, tôi cùng Ôn Tuyết Hồng căn bản không hề tiếp xúc, không, hề, có!” Anh lại cường điệu.

“Đã đến nước này, thẳng thắn nói ra đối với anh khó lắm sao? Doãn Đường Tuyền, anh như vậy làm cho tôi thấy thực ghê tởm anh biết không?”

Ghê tởm?!

Doãn Đường Tuyền không thể hình dung cảm giác của chính mình lúc này, anh thấy ngực mình đau nhói, nếu có thể, anh muốn xé đôi khuôn mặt của cô gái này ra, xem bên trong rốt cục chứa cái quỷ gì, lại có thể làm cô nghi ngờ anh.

“Em có tin hay không, những lời tôi nói trước sau đều giống nhau, hơn nữa chuyện tranh chấp vô vị này chỉ lãng phí thời gian, nói thực ra, việc này thật sự ngu xuẩn”. Anh lạnh lùng cười nhẹ.

Đối mặt với vợ mình hiện đang mất đi lý trí, Doãn Đường Tuyền không nghĩ sẽ ở lại tranh chấp với cô, quyết định xoay người rời đi.

“Đứng lại! Doãn Đường Tuyền, anh đứng lại đó cho tôi!”.

Doãn Đường Tuyền vẫn không dừng bước, cũng không quay đầu lại; một người tiêu sái, tự tin như anh sẽ không vì thế mà nghe lệnh của cô, mặc dù ngôi nhà này vốn là của cô, nếu muốn có thể dễ dàng dẩy hắn ra ngoài.

“Tôi sẽ bỏ đứa trẻ”.

Cánh tay đang đẩy cửa bỗng nhiên dừng lại, Doãn Đường Tuyền chậm rãi xoay người lại…..

Nhận thấy chính mình đã ngăn cản anh thành công, cô đắc ý cười lạnh lùng trước con mắt khiếp sợ đang nhìn mình.

Anh cảm thấy khiếp sợ cùng kinh ngạc đứng bất động tại chỗ, khuôn mặt cứng ngắc khó khăn mở miệng nói ra bốn chữ: “…..Em nói cái gì?”

“Tôi nói, tôi sẽ bỏ đứa trẻ trong bụng!” Cô mang theo giọng điệu tràn ngập ác ý lặp lại.

Cô không có mang thai, nhưng vì muốn chọc giận anh, nói dối một chút như vậy cũng không ảnh hưởng gì.

Anh trừng mắt nhìn cô, phát hiện nữ nhân trước mặt càng xa lạ và đáng sợ.

Anh vẫn nghĩ, cho dù bọn họ không có tình yêu, cho dù cuộc hôn nhân này dựa trên lợi ích làm ăn, nhưng đứa nhỏ vô tội! Đó cũng là một sinh mệnh, cô làm sao có thể nói giống như giết một con kiến , có thể thờ ơ, tuyệt tình như vậy?

Trong ngực bỗng chốc phát hoả, một người luôn bình tĩnh như anh, giờ đã hoàn toàn bị chọc nổi giận.

Động tác cơ hồ chỉ trong nháy mắt, anh phút chốc tiến lên, mang theo khí thế kinh người, cánh tay đột ngột chế trụ cổ Dư Bội Ny –

“Chết tiệt, người phụ nữ này, cô sao có thể làm vậy?” Anh rống lên giận dữ.

Lửa giận khiến cho anh xưa nay vốn tao nhã lịch sự, giờ phút này trở nên mất bình tĩnh.

“Tôi có thể, đương nhiên có thể……..” Đối với cô mà nói, trên đời này không gì là không thể, cô là con gái duy nhất của tỷ phú giàu nhất Đài Loan Dư Phú Cảnh, là một nữ vương cao cao tại thượng, chỉ cần cô thích, cái gì đều có thể, huống chi đây chỉ là lời nói dối nho nhỏ.

Ba!

Một cái tát như trời giáng khiến cô cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh, cả người lảo đảo ngã ngồi trên bàn, khuôn mặt bỗng chốc nóng ran, nhưng cô vẫn không chịu thua, ánh mắt quật cường nhìn người đàn ông vừa bị mình chọc giận thành công.

Doãn Đường Tuyền vốn không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng anh tuyệt không hối hận, người phụ nữ này quá tàn nhẫn, một cái tát đối với cô vẫn không đáng kể chút nào.

“Dư Bội Ny, cô không chỉ kiêu căng tuỳ hứng, còn là một con người đáng sợ, ngay cả đứa con của chính mình cũng có thể bóp chết! Tôi đã nhẫn nại đủ rồi, bây giờ đừng nói là một phút, một giây tôi cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô nữa, tôi muốn ngay lập tức ly hôn”.

Ly hôn?! Cô giật mình trừng lớn đôi mắt, Cho tới nay, hai chữ này từ trước tới nay luôn là cô nói, đây là lần đầu tiên nghe được từ miệng của anh khiến cô không khỏi kinh ngạc.

“…… Anh dám? Tin hay không, tôi lập tức tới ngân hàng rút toàn bộ tiền ra”.Cô cố gắng trấn định uy hiếp.

Cô không sợ anh doạ, sự nghiệp của anh còn cần cha cô giúp đỡ, không có Dư gia hậu thuẫn, thân là con trai thứ hai, việc kế thừa gia sản của anh tất tràn ngập khó khăn, cho nên vì lợi ích trước mắt, anh tuyệt đối sẽ không dám.

Khuôn mặt luôn nhã nhặn giờ lộ ra một chút ý cười lạnh lùng, “Tôi dám, tôi đương nhiên dám, cô cứ việc ngồi đó mà chờ” Anh giận dữ phất tay áo xoay người bỏ đi.

Phanh! Cửa phòng hung hăng bị đá sang một bên, phát ra tiếng vang lớn, nhưng ngay sau khi Doãn Đường Tuyền rời đi, liền lâm vào trạng thái yên tĩnh trước nay chưa từng có.

Sự thật chứng minh, anh dám, anh thật sự dám. Trước kia, anh một mắt nhắm một mắt mở, dung túng cho cô tuỳ ý hoành hành long trời lở đất. Mà nay, anh cũng có thể ngay lập tức một đao cắt đứt mối quan hệ, ngay cả một ánh mắt cũng không hề lưu lại cho cô, mà cô lúc ấy mới cảm thấy hối hận.

Bởi vì đến lúc mất đi, trong đầu luôn hiện lên bóng dáng anh kiên quyết rời khỏi, cô đang bị ghen tuông làm mờ mắt, cho tới lúc ấy mới hiểu được anh đối với cô có bao nhiêu dung túng, nhẫn nhịn cùng khoan dung.

Anh thật sự chỉ coi cuộc hôn nhân này mang lại lợi ích cho anh sao?

Không.

Nếu thật sự chỉ vì ích lợi, sẽ không nhắm mắt chịu đựng, một ngụm một ngụm uống hết chỗ cà phê đen đắng ngắt, chỉ vì muốn giảm bớt lượng cà phê cô vừa cố tình gọi.

Nếu thật sự chỉ vì ích lợi, sẽ không trong lúc bản thân đang bận rộn, vẫn không quên quan tâm cô đã ăn cơm hay chưa?

Nếu thật sự chỉ vì ích lợi, sẽ không vào lúc cô đang đau lòng, thương tâm nhất, vẫn ở bên ôm cô vào trong ngực, cho cô mượn chỗ dựa khóc lóc một hồi.

Nếu thật sự chỉ vì ích lợi, sẽ không …….

Không, đừng suy nghĩ nữa, dù sao cũng không còn kịp nữa rồi, hết thảy đều không còn kịp nữa rồi! Chính cô đã phá vỡ cuộc hôn nhân này, rốt cuộc cũng không thể vẫn hồi được nữa.

Chính là, cô không bao giờ ngờ tới, bản thân vốn đã không muốn bắt đầu cuộc hôn nhân này, vậy mà khi chấm dứt lại đau khổ như vậy, trong lòng giống như bị người ta hung hăng khoan thủng một lỗ, không sao thở nổi, nhưng, hết thảy đều không còn kịp nữa rồi……

“Tiểu thư, đây là bánh dâu tây của cô”.

Một giọng nữ xa lạ cất lên đem Dư Bội Ny mang theo vô số hối hận kéo về với hiện tại, cô theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt –

Cô gái này có mái tóc đen dài, hai tay đang cầm chiếc bánh dâu tây đã đóng gói, là quản lý của cửa hàng.

Hôm nay là sinh nhật của cô, mất đi người cô yêu, hiện giờ cô chính là đang đón ngày sinh nhật tròn hai mươi tư tuổi trong cô độc.

Giật mình nhớ lại, lúc trời vừa đổ mưa, cô mờ mịt bước vào cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ này, ngắm một lượt những chiếc bánh ngọt rực rỡ trong tủ lạnh nhưng vẫn do dự, quản lý cửa hàng liền chủ động hướng cô giới thiệu chiếc bánh dâu tây, nói cô thực may mắn, bởi vì chiếc bánh dâu tây này là sản phẩm đặc biệt của cửa hàng, mỗi ngày chỉ bán duy nhất một cái, mà hôm nay do thời tiết xấu nên còn chưa bị người khác đặt mua.

“…….Cám ơn” Cô vươn tay nhận lấy chiếc bánh ngọt.

“ Cô hãy cầu nguyện trước chiếc bánh sinh nhật này đi! Nó có thể đem đến một cơ hội bù lại điều mình tiếc nuối, thay đổi lại mọi chuyện”. Nữ quản lý mỉm cười nhẹ nhàng hướng cô nói.

Bù lại tiếc nuối, thay đổi mọi chuyện?!

Những từ đơn giản như vây, lại hung hăng kích thích vào nội tâm Dư Bội Ny, khiến cô từ trong bóng đêm phảng phất thấy ánh sáng ấm áp của rạng đông ngập tràn hy vọng.

Nếu là trước kia, có người nói với cô, cầu nguyện dưới chiếc bánh ngọt trong ngày sinh nhật có thể đổi lấy cơ hội bù lại những tiếc nuối, cô khẳng định sẽ cười nhạt, nhưng trong giờ phút này, cô đang trong tâm trạng đau thương cùng hối hận, đừng nói là hứa nguyện, cho dù muốn cô sinh ra thêm một lần nữa, cô đều nguyện ý.

Bên ngoài mưa lớn đã tạnh, nhưng mây đen âm u vẫn mãi không tan.

Ra khỏi của hàng bánh ngọt, trong đầu Dư Bội Ny chỉ toàn là những lời nói của nữ quản lý khi nãy. . . .

“ Cầu nguyện trước chiếc bánh sinh nhật này đi! Nó có thể đem đến một cơ hội bù lại điều mình tiếc nuối, thay đổi lại mọi chuyện”.

Về nhà, phải, cô cần phải trở về, trở lại nơi trước kia đã từng có anh, sau đó hướng chiếc bánh ngọt cầu nguyện.

Không thắp đèn, trong bóng đêm, cô run run đốt sáng ngọn nến trên bánh ngọt, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi khuôn mặt đầy cô đơn, “Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, Chúc mừng sinh nhật vui vẻ……”

Cúi đầu hát hết bài hát chúc mừng sinh nhật, thanh âm pha chút nghẹn ngào, đây là sinh nhật cô đơn nhất của cô.

Hát xong, cô vội nhắm mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập thành kính hứa nguyện.

“Tôi đã từng không biết nắm chặt lấy tình yêu, nếu thực sự có kì tích, cầu cho chồng của tôi trở lại bên cạnh tôi, cho tôi cơ hội dùng tình yêu bù đắp cho anh ấy, làm ơn…..”

Lệ nóng tràn khoé mi, cô chân thành khẩn cầu kì tích xuất hiện.

*********

Với Doãn Đường Tuyền mà nói , cuộc hôn nhân của anh và Dư Bội Ny không phải việc tư, mà là một công đôi việc, nâng cao mối quan hệ của anh, giúp ích cho tiền đồ trong tương lai.

Cho nên, dù thời gian có gấp gáp, anh cũng nghĩ cách lo liệu cho xong.

Trải qua cả một ngày đầy nghi thức rườm rà, tiếp đến là yến tiệc long trọng vào buổi tối, giữa những thanh âm chúc mừng lễ cưới không dứt bên tai, bao trùm thân thể chỉ là mệt mỏi oanh tạc.

Thẳng đến khi tiễn vị khách cuối cùng ra về, đám cưới của hai tập đoàn lớn mạnh cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.

Thân là chú rể, nghi lễ kéo dài cả một ngày trên lý thuyết phải khiến anh cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng tinh thần của anh lại cực kì tốt, không có một chút biểu hiện xuống sức.

Nghĩ tới cuộc hôn nhân này sắp mang lại cho anh một đòn phản kích to lớn, mà kẻ địch trên mặt hiện ra biểu tình thất bại, anh nhịn không được khoé miệng khẽ nhếch lên ý cười hiếm có trên khuôn mặt đã có thói quen che giấu mọi cảm xúc chân thật, ngắn ngủi biểu lộ trên khuôn mặt luôn lạnh lùng, trầm tĩnh.

Là con trai thứ hai của tổng giám đốc tập đoàn Hải Nhĩ, Doãn Đường Tuyền từ nhỏ chỉ biết, biểu hiện ham muốn quá mức trước quyền lực của gia đình hào môn luôn luôn tranh đấu này là một vết thương trí mệnh, anh luôn chỉ làm việc cần làm, nói những lời cần nói, không cho mình có con đường thứ hai.

Không phải là không có dã tâm.

Thường cùng một đám sài lang hổ báo trên thương trường tràn ngập chém giết, anh cảm thụ được adrenallin kích thích mang đến cho anh hưng phấn, là một người đàn ông đầy toan tính.

Anh chính là đang chờ thời cơ!

Ở hết thảy tương lai chưa rõ ràng phía trước , anh học được cách che giấu chính bản thân mình, hơn nữa dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào làm mình trở nên mờ nhạt.

Tốt nhất là khiến kẻ thù không nhận ra sự tồn tại của anh, làm cho người ta nghĩ anh một chút tham vọng cũng không có, mặc kệ là kẻ thù có chèn ép khiêu khích như thế nào, anh thuỷ chung vẫn sắm vai hình tượng yếu đuối, không hề phản kích.

Anh nghĩ nhẫn nhịn càng nhiều, tương lai hắn phản công sẽ càng lớn.

Nhưng là, kế hoạch hoàn hảo đến đâu cũng ngăn không nổi biến hoá.

Bởi vì hội đồng tối cao liên tiếp đưa ra nhiều quyết sách sai lầm, khiến cả tập đoàn dao động, làm hỏng bố cục nguyên bản đang diễn ra trôi chảy,làm cho anh vốn chỉ là đứa con thứ hai xưa nay vẫn an phận, bỗng bị lôi kéo vào các phe cánh, trong thời khắc nước sôi lửa bỏng mà trồi lên, trước tiên là cuốn vào trận chiến tranh đoạt quyền kế thừa tập đoàn Hải Nhĩ.

Từ khi Doãn Đường Tuyền phụ trách dự án đầu tư xây dựng toà cao ốc tại Thượng Hải, bầu không khí trước đó anh vẫn dồn hết tâm sức cuối cùng vẫn bị phá hư .

Ngay khi anh đang đau đầu đối phó với tình trạng thiếu hụt tài chính trầm trọng, nhà tài phiệt Dư Phú Cảnh chủ động tìm tới , chẳng những trở thành người hậu thuẫn cho anh trở thành người thừa kế tập đoàn Hải Nhĩ, còn hứa hẹn cung cấp toàn bộ viện trợ, mặc kệ là nhân lực hay tài chính.

Anh quả thật là cần ô dù, nhưng anh cũng không có ngu xuẩn, thiên hạ không có bữa ăn trưa nào miễn phí, thường thức cơ bản ấy anh đều hiểu.

“Vậy ông muốn tôi làm gì?” Tuy rằng trước mắt vẫn gặp rất nhiều nguy cơ, Doãn Đường Tuyền vẫn như cũ đem cảm xúc cất giấu, biểu hiện ra ngoài vẫn là dáng vẻ thong dong, bình thản, hoàn toàn không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội thấy anh đang bất an.

Trên con mắt hiện lên tia tán thưởng, Dư Phú Cảnh càng cho rằng quyết định của mình là đúng, “Kết hôn với con gái của ta”.

Kết hôn?!

Trong đáy mắt anh thoáng chốc hiện lên một tia kinh ngạc trước yêu cầu này, nhưng tiếp theo lập tức khôi phục bình tĩnh.

Anh không có nghe sai, muốn tập đoàn Phú Cảnh viện trợ, điều kiện duy nhất chính là kết hôn với Dư Bội Ny.

Ngoài miệng tuy không nói, nhưng Doãn Đường Tuyền trong lòng đang cẩn thận tính toán về cuộc hôn nhân trao đổi này.

Anh không giống anh trai, có mẹ xuất thân từ danh môn, đều thay anh trai dọn sẵn đường đi, mẹ của anh chỉ là thư ký bên cạnh cha,trời sinh bản tínhvốn yếu đuối, thân phận tầm thường, căn bản không thể việc trợ bất kỳ thứ gì cho anh, nếu tưởng chỉ như vậy trổ hết tài năng tranh chấp, chỉ dựa vào bản thân khẳng định là rất khó khăn, càng đừng nói trước mắt anh còn phải nghĩ biện pháp ổn định tình hình tài chính che lấp lỗ hổng các phe phái đang đấu sức bên trong tập đoàn.

Anh bức thiết cần một hậu phương vững chắc, mà tập đoàn Phú Cảnh chính là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao cũng không đủ ô dù, anh ngay cả cửa sau cũng không có, lấy sức gì mà tranh quyền kế thừa, thậm chí những năm gần đây anh nhẫn nại cũng hóa thành hư ảo.

Sau khi cân nhắc, Doãn Đường Tuyền thật sự không có lý do gì để cự tuyệt, một tháng sau cái ngày anh đáp ứng hôn sự, chính là ngày hôm nay, anh chính thức kết hôn cùng Dư Bội Ny……

Con ngươi đen láy không thắng được rượu mạnh, Dư Bội Ny yếu đuối nằm trên giường tân hôn, Doãn Đường Tuyền cởi bỏ caravat, tháo từng chiếc nút áo sơ-mi, leo lên giường nằm bên cạnh Dư Bội Ny.

Từ khi quyết định cuộc hôn nhân này, anh căn bản không biết cô, nhưng không chứng tỏ anh hoàn toàn không biết gì về cô, dù sao, cô dâu này của anh cũng đã từng có đến đây, muốn không biết được cũng khó.

Dư Bội Ny – ái nữ duy nhất của tỷ phú Đài loan Dư Phú Cảnh, mới tốt nghiệp đại học không lâu, là nhân vật cực kì nổi tiếng trong giới thượng lưu, được cha mình hết lòng sủng ái, tính cách kiêu căng, tùy hứng, ương ngạnh, chỉ cần không thuận mắt, cho dù là ở trước mặt bao nhiêu người, nữ vương kiêu căng này cũng có thể mang hết sức nhục nhã người khác.

Nghe nói tính hay soi mói của cô đã thành thói quen không tốt, toàn bộ hạ nhân Dư gia, cơ hồ đều từng bị cô làm khó dễ qua, nhìn mọi người quỳ gối trước mặt như chó vẫy đuôi mừng chủ chính là lạc thú lớn nhất của cô.

Lại nghe nói năng lực kìm chế cảm xúc của cô rất kém, chỉ cần cơn giận dữ kéo đến, bất kỳ cái gì cũng có thể biến thành vũ khí, cho dù là ở buổi lễ nghi công khai, tỏ ra trẻ con mà hắt rượu và mặt người khác, vị nữ vương kiêu căng này ngay cả giày cao gót cũng có thể cởi ra đánh cho đối phương ôm đầu chạy trốn ai ai kêu cũng không hề tỏ ra xấu hổ.

Lấy quan điểm hiện đại mà nói, cô đương nhiên cho rằng toàn thế giới chỉ xoay quanh chính mình , sở thích nhìn người khác tay chân luống cuống, hưởng thụ mọi lời khen tặng. Dư Bội Ny chính là mắc bệnh công chúa nghiêm trọng.

Người bình thường khẳng định không dám đáp ứng cuộc hôn nhân này, nhưng anh là ngoại lệ, anh là Doãn Đường Tuyền, với anh mà nói, mọi vật trên thế gian đều có thể mang ra trao đổi, chỉ cần có thể hoàn thành dã tâm, đừng nói là hôn nhân, cho dù phải bán linh hồn cho quỷ dữ, cũng đáng.

Anh cũng hiểu Dư Bội Ny không phải xuất phát từ tình cảm mới gả cho anh, bởi vì nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt kia, anh còn chưa kịp hướng đôi mắt xinh đẹp kia tán thưởng, liền thiếu chút bị lửa giận trong đôi mắt kia đốt cháy, anh có dùng ngón chân đánh giá cũng biết, 99% hôn sự này là cô không tình nguyện.

Thế nhưng, giao dịch chính là giao dịch, trước hết vẫn cứ thực hiện, mặc kệ cô có thích hay không, kết quả cũng không thể thay đổi, đây là sự thật.

Anh không biết Dư Phú Cảnh vẫn luôn cưng sủng con gái yêu kia dùng thủ đoạn gì khiến cho vị nữ vương kiêu căng này ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, may mắn cả một ngày nghi thức hôn lễ rườm rà ép buộc, cô đều rất phối hợp, tuy rằng khuôn mặt có chút khó chịu, nhưng cuối cùng hôn lễ cũng không có bị nháo lên phong ba không cần thiết.

Nếu thực sự có vấn đề, thì chính là cô dấu mới này uống rượu khá nhiều.

Anh nghiêng người nhìn về phía cô, bình tĩnh mà xem xét, bộ dạng cô quả thực không sai, chính là trời sinh một mỹ nhân bại hoại…..

Ngũ quan mỹ lệ, nước da tuyết trắng trong sáng, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi xinh đẹp, thập phần quyến rũ động lòng người.

Đừng tưởng rằng Doãn Đường Tuyền là một người đàn ông không cần biết đến hai chữ hôn nhân, trên thực tế, trong tâm anh lại là ý nghĩ truyền thống bảo thủ, muốn hoặc là cả đời không kết hôn,một khi đã kết hôn thì sẽ không dễ dàng ly hôn, dù cho đây là cuộc hôn nhân xuất phát từ việc trao đổi lợi ích giữa hai bên, anh đều cố gắng thực hiện trách nhiệm cho tốt.

Anh có lẽ sẽ không yêu thương người con gái xinh đẹp lại kiêu căng này, nhưng là anh sẽ đối xử thật tốt cùng bao dung với cô, anh tuyệt đối khẳng khái, dù sao cha cô là người viện trợ cho anh, tri ân báo đáp, lương tâm anh còn có.

Cô thật sự rất đẹp, vẻ đẹp hoàn mĩ khiến ngay cả một người vẫn bị xưng là lạnh lùng, thâm trầm như anh đều nhịn không được đối với cái miệng nhỏ nhắn này tràn ngập ham muốn nhâm nhi, thưởng thức tư vị mê say lòng người.

Hô hấp dần khó khăn, một cỗ hương khí yếu ớt lặng lẽ tiến vào hơi thở của anh…….

Nhẹ nhàng phảng phất, khiến cho anh cảm thấy thực thoải mái và hoàn toàn vô hại, không tự giác dần nghiện lấy hơi thở.

Anh không phải không hoài nghi bầu không khí như vậy là vì hơi rượu quấy phá, nhưng, như vậy thì sao?

Anh vươn tay, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc hơi lòa xòa trên mặt, muốn đem người vợ mới cưới của anh nhìn ngắm rõ hơn, không biết rằng đầu ngón tay vừa mới chạm đến vô, cánh tay mảnh khảnh liền giơ lên, ngăn ý muốn tiếp cận của anh, cái miệng nhỏ nhắn ngay sau đó bật ra một câu kháng nghị:

“Tránh ra, đừng chạm vào tôi!”

Nhưng là mới vừa động đậy, cảm giác choáng váng ập đến, Dư Bội Ny từ từ nhắm hai mắt, hai hàng lông mày nhíu lại, cả người thoạt nhìn cự kỳ khó chịu.

“Cảm giác muốn nôn sao?” Cô thật sự là uống nhiều lắm.

Anh khuyên cô, nhưng cô hiển nhiên nghe không vào một từ, ngay cả trong buổi tiệc tối, anh xuất phát từ thật tâm, phong độ giúp cô chia thức ăn, nhưng cô một chút cũng không đụng.

“Muốn rửa mặt cho thoải mái một chút hay không?”

Cô muốn kêu anh ta im miệng, mặc kệ nàng, đồng thời tránh xa cô ra, nhưng ngực thực sự khó chịu, “Thở không được…..” Bàn tay mềm mại vô lực yếu ớt ôm lấy ngực.

Cô là không hề hướng anh cầu cứu, mà chính là đang trần thuật lại sự thật, mà tốt hơn anh nên thức thời tránh xa một chút.

Mệt mỏi khiến cô còn chưa kịp thay đổi bộ lễ phục quá mức vừa người, bày ra trước mắt anh là bộ dạng thướt tha, mê người, nhìn người phía trước ôm ngực giọng nói yếu ớt, anh cơ hồ đều đã hít thở không thông, không dám tưởng tượng nữ nhân phía trước cảm thấy bao nhiêu khó chịu.

Bàn tay với ra sau lưng, muốn thoát bỏ bộ lễ phục, nhưng là thử vài lần vẫn không thành công, cảm giác thất bại khiến đôi mi thanh tú nhanh chóng nhíu lại.

Phụ nữ trên thế giới này quả thật là một loài động vật kỳ lạ (động vật…T__T ), tội gì vì nhan sắc ngắn ngủi, cứ tra tấn mình như vậy? Chẳng lẽ nói, đè ép mình tới không thở nổi, như thế có thể vui vẻ sao?

Không nghĩ sẽ trơ mắt nhìn vợ của mình vì khó thở mà chết, Doãn Đường Tuyền quyết định làm người tốt một lần.

Anh ngồi dậy, không chút do dự đưa tay giúp cô cởi bỏ bộ lễ phục phiền phức trên người, dù sao sớm hay muộn cũng đều phải cởi.

Đây chẳng phải là đêm tân hôn của họ sao? Hơn nữa, anh một chút buồn ngủ cũng không có.

Anh không hứng thú nhìn chằm chằm trần nhà chờ trời sáng, cho nên anh quyết định tìm vài việc giết thời gian, ví dụ như, tìm hiểu nhiều hơn về cô dâu mới của mình.

Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, trên thực tế, Doãn Đường Tuyền cho đến bây giờ sẽ không định làm một người tu hành, anh đương nhiên là có dục vọng, hơn nữa dã tâm bừng bừng, nhưng là anh cẩn thận khắc chế chính mình đừng dễ dàng vì một ngụm kẹo đường đưa tới miệng làm cho kế hoạch hoàn hảo của anh bị ảnh hưởng.

Nhưng là, viên kẹo đường trước mắt này hợp pháp thuộc về anh, anh đương nhiên không lý nào chỉ đứng yên nhìn mà không động khẩu, hơn nữa, cô còn thực ngon miệng….

Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, cơ hồ không chút do dự, anh cúi đầu cắn một ngụm lên cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, bừa bãi nhâm nhi thưởng thức…..

Cũng cơ hồ ngay lập tức, đôi mắt đẹp đang nhíu lại của Dư Bội Ny phút chốc trừng lớn, cảm giác say rượu,thần trí mơ hồ không tỉnh táo nháy mắt xua tan, giây tiếp theo, cô bắt đầu giãy dụa.

“Ah…… Không…… Không cần, ưm ưm……”

Đầu óc nhanh chóng thanh tỉnh, cô biết, người chồng mới cưới này đang cố ý xâm phạm mình, nhưng là càng giãy dụa càng không thể thoát ra. Đáng giận!

Đôi môi đỏ mọng, mềm mại no đủ giống như trong tưởng tượng của anh, không những thế, miệng cô còn lưu lại hương vị rượu nho, mùi thơm ngào ngạt mang theo một cỗ vị ngọt cay nồng. Kỳ quái, trong bữa tiệc, bọn họ hẳn là uống cùng một loại rượu đi, tại sao anh lại cảm thấy vị chát của rượu ở trong miệng cô lại trở nên thực ngọt.

Anh hôn, mút bừa bãi ở trong cái miệng nhỏ nhắn tìm kiếm hương rượu.

Trải qua một hồi giằng co, anh hôn cơ hồ cả miệng cô đều đau, thật vất vả mới khiến anh buông cô ra, Dư Bội Ny lập tức lấy tay hung hăng lau khắp cánh môi, phẫn nộ đem hết hương vị của anh trên môi mình xoá đi, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, giống như coi anh là thứ vi khuẩn đáng sợ, thứ virus chết người.

Doãn Đường Tuyền nhíu mày, “Đã tỉnh sao?” Thản nhiên hỏi: “Như vậy tốt lắm”.

Đúng vậy, thanh tỉnh mới biết được anh là ai.

Thanh tỉnh, mới biết được anh đối với cô là đang làm cái gì, cũng mới có thể làm cho sự tình trở nên càng thú vị.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng chạm vào tôi!” Cố chống lại lý trí đang rối loạn, cô căm tức cảnh cáo.

Dư Bội Ny nghĩ thái độ của chính mình đã đủ cường ngạnh, nhưng là không biết, ngữ điệu của cô khi say lại giống như xoa nhẹ vào trong tai Doãn Đường Tuyền, thanh âm mềm nhũn giống như tiếng mèo con kêu, một chút tác dụng quát tháo cũng không có, ngược lại càng cổ vũ anh tiếp tục phạm tội.

Đáng thương, cô hiển nhiên không hề muốn làm rõ tình huống này—

Tuy rằng cô là ái nữ duy nhất của Dư Phú Cảnh, tuy rằng Doãn Đường Tuyền rất cần hậu thuẫn của cha cô, nhưng, cô nghĩ anh sẽ tỏ ra ngoan ngoãn nghe cô sai khiến, vậy thì mười phần đều sai, hiện tại trong phòng này, ngay ở trên giường này, anh mới là người có quyền ra lệnh.

Anh cũng lười giải thích, quyết định dùng hành động để chứng minh, hưởng ứng lời cảnh cáo của cô, cũng thuận tiện cho cô hiểu thêm một chút về người chồng đọc tài mới cưới này.

Tên xấu xa này! Ai cho phép anh ta chạm vào cô! Không phải nói anh là một người đàn ông hiểu lễ, tao nhã lịch sự sao? Tại sao khi động thủ lại giống như dã thú không hề sai biệt.

Cô dùng hết khí lực toàn thân đẩy Doãn Đường Tuyền ra, nhưng là cô căn bản không thể chống cự.

Bộ lễ phục dù có phiền phức, nhưng một khi được một người khác tháo bỏ lại là chuyện dễ dàng, chỉ thấy anh mi không động, khí định thần nhàn tiếp tục làm cho cô nháy mắt trở nên trần trụi.

Cô lập tức kinh hãi cùng đồng thời giận dữ, không chút nghĩ ngợi liền hướng khuôn mặt tao nhã, tuấn tú tưởng như vô hại kia thưởng ngay một cái tát.

Chỉ thấy Doãn Đường Tuyền quay đầu đi, cô vốn tưởng anh sẽ bị chọc giận, tức giận đến mức quay người bỏ đi, thế nhưng anh không tức cũng không giận dữ , chỉ nhếch khoé miệng, ánh mắt bình tĩnh liếc cô một cái, không quên dặn dò: “Về sau nhớ ăn no một chút, bớt uống rượu, đánh người cũng không có chút sức lực”.

Anh cố tình nói như vậy, không bỏ qua trào phúng cô, đơn giản là do trong buổi tiệc cô dám cự tuyệt anh muốn chia thức ăn, đơn giản là cô không chịu nghe anh khuyên bảo, nâng cốc coi như nước sôi mà uống.

Anh muốn giáo huấn cô thật tốt.

Xem sắc mặt anh trào phúng, là cô còn chưa có chọc giận anh, nhưng là chính cô lại bị anh chọc giận đến phát hoả rồi, còn chưa biết làm thế nào đối phó anh, người đàn ông ở trước mắt này đã nhanh tay phát động thế công—

Bàn tay to mãnh liệt nắm giữ chặt mắt cá chân Dư Bội Ny, dùng sức kéo cô lại gần anh, cô căn bản là giãy không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị kéo đến gần một trận lốc xoáy đáng sợ, chỉ đợi nó nuốt chửng.

Anh ý định muốn làm cô tan rã, đoạt lấy cô, vài lần may mắn tránh được nụ hôn mạnh mẽ của anh, còn chưa kịp mừng thầm, ngay giây tiếp theo anh lại tiếp tục dùng phương thức triền miên tra tấn cô.

Toàn thân không rõ là vì cồn, hay vẫn là bởi vì anh, Dư Bội Ny cảm thấy chính mình cơ hồ không thể hô hấp, cả người dục vọng hoành hành.

Không thể tưởng tượng, biểu tình trên mặt anh lại thực bình tĩnh, không những thế dùng hết các phương thức tà ác vuốt ve cô, hôn môi cô, hại cô cả người vô lực như đang lơ lửng trong không gian, cảm giác tràn ngập bất an.

Doãn Đường Tuyền cúi đầu, con ngươi đen tĩnh định nhìn chăm chú cô gái mềm nhũn dưới thân, cả người nhiễm tình –

Da thịt tuyết trắng ở những nơi anh hôn xuống đều nhiễm màu đỏ ửng, bày ra bộ dạng ngon miệng, bộ dạng mê người, nói anh làm sao lại bỏ qua quyền lợi của chính mình đây?

Doãn Đường Tuyền là một thương nhân mang đầy dã tâm, không vô duyên vô cớ đem ích lợi trước mắt trở thành việc làm ngu xuẩn.

Một cỗ dục vọng mãnh liệt trước nay chưa từng có dâng lên, thúc giục anh tiếp tục.

“Cho anh” Tiếng nói mang chút áp lực.

Cô mở to đôi mắt phủ sương mờ mịt nhìn anh một cách khó hiểu.

Anh muốn cô cho anh cái gì? Anh đã sớm đem cô áp bức, anh còn muốn cô cho anh cái gì?

“Cho anh, được không?” Anh hỏi lại, đồng thời đại trưởng dưới thân cô thi triển càng nhiều ma pháp.

Bỗng nhiên, vật nóng rực của anh ở nơi mẫn cảm của cô cọ động, dụ cô mơ mơ màng màng phát ra thanh âm yêu kiều: “A……được” Cho, cái gì cũng đều cho, anh muốn cái gì thì lấy đi, chỉ cần anh đừng dùng phương thức này tra tấn cô.

Doãn Đường Tuyền vừa lòng nhếch môi.

Khi anh đem chính mình thật sâu vùi vào thân thể cô, lập tức một trận khó chịu tràn đến, “Ah, tránh ra! Anh đang làm cái gì? Không cần…….Anh đi ra ngoài…….”

Anh làm cô đau.

Đau quá……

Hai tròng mắt mê ly nhìn lên người anh, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ thái độ thong dong tự nhiên, khiến cô cảm thấy giật mình kinh ngạc đến mức không thể tin.

Ánh mắt kia phảng phất muốn nói với cô, là chính em đáp ứng.

Dư Bội Ny nắm lấy bờ vai của anh, bàn tay thật mạnh đánh vào lưng anh, nhưng anh bất vi sở động, vẫn như cũ chậm rãi tiến vào.

Anh im lặng trầm mặc, cả người toả ra khí tức khiến người ta không thể không thở dốc, hít thở không thông; trừ bỏ tiếng hít thở, anh không phát ra một chút tiếng nói, cặp mắt đen sâu thẳm như vũ trụ nhìn không ra tâm tư của anh.

Anh chế trụ thắt lưng của cô, không cho cô thoát lui, dùng tiết tấu xa lạ thôi thúc cô, anh muốn cô thụ hưởng cảm giác trước nay chưa từng trải qua.

Đây thực ra là chuyện gì? Rõ ràng không lâu trước bọn họ vẫn là người xa lạ, hiện tại lại khăng khít như vậy.

Anh một ngụm lại một ngụm ăn sạch cô, đường cong cường ngạnh gắt gao xâm chiếm thân thể mềm mại.

Dư Bội Ny hoảng hốt mà mê man, cái miệng nhỏ nhắn thở mạnh từng hơi, một câu cũng nói không được, đôi tay nhỏ bé ương ngạnh chống cự lại anh nay chỉ có thể buông lỏng căng thẳng túm chặt xung quanh.

“A…..”

Thanh âm yêu kiều bật ra, kích động thật mạnh cảm xúc của anh, làm cho anh nhiệt huyết càng sôi trào.

Nhiệt độ càng lúc càng tăng, hơi thở càng ngày càng gấp, tựa như dây đàn bị kéo căng, tuỳ thời đều có khả năng đứt, cô cơ hồ chống đỡ không được, nghĩ đến chính mình sẽ chết đi trong nháy mắt –

“A!” Cô yêu kiều thét lên.

Càm giác trước mắt là một khoảng trống rỗng, giống như khói lửa bao phủ, tiếp theo cô thất thần xụi lơ, đôi mắt nhắm thật chặt, khuôn ngực hô hấp dồn dập, toàn thân một chút sức lực cũng không có.

Tay anh còn ở trên người cô chạy loạn, không ngừng gây cho cô cảm giác sợ hãi cùng tê dại, ngay cả chút sức lực đẩy anh ra cũng không có.

Doãn Đường Tuyền – Tên đáng ghét!
Bình Luận (0)
Comment