“Đến khi nào chúng ta mới . . . ”
“Không lâu nữa”
Trên giường một đôi nam nữ nằm quấn lấy nhau. Trong bóng tối không thể nhìn
thấy rõ được khuôn mặt của hai người, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông lạnh đến thấu xương, lời nói cũng không ấm được bao nhiêu.
Người phụ nữ lạnh run người, cảm giác sợ hãi lấn áp tâm trí, người bên gối
này thật quá đáng sợ, quá tàn nhẫn khiến bà ta không dám mở miệng nói
điều gì.
“Nhưng mà con gái của chúng ta đã không chịu đựng được nữa . . .” bà ta e dè nói nhỏ.
Người đàn ông cười khẩy, vẫn giữ im lặng, bàn tay to lớn vuốt ve thân thể trắng muốt của người phụ nữ khiêu khích.
“Ưm . . . a . .” người phụ nữ mỹ lệ bị đôi tay ma thuật của người đàn ông
kích tình, khiêu khích, nhất thời quên hết những chuyện muốn nói, chìm
vào dục vọng.
Ông ta cười nửa miệng quỷ dị. Một trận triền miên lại diễn ra . . .
________________tôi là dãy phân cách trong sáng^^_____________
“Mày muốn đi đâu ?” Hàn Dực chán ghét nhìn đứa con gái của mình.
Cô lạnh nhạt nhìn người cha thua cả súc sinh của mình, tay khẽ siết bó hoa cúc trắng tinh khiết đang ôm trên tay, môi hồng khẽ mở:
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ”
Hàn Dực giật mình, phải rồi, ngày hôm nay là ngày mà bốn năm trước người
con gái ông yêu thương nhất chết trước mặt ông. Tim không tự chủ rỉ máu, đau như ai bóp nghẹn. Đột nhiên đôi mắt ông ta hằng lên tia máu, hừ, cô ta đáng chết lắm, loại đàn bà lăng loàn kia chết là đáng lắm.
Cô có chút cảm thông nhìn Hàn Dực, cũng vì ông ta quá yêu mẹ cô thế nên
mới bị tình yêu làm cho mù quáng, đến tận bây giờ vẫn còn hiểu lầm mẹ
của cô, vẫn còn lạc lối trong bóng tối của ghen tuông.
Cô khẽ lắc đầu, thanh thoát bước từng bước ra khỏi nhà.
Hiện tại cô chỉ muốn đi bộ đến nghĩa trang nơi mà mẹ cô đang an nghỉ. Nghĩ là làm, cô ôm bó hoa vào lòng, đi từng bước chậm rãi.
Mọi người trên đường không ai không ngoái đầu lại nhìn người con gái xinh
đẹp như thiên sứ, vận chiếc váy trắng phau lại càng thêm thoát tục. Thế
nhưng đôi mắt to tròn của cô lại đượm buồn, khiến ai cũng muốn dừng xe
lại chạy đến ôm chặt cô vào lòng để an ủi, để bảo vệ.
“Tử Du”
Cô ngẩng mặt nhìn người vừa gọi mình. Vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười tươi rạng rỡ:
“Ngạo Thiên”
Tống Ngạo Thiên mỉm cười ôn nhu, bước xuống xe, bước đến cạnh cô.
“Em đang đi đâu, anh chở em đi”
“Không cần đâu, hiện tại em chỉ muốn đi bộ thôi” cô mỉm cười yếu ớt.
Tống Ngạo Thiên có thể nhìn thấy rõ nỗi buồn của cô ẩn sâu trong đôi mắt, trong nụ cười gượng.
“Anh đi với em”
Hắn mặc kệ xe của mình, đi bộ cùng với cô.
Cô cảm động đến ứa nước mắt, trên thế giới này chỉ có hắn là tốt với cô, yêu thương cô chân thật.
“Ngốc thật, thế cũng khóc, em thật mít ướt, mau đi thôi” hắn buồn cười bẹo má non mềm của cô.
“Ừm” cô mỉm cười hạnh phúc, một tay ôm bó hoa một tay nắm chặt bàn tay ấm áp của hắn.
Nghĩa trang . . .
Cô nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, lặng người nhìn di ảnh của mẹ. Cô chính là giống mẹ đến kinh ngạc, giống như hai chị em sinh đôi.
Nhìn nụ cươi tươi tỏa nắng, đầy dịu dàng, đầy ôn nhu, ấm áp của mẹ khiến
lòng cô đau thắt. Mẹ là một người xinh đẹp như thế, tốt như thế vậy mà
cuộc đời của mẹ lại quá trắc trở, quá chông gai, có phải ông trời không
có mắt mới khiến cho một người như mẹ phải chịu đựng đau đớn như thế, có một kết cục đau thương như thế.
Nước mắt bất giác lăn dài trên má . . .
Tống Ngạo Thiên thương tiếc nhìn người con gái mình yêu thương thương tâm,
giờ trông cô như đóa hoa bồ công anh mong manh, yếu ớt trước gió, tưởng
như chỉ cần một cơn gi ó mạnh cô sẽ bị quật ngã, đánh gục.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay khẽ vuốt mái tóc mềm của cô:
“Cứ khóc đi, khóc xong em sẽ thấy tốt hơn”
Lời nói của hắn khiến cô vỡ òa, khóc nức nở như một đứa trẻ trong lòng hắn.
Cô khóc mà khiến cho tim hắn đau đớn, chỉ muốn thay cô chịu hết nỗi đau
này, chỉ muốn vĩnh viễn ôm cô thật chặt bảo vệ cô, hắn không cho phép
bất kì ai tổn hại cô.
Lời hứa đính chặt trong tim . . .