Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia

Chương 24

"Dạ, đã điều tra chưa ?" Bên trong căn phòng to lớn mà âm lãnh, người đàn ông ngồi trên ghế tựa, tay bạch ngọc vuốt nhẹ ly rượu trong tay, mắt phượng màu xám tro hờ hững nhìn về phía người đang cung kính đứng trước bàn.

"Bang chủ, đều đã điều tra được, dạo gần đây Mị Ảnh kia không xuất hiện nữa, nhưng hình như vẫn đang âm thầm điều khiển cả bang Hắc Báo, à không, là Mị Ảnh." Người đàn ông tên Dạ toàn thân hắc y, gương mặt cương nghị lạnh lùng, ánh mắt mang vạn phần cung kính, chậm rãi báo cáo.

"Có những hành động gì ?" Mộ Dung Thiên Hàn hớp nhẹ rượu, môi mỏng nhiễm một tầng đỏ bóng càng thêm yêu mị câu nhân, ánh mắt lơ đãng rơi xuống Dạ.

"Họ đang nhận thêm người, hòng tăng thêm nhân lực. Nhân lực hiện tại của bang đã tăng hơn phân nữa. Chỉ như vậy, bọn họ không còn ngông cuồng tự đại, gây sự đánh nhau với các bang khác." Chạm phải phượng mâu băng lãnh của Mộ Dung Thiên Hàn, Dạ nhịn không được run lên vài cái. Dù là đã theo hắn thật lâu, nhưng cũng không tài nào thích nghi được.

"Xem ra Mị Ảnh làm bang củ rất tốt." Hắn đặt ly rượu lên bàn, khóe môi khẽ cong, tuấn nhan say lòng ngươi rơi vào trầm tư.

Mị Ảnh này không hề đơn giản chút nào, không biết mưu tính của cô ta là gì, nhưng là hắn cảm thấy cơ trí của người này thật sâu.

"Tiếp tục theo dõi." Hắn xoay ghế, đưa lưng về phía Dạ, khiến Dạ không phát hiện được nét mặt hiện tại của hắn.

Dạ không chậm chạp chút nào, vô cùng nhanh chóng tuân lệnh, thoắt một cái liền biến mất.

"Cậu lại điều tra về Mị Ảnh sao ?" Không biết từ khi nào Tống Ngạo Thiên không tiếng động xuất hiện trong phòng.

"Cuối cùng cậu cũng trở lại." Mộ Dung Thiên Hàn xoay ghế lại, cười như không cười nhìn Tống Ngạo Thiên trước mặt.

"Ha, cậu nói cứ như tôi nghỉ phép luôn không bằng." Tống Ngạo Thiên cười nhạt, không hề xin phép, bưng lấy ly rượu trên bàn của Mộ Dung Thiên Hàn uống một ngụm hết sạch.

Cay nồng của rượu chảy xuống cuống họng, hắn mỉm cười yếu ớt, lại muốn uống nữa.

Mộ Dung Thiên Hàn đứng dậy, giật lấy chai rượu từ tay Tống Ngạo Thiên, gắt lên.

"Cậu điên rồi sao ?"

"Phải tôi điên rồi!"

"Tôi điên nên mới tạo điều kiện cho người con gái tôi yêu với người cô ấy yêu! Ha ha." Tống Ngạo Thiên dường như bộc phát tất cả bi thống, gào thét nói, rồi đột nhiên lại cười, cười run cả người, nơi khóe mắt lóe sáng lệ quang.

Mộ Dung Thiên Hàn lần đầu tiên thấy Tống Ngạo Thiên kích động như thế, không khỏi ngây người một hồi.

Sau đó liền gầm nhẹ, nắm cổ áo Tống Ngạo Thiên xốc mạnh lên.

"Cậu mau tỉnh táo lại cho tôi, cả cậu cùng Âu Dương Triệt đều bị cô ta mê hoặc."

Tống Ngạo Thiên vẫn cứ cười, mặc kệ Mộ Dung Thiên Hàn nói gì.

"Nếu cô ấy thân thiết tôi, mê hoặc tôi thì tốt biết bao nhiêu, ngược lại chính là tôi tự dâng tim mình cho cô ấy."

Mộ Dung Thiên Hàn tức giận, hừ một tiếng, bỏ ra ngoài.

-----ta là dãy phân cách đáng yêu-----

Cả đêm cô không tài nào ngủ được, cứ mỉm cười tủm tỉm một mình. Tất nhiên chính là do hiện tại cô quá đỗi hạnh phúc, tim đều chất đầy mật ngọt.

Không tự giác sờ mẹ môi đầy đặn của mình, nhớ đến lúc hai người hôn nhau, cả gương mặt thanh lệ đều ửng đỏ.

Cô chợt nhớ ra gì đó, người hôn cô đầu tiên không phải là Âu Dương Triệt mà là -- Tống Ngạo Thiên!

Nói đến hắn, cô cảm thấy thật lạ, tim mình cũng dâng lên cảm xúc khó nói.

Nhớ lại lúc đó, hắn ôn nhu hôn cô, chỉ hôn ở trán, nhưng lúc trước rõ ràng hắn cuồng dã hôn lấy môi cô, giống như muốn rút hết khí lực của cô. Hắn lúc đó thật ôn nhu, dịu dàng, còn có, hắn nói hắn là cứu tinh của cô. Thực khiến tâm cô dậy sóng!

Hắn đứng dưới ánh mặt trời, tia nắng chiều tà chíu xuống càng khiến cả người thêm chói mắt, bạc môi nâng lên nụ cười như tắm gió xuân, mắt mang vài tia hỗn tạp yêu thương nhìn cô.

"Em là yêu Âu Dương Triệt ?"

Cô giật thót người, làm sao hắn biết, chỉ âm thầm đỏ mặt cúi thấp đầu, cũng do vậy mà không thể nào thấy được tia đau đớn trong mắt hắn.

"Một khi yêu, không nên có nghi ngờ." Hắn quay lưng lại, thấp giọng nói.

Cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, cũng chỉ thấy bóng lưng hắn, không thấy được biểu hiện của hắn. Nhưng cũng chợt ngộ ra, mình không nên nghi ngờ Âu Dương Triệt, liền vụt chạy đi, nhất thời quên mất người đàn ông ôm một thương tâm, cô đơn đứng dưới nắng.

Đợi đến khi cô chạy khuất hẳn, mới nhàn nhạt xoay người lại, khóe môi chầm chậm hạ xuống, con ngươi màu hổ phách nhiễm tia đau đớn mãnh liệt.

Cô bật người dậy, mím môi thật chặt, không rõ tại sao hắn lại như vậy, chỉ là thấy ở một góc nào đó trong tim chợt thắt lại.

"Ai đó ?" Một thân ảnh màu đen không tiếng động tiến vào phòng cô, đã bịt mặt nên không biết được là ai.

Cô mắng mình quá bất cẩn, mới không phát hiện được có người đột nhập. Phòng bị nhìn nữ nhân hắc y trước mặt, cảm giác quen mắt vô cùng, nhưng trong nhất thời không nhớ ra được.

"Ngày chết của mày tới rồi --" Người kia không nói nhiều lời, thẳng tắp giơ dao nhọn hoắc tiến nhanh đến.
Bình Luận (0)
Comment