Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia

Chương 26

Mộ Dung Thiên Hàn đột nhiên bật cười, cười vẻ ngây ngô, đáng yêu của cô bé đó, cười vẻ thiện lương, hoạt bát.

Hàn Tinh sao ? Hắn vẫn cảm thấy không phải như thế!

Từ sau ngày đó, hắn được ba đưa ra nước ngoài học tập, và tập luyện. Hắn cũng chỉ trở về đây vài năm. Việc đầu tiên hắn làm khi về nước chính là tìm kiếm tung tích của cô bé Hàn Tinh kia.

Rốt cuộc cũng có!

Cũng bởi vì Hàn Tinh học tại trường ROYAL, nên hắn quyết định học tại đó, dù đã sớm hoàn thành chương trình học.

Lần đầu gặp lại, nhìn thấy cô bé kia đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh xắn, yêu kiều động lòng người, tim hắn đột nhiên đập rộn ràng.

Nhưng là hình như tính cách không giống người khi xưa hắn biết, đúng, rất đáng yêu, nhưng sao hắn thấy giả dối quá!

Bản tính khác trước hoàn toàn, mặc dù Hàn Tinh đã cố gắng hoàn mỹ hóa bản thân.

Có lẽ năm tháng đã làm thay đổi!

Đúng! Hắn chính là nghĩ như thế, mọi điều đều lấy lí do đó mà thông cảm cho Hàn Tinh.

Điều khiến hắn hoài nghi nhất chính là Hàn Tinh không nhớ cậu bé rất suất năm xưa! Kể cả hoa violet cũng tỏ ra thái độ ghét bỏ.

Hàn Tinh giống như chột dạ, lập tức phân bua, nói rằng khi hắn rời đi không lâu, cô ta bị sốt rất nặng, đã quên sạch kí ức trước đó.

Hắn miễn cưỡng tin tưởng, bởi vì hắn thực sự rất thích cô bé váy hồng năm xưa. Không, phải nói là yêu đi!

Nụ cười của hắn chợt tắt ngẳm, cười khẩy một tiếng, sợ là cái yêu kia khiến hắn mù quáng rồi.

"Ai đó ?" Tiếng xột xoạt phía bên kia khiến hắn dứt ra khỏi suy nghĩ của mình, lạnh lùng nheo mắt.

"A! Cứu!" Lập tức theo sau lời của hắn là một tiếng kêu cứu.

Là Hàn Tinh!

Đêm đã nửa khuya, Hàn Tinh ở đây làm gì ?

Mộ Dung Thiên Hàn không suy nghĩ nhiều như thế, nhanh chóng tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu cứu.

Mắt thấy Hàn Tinh bị bao vây bởi hai tên đàn ông to lớn, hung tợn. Một tên tóc vàng tiến tới bắt lấy Hàn Tinh, vô tình xé toạc áo, để lộ một mảng lớn da thịt trắng nõn.

"A!"

Hàn Tinh nằm trên đất, dường như chân bị thương không đi được, chật vật lết từng chút một tránh khỏi bàn tay dơ bẩn của tên tóc vàng. Mặt giàn giụa nước mắt nước mũi, thê thảm vô cùng!

"Dừng tay!" Hắn lãnh lệ ra lệnh.

Mệnh lệnh của hắn tức khắc thành công, hai tên to lớn kia liền dừng hành động trên tay, phòng bị nheo mắt nhìn hắn.

Hàn Tinh giống như vớ được vàng, mừng như điên! Vội vàng bò lết thân thể đến chỗ của hắn, khổ sở ôm lấy chân của hắn.

"Anh Hàn, cứu em!"

Nếu như bất kì đàn ông nào gặp phải cảnh tượng như thế này đều phải quỳ xuống cứu lấy mỹ nhân, ôm trọn trong lòng, hảo hảo bảo vệ, hảo hảo nâng niu.

Đáng tiếc, gương mặt lem luốt của Hàn Tinh phá hết mỹ cảnh!

Mộ Dung Thiên Hàn tất nhiên khác với người khác, không hề để ý đến khuôn mặt trò hề của Hàn Tinh, chỉ nhẹ nhàng dùng áo khoác phủ lên người cô ta, che đi cảnh xuân bạch ngọc bị bại lộ ra bên ngoài.

"Đã có anh ở đây!"

Mộ Dung Thiên Hàn chỉ nói với Hàn Tinh một câu, xong liền quay ra hai tên kia, không nói nhiều lời, trực tiếp xông vào đánh.

Thân thủ của hắn mau lẹ, chuẩn xác, mà mạnh mẽ vô cùng. Tuy là hai tên tóc vàng cùng tóc đỏ kia thân to xác lớn, cùng hợp lại đánh nhưng cũng không thể nào thắng nỗi Bang chủ Devil.

Mỗi đấm hắn tung ra đều khiến cho hai kẻ kia nằm vật ra đất, không thể dậy nổi.

"Ai ?" Mộ Dung Thiên Hàn lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc biến khiến cho cả ba người khiếp sợ, kể cả Hàn Tinh ở phía sau.

"Là . . . là Hàn Tử Du bảo chúng tôi đi phá vườn hoa!"

Hắn hất tên tóc vàng ra, mặc kệ để cho bọn hắn tháo chạy. Hắn đứng dậy, gương mặt tuấn mỹ vô trù hiện tại băng lãnh một mảng, làm cho Hàn Tinh không dám hó hé nửa lời.

"Anh Hàn . . . " Đến một lúc lâu, rốt cuộc Hàn Tinh không chịu nổi nữa, mếu máo khóc.

"Có sao không ?" Hắn bừng tỉnh, đi tới chỗ Hàn Tinh, khụy xuống xem thương thế của cô ta.

"Em không sao, hình như là bong gân." Hàn Tinh cắn môi nói nhỏ.

"Tại sao em lại ở đây lúc này ?" Tay xoa cho Hàn Tinh, mặt cũng không ngước lên, nhàn nhạt hỏi.

"A! Là do, ừm, em muốn đến đây để xem hoa violet, muốn nhớ lại chút chuyện trước kia, anh nghi ngờ em không phải Hàn Tinh năm xưa, khiến em rất buồn." Hàn Tinh lại bật khóc, nghẹn ngào nói khiến tâm hắn mềm đi một ít.

"Thôi được rồi, đều do anh, anh xin lỗi." Hắn không ngại, dùng tay lau nước mắt lem luốt trên mặt Hàn Tinh.

"Em thấy hai người kia lén lút muốn phá vườn hoa, liền chạy ra ngăn cản, nhưng mà em quên mất chỉ có một mình, xém chút nữa . . . hức . . . bị bọn hắn nhúng chàm . . . hức."

Hàn Tinh khóc đến thương tâm, lòng hắn nhịn không được liền ôm cô ta vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi.

Cũng chính là như thế mà hắn không thể thấy được tia xảo trá xẹt qua mắt Hàn Tinh, khóe môi cũng bất giác nhếch lên ẩn ý.
Bình Luận (0)
Comment