Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia

Chương 42

Vừa hừng sáng, chưa kịp để gà gáy cô đã choàng tỉnh dậy. Mắt hạnh xinh đẹp ngắm nhìn dung nhan yêu nghiệt của Âu Dương Triệt một chút, khóe môi câu lên mang theo nồng đậm ý cười.

Cô rón rén bước xuống giường, nhẹ nhàng mặc quần áo ngay ngắn, chỉnh tề. Trước khi rời đi còn không nhịn được hôn lên cánh môi hồng nhuận của Âu Dương Triệt. Đột nhiên hắn mở mắt tỉnh dậy, dùng tay phải giữ chặt gáy cô, môi lưỡi cuồng nhiệt giao triền.

"Em đúng là nữ hái hoa tặc, ăn anh đến sạch sẽ rồi chuồn êm." Kết thúc nụ hôn, Âu Dương Triệt ngồi dậy, chiếc chăn trắng tinh trượt xuống, làm bại lộ nửa người trên trắng nõn trần trụi của hắn. Cô đỏ mặt ấp úng.

"Làm, làm gì có. Anh mới là người đem em ăn sạch sẽ!" Cô phồng má giận dỗi, xoay người phóng đến bên cửa sổ. Ném cho hắn ánh mắt giận hờn con nít rồi thoắt cái biến mất.

Âu Dương Triệt buồn cười đến mức đỏ cả mặt. Cô đáng yêu như vậy làm sao hắn không thương, không yêu cho được.

------ta là dãy phân cách yêu thương-------

Cô trở về bang Hắc Báo, muốn xem xét khi cô bỏ đi Mộ Dung Thiên Hàn có làm gì xằng bậy hay không. Nhưng rốt cuộc lại không có. Thậm chí Hắc Báo cũng không biết Mộ Dung Thiên Hàn đã từng đột nhập vào đây.

Cô đau đầu xoa xoa thái dương. Mộ Dung Thiên Hàn này càng ngày càng khó hiểu, hắn đích thân đến đây mà lại không có bất kì hành động gì, hay thật sự hắn muốn đến để xác minh cô chính là Mị Ảnh ? Không thể nào! Hắn sẽ không xem trọng cô như thế đâu.

Trước khi trở về nhà cô ghé vào một shop quần áo gần nhà, tùy tiện chọn một bộ trang phục đơn giản lại kín đáo, thành công che lắp đi dấu hôn chi chít trên cổ và xương quai xanh.

"Đại tiểu thư, cô đã về." Cô còn chưa kịp bước vào nhà đã đụng phải quản gia Trương đứng trước cửa chào đón. Không phải trùng hợp, hình như quản gia Trương cố tình đứng đây là để đợi cô.

Cô quan sát thêm lại chút lại thấy trán cái trán già nua có vài nếp nhăn đang rịn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng không mấy hồng hào như thường ngày. Đáy lòng cô đột nhiên run lên. Cô dự cảm có chuyện không tốt sắp đến!

"Chủ tịch đã trở về. Người đang đợi cô trong phòng làm việc."

Thì ra Hàn Dực đã trở về. Hàn Dực - một người đàn ông mà mẹ và cô đã từng yêu thương rất nhiều, nhưng đó chỉ là "đã từng" mà thôi, bây giờ cô hận không thể giết chết ông ta ngay lập tức!

Ông ta về đây làm gì chứ ? Là mẹ con Hàn Tinh kéo ông ta về đây trừng trị cô ? Hừ, một lũ cặn bã.

"Được, tôi biết rồi. Ông lui xuống đi."

Cô nhìn thấy được vài tia lo lắng trong đôi mắt hiền từ của quản gia Trương, mỉm cười yếu ớt trấn an ông. Sau đó không chút chần chừ đi về phía phòng làm việc của Hàn Dực.

Cô phát hiện cửa không khóa, không thèm để ý đến lịch sự tối thiểu phải làm, lạnh lùng mở cửa ra đi vào, đứng khoanh tay nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi làm việc.

"Tôi nghe quản gia Trương nói ông muốn gặp tôi." Cô không có kiên nhẫn chút nào với ông ta, càng nhìn vào con người kia lửa hận trong lòng cô càng bùng cháy dữ dội, sợ là kìm nén không kịp mà lao đến một phát bắn chết ông ta.

Hàn Dực cuối cùng cũng nhúc nhích, ông ta ngước mặt nhìn cô một cái, đáy mắt lạnh lẽo không chút độ ấm của tình cha con. Ông ta đột ngột đứng lên, chậm rãi đi từng bước về phía cô, từng bước từng bước đến gần. . .

"Mày là đồ nghịch nữ, mày muốn phá nát cái gia đình này đúng không ?" Hàn Dực thẳng thừng gián xuống một cái tát thật mạnh vào mặt cô, đôi mắt hằng đầy tia máu đáng sợ. Ông ta cuồng nộ hét lớn, không chút hối hận về lực đạo quá mạnh của mình.

Cô không nghĩ tới ông ta sẽ hạ thủ với mình, không hề phòng bị mà lãnh trọn cái tát mạnh mẽ, cô ngã ra đất, máu tươi phun ra không ít, cái má đau rát đến mức cô phải nhăn mày, nghiến chặt răng không cho tiếng rên rỉ đau đớn bật ra ngoài.

Cô dùng mu bàn tay trắng nõn quẹt mạnh dòng máu nơi khóe miệng, lại càng làm cho máu thêm khuếch tán, nhìn vào rất đáng sợ. Cô kiên cường gượng người đứng dậy, dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn ông ta.

"Ông câm miệng đi! Người phá nát cái gia đình này là ông, là hai mẹ con Hàn Tinh! Khốn kiếp! Tôi không làm sai gì cả, ông dựa vào cái gì đánh tôi, ông không phải ba của tôi!" Cô đã chịu đựng ông ta đến phát điên rồi, cô thể nhường nhịn được nữa!

Hàn Dực dường như không nghĩ đến cô lại phản ứng mạnh mẽ như thế, trong phút chốc cơn thịnh nộ tuột xuống không ít. Khi nghe lời cô nói càng câm nín, nửa lời cũng không hé răng.

"Mày biết cái gì mà nói, chính mẹ mày đã phản bội tao trước, đã hủy hoại cả cuộc sống gia đình đang đầm ấm hạnh phúc này."

Cô cười điên cuồng, cười đến mức nước mắt cũng chảy dài trên mặt.

"Ha ha, nực cười, thật sự rất nực cười. Ông đổ mọi tội lỗi cho mẹ tôi sao ? Mẹ tôi không sai gì cả, điều sai lầm nhất mà bà ấy từng mắc phải chính là yêu một tên đàn ông tệ bạc như ông! Ông yêu mẹ tôi mà lại không tin tưởng bà ấy, lại đi nghe lời của người phụ nữ độc ác kia. Khốn nạn thật. Ha ha."

Cô xoay người rời khỏi phòng, cô sắp không chịu nổi nữa rồi, cô muốn khóc, muốn khóc thật nhiều, thật thỏa thích.

Hàn Dực bị lời nói của cô tác động vô cùng mạnh mẽ. Khuôn mặt cương nghị đột nhiên xẹt qua vẻ đau khổ tột cùng. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nện xuống nền đất liên tục. Giống như hành động đó không hề đau đớn. Cũng có thể vì nó không đau bằng tim của ông ta . . .

Cô vụt chạy lên phòng khóc nức nở.

"Mẹ ơi . . . "

Bất giác cô lấy điện thoại, vô thức bấm loạn một dãy số, sau đó bấm nút gọi.

"Tử Du ? Có chuyện gì vậy ?" Một giọng nói nam tính trầm thấp truyền vào tai cô. Cô giật mình, tim đập loạn xạ. Tại sao cô lại gọi cho Tống Ngạo Thiên chứ ?

" . . . " Cô lựa chọn im lặng không trả lời.

"Em có chuyện gì sao ? Tử Du, trả lời tôi đi. Em đừng làm tôi lo lắng." Thanh âm gấp gáp mang theo lo lắng của Tống Ngạo Thiên làm tim cô đình chỉ hoạt động một giây, nói cô không cảm thấy ấm áp chính là nói dối.

"Em đang ở đâu ? Tôi sẽ đến ngay."

"Tôi đang ở nhà, tôi không muốn ở đây nữa, anh đến đưa tôi đi nơi khác đi." Cô cuối cùng cũng quyết định trả lời, nghẹn nghẹn nói, giọng mũi nồng đậm khiến Tống Ngạo Thiên lập tức phát giác được.

"Em đang khóc sao ?"

" . . . "

"Đợi tôi, tôi đến ngay đây." Thế là hắn cúp máy.

Cô bần thần nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt. Ánh mắt dời đi nhìn ra cửa sổ, nhìn một cái gì đó xa xăm mà ngay cả cô cũng không biết, ánh mắt sâu lắng, ngưng đọng.
Bình Luận (0)
Comment