Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 52

Từ nhỏ, Vạn Mặc Mặc đã là một cô bé ngoan, bé không ăn trộm, không tranh giành, không giết người, không phóng hỏa, tối đa cũng chỉ nhỏ mực nước vào cốc của bạn học, để con nhện trong hộp cơm, để kẹo cao su trong bàn học. Trừ những điều này ra thì bé thật sự là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn, ít nhất thì bé cho là như vậy .

Vạn Mặc Mặc ghét nhất tên của mình, bởi vì mỗi lần viết tên đều phải viết rất lâu, bé ước mình gọi là Vạn Nhất Nhất, như vậy thì có thể viết ít đi rất nhiều chữ. Gọi Vạn Nhất thì càng tốt, ngay cả họ mà bỏ được thì càng tốt hơn nữa. Như vậy thì tại chỗ ghi họ tên ở bài kiểm tra, bé chỉ cần viết một nét ngang là xong.

Bé cảm thấy mình là một đứa trẻ rất biết giảng đạo lý, có tâm sự gì cũng thương lượng cùng ba. Cho nên bé nói chuyện sửa họ tên cho ba Vạn Niên Thanh. Không nghĩ tới người ba luôn luôn thương bé, vẻ mặt biến thành rất khó coi.

"Dao Dao, con chúng ta muốn đổi họ." Ba vô cùng khổ sở nói với mẹ. Vạn Mặc Mặc cảm thấy ba Vạn Niên Thanh cái gì cũng tốt, dù có chuyện cũng đều báo cáo với mẹ, điểm ấy thì không tốt chút nào. Cũng không phải bé ghét mẹ, chẳng qua là có nhiều chuyện nếu mẹ biết được thì sẽ không có khả năng thực hiện được.

"Đổi họ? Muốn họ Mạc sao? Được, về sau sẽ gọi là Mạc Loan Loan." Giọng nói của mẹ thật bình tĩnh, hoàn toàn không coi việc đổi tên là quan trọng.

Vẻ mặt ba đau khổ nói với mẹ: "Dao Dao, em có bản lĩnh đặt tên như thế chẳng khác nào anh không có duyên gặp mặt bố vợ, thật là. . . . . ."

Phía sau thật sự là cái gì thì Vạn Mặc Mặc không nghe thấy, bởi vì mẹ liếc ba một cái, chỉ nhìn lướt qua đã khiến chân ba mềm nhũn, trực tiếp quỳ luôn rồi.

Ở nhà họ Vạn, dưới gối đàn ông có hoàng kim cái gì đó đều là mây bay. Vạn Mặc Mặc không biết dưới đầu gối ba có cái gì, chỉ biết là trên đầu gối chắc chắn sẽ có gót giầy của mẹ.

Mẹ nhìn ba thấp bé ở dưới, chớp mắt nói: "Bản lĩnh đặt tên của em như thế nào? Không thể so với anh đặt tên cho con gái là Vạn Niên Lục Cường? Nếu anh có can đảm sửa hộ khẩu của con thành Vạn Niên Lục Cường, em sẽ nhuộm cho anh một đầu tóc xanh, mua một phòng nón xanh, anh thấy được không?"

"Không được, không được, tuyệt đối không được!" Ba lắc đầu như trống bỏi.

Trước kia Vạn Mặc Mặc còn có thể nghĩ đến các loại vấn đề như tôn nghiêm đàn ông, bản sắc đại trượng phu,...để cùng nghiên cứu sâu sắc với ba. Chỉ là hôm sau, mẹ đã đặt sách “Võ Tắc Thiên truyền kỳ”, “Làm thế nào để trở thành người con gái mạnh mẽ” trên bàn của bé. Vạn Mặc Mặc sau khi đọc xong, cảm thấy quả nhiên là đàn ông chính là muốn bị nữ vương ngược đãi.

"Mặc Mặc à, con xem Vạn Mặc Mặc và Mạc Loan Loan, con chọn một cái thôi." Ba than khóc nói với bé.

Vạn Mặc Mặc yên lặng đếm số nét viết, hết sức chăm chú nói: "Con muốn gọi là Nhất, như vậy viết tên sẽ rất nhẹ nhàng."

Mẹ chỉ một ngón tay, nói thẳng: "Rảnh rỗi đếm chữ đúng không? Đi, con với ba con mỗi người viết ba chữ Vạn Mặc Mặc này 1000 lần, viết không hết không cho phép ăn cơm."

Vạn Mặc Mặc muốn kháng nghị, bé thấy bây giờ đã là chế độ xã hội chủ nghĩa, nên chú trọng dân chủ, phải tôn trọng nhân quyền.

Còn chưa mở miệng đã bị ba lôi qua một bên: "Mặc Mặc à, chúng ta nào có dân chủ, đều nghe theo ý chỉ của lão phật gia nhé, mau mau viết tên đi."

Ở nhà họ Vạn, có một cái quy định như thế này. Mạc Dao Dao là nữ vương, dùng để quỳ lạy; Vạn Mặc Mặc là công chúa, dùng để thương yêu; Vạn Niên Thanh là XX, dùng để XX . Vạn Mặc Mặc đã từng nhiều lần nghiên cứu cái XX này cùng cái XX đó rốt cuộc là ý gì, nhưng từ đầu tới cuối cũng không có cách nào giải thích nghi hoặc. Cho đến một ngày, nửa đêm bé tỉnh lại để uống nước thì thấy ba Vạn Niên Thanh đang ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, vừa cào vừa nói nhỏ hết sức: "Dao Dao, mở cửa đi, van cầu em, Dao Dao."

Lúc ấy Vạn Mặc Mặc há to miệng, phát hiện ba rất chuyên tâm vào sự nghiệp cào cửa, cơ bản là không phát giác ra

đứa con gái này. Trở về phòng mình, nằm một lúc, cuối cùng cũng biết XX cùng XX là có ý gì rồi. Khó trách trên lời gia huấn lại dùng từ XX để biểu thị. Thì ra XX chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Kế hoạch đổi tên của Vạn Mặc Mặc ngay tại lúc mẹ XX ba đã thất bại. Kết quả cuối cùng là ba phải làm nhiều việc cùng một lúc, hai tay viết 2000 lần chữ Vạn Mặc Mặc. Vạn Mặc Mặc vẫn ăn ngủ như thường, không viết một chữ nào. Chỉ là sau đó, mẹ cười nhạt với bé trong chốc lát. Ngày hôm sau, bé đã bị bắt chép lại 3 lần các loại sách “Thiên tự văn”, “Đệ tử quy”, “Tam tự kinh”, “Luận ngữ”, “300 bài thơ Đường”. Khi thi vào trường cao đẳng, Vạn Mặc Mặc là Trạng Nguyên khoa văn của tỉnh, có người phỏng vấn, nhờ bé truyền thụ một chút kinh nghiệm học tập. Vạn Mặc Mặc im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói ra một câu cực kỳ triết lý nhưng người khác nghe không hiểu: “Học, do đổi tên.”

Mặc dù mẹ mạnh mẽ như vậy, nhưng người Vạn Mặc Mặc sở hãi nhất không phải là mẹ, mà là cậu. Theo lời mẹ nói, cậu là một người cực kì có tài. Cậu có thể mặc hàng hiệu giống như hàng vỉa hè, cậu có thể bàn bạc chuyện làm ăn giống như ác chiến bằng hỏa lực, cậu có thể làm người 40 tuổi sống giống như người 14 tuổi.

Vạn Mặc Mặc sợ cậu bởi vì có một năm ba mẹ không có thời gian, vốn là dự định để cho bà ngoại đi, ai ngờ cậu lại lén lút đến họp phụ huynh cho bé. Sau đó thì tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Có phụ huynh gọi điện thoại báo cho bệnh viện tâm thần, có người báo cảnh sát. Nhưng mà những người đó cũng không thắng được cậu. Mãi cho đến khi mẹ nhận được tin tức, gọi một cuộc điện cho mợ, cậu nhận điện thoại liền lập tức biến mất. Một đoạn thời gian rất dài sau, Vạn Mặc Mặc thấy cậu đều không kìm chế được mà lùi ra xa hai bước, chỉ sợ người khác biết bé và cậu là thân thích.

Mẹ nói: “Cậu con bây giờ còn nhẹ đấy, cũng may là mợ con có thể quản thúc cậu, nếu không thì thế giới này đã bị lật đổ rồi.”

Từ đó về sau, người mà Vạn Mặc Mặc bội phục nhất chính là mợ, cũng tồn tại chí hướng muốn giống như mợ, một người nghiên cứu uyên bác, trở thành một học giả bình tĩnh, tỉnh táo.

Đối với lý tưởng của bé, mẹ không ủng hộ cũng không phản đối, chỉ nói một câu: “Như thế nào cũng được, miễn là đừng tìm ông chồng giống cậu con là được. Chúng ta có đủ hoa tuyệt thế rồi, không cần tăng thêm một bông nào nữa, để lại gieo họa cho nhà người ta thôi.”

Sau đó ba nói tiếp một câu: “Mặc Mặc, về sau tìm người giống như ba là được.”

Vạn Mặc Mặc suy nghĩ một chút, bắt chước lời nói của mẹ: “Chúng ta có đủ hoa tuyệt thế rồi, không cần tăng thêm một bông nào nữa, để lại gieo họa cho người ta thôi.”

Không đợi ba mở chiêu bài khóc lóc, mẹ đã nói: “Điểm này con cứ yên tâm, không tìm ra người phá hoại thứ hai giống như ba con trên thế giới này đâu. Coi như là mẹ tạo phúc cho dân chúng, quên mình vì người, hành thiện tích đức.”

Thế là ba khóc thật, vùi đầu vào trước ngực mẹ. Cụ thể có nước mắt hay không Vạn Mặc Mặc không biết, chỉ là tiếng khóc của ba rất lớn, dùng hết sức để cọ.

Vạn Mặc Mặc là một cô gái nhỏ cực kỳ xinh đẹp. Mỗi lần nhìn thấy mặt bé, ba đều hết sức tự hào nói: “Vẫn là anh có gien tốt!”

Bình thường trong tình huống này, mẹ sẽ chỉ tay vào cây hoa trên bệ cửa sổ nói: “Có lẽ anh nên cảm ơn dòng máu mạnh mẽ có thể sinh ra con người của em đi, nếu dựa vào gien của anh, đứa bé sinh ra đều dài như thế, còn mang màu xanh lá nữa.”

Bởi vì Vạn Mặc Mặc rất đẹp, cho nên từ tiểu học thư tình đã bắt đầu liên tục. Lúc mới đầu Vạn Mặc Mặc đều từ chối, bé cảm thấy học sinh tiểu học không nên nói chuyện yêu đương. Việc từ chối này vẫn duy trì liên tục đến trung học, đỉnh điểm là bé hồi âm cho một bạn nam trông có vẻ gọn gàng, nội dung bức thư là: roi da, còng tay, dây thừng, sáp nến cậu thích loại nào?

Mạc Dao Dao rất yên tâm với biểu hiện, chí ít yêu sớm là không có khả năng rồi, nhưng vấn đề là vô cùng có khả năng yêu muộn do đùa giỡn. Cô nhéo lỗ tai Vạn Niên Thanh nói: “Tại sao một mình anh M mà con gái lại là S? Con gái như thế này có thể gả được ra ngoài sao?”

Vạn Niên Thanh vuốt vuốt lỗ tai, cười hì hì nói: “Dùng thêm chút sức nữa đi Dao Dao. Anh còn có thể lấy em, còn lo Mặc Mặc của chúng ta không ai lấy à, duyên phận đến chắc chắn sẽ có.”

Vạn Mặc Mặc len lén nhìn ba đang hưởng thụ việc bị mẹ đánh, bé sẽ không nói cho họ biết đầu năm nay nữ vương thịnh hành, rất nhiều người bám theo đây này.

Bé đã thu nhận bảy tám chân chạy vào hậu cung, có thể nói sao? Tuyệt đối sẽ không.
Bình Luận (0)
Comment