Nữ Vương Giày Cao Gót

Chương 2

“ Em là “Lương Tử” sao?”

“ Dạ.”

“ Chúng ta…”

“ Đi thôi, đi nhanh đi!”

Tiếng đạp giày cao gót bước đến, giống như đi xuống từ cầu thang bầu trời.

Càng tối càng đẹp; lời nói ngắn gọn, thông tin ngắn gọn, sớm đã liên hệ xong tại chat room. Cũng không nói xuất thân gia cảnh của nhau, một lần hẹn hò tính phí (1) thống nhất là bốn ngàn năm trăm, đây không phải đấu giá chứng khoán, giữa người đàn ông cùng cô gái hẹn hò tính phí này là hành vi trao đổi tiền bạc, “Lương Tử” thu xếp vấn đề này vô cùng nhanh gọn, bao gồm cám dỗ đối phương lập tức sa đọa. Người đàn ông trung niên trước mắt ước chừng hơn năm mươi tuổi, còn bôi dầu tóc trên cái đầu hói.

Họ đóng cửa phòng khách sạn. Người đàn ông trung niên không kịp chờ cởi quần đã muốn bắt lấy hắn, nhưng hắn nhanh chóng trở tay lảng tránh, đóng lại cảnh mộng của gã, và “Lương Tử” cười. Cười, hắn cười xinh đẹp. Hắn từ đầu đến chân đều thuộc về vẻ đẹp.

“Em đẹp không?” Hắn, Lương Tử hỏi.

“Đẹp… Rất đẹp…” Người đàn ông trung niên trả lời có chút ngây ngốc, đây là dung nhan mà kẻ đã qua tuổi trung niên như gã không hình dung được.

“ Vậy sao? Nhưng em không hy vọng những lời này nói ra từ miệng anh.”

Người đàn ông trung niên nuốt nước miếng nhìn Lương Tử, cho rằng hắn muốn tới cởi y phục mình, dù sao vẻ mặt kia cũng vô cùng hấp dẫn, dù sao thân thể kia cũng cực kỳ mị hoặc. Gã muốn người đẹp này cầm lấy phân thân gã khẩu giao. Lương Tử biết cái kẻ đã cởi quần này suy nghĩ cái gì.

Nhưng Lương Tử không yếu đuối như bề ngoài, muốn mơ sao? Hắn tự nói. Người đàn ông trung niên đột ngột mở to mắt nhìn người đẹp trước mặt chậm rãi cầm lấy con dao, gã là heo mập chỉ đợi người làm thịt, mong chờ nhìn nụ cười xảo quyệt trên cánh môi óng ánh màu son phấn hồng.

Môi hồng hơi kéo, hắn hỏi, em đẹp không? Đúng, hắn rất đẹp!

Tóc nâu gợn sóng thật dài từ cổ chảy xuống, da thịt trắng mịn mùi son phấn, nhưng dù không có phấn son cũng không kém cô bé Lọ Lem chỉ mặc áo dạ hội mới có thể dụ dỗ được hoàng tử. Cổ cùng xương quai xanh đều khiến người ta muốn lưu lại vân tay, loại mỹ nhân này chỉ có trong cảnh mộng thuyền rẽ hoa sen trên nước.

Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng giày cao gót bước từng bước như đồng hồ đếm ngược, tiếng chói tai gõ vang cuối cùng cũng là giày cao gót. Người đẹp sánh đôi cùng dao nhỏ. Hắn mở to đôi mắt còn sâu hơn đêm tối, đối mặt con súc vật đang chờ đợi trước mắt, máu hắn không sôi trào, tiếng giày cao gót thanh thúy làm hắn liếm liếm răng, theo từng âm rung đánh vào, dao cũng hạ xuống ngực người đàn ông trung niên.

Đối diện chuẩn trái tim không chút lệch lạc. Đối diện chuẩn trái tim không chút lực thừa.

Người đàn ông trung niên phát ra tiếng kêu như giết heo, ở trước mặt người đẹp, gã trốn cũng không được. Vì mỗi nhát đều ở ngực trái, nhát dao linh hoạt lưu lại lỗ thủng như vết ngấn, toàn bộ tập trung ở tim, phảng phất như bị mổ ra, không, cũng đã bị mổ ra! Không có bàn mổ, không có morphine, từng mảnh nhỏ nước ẩm ướt vàng đen.

Bị dao nhỏ vuông góc hạ xuống chậm rãi mổ ra.

Vuông góc, vuông góc, ý cười của người đẹp càng sâu. Màu đỏ nở rộ như mẫu đơn hồng phớt, ai nói chết dưới đó thì thành quỷ cũng phong lưu? Dù là quỷ cũng không thể trốn được vận mệnh bị đâm thủng. Dù là quỷ cũng không muốn chết dưới tay người giết quỷ, dù là quỷ cũng không muốn cởi y phục kẻ giết quỷ ra, ngã dưới váy màu lựu hồng của hắn.

Không thể chạy trốn, người đàn ông trung niên sớm đã shock tử vong. Nhát thứ hai ở tim.

Ngón tay trắng sáng như cực ít làm việc nhà, bàn tay cầm cán dao đen vô cùng thích âm thanh tế bào bị xé rách. Bị xé rách, bị xé rách, bị xé rách, xé rách không chỉ là động mạch vành, còn có trái tim, máu từ ngực thấm ra; hắn còn chưa kịp moi óc gã trung niên cho mèo ăn!

Hắn cau đầu lông mày. Hôm nay liền kết thúc đơn giản như vậy?

Hắn cau đầu lông mày. Thời gian cùng niềm vui tìm được trên thân đàn ông lại ít như vậy?

Hắn cau đầu lông mày như hoa đào cụp sâu cánh. Trong lòng cảm thấy thân thể kia thật sự ghê tởm, máu chảy ra dường như còn trộn lẫn mỡ tạp, đều hôi đều thối.

Ghê tởm muốn chết!

Hắn cắm dao trên ngực người đàn ông, dùng sức như muốn khoét ra mao mạch sau vách mỡ, bất quá đây cũng không quan trọng, có âm thanh ghìm trúng xương. Hắn cười hi hi. Cứ để lại dao làm bút ký tên như vậy.

Tiếng giày cao gót vang vọng trên đất, người đàn ông trung niên trước khi chết chính là nghe thấy đoạn tiết tấu ưu mỹ này, mỗi một tiếng đều mang mùi máu tươi nồng nặc, âm thanh từ gót giầy đánh ra như đạp vào cốt tủy.

Lương Tử lấy áo choàng đen trong túi ra, mặc nó vào, che đậy máu thối dính ở thân trên, máu này thấm cholesterol, trở nên không chút ngọt ngào.

Hắn đến phòng tắm rửa tay, trang điểm lại.

Tiếng giày cao gót vẫn kéo dài đến đầu cuối thế kỷ.

Không khí suốt đời sẽ nhớ kỹ tiếng râm ran của giày cao gót, như ám hiệu hô ứng, hắn mang giày cao gót rời đi. Đóng cửa phòng, cũng sẽ nhớ cửa phòng số ba lẻ hai của khách sạn nào đó, vì mới vừa vang lên khắc trước.

Không bao gồm cái mỉm cười lặng lẽ, không bao gồm cái dung nhan lặng lẽ. Và giày cao gót làm hắn an tâm.

Gió đêm lẳng lặng thổi, không khí thanh mát thay đổi nhiệt độ.

***

Tổ giám định đang chụp ảnh, Lâm Lập Duy mang khẩu trang vẫn rất ghét mùi vị khắp phòng.

Y có thể tưởng tượng cảnh giới truyền thông nhận được thông tin rồi om sòm đăng báo, trong cục cảnh sát chắc chắn sẽ chật ních người cùng máy chụp ảnh, câu hỏi vang lên liên tục —— người chết là nghị sĩ Hoàng Nghĩa Nghiêu năm nay năm mươi ba tuổi, đây giống như máu tươi trong nghi thức hiến tế, hung khí dính đầy máu cùng nửa người dưới lõa lồ trở nên hết sức xứng đôi, thiếu con dao kia thì đó chỉ là một khối thịt không chút sinh khí…

Cảnh sát Ngô vỗ vỗ bả vai Lâm Lập Duy, cắt ngang suy nghĩ của y, cảnh tượng lại bị kéo về phòng ba lẻ hai khách sạn ô tô.

“ Muốn làm một thanh tra, phải học hỏi và sống chung với hình ảnh thế này, đây chính là cái trên lớp học không có dạy.” Cảnh sát Ngô nói. “Nhưng đây cũng quá thê thảm. Thật không biết khách sạn ô tô này còn có thể tiếp tục buôn bán nữa hay không.” Cảnh sát Ngô cười cười châm biếm.

Một vị cảnh sát chạy đến báo cáo với cảnh sát Ngô, họ điều tra camera quan sát, chỉ thấy nghị sĩ đi vào khách sạn cùng một người đẹp, nhưng không có hình ảnh người đẹp đi ra cửa.

“ Một người sẽ tự nhiên biến mất trong không khí hay sao?” Cảnh sát Ngô không thể tin báo cáo của đối phương. “Lập Duy, hiện trường giao cho cậu, một chút nữa nếu có báo chí cùng người nhà nạn nhân, giao cho cậu ứng phó.” Cảnh sát Ngô nói xong liền tự mình đi nghiệm chứng lời cảnh sát kia. Ông chủ khách sạn ô tô này cùng nhân viên vệ sinh phát hiện thi thể đều ở một bên lo lắng xoa xoa tay, không biết phải làm sao.

Lâm Lập Duy thở dài, y nhìn tiến độ báo cáo của tổ giám định, cảm thấy hung thủ nhất định là một nhà nghệ thuật, có thể làm máu nhuộm đỏ một mảnh dra giường trắng, còn không để lại bất cứ dấu vết gì, đó là một cao thủ. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hiện trường được xử lý hoàn mỹ này làm trong lòng Lâm Lập Duy hết sức bội phục.

Cách ngày, giới truyền thông liền bắt đầu trắng trợn đăng tin như Lâm Lập Duy suy nghĩ, còn đặt cho tên “Ma giết người khách sạn”. Cảnh sát không muốn giải thích quá nhiều, trên thực tế họ cũng bị vùi trong sương khói mờ mịt, cấp cao cục cảnh sát lại phát ra tuyên bố, nhất định càng nghiêm túc truy bắt hung thủ, Lâm Lập Duy cũng trở thành cảnh sát điều tra vụ án này. Toàn bộ dân Đài Loan đều có thể biết.

**

Cái đầu kia chậm rãi nhô lên từ trong nước, mở ra cặp mắt như hai viên ngọc trai đen.

Chớp mắt, hắn biết hắn vẫn nằm trên giường không có nước.

Màu đỏ, màu đen, da báo, da dê, xanh lục, màu trắng, nhung tơ, plastic.

Nhiệt tình, thần bí, phóng đãng, mềm mại, bảo hộ, thánh khiết, trần trụi, uyển chuyển.

Tựa như dáng hình eo nhỏ.

Nhiệt tình như điệu Flamenco (2), gõ vào nội tâm, nháy mắt giẫm lên làm hồn phách vực sâu thức tỉnh.

Sự thức tỉnh của chúng chính là tận thế, tóc bị gió thổi hất tung, cũng không che giấu được âm thanh đó. Đó là âm thanh mỹ lệ, âm thanh mỹ lệ ngẩng đầu ưỡn ngực cao ngạo.

“ Lương Tử” cũng thấy tin tức, truyền thông đặt cho nàng danh hiệu “Ma giết người khách sạn”.

“Cậu xem.” Lương Tử nói. “Quá tốt, chúng ta nổi tiếng đấy!” Vẻ mặt cười nhìn của Lương Tử làm hắn lo lắng.

Tựa như cái trong viết tiểu thuyết. “Trong đầu nghĩ như vậy, tay lại không nghe sai bảo”…

“ Đây chỉ là kéo màn cho chúng ta lên sân khấu.” Lương Tử nhẹ giọng nói. “Đây chỉ là mở đầu…” Tiếng Lương Tử bám vào vành tai hắn. “Đây chỉ là khúc dạo đầu… Bây giờ, trò hay mới sắp diễn…”

Ký ức mười năm trước rõ ràng trong mắt, mười giây rất nhanh như phù dung sớm nở tối tàn.

Hắn lắc lắc đầu, đuôi tóc bắn ra nước trên tóc như sao băng buổi sớm, chải tóc vểnh vì ngủ cho thẳng ra. Vành mắt đen có thể dùng phấn che giấu không? Hắn gần đây ngủ không ngon lắm. Suy nghĩ hỗn loạn, hít sâu vào vẫn không quá tỉnh ra.

Qua loa ăn chút gì đó. Hắn có cảm giác điên khùng muốn tự sát. Hắn nhìn cánh tay trơn bóng, trong lòng khắc chế ý muốn cầm lên hung khí. Ngực phiền muộn, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, lại ngã về giường mềm.

Giữa đệm chăn êm ái, hắn thật muốn nhắm mắt một cái không bao giờ tỉnh lại, không tỉnh lại trong thế giới hỗn loạn, không tỉnh lại trong ngày hôm nay phức tạp, nhưng cuộc sống hạnh phúc mãi mãi từ đó về sau của hoàng tử và công chúa chỉ là chuyện cổ tích. Hắn nắm chặt chăn bông, bàn tay càng hy vọng nắm được nhiều tình yêu hơn. Chứ không phải giá buốt.

Tình yêu…

Yêu là nhiệt độ thế nào? Yêu là cảm giác gì?

Có mùi vị của mình như chăn bông thân thiết hay không?

Hắn cười tự giễu. Yêu quá nhạt sẽ thấy bất an, yêu quá sâu lại là gánh nặng, ngay cả mình cũng không thích hình thể bản thân, người như vậy, ai muốn đến yêu đây?

Hắn mở máy tính ra, bàn phím tựa như phím đàn, dường như cũng vang đinh đinh đang đang. Đăng nhập một chat room bất đồng, dùng chat riêng hẹn người.

Rất nhanh liền tìm được.

Hắn cười cười, hắn rất có hứng thú đối với cảm giác hồi hộp chưa thấy mặt. Nhưng hắn cũng không đơn thuần chỉ là muốn gặp mặt.

Hắn đi đến phòng tắm, để nước ấm xối vào thân thể, để nước ấm vẽ ra vệt nước chảy theo đường cong thân thể, tựa như máu bị trôi xuống, từ đỉnh đầu đến ngón chân. Nhưng uể oải trong lòng lại không hề trôi đi cùng nước ấm, không bị tẩy rửa, tất cả vẫn dơ bẩn, mà hắn lại dùng đồ trang điểm che lấp.

Hắn đóng vòi nước, bắt lấy khăn tắm trên cái giá, bọc lấy thân thể, chậm rãi đi khỏi phòng tắm.

Thoạt nhìn xinh đẹp đến cỡ nào. Khuôn mặt này, mái tóc này, thân thể này, đều giả như dùng đất sét nặn ra, chờ ai đó tới thổi một hơi, làm hắn thật sự sống. Chỉ cần có một hình thể, thì có thể phục chế rất nhiều thứ.

Đàn ông cùng phụ nữ, còn không phải đều sinh ra với hình thức giống nhau?

—— không nghe được sao? Một nửa ruột thịt khác của mình đang cười nhạo!

Cái đầu kia một lần nữa mở mắt nó ra, nhỏ nước, nhỏ nước, nhỏ nước.

Tiếng giày cao gót đi làm người đàn ông mơ mộng.

Hắn gõ cửa khách sạn. Gọi em Lương Tử. Hắn nói.

Người đàn ông trước mặt híp mắt đói khát nhìn chăm chăm phần ngực hắn, lúc tay gã sờ tới trước ngực đến dưới váy hắn, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Khóe miệng Lương Tử quỷ quyệt như trăng bạc đầu mùa, mắt người đàn ông trừng lớn như chuông đồng, gã kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt biến thành rắn rết, con dao bên tay phải chính là chứng cứ.

Hắn nhớ người đàn ông lần này là một bác sĩ, hắn không quan tâm gã thuộc khoa nào, cởi quần rồi còn không phải đều cùng một dạng, hắn cười cười tự giễu. Bất quá người đàn ông này hình như có khuynh hướng chơi SM, nhìn dây thừng đỏ trong cặp giấy tờ của gã, một khi đã như vậy… Lương Tử bất kể đối phương kinh ngạc, răng cắn chuôi dao, mười ngón tay thon thon kéo ra dây thừng đỏ.

Người đàn ông vốn muốn dùng dây thừng trói chặt “em gái” hẹn hò tính phí, nhưng lần này bị dọa ngây người, là ai rơi vào bẫy sập hẹn hò tính phí trên mạng? Thân là đàn ông mà sợ hãi người đẹp này như thế? Đôi mắt kia, vì đôi mắt kia, đôi mắt kia không thuộc về thế giới này, đôi mắt kia không thuộc về một thiếu nữ chỉ đơn thuần hẹn hò tính phí lấy tiền, đôi mắt kia cũng không thuộc về một cô gái trưởng thành mang giày cao gót cắn dao tới gần.

Nhưng người đàn ông cũng không miêu tả được, gã cũng không cần tiếp tục miêu tả, vì trong mắt Lương Tử, giờ chết của gã đã tới gần, dây thừng đỏ này từng trói bao nhiêu người rồi? Hắn không có hứng thú.

Son thoa trên môi tựa như máu tươi quét, Lương Tử cười, nhảy đến trước mặt người đàn ông nhẹ như một con báo, dây thừng đỏ nháy mắt buộc lấy cổ gã, xiết chặt, người đàn ông đương nhiên cũng giãy giụa không cam lòng yếu thế, nhưng gã không hiểu được sức lực mà mức độ phụ nữ không nên có.

Bỗng nhiên, Lương Tử buông tay, dùng dao đâm về phía lưng người đàn ông, xuyên thủng phổi, người đàn ông trước khi chết còn muốn đoạt lại con dao, nhưng tiếng giày cao gót làm gã phân tâm, vì âm thanh kia thuộc về một “thiếu nữ” xinh đẹp tới chừng nào, hương vị của thiếu nữ, thân thể của thiếu nữ… Nhưng có Lương Tử sẽ làm gã thành quỷ cũng phong lưu không nổi!

Lương Tử một lần nữa cắn chuôi dao, dùng dây thừng đỏ trói người đàn ông này lại, hắn không rành kỹ thuật trói, nhưng đây không quan trọng. Hắn chỉ muốn hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại như dương cầm. Hắn trói chéo tay người đàn ông treo chính giữa phòng, làm vết thương sau lưng gã mất thật nhiều máu. Nhưng Lương Tử vẫn chưa thỏa mãn.

Như vậy chưa đủ! Hắn muốn nhiều hơn!

Hắn một lần nữa cầm lấy con dao, rạch quần người đàn ông, lộ ra phân thân, người đàn ông muốn kêu to, nhưng Lương Tử trước một bước đâm con dao vào trong miệng gã, khoét thẳng vào dây thanh quản, người đàn ông sớm đã mất đi tri giác. Lương Tử hừ một tiếng, dùng mũi dao rạch áo cùng ngực gã ra, người đàn ông như một khối thịt máu me đầm đìa bị dây thừng đỏ treo chính giữa phòng. Lương Tử còn chưa chuẩn bị đã xẻ người đàn ông vuông góc từ dưới lên, hắn dùng tay phải coi con dao như phân thân, cắm ở phía dưới người đàn ông.

Hắn lấy son môi ra, trên mặt tường không dính máu viết lên ngày cùng tên hắn —— Lương Tử!

Hắn mặc áo choàng đen vào, che đậy nữ phục nhiễm máu, cũng vào phòng tắm trang điểm lại, mỉm cười nhìn bản thân mình xinh đẹp trong gương, sau đó bước trên âm thanh giày cao gót, đóng cửa lại rời đi.

***

Lại tới nữa! Hiện trường án mạng tàn nhẫn mà Lâm Lập Duy không chịu nổi nhất.

Mà y lại cứ là cảnh sát điều tra vụ án này, dù tàn nhẫn, nhưng lòng hiếu kỳ mạnh hơn, y cũng muốn biết hung thủ là người thế nào.

Căn cứ theo chứng cứ tổ giám định thu thập, ngoại trừ hung khí cùng “chữ ký” trên vách tường, hoàn toàn không có bất cứ dấu vết gì chứng minh hung thủ đã tới đây, chẳng lẽ con dao này có ý thức tự bay đến hay sao? Trong camera cũng xuất hiện người đẹp mà nghị sĩ họ Hoàng khoác tay lần trước, chỉ là lần này là bác sĩ họ Trần, nhưng không có hình ảnh cô ta đi ra khách sạn, một người lại tự nhiên biến mất như vậy hay sao?

Lâm Lập Duy không rõ.

“ Lần này thêm được một cái tên, “Lương Tử”.” Cảnh sát Ngô nói.

Lâm Lập Duy nhìn vết son môi trên tường, đột ngột thốt một câu. “Lương Tử là nữ sao?”

“ Đây còn cần hỏi sao?” Cảnh sát Ngô liếc y.

“ Không có gì, coi như tôi nghĩ quá nhiều.”

“ Đúng rồi, họ hình như đã thu thập bộ dạng người đẹp kia từ camera ghi hình. Không ngờ lần hành động này lại nhanh như vậy.” Cảnh sát Ngô đưa bức tranh cho Lâm Lập Duy xem. “Trên mạng công bố, gửi cho các phân cục.”

“ Tôi cảm thấy, khuôn mặt này… Thật sự là cái dạng này sao? Thật sự là một người phụ nữ sao? Phụ nữ có cách lấy dao cắt rời thân thể đàn ông sao?” Lâm Lập Duy nghi hoặc.

“ Ai quy định tội phạm nhất định phải là đàn ông?” Một câu lơ đãng của cảnh sát Ngô lại làm Lâm Lập Duy suy nghĩ sâu xa một hồi lâu.

“ Cô gái này rất đúng giờ!” Những lời này lại là kết luận Lâm Lập Duy làm ra sau khi chằm chằm nhìn bức tranh một hồi lâu.

****

Trên phím đàn trắng đen chuyển xoay lưu loát, nhạc khúc đinh đinh đang đang đánh vào dây. Lương Tử Minh nhớ lúc đó hắn chỉ mới mười tuổi.

Twinkle Twinkle Little Star 12 Variations của Mozart.(3)

Thuộc về một đứa trẻ trời sinh hoạt bát đáng yêu, cũng dại khờ như một tờ giấy trắng, hắn nghĩ như vậy, hắn hoàn toàn không phát giác bộ dạng thầy Dư Thanh thu lại nét cười.

Dư Thanh ngồi trên ghế dựa bên cạnh, nhắm mắt lại nghe nhạc khúc của một đứa trẻ, của phần khờ dại ngây thơ đó.

Thầy Dư Thanh lúc ấy khen ngợi cổ vũ, hắn còn nhớ mang máng.

Từ lúc thầy Dư Thanh bắt đầu dạy hắn đánh đàn, hắn tràn ngập kỳ vọng và hoài bão với âm nhạc, hắn chăm chú hướng tới bàn tay thầy Dư Thanh tung tăng trên phím đàn.

Mẹ hắn là một người phụ nữ xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, có nét đẹp mà trải qua tang thương cũng sẽ không làm làn da thô ráp, bà có một mái tóc gợn sóng nhuộm đỏ, dáng người mảnh dẻ gầy yếu như hắn, dường như gió thổi qua sẽ bị mang đi phiêu bạc. Bà luôn ăn mặc rất đẹp, như một con én đuôi bướm, chờ khách trên đường từng đợt đi qua. Hắn từng thấy mẹ hắn vui vẻ nói chuyện với thầy Dư Thanh —— thầy biết họ là mẹ con, bởi vì bọn họ có ánh mắt giống nhau —— đứa trẻ này được người khác nuôi vẫn sẽ hạnh phúc hơn.

Cho nên hắn gần như mỗi ngày đều chạy tới nhà thầy Dư Thanh, tan học cùng ngày nghỉ, luyện tập thường xuyên như vậy, ngay cả học sinh lớp năng khiếu cũng thua kém hắn —— bởi vì mình thích thầy, thích dương cầm của thầy! Cùng đánh đàn với thầy, hy vọng thầy sẽ xoa xoa đầu hắn, sau đó chia sẻ bánh ngọt ô mai cùng hắn.

—— trong tủ lạnh có bánh ngọt, em muốn ăn không?

Đứa trẻ không biết nói dối dùng sức gật đầu.

Hắn rất thích thầy.

Có lẽ tuổi này không hiểu cái gì gọi là “thích”.

Nhưng,

Hắn sẽ trưởng thành, hắn sẽ biết thích nhiều hơn, biết thích thế giới người lớn nhiều hơn.

Là thế sao?

Đáp án này không ai có thể trả lời.

Bất quá, ấn tượng của hắn đối với thầy chính là: không biết tức giận, mỉm cười nhàn nhạt, ôm ấp dịu dàng, vỗ vỗ đầu hắn…

Tàn ảnh kia theo hắn mười năm trời.

Những lời ngon tiếng ngọt kia lừa hắn suốt mười năm trời.

Theo làn gió lạnh lạnh the the đêm tối, bây giờ, hắn lại về đến chốn này, nghĩ rằng có thể nghe được tiếng vọng sau cuối. Dù sao cũng là nghĩ nhiều, biển người nơi này dần dần tuôn ra. Nhìn cửa ra vào nhà ga tàu điện ngầm, không thể đoán được khuôn mặt kế tiếp.

Nơi này trở nên thưa thớt. Thật sự thưa thớt. Có lẽ là thời gian lưu lại quá ít chứng cứ trên người hắn, cho nên thưa thớt. Hắn nhẹ thở dài, hơi thở không người chú ý tới.

Đột ngột, trong đầu xuất hiện căn nhà trọ lạnh lẽo từng có hơi thở của họ đã bị lãng quên. Cảm giác của vách tường trắng vẫn lạnh lẽo như vậy, thật tương tự.

Thật tương tự ép mạnh ở trên lưng, xuyên qua ngăn cách quần áo vẫn có thể cảm thấy lạnh lẽo. Thật tương tự mặc vào âu phục màu đỏ, thật tương tự rút ra con dao kia ——

Hắn nắm chặt hai nắm tay, tiếc rằng nơi này sẽ không buông xuống thế giới màu trắng bạc, đến lúc đó sẽ đẹp hơn sao? Càng phù hợp hơn với nhân vật bi kịch “Lương Tử”?

Tiếng bước chân giày cao gót làm hắn nổi lên hy vọng, nơi này là khu đi bộ, đèn cửa hàng hai bên tràn ngập, phảng phất như bỏ lại một khách ngoại lai như hắn. Bỏ lại hắn một vị khách ngoại lai như cô gái Di-gan (4) nhảy vũ điệu ngoại lai.

Hôm nay, hắn không muốn hẹn với một bạn net nào đó, tia bức xạ máy tính quá tổn hại thân thể, hình thể hư cấu này sẽ bị phóng xạ làm tan chảy. Nhưng từ đầu hẻm, từ mỗi ánh mắt dư thừa lộ ra giữa các tình nhân, hắn đều biết thân dưới đàn ông suy nghĩ cái gì. Hắn bĩu môi, cười châm biếm bản thân cùng mọi người, tất cả những người cùng một loại với hắn đang sống trên thế giới.

Hắn cũng sẽ chìm dưới nước dơ, không thấy ánh sáng lay động lấp lánh ở phía cuối, không thấy tay mình đang giãy giụa vung vẫy. Hắn nắm chặt nắm tay, trong túi áo choàng. Đám đông người đến kẻ đi, đám đông như núi như biển, phảng phất như mỗi ánh mắt đều đánh vào nội tâm hắn, mỗi khóe miệng kéo lên đều cắt ra thân thể hắn.

Hắn không có tâm tình gì đối phó đàn ông tìm trên mạng. Hắn ăn mặc rất chỉnh tề, thoạt nhìn đoan chính lịch sự. Hắn hỏi nghề nghiệp lão, lão nói lão là ông chủ cửa hàng đại lí nào đó. Được, hắn nói, chúng ta đi thôi, nói thoải mái như thường ngày. Dùng đôi môi thoa son như thường ngày nói ra lời như tinh thể.

Hắn phát hiện ông chủ Hứa còn kêu thêm một thiếu nữ khác, cái này gọi là làm gì? 3P? Trang phục của cô ta tựa như các cô bé trẻ tuổi thường thấy ở đây, sẽ làm nam sinh trung học quay đầu lại liếc nhìn. Cô nói cô là khách quen của ông chủ Hứa, còn nói lão là cha nuôi của cô. Tiểu Dung thân mật ôm cánh tay ông chủ Hứa, họ đứng chung một chỗ như cha con.

Hắn đột ngột không có hứng. Hắn nói gọi tôi “Lương Tử” là được rồi. Hắn còn nói các người đến địa ngục rồi vẫn có thể nhớ được tên ta, nhớ báo tên ta với người lái đò, như vậy gã sẽ không bỏ các người lại.

Hắn quay đầu đi ngay, ông chủ Hứa vẫn liều mạng muốn giữ cô gái xinh đẹp này lại, cô gái xinh đẹp trưởng thành lại hoa lệ này. Nhưng hắn nói hắn không có hứng thú với thiếu nữ. Ông chủ Hứa kéo áo hắn, không muốn để hắn rời đi.

Hắn bốc hỏa một trận, tát ông chủ Hứa một cái. Nhanh chóng quay đầu rời đi. Nhưng ông chủ Hứa cho rằng mình bị sỉ nhục, lão bắt Lương Tử về ném hắn lên giường.

Lập tức, tựa như một luồng nước dơ lan ra trong dòng chảy xiết, tựa như một dòng máu loãng tự nhiên chảy ra từ ống nước. Ánh mắt hắn cũng thay đổi. Con dao kia như mọc ở trong tay, một nhát cắt qua cổ họng ông chủ Hứa, bị cắt đứt yết hầu như gà không lông đợi chờ làm thịt, máu từ động mạch cổ tràn ra, ông chủ Hứa vẫn còn kinh ngạc trong mùi tanh của máu, Lương Tử nương theo dao gọt xuôi qua xương cổ, hơn nữa rút dao ra cắt rách quần lão, hạ dao thẳng xuống phân thân.

Có lẽ chính ông chủ Hứa cũng không ngờ mình lại thét la inh ỏi trước khi chết, là âm thanh một người đàn ông phát ra, nhưng tiếng nữ yêu báo tử Banshee (5) khóc gào còn dễ nghe hơn lão.

“Cặn bã…” Lời nói thì thào bay ra từ miệng Lương Tử.

Tiểu Dung đâu? Cô rút bên giường phát run nhìn Lương Tử. Nhìn ánh mắt không thuộc về nữ giới kia, nhìn sức lực không thuộc về nữ giới kia, nhìn máu tanh phù hợp nhưng không thuộc về nữ giới kia.

Ông chủ Hứa vẫn còn chút hơi thở, lão dường như vô thức bắt lấy chân Lương Tử, bắt lấy giày cao gót của cô bé Lọ Lem. Lương Tử đá văng lão ra, ông chủ Hứa lập tức không còn động tĩnh nữa.

Cổ họng Tiểu Dung căng chặt phát không ra tiếng.

Đây cũng ngoài dự tính, hắn nghĩ thầm, bất quá, loại cặn bã phát sinh quan hệ cùng người còn nhỏ tuổi hơn con gái mình này, hắn cũng không cần tội nghiệp. Trái lại, đôi boot da cao gót dính đầy mùi hôi. Hắn khó chịu cau mày.

Đôi giày này…

Quên đi, hắn nhìn Tiểu Dung, Tiểu Dung ngay cả dũng khí thét chói tai cũng không có, co rúm ở góc giường. Lương Tử nhìn cô như nhìn một nô lệ, hắn liếm liếm khóe miệng, nói với Tiểu Dung. “Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không giết cô.” Chúa chịu đóng đinh trên thập tự giá làm chứng, hắn quả thực không nghĩ tới chuyện giết chết thiếu nữ hẹn hò tính phí này.

Tiểu Dung thở gấp dồn dập, cô cho rằng mình sẽ chết. Tiếng boot cao gót giẫm xuống sàn nhà như kinh cầu tử vong, mỗi bước dường như đều cao quý tựa bông hoa nở nhụy, gót giầy một tiếng lại một tiếng gõ xuống mặt sàn, như tiếng chuông báo lễ. Hắn chậm rãi tiếp cận Tiểu Dung.

“Này, cô cũng nói chút đi…” Tiểu Dung chỉ hy vọng hắn đừng tới gần. “Cô cũng nói chuyện đi, tôi là một người rất buồn chán… Cuộc sống của tôi đều bị lấp đầy bởi vô nghĩa, cô nói xem.” Hắn vỗ vỗ má Tiểu Dung.

“ Đừng giết em…” Tiểu Dung khô khốc rặn ra mấy chữ này, cô kéo chặt chăn đơn.

“Thật đáng ghét, cô chỉ biết nói thế thôi sao? Không có gì muốn tâm sự với tôi à?” Mùi máu tanh nồng nặc trôi trong không khí, trên mặt Tiểu Dung dính máu trên tay Lương Tử.

“Xin chị, đừng giết em…” Tiểu Dung bắt đầu khóc, không phải vì muốn thuyết phục con dao kia, mà là sợ hãi từ đáy lòng khiến cô khóc rống.

Hắn đột ngột đè đầu Tiểu Dung lại, con dao dưới ngọn đèn phảng phất như lập lòe tia sáng quỷ mị, Tiểu Dung mở to hai mắt nhìn, không ngờ con dao này liền cắm thẳng vào mắt cô, cô thét chói tai giãy giụa, vừa đá vừa cào, muốn thoát khỏi tay Lương Tử, nhưng Lương Tử vẫn thô bạo móc con mắt phải ra, mắt phải nhỏ thuỷ tinh thể ảm đạm thất sắc, Lương Tử liếm liếm khóe miệng, hắn nghiêng dao về phía cổ Tiểu Dung, ở lỗ thủng mắt phải nói ra lời ngon tiếng ngọt, lời ngon tiếng ngọt châm biếm, lời ngon tiếng ngọt như kinh cầu nỉ non không rõ.

Con dao tiếp tục khắc ra vân máu trên mặt Tiểu Dung như vẽ tranh, hắn cười như một tác phẩm nghệ thuật, Tiểu Dung muốn hôn mê lại không thể, cô thét chói tai, Lương Tử mượn dra giường nhét vào miệng cô, dùng hai ngón tay nhỏ dài, hắn kéo mạnh miệng Tiểu Dung ra, nhét vào nhiều dra giường hơn, làm Tiểu Dung câm miệng lại. Hắn kéo hàm dưới Tiểu Dung, nghe thấy tiếng xương vỡ, nghe thấy tiếng dao cộng thêm sức lực không thuộc về phụ nữ của ngón tay nhỏ dài, Tiểu Dung rốt cuộc tắt thở.

Cuối cùng, ngay cả cơ hội thét chói tai cũng không có. Hắn còn đang để lại nhát dao giữa hai chân Tiểu Dung.

Cuối cùng, hắn nhìn hai xác chết trong phòng, không phải là tác phẩm nghệ thuật hắn rất hài lòng, nhưng bất luận hắn lắc đầu ra sao, cũng không quan trọng bằng hai chiếc boot cao gót bị dính vân tay dơ bẩn của ông chủ Hứa.

Hắn mặc áo choàng vào, cái mới mua này còn có da lót bên trong, đến phòng trang điểm rửa máu Tiểu Dung dính trên mặt hắn, thoa son môi, đánh phấn lại, bình thản ung dung đi khỏi khách sạn, vươn eo uể oải, ngáp lười một cái.

Ngoại trừ bảng hiệu, mọi thứ đều trở về với yên tĩnh ban đêm. Ngoại trừ một cô gái xinh đẹp làm người khác quay đầu, ngoại trừ tiếng giày cao gót dưới chân một cô gái xinh đẹp.

Nhẹ nhàng như mèo, nhạy bén như mèo, hắn đi nhanh trong ngõ hẻm, băng băng trong đêm tối, không ai nghe thấy âm thanh hắn, không ai nhận thấy hơi thở hắn.

Ta sẽ không được Chúa tha thứ, cái ta phạm còn nặng gấp bảy lần tội lỗi, hắn nói như vậy, dùng âm thanh không ai nghe thấy kể rõ với cơn gió đập mặt cào má như dao cắt.

Ta, sẽ không được Chúa tha thứ ——

Mở hai mắt ngươi ra, mở hai tay ngươi ra, mở trái tim ngươi ra; chứa đựng ta như một vật dụng, dung nhập linh hồn ta như một vật dụng. Hắn cởi boot cao gót, hắn cởi váy da mềm, cởi máu dính đầy người, cởi vất vả như một màn diễn tấu, hắn cởi sự duyên dáng của phụ nữ trưởng thành.

Hắn mở hai mắt, hắn mở hai tay, lấy tay hứng nước ấm nhỏ xuống từ vòi sen. Xối không hết mùi máu tươi bám trong cốt tủy, xối không tan cơn ác mộng dai dẳng mười năm, nhưng hắn vẫn để nước xối thân thể, hy vọng có được một chút ấm áp, hy vọng người nào đó đến đây ôm hắn.

Ai cũng được.

Mong muốn cùng ai đó dựa sát vào nhau, mong muốn cùng ai đó dùng lời ngọt ngào sưởi ấm cho thân thể, mong muốn cùng ai đó nằm cuộn dưới chăn mềm.

Mong muốn cùng ai đó yêu đương luyến ái.

Áo sơmi nữ cùng váy và giày cao gót dính đầy máu kia cô đơn lăn lóc dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Hắn phảng phất như vẫn có thể nghe thấy tiếng cười lạnh của “Lương Tử”.

“Cô không phải tôi! Cô là “Lương Tử”…” Nước ấm cọ rửa thân thể hắn, cũng xối đi nước mắt hắn.

***

“ Tử Minh, đã lâu không gặp”

“ Đúng vậy, đã lâu.”

Lâm Lập Duy tuy nói như vậy, nhưng cũng không dám nhìn thẳng bạn học cấp ba của y, Lương Tử Minh.

Hắn vẫn cười như vậy, mỉm cười nhàn nhạt, ngại ngùng lặng lẽ, ấm áp loáng thoáng, bao bọc trái tim rét lạnh mùa đông. Giống như thời cấp ba, ngay cả bề ngoài cũng thanh tú như lúc trước. Làm y lại càng không dám nhìn thẳng. Lương Tử Minh rất rõ ràng điểm ấy, cho nên hắn cũng không miễn cưỡng.

Họ bao lâu rồi không gặp? Lâm Lập Duy nói, năm sáu năm rồi đấy chứ? Y rất kinh ngạc vì Lương Tử Minh còn có thể gọi điện thoại cho mình, hẹn y ra ngoài ăn cơm trưa. Họ hẹn ở quán cà phê gần phân cục của Lâm Lập Duy.

Hai người đều không nói chuyện, Lâm Lập Duy nhìn đối phương ung dung dùng bữa, ngược lại tăng thêm sự khẩn trương vô danh của y.

Ngay sau đó, y thử đánh vỡ im lặng. “Này… Tử Minh, em tìm anh có chuyện gì sao?”

Lương Tử Minh ngừng tay, nghiêm túc chú ý Lâm Lập Duy. Rõ ràng không có làm gì, nhưng Lâm Lập Duy thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào, bị Lương Tử Minh nhìn chăm chăm, ánh mắt kia còn muốn “long lanh như nước” hơn cả người đẹp trong tranh Renoir (6), nhưng hiện giờ nó lại bị trời đông giá rét làm đóng băng cứng ngắc.

“ Không có chuyện không thể tìm anh sao?”

“ Không…”

Tiếng Lương Tử Minh vẫn dễ nghe như vậy, Lâm Lập Duy nghĩ thầm, Lương Tử Minh tựa như dương cầm, nhạc khúc gõ ra càng động lòng người hơn giai điệu phím đàn, hoặc có lẽ, là gợi cảm hơn.

“Em biết anh không thích như vậy, thậm chí là lảng tránh, em chỉ là gần đây đột ngột nhớ tới anh, cho nên muốn gặp mặt anh, yên tâm, em không có ý khác.”

Y vĩnh viễn không hiểu trong bụng Lương Tử Minh nghĩ cái gì, nhưng y cũng không phải lảng tránh hắn.

“ Còn nữa, anh không có dũng khí ôn chuyện cùng người tình cũ hay sao?” Lương Tử Minh nói thoải mái, trái lại nói trúng lời mà Lâm Lập Duy không biết làm sao biểu đạt.

Đôi mắt kia đã không biết câu được bao nhiêu hạ thể đàn ông. Mà hiện giờ đôi mắt này lại kéo một nét mỉm cười, hắn như bông hoa nở nhụy trên xác chết trôi ra từ địa ngục, nhưng không ai biết trong nụ hoa ẩn nấp cái gì.

“Tử Minh, anh…”

“Em không phải muốn yêu cầu anh bồi thường thứ gì, em nói rồi, em chỉ đơn thuần muốn gặp anh.”

“ Tử Minh, xin lỗi…”

“Em cũng không có thai, anh xin lỗi em làm gì?”

Lâm Lập Duy từng thấy bài báo về tử cung nhân tạo, cũng cười không được, ngược lại là người nói câu này tự cười trước.

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Thấy Lâm Lập Duy mặt cũng tái xanh, hắn kiềm chế không được. “Lập Duy, anh vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi…”

Hắn rất nhu hòa, Lương Tử Minh rất nhu hòa, năm sáu năm rồi vẫn làm cho người ta cảm thấy rất nhu hòa, như một thiếu gia tao nhã, như một người mẹ bên nôi, bộ dạng chống đầu dịu dàng nhìn đăm đăm —— mà y vẫn chưa ra khỏi được chiếc nôi đó. Lâm Lập Duy lén hít một hơi, muốn hỏi ra nghi vấn cuối cùng. “Tử Minh, em đối với anh…. Anh là nói… Dù anh từng đối với em như vậy, nhưng… Em có còn cảm giác gì không?”

Mà Lương Tử Minh cũng có thể thoải mái hóa giải lo ngại của y, chẳng qua thêm một chút thở dài. “Em đã không còn cảm giác gì đối với anh.”

Lâm Lập Duy khuấy muỗng cà phê, có lẽ Lương Tử Minh chỉ nói ra đáp án hắn hy vọng, có lẽ hắn chỉ là giỏi xử lý trường hợp này… Nhiều hơn nữa, có lẽ đã chôn lấp y mất rồi, vậy thì ngại cái gì?

“ Nhưng em vẫn sẽ không giấu giếm anh bất cứ thứ gì.”

Lâm Lập Duy không biết phải nói gì mới có thể tránh được ánh mắt dịu dàng của Lương Tử Minh, y đành phải lấy hộp thuốc lá ra từ trong túi, để hóa giải gượng gạo. Y lấy một điếu ra cắn trong miệng, nhưng Lương Tử Minh trước một bước cướp đi bật lửa.

“ Quên em nhanh vậy sao?”

Lâm Lập Duy ngây ra một lúc, bỏ thuốc lá trong miệng vào hộp thuốc, y giờ mới nhớ ra Lương Tử Minh không thích mùi thuốc, mình là biết hút thuốc từ khi nào?

Lương Tử Minh đặt bật lửa vào tay Lâm Lập Duy, trong ngón tay dài mảnh, có hơi ấm của Lâm Lập Duy. Hắn biết họ không còn là trẻ con nữa, Lương Tử Minh rút tay mình về. Khó xử gượng gạo liên tục bay bay trong không khí.

“ Anh có bạn gái chưa?” Lương Tử Minh đột ngột hỏi.

“ Chưa.”

“ Vậy à….” Hắn dường như trầm lặng một chút. “Công việc cảnh sát rất vất vả sao?”

“ Như thế này, gần đây lại có một con ma giết người.” Lâm Lập Duy rốt cuộc có đề tài, y mừng thầm từ đáy lòng. “Đã có bốn nạn nhân, được phát hiện ở khách sạn, có đồng nghiệp đoán không biết có phải là một phụ nữ nào đó tâm lý mất thăng bằng làm ra không. Thủ pháp linh hoạt, ở trên tường để lại hai chữ “Lương Tử”, vì có nghị sĩ tử vong, truyền hình tranh cùng báo chí. Hazz… Nếu có thể, anh muốn hỏi xác chết xem ai là hung thủ.”

“ Ha ha, xác chết sao có thể nói chứ?” Bộ dạng Lương Tử Minh cười cũng rất dễ nhìn, Lâm Lập Duy vẫn nhịn không được nhìn thêm mấy cái.

“Được là tốt rồi, bọn anh sẽ không cần vất vả như vậy!”

“ Nói cũng phải.” Lương Tử Minh bộ dạng rất xinh đẹp, lúc học cấp ba còn làm không ít người phải hâm mộ, mà hắn lại dùng giọng điệu mất hồn nói. “Lập Duy, phải nỗ lực lên nha!”

Câu “phải nỗ lực lên” kia giống như thôi miên, người nghe được không ai không trả lời mình nhất định sẽ thế. Thay vì nói hắn là công chúa trong quan tài băng trong suốt, không bằng nói hắn là hoàng hậu có bùa chú ma thuật. Cuối cùng hắn còn có thể cho người ta một nụ cười mỉm tin tưởng, tựa như nhồi gánh nặng sinh mệnh hắn vào trong trái tim người đó.

Có nên gọi là nghiệt duyên không?

Y từng kết giao “như có như không” với Lương Tử Minh. Y không phải không tin biểu hiện “yêu” của Lương Tử Minh, nhưng so với học bài thi đại học, y cảm thấy tình yêu vắt trên miệng quá không thực tế. Ngay cả bản thân Lương Tử Minh cũng mang cảm giác loáng thoáng bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, sự tồn tại của hắn bị cố ý làm nhạt, giống như phím đàn gõ rồi chỉ để lại dư âm quẩn quanh mờ mịt, nhạc xong người tán.

“ Vậy, tạm biệt nhé!”

“ Tử Minh!” Lâm Lập Duy đột ngột gọi hắn lại. “Em cũng phải sống tốt!”

“Em biết rồi!” Quay đầu nhìn lại, một nụ cười, vạn người mê. Hắn luôn có thể dễ dàng đối phó những trường hợp này.

****

(1) Hẹn hò tính phí: từ này bắt nguồn từ Nhật: Enjo-kosai (Viện trợ giao tế). Trong tiếng Trung là “Viện giao”.

“Enjo kosai” trong tiếng Nhật nghĩa là “bảo trợ”, “quan hệ xã hội được trợ cấp”, “hẹn hò được bồi thường”, hoặc có thể hiểu đơn giản là “mại ***”, thường được dùng để nói về những thiếu nữ muốnkiếm tiền nhanh từ thân xác thanh xuân của mình.

Nói một cách dễ hiểu, Enjo-kosai là các cô gái cặp bồ với những người đàn ông, đa phần là lớn tuổi để được trả tiền hoặc nhận những món quà đắt tiền. Các cô gái sẽ đưa thông tin về mình lên mạng để tìm khách (không qua trung gian), sau đó thỏa thuận hẹn gặp.

(2) Flamenco là một thể nhạc và điệu nhảy xuất phát từ Andalusia Tây Ban Nha. Đặc điểm của điệu nhảy Flamenco là những tư thế riêng biệt, tiếng búng hay vỗ tay và tiếng giầy gõ nhịp điệu trên sàn nhảy (thường là sàn gỗ).

(3) Twinkle Twinkle Little Star 12 Variations: tên chính xác là Twelve Variations on “Ah vous dirai-je, Maman”, K.265/300e, (12 biến thể trên Ah vous dirai-je, Maman), là sáng tác của Wolfgang AmadeusMozart, bao gồm cả khi ông 25 tuổi (1781 hoặc 1782). Tác phẩm này bao gồm 12 biến thể trên bàidân ca Pháp “Ah! vous dirai-je, Maman”. Bài dân ca Pháp này xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1761 và giai điệu được sử dụng cho các bài hát thiếu nhi như: “Twinkle Twinkle Little Star”, “Baa, Baa, Black Sheep” và “Alphabet Song”.

(4) Người Di-gan (Rom, Rrom, hay Rroma) là một dân tộc với dân số khoảng 15 triệu người, sống thành nhiều cộng đồng trên khắp thế giới. Trong văn học hiện đại và dân gian, người Di-gan vẫn được cho là các bộ lạc du mục. Tuy nhiên, ngày nay đa số họ đang sống định cư. Các cộng đồng người Di-gan sinh sống nhiều không những tại các vùng đất lịch sử của họ tại Nam Âu và Đông Âu, mà còn tại châu Mỹ và Trung Đông.

(5) Trong văn hoá các đảo quốc phía tây châu Âu như Iceland, Ireland và Anh quốc, Banshee được xem là điềm báo của cái chết. Banshee thường xuất hiện gần khu vực mà một ai đó sắp lìa đời, giống yêu tinh này thường xuất hiện dưới hình dáng xấu xí nhưng đôi khi chúng hiện diện dưới bóng dáng một phụ nữ xinh đẹp thoát tục…

Nhiều văn bản cổ thường chép rằng, người thời xưa nhận biết được sự hiện diện của Banshee xung quanh họ bằng một thứ âm thanh mỏng tựa tiếng than vãn của phụ nữ trong đêm hay tiếng kêu vang của loài chim!!!

(6) Pierre-Auguste Renoir (25 tháng 2 năm 1841 – 3 tháng 12 năm 1919) là một họa sĩ người Pháp, một nhân vật tiên phong trong sự phát triển của phong cách trường phái biểu hiện. Ông là một họa sĩ luôn đề cao vẻ đẹp, đặc biệt là về vẻ đẹp cơ thể của nữ giới.
Bình Luận (0)
Comment