Nữ Vương Không Trêu Nổi

Chương 6

"Cảm động không?" Nhưng chỉ trong chốc lát, Hoắc Vu Phi đã khôi phục lại dáng vẻ không biết xấu hổ thường thấy.

Thực ra trong lòng anh đang rất rối loạn, cách Đường Tương Mạt nhìn anh rất khác thường, con ngươi màu nâu nhạt giống như hồ nước mùa thu, như lá cây ngân hạnh (*) vàng óng phản chiếu, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn cùng bọt nước, dưới ánh mặt trời lấp lánh khiến người ta không thể dời mắt. Anh như bị rút đi hết hô hấp, chân tay luống cuống không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

* Cây ngân hạnh: là cây thân gỗ rất lớn, có tán nhọn và các cành dài, gồ ghề, thông thường có rễ ăn sâu có khả năng chống chịu sự tàn phá của gió, tuyết. Các cây non thường cao và mảnh dẻ, ít phân cành; tán lá trở nên rộng hơn khi cây lớn. Trong mùa thu, lá đổi màu thành vàng sáng và sau đó bị rụng.

Đường Tương Mạt nhanh hơn anh, sớm tìm ra được cách thoát khỏi tình trạng lúng túng này. Cô cười, chỉ trong nháy mắt, tia sáng kỳ lạ trong đôi mắt liền biến mất, cô chuyển tầm mắt, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường ngày, "Không tồi. Quả thật có chút tài năng, tôi nhất định sẽ liên lạc với công ty quản lý giúp anh."

"Vậy thì cảm ơn cô." Hoắc Vu Phi cười đáp, bỗng thấy có chút do dự. Từ trước đến nay anh rất nhạy cảm, nhưng vừa rồi anh cảm thấy như mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quý giá, trong lòng vô cùng khó chịu. Vấn đề là chính bản thân anh cũng không hiểu đó là gì, nên cũng không thể giải thích được. Nhìn chằm chằm sườn mặt thanh tú của cô bỗng nhiên rất hy vọng... Hy vọng cô có thể nhìn lại mình bằng ánh mắt lưu luyến vừa nãy.

Bởi vì, ánh mắt ấy có thể điều khiển khiến trái tim anh đột nhiên đập nhanh dữ dội, cũng cảm thấy cuộc sống này vô cùng tuyệt vời. Có điều anh không hiểu khát vọng ấy rốt cuộc chứng minh cho điều gì...

Xe vẫn chạy, trong lòng hai người vẫn theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, nhìn như có vẻ suy nghĩ của hai người không giống nhau, nhưng sự mầu nhiệm trong đó lại như nhau. Dường như giữa bọn họ đã có một thứ gì đó khác với lúc sáng rồi.

Nửa đêm, Hoắc Vu Phi nằm trên giường, giấc ngủ vốn không sâu của anh bị một tiếng động nhỏ đánh thức.

Cô gái kia đang làm gì thế?

Anh nghe thấy tiếng cô mở cửa đi xuống lầu, chỉ có tiếng bước chân của một mình cô thôi. Không phải là xuống bếp uống nước, bởi vì trong phòng cô có sẵn bình nước rồi. Hoắc Vu Phi tập trung lắng nghe, chờ cô trở về phòng, nhưng lại không nghe thấy tiếng động nào nữa, đành bò dậy đi xuống, muốn xem xem nửa đêm rồi cô còn làm cái gì.

Ngày trước, lúc còn trong quân ngũ, bọn anh thường bất ngờ diễn tập, là muốn để kẻ thù trở tay không kịp, thậm chí lúc luyện tập ở mật địa Cao Lâm nóng bức, phải phục kích ba bốn ngày liền, cho nên anh sớm hình thành thói quen có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ, vậy mà hôm nay anh lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Không thể phủ nhận, cô gái này thực sự tác động đến suy nghĩ của anh, cảm giác có cảm xúc nào đó trong lòng không chịu sự khống chế của bản thân rất khó chịu, nhưng.... dường như cũng không phải là không thể chịu được.

Hoắc Vu Phi rời phòng, đi xuống lầu một, trong nhà tối đen như mực, không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu cả.

Nếu như không phải cô đột nhiên nổi hứng, quên đi chuyện bị người ta ám sát lúc trưa, dám đi tản bộ lúc nửa đêm, vậy hẳn là sẽ chỉ ở một chỗ.

Hoắc Vu Phi bĩu môi, đi về phía lối thoát hiểm ngầm dưới lòng đất, bấm mật mã, cửa mở ra, anh bước xuống mười bậc thang, không hề bất ngờ khi nghe thấy tiếng súng nổ từ phía sau cánh cửa truyền ra.

Quả nhiên….

Anh nhướn mày, bấm mật mã cửa thứ hai, đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra liền nhìn thấy Đường Tương Mạt đang đeo chụp tai, kính bảo hộ, tay phải cầm súng, tư thế vô cùng thành thạo lên đạn bóp cò.

"Rảnh rỗi thiệt nha." Anh vỗ tay, tinh mắt nhìn thấy khẩu súng lục ổ quay cô đang cầm trên tay, kiểu dáng cổ điển, thân súng màu lam bóng loáng sáng ngời, cho thấy cô bảo dưỡng rất tốt.

Phản lực của phát súng vừa rồi rất lớn, cô lại chỉ dùng một tay, tư thế vô cùng vững vàng, cũng không sợ nòng súng làm trật khớp. Ánh mắt cô chuyên chú như loài báo đang nhìn con mồi, thân hình xinh đẹp của cô như hợp lại cùng khẩu súng, hiện ra đường cong vô cùng mê người. Cũng cần nhắc thêm, hôm nay cô mặc chiếc áo T-shirt in hình con thỏ.

Đường Tương Mạt bắn xong, ấn nút bên cạnh kéo bia đạn vào.

Hoắc Vu Phi huýt sáo. Kỹ thuật bắn súng của cô rất tốt, không trượt phát nào, thành tích kém nhất cũng là xê xích với hồng tâm.

Cô thở phù một hơi, tháo chụp tai và kính bảo hộ ra nhìn người đàn ông không mời mà tới kia. Anh khiến cho tâm trạng vừa ổn định do trận bắn súng kia lúc này lại bắt đầu thổn thức trở lại. Hơn nữa anh vừa rời giường, mái tóc dài chấm vai còn chưa kịp cột lại gọn gang buông xõa lòa xòa làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm màu tro của anh, càng khiến người ta không sao nhìn thấu.

"Colt Python, rất có mắt nhìn!" Hoắc Vu Phi cười đi tới, cầm lấy khẩu súng trong tay cô. Súng này được nhận xét là Revolver nằm trong Rolls Royce, nhưng đã ngừng sản xuất từ mười năm trước. Mặc dù dung lượng của ổ quay khá ít, nhưng mỗi lần lắp đạn lại rất kỳ công, không có lợi khi sử dụng trên chiến trường.

* Colt Python: Một loại súng lục ổ xoay.

Hoắc Vu Phi vuốt thân súng, đôi con người màu xám thẫm lộ ra vẻ tán thưởng.

Tuy trong công việc thường sử dụng súng ngắn nửa tự động, nhưng anh và em họ Hoắc Khắc Cần đều thích dùng súng ngắn ổ xoay. Hoắc Khắc Cần từng nói, trong quá trình tháo lắp đạn, có thể từ sức nặng của từng viên đạn mà suy ra ý nghĩa, Hoắc Vu Phi cảm thấy rất có lý. Mỗi một viên đạn có lẽ chính là một sinh mạng, là của kẻ địch đổi lấy của mình. Súng lục bán tự động mặc dù sử dụng dễ dàng hơn, nhưng độ chính xác lại thấp hơn, thật sự rất tầm thường.

* Súng ngắn nửa tự động: Súng ngắn bán tự động hay súng ngắn phản lực là loại súng ngắn sử dụng sức mạnh của viên đạn bắn ra để tạo ra các chuyển động cần thiết để tự động nạp viên đạn mới. Khác với súng ngắn ổ xoay, chúng lợi dụng phản lực của thuốc đạn khi kim hỏa đập vào hạt nổ gây nổ tạo năng lượng đẩy đầu đạn bay đi, đồng thời đẩy khối trượt (bộ phận có tác dụng giữ nòng súng và kim hỏa, nạp đạn...) về phía sau, khi trượt qua viên đạn trong băng đạn sẽ "kéo" viên đạn này vào vị trí sẵn sàng cho phát đạn mới.

"Súng này theo tôi mười lăm năm rồi." Thấy anh im lặng một lúc lâu, Đường Tương Mạt đành mở miệng trước, "Là quà sinh nhật năm tôi mười sáu tuổi."

"Hả.... Người tặng cô quả thật đặc biệt nha." Nào có ai tặng súng trong ngày sinh nhật chứ? Đâu phải xã hội đen đâu, "Có điều khẩu súng này quả thật có giá trị rất lớn, người tặng nó cho cô mặc kệ có thâm ý gì, nhưng nói chung là hy vọng cô luôn được sống tốt."

Đường Tương Mạt hơi giật mình, trái tim xiết chặt, lúc sau mới khẽ cười, "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này."

Cô chỉ nhớ người tặng nó cho cô nói rằng: Là con cháu nhà họ Đường, tính mạng của mình thì phải tự bảo vệ chính mình, không ai có thể bảo vệ con, mà muốn tự bảo vệ con, thì phải có cả năng lực lẫn quyền lực.

"Cho tôi mượn thử chút được không?" Được chạm vào khẩu súng kinh điển, Hoắc Vu Phi liền kích động muốn thử. Đường Tương Mạt hừ một tiếng, đưa chụp tai và kính bảo hộ cho anh.

Anh đeo lên, lắp từng viên đạn vào. Anh không vội vã lắp, mà chỉ chậm rãi lắp, sau đó kéo chốt bảo hiểm ở chỗ tay cầm ra, bóp liền một lúc sáu phát – thật sự rất mạnh.

Đường Tương Mạt kéo bia vào, vừa thấy liền trợn tròn mắt: "Anh…" Phát nào cũng bắn trúng hồng tâm!

"Cưng à, đừng ngưỡng mộ tôi." Hoắc Vu Phi nháy mắt, về mặc đấu võ anh có thể ‘thỉnh thoảng’ thua thằng em họ, nhưng nếu nói về bắn súng thì anh luôn thắng nó, "Được, chơi tiếp."

Lần này anh đổi sang tay trái, vẫn một lần sáu phát, tất cả đều trúng hồng tâm. Anh bĩu môi nhìn một phát đạn hơi lệch ra ngoài, có chút không hài lòng, "Lâu không dùng tay trái, có chút không quen."

Không quen cái đầu anh ý! Lúc này toàn bộ răng của Đường Tương Mạt đều tê rần, súng Colt thiên về lực, dòng Python này nổi tiếng hỏa lực mạnh. Sức cô khỏe hơn người bình thường, nhưng để sử dụng được khẩu súng này đều phải gồng cả cơ thể, vậy mà anh lại dễ dàng bóp cò liền mấy phát, dáng đứng thoải mái, thảnh thơi giống như đang hoạt động gân cốt.

Vẻ mặt hả hê đắc chí kia khiến cô thật sự rất muốn đấm cho anh một cú, thế này không phải là đang coi thường cô sao!

"Ai da, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ xấu hổ đấy." Hoắc Vu Phi mở vỏ đạn ra, xác nhận hết đạn dược mới thả xuống. Nhìn dáng vẻ không cam lòng như mèo đang xù long của cô.

Điều này khiến anh cảm thấy cô thật đáng yêu, bật cười, "Đừng so sánh mình với tôi, tôi là quân nhân, dựa vào cái này để ăn cơm, cũng giống như cô hiểu những hợp đồng, thiết kế kia có tốt hay không, còn tôi lại một chữ cũng không biết. Nhân tiện nói cho cô biết, toàn bộ lính đặc cần trên thế giới này đều được huấn luyện ở trong bất cứ tình huống nào cũng đều phải bắn trúng mục tiêu, tôi đảm bảo bất kỳ tư thế kỳ quái nào cũng đều có cả, có thể đứng một chỗ để nổ súng đã là tốt lắm rồi."

".... Ví dụ như?"

Không ngờ cô hỏi lại như vậy, anh gãi gãi mặt, "Chổng khu bắn."

"Phụt!" Nghĩ đến cảnh tượng đó, Đường Tương Mạt phì cười hỏi: "Nếu bị cháy thì làm thế nào?"

Cái này thật đúng là chưa từng nghe qua, anh thuận miệng đáp: "Đòi nhà nước đền chứ sao!"

"Được vậy thì tốt!" Cô cười không ngưng được, nếu vì chuyện này mà đòi nhà nước đến thì đúng là có một không hai rồi.

Hoắc Vu Phi cũng cười. Anh thích tiếng cười của cô, vui vẻ trong trẻo, không chút vờ vịt, ngực anh như cũng dao động theo khiến miệng đắng lưỡi khô. Đây là lần thứ hai trong hôm nay cô vui vẻ như vậy khiến tâm trạng anh cũng thấy thật tuyệt. Anh thật chỉ muốn đem cô giấu vào một nơi an toàn nhất, để cô không phải lo lắng gì nữa, để cho cô.... không còn buồn phiền nữa.

"Được rồi, khuya lắm rồi, không phải ngày mai phải dậy sớm sao?" Hoắc Vu Phi vì suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình kia cảm thấy vô cùng không ổn. Trai đơn gái chiếc cùng cùng ở trong căn phòng chật hẹp thế này đã không đúng rồi. Anh vội vã cất dọn đồ giúp cô xếp vào trong hộp rồi cất vào tủ bảo hiểm.

Đường Tương Mạt không biết trong lòng anh lúc này đang nổi gió, chỉ nhìn anh, nhớ đến bản lĩnh của anh. Cô rất muốn so tài với anh, nhưng anh từ đầu đến cuối đều không tỏ ra có chút hứng thú nào....

Trong đầu cô chợt nảy ra một ý định, miệng thì đáp đồng ý nhưng đợi khi anh đi tới gần mình liền vung cánh tay ra.

"Ấy!" Hoắc Vu Phi ngăn lại, còn chưa kịp kháng nghị, cô đã tung chân đạp tới. Anh tiếp tục tập trung đỡ đòn, vứt những suy nghĩ vừa rồi của mình sang một bên. Anh nhớ tối nay mình đâu có nấu canh tăng lực đâu nhỉ? "Tôi không đánh nhau với phụ nữ!"

"Vậy tôi sẽ bắt anh không đánh không được!" Anh muốn tìm lý do để lảng tránh, phụ nữ ư? Hừ!

Hai người cứ như vậy mà kẻ đánh người đỡ, Hoắc Vu Phi từ đầu đến cuối chỉ né tránh, không phải trường hợp bất đắc dĩ sẽ không đánh lại, nhưng Đường Tương Mạt hiển nhiên không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, anh không thể không nghĩ biện pháp, trong lúc cô nghiêng người đá tới liền nhanh tay lẹ mắt khống chế cô, dùng thân thể của mình vây cô lại, khiến cô không thể nhúc nhích.

"Anh..." Không biết anh làm như thế nào, nhưng Đường Tương Mạt dùng không ít sức lực vẫn không sao thoát ra được, cô bị vây trong ngực anh, tư thế cô cùng mập mờ, chóp mũi va vào lồng ngực rắn chắc của anh thấy hơi đau.

"Muốn tìm người tỷ võ, tôi giới thiệu cô đi tìm em họ tôi ở Vũ Đạo quán." Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói bất đắc dĩ của anh.

Cô nhướn mày, mặc dù dáng vẻ có phần chật vật, nhưng vẫn không chịu yếu thế: "Anh xem thường tôi?"

“Tôi nói thế bao giờ?” Hoắc Vu Phi cười khổ, "Thành thật nói cho cô biết, tôi đánh nhau sẽ không thiên vị đâu. Nếu cô thật sự muốn đánh với tôi, vậy thì hãy tập luyện lại đi, những kỹ xảo kia đều là nhất thể hình thành, tôi nhìn chiêu thứ nhất đã biết được chiêu thứ hai sẽ như thế nào. Karate đúng không? Làm ơn đừng có dùng nữa. Tôi thấy hầu như chỉ có một kiểu, nhất là chân, cố kiềm chế nó quá nên khiến cô rất khó giữ được thăng bằng. Còn Judo gì đó đúng là rất kinh điển, nhưng tôi nghĩ không ra ngoài việc đấu trên trường ra nó còn có tác dụng gì nữa.... Dĩ nhiên, không tính đến chuyện đánh với người không biết võ."

Đường Tương Mạt bị anh nói đến đỏ mặt, những lời kia giống như nói cô chỉ là võ vẽ mèo quào không đáng nhắc tới.

Hoắc Vu Phi nhịn hai tháng rốt cuộc mới có thể nói nên không ngừng lại được: "Động tác của cô hết sức thừa thải. Đánh nhau là để khống chế được đối thủ, mà nếu đã như vậy thì không cần khách sáo, cứ công kích tới nhược điểm của đối phương, ví dụ như mắt, cổ họng, dạ dày, gan, nếu như là đàn ông còn có một chỗ...."

Vẫn chưa xong à? "Chỗ kín đúng không, cảm ơn đã chỉ giáo."

"Ừm!" Cho dù đàn ông có tập luyện đến mạnh như thế nào, luôn có một nhược điểm, Hoắc Vu Phi cũng không ngoại lệ.

Đường Tương Mạt hếch mày, nhấc đầu gối nện một phát ngay chính giữa. Hoắc Vu Phi liền tuôn một tràng những lời không rõ nghĩa. Ôi mẹ ơi, đau quá! "Cô... Cô...."

"Anh dạy tôi mà." Tay chân được tự do, Đường Tương Mạt cố ý vươn người, khóe môi nở nụ cười tươi như hoa mà đầy ranh mãnh, "Tôi còn luôn là học trò ngoan nữa đấy."

Dứt lời, cô mở cửa sắt ra, định lên lầu, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại tinh quái nhìn anh, "Đúng rồi, tôi nhớ anh nói sẽ bắt nhà nước đến."

Mẹ kiếp! Lần này Hoắc Vu Phi thực sự rất muốn giết người. Anh cắn răng nghiến lợi, dùng hết sức lực mới ngăn bản thân không thảm hại mà bụm lại phần dưới cơ thể. Anh đúng là đã tự đào lỗ chôn mình mà! Không có việc gì làm hay sao lại dạy cô kỹ năng đấm đá làm chi? Bây giờ thì hay rồi, Nữ Vương không cam lòng bị thần tử xem thường, trong cơn tức giận liền ‘diễn tập’ cho anh xem. Rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà ‘nhược điểm’ của đàn ông trong anh đã bị cô ‘chà đạp’, mà anh lại còn cảm thấy... có chút sảng khoái nữa....

Không phải chứ! Mặc dù anh gọi cô là Nữ Vương bệ hạ, nhưng không có ý định làm đầy tớ nha!

Hoắc Vu Phi đổ đầy mồ hôi hột, cũng không biết là do bị hù hay là do đau. Cô không có mặc áo lót, nơi đó vô cùng mềm mại. Anh nhớ lại lúc vây cô trong ngực, cảm xúc lại bắt đầu dâng trào. Ông trời ơi....

Anh hứng khởi với những việc nguy hiểm, nhưng khi thực thi nhiệm vụ vẫn biết điểm dừng, một khi chạm đến ranh giới cuối cùng đó liền dừng lại, lập tức rút lui. Mà hôm nay chuông báo động đang kêu inh ỏi, trực giác nói cho anh biết phải mau chóng rút lui, bảo vệ bản thân. Nhưng từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên anh lại bị mê hoặc như vậy...

Lần này chết chắc rồi.
Bình Luận (0)
Comment