Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 17

Sau khi lái xe ra khỏi biệt thư, Vương Thanh liền chạy một mạch đến một bờ biển vắng người. Cô đậu xe bên đường, xuống xe đứng dựa vào cửa. Kính đen đã được cài lên đỉnh đầu của cô khiến gương mặt của cô hiện ra dưới ánh nắng vàng của mặt trời.

Vương Thanh đi dọc theo bờ biển. Làn gió mang mùi mặn biển cả thổi qua làm mái tóc cô tung bay. Gương mặt cô hiện lên nét u buồn thấy rõ. ICảnh tượng khiến người ta tưởng rằng cô là linh hồn của biển sâu - một linh hồn cô đơn lạc lõng.

Bờ biển này là cô và ba vô tình phát hiện ra khi mẹ cô còn mang thai Vương Chính. Cô lúc đó còn tưởng tượng ra cảnh cả nhà cô nô đùa bên bãi biển tuyện đẹp này. Cô còn hứa hẹn sẽ để mẹ xem cảnh hoàng hôn trên biển. Nhưng lời hứa chưa được thực hiện thì cha mẹ cô đã mất. Để lại một mình cô cùng em trai lạc lõng giữa cuộc đời.

Ngắm được một lúc Vương Thanh đi về chỗ đậu xe. Cô vừa ngồi vào ghế thì lập tức cửa xe bên ghế phụ được mở ra. Cô tức giận nhìn người cả gan dám ngồi lên xe cô mà chưa được cô cho phép. Lập tức đập vào mắt cô là một cô gái mặc một bộ váy xanh biển dài đến đầu gối, mái tóc đen dài ngang lưng, gương mặt hốt hoảng. Ánh mắt cô đầy sự ngạc nhiên bởi gương mặt cô gái này có đến bảy phần giống mẹ cô thời còn trẻ. Cô nhìn đến thất thần.

Cô gái đó vừa ngồi lên xe, miệng thở hổn hển nói không ra hơi. Dáng ngồi như cố gắng không để ai thấy.

- Làm ơn giúp tôi với. Tôi bị bọn xấu đuổi theo. Giúp tôi thoát khỏi chúng. Tôi nhất định sẽ báo đáp. Xin hãy giúp tôi.

Cô gái đó vừa nói vừa chỉ ra đằng sau. Vương Thanh thu lại ánh mắt nhìn theo hướng mà cô gái đó chỉ. Một nhóm người mặc âu phục đen. Trên tai họ có thiết bị nghe chuyên dùng cho vệ sĩ. Nhưng cô lại thấy trong áo của họ lại có súng chứ không phải là côn điện. Nhất định là thuộc hạ trong hắc đạo. Nhưng tại sao lại đi bắt cô gái này. Chẳng lẽ cô gái này đã đắc tội gì với bang phái nào đó.

Vương Thanh nhìn đám người kia rồi lại nhìn cô gái kế bên. Nếu là bình thường cô sẽ chẳng lo chuyện bao đồng làm gì, nhưng cô gái này lại cho cô một cảm giác thân quen. Thôi thì cứ coi như cô làm việc thiện tích đức vậy. Cô vừa khởi động máy vừa nói với cô gái kia.

- Dây an toàn.

Cô gái kia nghe được thì rất nhanh chóng thắt dây an toàn lại. Gương mặt hớn hở như bắt được sợi dây cứu mạng. Miệng không ngừng nói.

- Cám ơn cô, cám ơn.

Vương Thanh không nói gì chỉ đạp ga cho chiếc xe lăn bánh. Ngay lập tức một người trong đám người kia phát hiện liền hô to.

- Cô ta kìa. Mau dừng chiếc xe lại.

Cả đám người liền rút súng ra bắn vào xe hòng ngăn xe lại nhưng không kịp. Chiếc xe đã chạy một đoạn ngắn đủ để đạn không bắn trúng. Vương Thanh vừa lái xe vừa nhìn vào kính hậu. Bóng của bọn chúng càng lúc càng xa.

Chạy được một đoạn khá xa, cô gái kia liên tục nhìn phía đằng sau. Thấy bọn người kia không đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm. Vương Thanh tuy nhìn phía trước nhưng toàn bộ cử chỉ của cô gái ngồi cạnh đều thu vào mắt. Thấy cô gái không còn nhìn về phía sau nữa thì cô mở miệng hỏi.

- Cô tại sao lại bị bọn chúng đuổi bắt???

Nghe thấy Vương Thanh hỏi, cô gái kia lúc đầu thì ngạc nhiên nhìn cô rồi ấp úng trả lời. Dường như đang che giấu chuyện gì đó.

- Hả??? À...ờ tôi...tôi cũng...không biết. Chỉ biết...bọn chúng đang tìm người. Nhưng tôi nói không biết. Bọn chúng không tin. Liền muốn bắt tôi. Tôi chỉ biết chạy thôi. Rồi tôi gặp cô.

Vương Thanh không nói gì tiếp chỉ tập trung lái xe. Cô gái kia thì cứ thấp thỏm không yên giống như đang lo lắng. Được một lúc im lặng thì cô gái định mở miệng. Nhưng chưa kịp nói gì thì tiếng súng vang lên liên tụp mà mục tiêu chính là xe của cô. Chiếc xe chao đảo mất thăng bằng khiến cô gái hét lên không ngừng.

Vương Thanh lấy lại thăng bằng cho xe rồi nhìn vào kính hậu. Một chiếc xe màu đen ngay đằng sau. Mà có mấy người đang nhắm bắn vào xe cô. Cô nhíu mày nói.

- Xem ra bọn chúng không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu???

- Vậy chúng ta phải làm sao đây???

- Bắm chắc.

Vương Thanh vừa nói xong thì liền nhấn ga tăng tốc. Cô gái kia nghe thấy liền cố gắng ngồi vững để không bị bay ra khỏi xe.

Một màn đua xe kịch tính diễn ra trên đường. Hai chiếc xe một đỏ một đen đang rượt đuổi nhau với tốc độc đáng sợ. Rất may đây là đường vắng không có xe qua lại, nếu không sẽ phải tạm biệt cuộc sống mà không biết lý do.

Chạy được một lúc lâu nhưng không thấy có dấu hiệu ngừng lại. Cô gái kia bắt đầu lo lắng hỏi Vương Thanh.

- Làm sao đây??? Chúng vẫn còn đuổi theo. Chúng ta không cắt đuôi được chúng sao???

Vương Thanh không nói gì. Nhíu mày nhìn vào kính hậu. Trong đầu cô liền có kế hoạch cô nói với cô gái kia.

- Cô cầm lái. Tôi sẽ tìm cách ngăn chúng lại.

- Hả??? Nhưng chúng ta đang chạy lại không thể dừng lại. Làm sao chúng ta đổi chỗ được???

- Chúng ta sẽ không dừng lại mà sẽ đổi chỗ luôn. Nếu cô không muốn bị bắt thì làm theo lời tôi.

Vương Thanh vừa nói vừa tháo dây an toàn để dễ hành động. Cô gái kia không thể nói gì cũng tháo dây ra. Cô gái cố vươn chân sang giữ chân ga, tay cầm vô lăng rồi đưa cả người sang ghế tay lái. Vương Thanh lúc này đã xuống phía sau nhưng mặt lại quay về hướng sau xe nhìn xe bọn chúng. Cô nói.

- Cô lái tốc độ chậm lại nhưng đừng để bọn chúng đuổi kịp. Cố giữ khoảng cách an toàn là được.

- Tôi biết rồi.

Cô gái nói vọng xuống. Vương Thanh lấy ra một sợi dây thừng sau xe ra, một đầu thắt thòng lòng, đầu còn lại được cột với một cái móc. Cô rút trong người ra một khẩu súng để ngăn chúng bắn khi đến gần.

Hai chiếc xe rút ngắn khoảng cách nhưng không quá gần. Thấy khoảng cách vừa đủ Vương Thanh liền ném dây có đầu móc vào xe chúng. Thấy dây thừng móc vào đầu xe, một người trong xe vươn ra ngoài xe định bắn nhưng không kịp. Cô đã nhắm bắn hắn ngay khi hắn vừa đưa đầu ra. Không chần chừ cô liền ném đầu dây thòng lòng vào một cái cây bên đường.

Thòng lòng móc trúng cây cùng với đầu móc xe, tốc độ của xe lại rất cao tạo ra sức bật khủng khiếp làm chiếc xe bị lật ngược ngay khi dây thừng vừa căng ra. Tiếp đó là tiếng nổ lớn.

Xe của Vương Thanh vẫn tiếp tục chạy nên không nhìn thấy xe lật mà chỉ thấy một đám lửa lớn phía sau. Vương Thanh cũng đã ngồi lên ghế phụ đằng trước lúc nào không hay. Ngay khi tiếng nổi lớn phát ra cô không quay lại chỉ nở một nụ cười nguy hiểm. Dám đối đầu với Vương Thanh cô đúng là chán sống.

Cô gái kia đang cầm lái nhìn vào kính hậu. Thấy đám lửa đó thì không ngừng kính phụ. Miệng lại cười tươi như chuyện vừa nãy không liên quan đến cô ấy vậy.

- Cô thật tài nha. Lại có thể giết chúng nhanh gọn như vậy.

Vương Thanh nghe xong thoáng ngạc nhiên nhìn cô gái kia.

- Cô không sợ sao???

- Sợ sao??? Ngược lại tôi còn cảm thấy sảng khoái nữa là đằng khác nữa kia. Lần đầu tiên tôi được đua xe. Còn được đổi chỗ khi đang lái nữa. Cứ như phim hành động vậy. Cảm giác thật đã.

Nói xong, cô gái liền hú lên thật lớn. Vương Thanh tròn mắt nhìn cô gái rồi bật cười, một nụ cười sảng khoái. Nếu thuộc hạ của cô có ở đây chắc sẽ rất chấn động. Vì cô không hề cười với bất cứ ai ngoài trừ người thân của cô. Cô vừa cười vừa nói.

- Cô đúng là người kì lạ!!!

Cô gái kia thấy Vương Thanh cười cũng cười theo. Miệng lại không ngừng luyên thuyên chuyện lúc nãy làm cô không ngưng cười được.

Hoàng hôn dần buông xuống trên đoạn đường vắng. Mà con đường đó lại chỉ có tiếng sóng biển, tiếng gió thổi, tiếng xe và giọng cười đùa của hai cô gái.

————————————————————

Thông báo nhỏ: Mình bắt đầu vào tuần thi nên sẽ ngưng đăng truyện. Mình hứa sẽ đăng bù truyện khi hoàn thành kì thi. Mong các bạn thông cảm.
Bình Luận (0)
Comment